beta-er: how to dỗ ny
"Sắp phải tốt nghiệp rồi, mấy cái cơ bản muốn làm đều xong rồi, không có gì tiếc nuối."
Kawasaki Maki khép lại sổ nhật ký, lộ ra mỉm cười thỏa mãn.
Chỉ còn vài tiếng nữa, lễ tốt nghiệp sẽ được tổ chức tại giảng đường của trường, nhóm học sinh bọn họ vĩnh viễn rời đi nơi này, đánh dấu một kết thúc thành công của ba năm trung học.
Chỉ là ——
Trên cổ mảnh khảnh của cô mang theo sợi dây, máy ảnh SLR ở trước ngực lúc ẩn lúc hiện.
Kawasaki Maki do dự một hồi, vẫn quyết định đi tìm Hibari Kyoya.
Muốn tốt nghiệp, phải có một bức ảnh chứ!
Hibari Kyoya ngoài miệng nói cắn, thực tế chưa từng thực hiện, từ đó về sau, lá gan của cô càng lúc càng lớn, thậm chí ngẫu nhiên sẽ thật cẩn thận mà chỉ đùa một chút.
Sau đó liền được uỷ viên tác phong lớn lên mắt lạnh cùng với lời uy hiếp một câu: Ồ, cậu muốn bị cắn sao.
Cô chỉ cần vô tội mà lắc đầu, da mặt dày ngồi bên Hibari Kyouya, an tĩnh vây xem anh chuyên tâm xử lí công việc.
Chưa bao giờ thời gian trôi nhanh như lúc này, Kawasaki Maki mỗi ngày đều mong đến trường, so dĩ vãng càng sâu.
Trong ánh mắt sợ hãi khiếp sợ của người khác, cô không coi ai ra gì mà theo ở phía sau, giống như một cái đuôi nhỏ của Hibari Kyouya, có đôi khi không ra tiếng căn bản khó có thể phát hiện cô tồn tại.
Cô muốn yên lặng bồi tại bên người, vượt qua khoảng thời gian tuyệt đẹp nhất của trung học.
Kawasaki Maki biết rằng vào thời gian này Hibari Kyiya thường ở trong văn phòng độc thuộc về chính anh, có đôi khi đang xem sách, có đôi khi giải quyết công việc, hoặc là chợp mắt dưỡng thần.
Mặc dù các ủy viên tác phong căn bản sẽ không ngăn cô, ngược lại hận không thể mỗi ngày để cô đi vài lần lên văn phòng, Kawasaki Maki vẫn theo thói quen từ tường vây bên kia bay qua, lẻn vào văn phòng của Hibari Kyouya.
Trời mới biết cô chỉ dựa vào thân thể gầy yếu quăng ngã mặt mũi bầm dập bao nhiêu lần mới thành công tới.
Người bình thường đều nghĩ không ra biện pháp như vậy, huống chi ai sẽ nhàn không có việc gì cố tình trộm đi tìm Hibari Kyoya, loại hành vi này không thể nghi ngờ là tìm đến cái chết trước.
Cho nên, đối với hành vi cô xuất quỷ nhập thần, e rằng chỉ có một chiến binh nhất định mới có thể hiểu rõ được.
Cô tới cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng hai người đang nói chuyện.
"......!Là muốn làm như vậy sao?"
"Ừ."
"Tôi đây hiện tại liền đi chuẩn bị......!Uỷ viên trường?"
Kawasaki Maki nghe đến đó, vội không ngừng mà muốn tìm một nơi để trốn.
Cô vừa nghĩ, camera dây lưng đã bị một bàn tay câu lấy, trực tiếp túm cô đến bên trong cánh cửa.
"Ai ai ai?"
"Chậc, cư nhiên dám nghe lén."
"Không không có!"
"Bạn Kawasaki?"
Đối mặt với cái nhìn ngạc nhiên của Kusakabe Tetsuya, cô vặn vẹo thân thể nháy mắt mềm xuống dưới, héo héo nói: "Là tôi."
......!Đáng giận, kế hoạch bị quấy rầy.
"Cậu tới đây làm gì?" Hibari Kyoya trên cao nhìn cô, lạnh lạnh địa đạo.
"Tớ......!Bạn học Kusakabe không cần đi đâu!"
Kawasaki Maki mắt sắc mà nhìn Kusakabe Tetsuya không muốn quấy rầy hai người bọn họ, bộ dáng giả vờ dường như không có việc gì tính toán chuồn đi, chạy nhanh ngăn cản cậu.
"Tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp!"
Không nghĩ tới cô vừa mới nói xong, Kusakabe Tetsuya liền thu được con mắt hình viên đạn của uỷ viên trường cao lãnh nhà mình.
Cậu mồ hôi lạnh rào rạt chảy xuống, sợ bị tàn nhẫn ăn đập: "Tôi còn có chuyện, làm ơn lần sau rồi nói hen!"
"Phiền cậu một chút thôi!"
Kawasaki Maki lấy hết can đảm đem SLR trước ngực giơ lên, đỏ mặt thỉnh cầu: "Phiền cậu chụp cho chúng ta một tấm đi, một tấm thôi!"
Hai người kia đều sửng sốt một chút.
"Bởi vì, bởi vì tớ muốn tốt nghiệp, muốn chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm." Vừa nói, cô giữ chặt cánh tay Hibari Kyoya, nhược nhược nói: "Kia......!Có thể không? Tớ bảo đảm một tấm thôi"
"......"
Hibari Kyoya trầm mặc sau một lúc lâu, hừ lạnh một tiếng.
Kawasaki Maki quyền đương anh đồng ý, nhanh chóng đưa SLR cho Kusakabe Tetsuya.
