Việc Máu

Chương 31



“Văn phòng điều phối nghe đây.”

“Tôi là Bonnie Fox gọi đây, làm ơn cho gặp Glenn Leopold.”

Họ đang ngồi trong phòng làm việc của Fox, cửa đóng. Fox bật loa điện thoại lên để McCaleb và Graciela cùng nghe được. Trước đó, họ chờ chị nửa tiếng đồng hồ thì chị quay về. Thái độ của chị đã đổi khác. Chị vẫn quyết định giúp nhưng McCaleb nhận thấy chị có vẻ bối rối hơn so với khi họ ngồi trong phòng bệnh trống ở tháp Bắc. Họ đã thống nhất một kế hoạch mà McCaleb lập ra trong khi chờ đợi, Fox đã ghi chép vài điểm để tham chiếu khi cần, rồi chị gọi điện.

“Bonnie à?”

“Chào Glenn, anh khỏe không?”

“Tôi khỏe. Tôi giúp gì được cho chị đây? Tôi có chừng mười phút thôi, sau đó thì phải đi họp.”

“Chuyện này không lâu đâu. Tôi có chút vấn đề Glenn ạ, và tôi nghĩ may ra anh giúp tôi được.”

“Nói tôi nghe nào.”

“Hôm mồng chín tháng Hai vừa rồi tôi có làm một ca thay tạng ở đây - mã số hồ sơ CMN là 98 36 - nhưng rồi xảy ra biến chứng. Giờ tôi muốn nói chuyện với các bác sĩ giải phẫu đã tiến hành thay tạng bằng những cơ quan nội tạng khác của người hiến này.”

Có một khoảng lặng ngắn, sau đó giọng Leopold mới vang lên trở lại trên loa.

“Ừm, để xem... Chuyện này hơi lạ. Biến chứng mà chị nói là thuộc loại gì vậy, Bonnie?”

“Ồ thôi, tôi biết anh sắp phải họp. Cố nói càng ngắn gọn càng tốt thì thế này, nhóm máu của người nhận là AB với CMV âm tính. Cơ quan mà chúng tôi nhận được từ CMN khớp với nhóm này, ấy là theo biên bản. Nhưng bây giờ - xem nào, chín tuần hay gì đó sau phẫu thuật - thì ở người nhận tạng lại thấy có vi rút CMV, và xét nghiệm sinh thiết mới nhất cho thấy nhóm máu của anh ta không chấp nhận cơ quan mới ghép. Tôi đang cố phân lập nguyên nhân tại sao lại thế.”

Lại im lặng.

“Tôi thì tôi nghĩ nếu vi rút phát sinh cùng với quả tim thì chuyện lẽ ra phải được phát hiện từ trước rồi.”

“Thì đúng thế, nhưng trước đây chúng tôi đâu có lường trước mà tìm. Chúng tôi cứ dựa trên biên bản mà đinh ninh là không có CMV. Đừng hiểu lầm tôi, Glenn, tôi không có ý bảo là vi rút phát sinh cùng với quả tim. Nhưng tôi cần phải truy cho được vi rút ở đâu ra nên tôi cần phải rà soát tất tật. Chỗ tốt nhất để bắt đầu là quả tim.”

“Có phải chị đang cố phân lập chuyện này, như chữ chị dùng ấy, theo yêu cầu của luật sư không? Bởi nếu đúng là thế thì có lẽ tôi cần phải được…”

“Không, không, Glenn, chỉ là tôi thôi. Tôi cần biết có phải là vi rút đến cùng với cơ quan nội tạng hay không hay là bởi đã có… đang có gì không ổn ở đây?”

“Thôi được, chị đã dùng máu gì?”

“Thì đấy, chúng tôi đã dùng máu của chính bệnh nhân. Tôi có hồ sơ ngay đây này. Anh ta đã trữ tám đơn vị máu từ lâu trước khi mổ. Chúng tôi dùng có sáu.”

“Chị có chắc là dùng sáu đơn vị của chính anh ta không?”

Giọng Leopold bây giờ tỏ ra có chút bồn chồn. Fox vừa trả lời vừa nhìn McCaleb nên ông nhận thấy chị đang áy náy thế nầo khi phải nói dối với nhân viên điều phối tạng của CMN.

“Tôi chỉ có thể nói rằng chúng tôi đã theo đúng thủ tục, tôi đã đích thân kiểm đi kiểm lại nhãn dán trên túi trước khi mổ. Đúng là nhãn của anh ta. Tôi phải tin ấy là máu của anh ta chứ.”

“Chị muốn gì ở chúng tôi nào, Bonnie?”

“Một danh sách. Cơ quan nào được ghép cho bệnh nhân nào, và bác sĩ phẫu thuật phụ trách từng ca, người nào tôi có thể gọi điện nói chuyện được.”

“Tôi không biết. E là tôi phải...”

“Glenn, nghe này, chuyện này chẳng có gì cá nhân hết, bệnh nhân của tôi đang gặp chuyện không hay này nên tôi mới phải đích thân kiểm tra cho ra lẽ. Bản thân tôi cần cảm thấy thỏa mãn. Chuyện này tôi sẽ giữ kín, nếu đây là điều khiến anh không yên tâm. Chẳng ai nói gì về luật sư hay về chuyện làm ăn không đúng quy định cả. Chúng ta chỉ cần truy cho được tại sao chuyện này lại xảy ra. Nếu chúng ta có biết gì chăng thì là, anh nói đúng… ấy là do nhầm nhóm máu. Nhưng tôi tin chắc anh sẽ đồng ý rằng nơi đầu tiên để chuyện này khởi phát chính là cái mô mới được đưa vào cơ thể bệnh nhân.”

McCaleb nín thở. Họ đã đến thời điểm then chốt. Fox cần phải tự mình có được những cái tên. Chị không thể để Leopold bảo tự anh ta sẽ kiểm tra rồi gọi lại cho chị biết.

“Tôi cho là...”

Giọng anh ta rời ra xa nên Fox cúi người tới trước, khoanh hai tay đặt lên bàn, gục đầu xuống. Trong im lặng, McCaleb nghe một âm thanh phát ra từ điện thoại, ông nhận ra đó là tiếng gõ phím máy tính. Ông khẽ rùng mình hồi hộp khi nhận ra rằng Leopold hẳn đang truy xuất hồ sơ đó trên máy tính.

McCaleb đứng dậy cúi người trên bàn, khẽ vỗ vỗ vào khuỷu tay Fox. Chị ngước nhìn ông và ông dùng tay phác một vòng tròn, ý bảo chị tiếp tục.

“Glenn này,” chị nói. “Anh nghĩ sao?”

“Tôi đang tìm đây... Nội tạng được thu hoạch ở Holy Cross... Trong hồ sơ người hiến ở đây chẳng có chỗ nào nhắc tới CMV cả. Chẳng có gì hết. Người này từng hiến máu từ lâu rồi. Tôi nghĩ chắc là nó đã phát sinh từ trước nếu cô ta...”

“Cũng có thể đúng vậy nhưng tôi cần kiểm tra cho chắc. Cho dù chỉ để bản thân tôi yên tâm mà thôi.”

“Tôi hiểu.”

Lại thêm tiếng gõ lách cách trên bàn phím.

“Xem nào, vận chuyển là do... MedicAir đảm nhiệm... Gan được ghép ngay tại đây, còn tim thì ở Cedars. Chị biết bác sĩ Spivak không? Daniel Spivak?”

“Không.”

McCaleb giật lấy một tờ giấy ghi nhớ trong túi xách rồi hí hoáy ghi.

“Là ông ấy mổ ca đó. Xem nhé, còn phổi...”

“Tôi sẽ gọi Spivak,” Fox cắt ngang. “Tên bệnh nhân là gì?”

“Ừm... Quả tình là tôi sẽ phải yêu cầu chị tuyệt đối giữ bí mật toàn bộ thông tin này, Bonnie ạ.”

“Nhất định rồi.”

“Là nam giới. J. B. Dickey.”

McCaleb ghi vào.

“Được rồi,” Fox nói. “Anh đang nói dở về phổi.”

“Ừ, phải, phổi. Chẳng người nhận nào không có tim cả. Bệnh nhân của chị nhận tim.”

“Đúng. Thế còn ghép tủy xương?”

“Chắc là chị muốn biết tất tật nhỉ. Tủy... ừm, tủy thì chúng tôi làm không được suôn sẻ lắm. Chúng tôi lỡ mất khoảng thời gian có thể ghép. Mô được chở bằng máy bay đến San Francisco nhưng khi MedicAir tới nơi thì chuyến bay lại bị hoãn vì thời tiết. Họ được chuyển tiếp sang San Jose nhưng vì hoãn chuyến rồi lại còn vì ùn tắc xe cộ trên mặt đất và đủ thứ chuyện khác nên phải mất quá lâu mới tới được bệnh viện St. Joseph. Chúng tôi lỡ mất cơ hội. Theo tôi hiểu thì sau đó bệnh nhân qua đời. Chị biết đó nhóm máu này hiếm lắm. Lần đó có lẽ là cơ hội duy nhất của chúng tôi đối với bệnh nhân kia.”