Người sau ánh mắt có chút quỷ dị mà nhìn cô một cái, như là không đành lòng, vẫn là có cảm xúc cổ quái gì khác, vẫn không biểu lộ ra.
"Chờ một chút! Tớ tạo dáng cái đã!"
Cô đem tóc loát đến sau đầu, thân mật mà cùng Hibari Kyoya dán bên nhau, lộ ra tươi cười có chút ngu đần.
"Chuẩn bị, một, hai, ba ——"
Ngay trong nháy mắt, Kawasaki Maki thực hiện một hành động người không tưởng được.
Cô đột nhiên ôm bả vai Hibari Kyoya, nhón chân đem môi hôn qua đi.
Vì thế, sau khi ống kính máy ảnh chớp nhanh, những gì còn lại là cái bĩu môi của cô dán ở trên má trắng nõn của thiếu niên tóc đen.
So sánh với vẻ mặt ngượng ngùng của cô, đối phương còn hiếm hoi xẹt qua một tia chật vật không biết làm sao.
Kusakabe Tetsuya thấy một màn liền cứng đờ, biết rằng một hồi nói không chừng sẽ mình bị diệt khẩu, liền ném SLR cho Kawasaki Maki rồi vội vã cáo từ.
"Tôi tôi có việc, xin lỗi đi trước một bước đây!"
"Tớ cũng đi vậy!"
Kawasaki Maki căn bản không dám nhìn biểu tình Hibari Kyoya, ôm camera muốn chuồn.
Nào biết được cô mới vừa xoay người, thiếu niên phía sau liền rút tonfa, đè thật mạnh lên cổ cô một chút.
Chân cô mềm một chút, nhắm hai mắt ngã xuống.
Cũng may Hibari Kyoya mau tay nhanh mắt mà tiếp được cô, còn không quên bắt lấy camera.
Chỉ là cặp sách không cẩn thận theo bả vai trượt xuống rơi trên mặt đất, sách vở bên trong vương vãi khắp đầy đất.
Hibari Kyoya đem cô phóng ngã trên sô pha, một tay cầm lấy SLR nhìn chằm chằm hồi lâu, lạnh lùng nói: "Động vật ăn cỏ."
Nói xong anh cũng không làm hỏng máy ảnh, mà đặt ở trên bàn làm việc.
Nguyên bản Hibari Kyoya tính toán tiếp tục xử lý việc công, lúc đi ngang qua một đống sách, đột nhiên phát hiện một cuốn nhật ký đang mở.
Bước chân anh dừng lại, duỗi tay nhặt cuốn nhật ký.
"Hôm nay vẫn luôn ở phía sau đi theo cậu ấy, cậu ấy không phát hiện, có chút khẩn trương, hy vọng đừng bị bắt? Thấp thỏm đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng!"
......!
"Buổi chiều trời đổ mưa to, vốn định về nhà, nhưng vẫn nhịn không được theo ở phía sau.
Nếu không phải khăng khăng muốn đi, cũng sẽ không phát hiện ra cậu ấy vẫn có một mặt ôn nhu, hâm mộ thật, thật sự muốn biến thành một con mèo a.
( huầy, mình miên man suy nghĩ cái gì vậy?)"
......!
"Đưa quà cho cậu ấy không biết có nhận được không, đáng giận, hôm nay vượt cửa, mình hẳn là giáp mặt đưa cho cậu ấy.
Sad.: ("
......!
Anh lật từng trang, cho đến trang cuối cùng.
"Sắp phải tốt nghiệp rồi, mấy cái cơ bản muốn làm đều xong rồi, không có gì tiếc nuối."
"Không có tiếc nuối?"
Hibari Kyoya nở một nụ cười ác liệt, có chút khó chịu mà liếc mắt động vật ăn cỏ đang nằm.
*********************************
Kawasaki Maki tỉnh dậy, lúc này mới hậu tri hậu giác mà lẩm bẩm nói: "Mấy giờ rồi?"
Ngay sau đó, động tác cô cứng đờ, ngay sau đó lăn long lóc bò dậy.
Bên ngoài trời đã chạng vạng, ánh hoàng hôn đem chân trời nhuộm đẫm thành Hồng Hải mỹ lệ.
Sao lại thế này?!
Cô nóng nảy, nếu bỏ lỡ lễ tốt nghiệp thì làm sao bây giờ? Nói không chừng Ryoko còn sốt ruột mà tìm kiếm chính mình!
Kawasaki Maki vừa quay đầu lại, chỉ thấy biểu tình đầy hứng thú của Hibari Kyouya dựa vào chiếc ghế bành nhìn nhất cử nhất động của cô, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Cô nhất định là bị tonfa đánh hôn mê!
Chính là......!Vì cái gì muốn......!
"Cậu không cần tham gia lễ tốt nghiệp." Hibari Kyoya nhàn nhạt nói.
Kawasaki Maki bất an hỏi: "Vì cái gì?"
Thiếu niên đột nhiên giơ lên quơ quơ một quyển notebook, màu sắc quen thuộc khiến cô đại kinh thất sắc, đương nhiên, câu sau mới là quan trọng nhất.
"Cậu trái với tác phong, lưu ban một năm."
Cái —— gì!!!
"Răng rắc!"
Kawasaki Maki kinh ngạc mà nhìn phía Hibari Kyoya, đối phương cầm lấy SLR của cô, lười nhác nói: "Quà khai giảng."
====================
T3174216112021
Tác giả có lời muốn nói: Quà khai giảng 2333333
Maki belike:
ừ, cuối cùng sắp viết đến 10+, vui vẻ ~.