Điều anh ta nói lại khiến mọi người im lặng lần nữa, McCaleb nhìn Graciela. Mắt nàng cụp xuống nên ông không dò được nàng đang nghĩ gì. Lần đầu tiên ông tự hỏi nàng đang trải qua những cảm xúc nào. Họ đang nói đến em gái nàng và những người được cứu sống nhờ cô ấy. Nhưng tất cả được nói ra một cách lạnh lùng, sự vụ. Graciela là y tá nên đã quen với những thảo luận kiểu này về các bệnh nhân. Nhưng về em nàng thì không.

McCaleb ghi “tủy xương” lên trang giấy rồi gạch ngang một dòng đè lên. Đoạn ông lại dùng tay ra dấu với Fox rằng cứ tiếp tục.

“Còn thận thì sao?” chị hỏi.

“Thận... Thận thì bị tách đôi. Để xem thận thì ta có gì nhé...”

Trong vòng bốn phút sau đó Leopold đọc đến cuối danh sách các cơ quan nội tạng được lấy từ xác Gloria Torres rồi phân phối lại cho các bệnh nhân còn sống. McCaleb ghi lại tất cả, giờ đây ông dán mắt vào tờ giấy ghi nhớ chứ không muốn nhìn lại Graciela để xem nàng đang làm cách nào chịu đựng việc phải lắng nghe một bản liệt kê tàn nhẫn đến thế.

“Thế thôi,” cuối cùng Leopold nói.

McCaleb, phấn chấn nhờ có được những cái tên nhưng lại kiệt sức vì phải mất quá nhiều công sức mới có được chúng, thở hắt ra thật to. Quá to.

“Bonnie?” Leopold nhẹ nhàng. “Có phải chị đang một mình không? Chị không bảo tôi là chị đang cùng với...”

“Không, chỉ tôi thôi, Glenn. Tôi đang một mình.”

Im lặng. Fox ném cái nhìn tức giận sang McCaleb, đoạn nhắm chặt mắt lại đợi.

“Thôi được,” cuối cùng Leopold nói. “Tôi cứ đinh ninh nghe tiếng ai đó khác ở đằng đó, thế thôi, và tôi phải nhắc lại rằng về bản chất thông tin này là tuyệt...”

“Tôi biết mà, Glenn.”

“... tuyệt mật. Tôi cho chị biết thế này là tôi đang phá vỡ quy tắc của chính mình đấy.”

“Tôi hiểu,” Fox mở mắt ra. “Tôi sẽ thẩm tra một cách kín đáo, Glenn ạ, rồi thì... phát hiện được gì tôi sẽ cho anh biết.”

“Tốt lắm.”

Hai người trao đổi thêm vài chuyện phiếm, rồi cuộc gọi kết thúc. Fox bấm nút ngừng kết nối của điện thoại rồi lại gục đầu xuống hai cánh tay khoanh lại trên bàn.

“Lạy Chúa... Tôi không tin nổi mình vừa làm gì nữa. Tôi... vừa nói dối với người này. Nói dối với một đồng nghiệp. Khi anh ta phát hiện được, anh ta…”

Chị không nói hết câu. Chị chỉ lắc đầu giữa đôi tay.

“Bác sĩ,” McCaleb thử lên tiếng. “Chị đã làm điều phải. Chẳng có gì hại anh ta cả và hẳn anh ta cũng sẽ không bao giờ biết chúng ta đã làm gì với thông tin này. Mai chị có thể gọi anh ta, nói là đã phân lập được nguyên nhân tại sao có vi rút CMV, không phải là từ người hiến. Bảo anh ta rằng chị đã hủy toàn bộ ghi chép về các người nhận khác.”

Fox ngẩng đầu lên nhìn ông.

“Chuyện ấy chẳng can hệ gì. Tôi đã dối trá. Tôi ghét phải dối trá. Nếu phát hiện ra, anh ta sẽ chẳng bao giờ còn tin cậy tôi nữa.”

McCaleb nhìn chị. Ông không biết trả lời ra sao.

“Anh phải hứa với tôi một điều,” Fox nói. “Rằng nếu giả thuyết của anh được chứng minh, rằng nếu anh đúng, thì anh phải bắt cho bằng được kẻ nào gây ra chuyện này, dù đó là ai. Đó sẽ là cách duy nhất để tôi chấp nhận được điều này. Đó sẽ là cách duy nhất để tôi bào chữa.”

McCaleb gật. Ông đi vòng qua bàn, cúi xuống ôm lấy Fox.

“Cám ơn,” Graciela nhẹ nhàng nói. “Bác sĩ làm tốt lắm.”

Fox mỉm cười yếu ớt với nàng và mỉm cười.

“Còn một điều cuối,” McCaleb nói. “Chị có máy photocopy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.