Tuần trăng mật của Lục Chung và Phan Lôi đã chọn Maldives với ánh mặt trời ấm áp.
Ánh nắng tươi đẹp, nước biển trong sạch, phòng nhỏ ở bờ biển đặc biệt tuyệt vời, hai người lưu luyến đến quên về.
Hai người vừa chơi chính là một tháng, trái lại Trần Ngai Ngai không sao cả, bé đã sớm thất vọng với cặp ba mẹ không đáng tin này, và quan trọng hơn là, bé cảm thấy một mình ngây ngô cũng không có gì, dù sao bé vẫn
rất ít nói, và cực kỳ hứng thú với chuyện tự mình làm.
Đau khổ chính là Lục Tư, đóa hoa tình yêu của hắn vẫn chưa nở rộ, đã héo tàn.
Người không vì mình trời tru đất diệt, Lục Tư tìm Chuột đồng về.
Nghe nói hắn thất tình, hiện tại thằng nhóc này cáu kỉnh hơn bao giờ hết.
Phải biết rằng, làm việc chính là cách trị tổn thương tình cảm tốt nhất.
Thế là, người làm trâu làm ngựa biến thành Chuột đồng.
Vợ chồng son điên cuồng chơi bên ngoài, chỗ Chuột đồng thì kêu khổ không ngớt.
Ba lần bảy lượt gọi điện bảo Lục Chung về.
Hiện tại Lục Chung ôm được vợ, nên trọng sắc khinh bạn điển hình, nhiều lần không thèm đếm xỉa Chuột đồng đáng thương.
Chuột đồng bị ép đến mức bó tay, chợt nhạy bén, giới thiệu cho Trần Cận Nam một cô gái.
Vâng, Trần Cận Nam cũng yêu.
Người đàn ông hiền lành thật thà nhanh chóng bị thu phục, còn học theo đám trẻ tuổi sành điệu, chơi trò kết hôn chớp nhoáng.
Trần Cận Nam kết hôn, đương nhiên Phan Lôi phải về.
Coi như Lục Chung lưu luyến không rời, song Phan Lôi phải về rồi, một mình anh ở lại còn ý nghĩa gì.
Trải qua một tháng tuần trăng mật, cuối cùng Phan Lôi và Lục Chung về nhà.
Ánh nắng ở bờ biển không tệ, Phan Lôi phơi nắng đen da, còn lên cân.
Lục Chung cũng đen da, bất quá đàn ông phơi nắng đen càng có mùi vị đàn
ông, ngay cả mẹ Phan Dụ luôn luôn có khẩu vị đặc biệt trông thấy dáng vẻ đó của Lục Chung cũng nhịn không được huýt sáo.
“Ối giời ạ, cơ bắp rắn chắc của thằng nhóc này không tệ nha…”
Mà Phan Lôi lại không có được đãi ngộ tốt thế.
Trần Như Ngọc kinh ngạc, “Bắc Bắc, sao con đen vậy?”
Phan Lôi dở khóc dở cười, hơn nữa Phan Dụ là kẻ miệng tiện, theo sau mông Phan Lôi không ngừng kêu con bé đen con bé đen.
Phan Lôi vốn cảm thấy dáng dấp Lục Chung đẹp, hiện tại bản thân vừa đen vừa béo, càng không xứng với anh.
Thế là, trốn trong phòng hờn dỗi.
Sau khi Lục Chung ở bên dưới phân phát quà xong lên lầu, phát hiện một mình Phan Lôi nằm trên giường hờn dỗi.
Lục Chung không biết tại sao cô tức giận, qua đó vuốt mặt cô.
Dưới ánh đèn, cổ mặt Phan Lôi đều đen do ăn nắng, chỉ có khối trước ngực là trắng như tuyết.
Vẻ mặt Lục Chung hơi kỳ quái.
Phụ nữ mẫn cảm nhất, Phan Lôi lập tức phát hiện.
Oa một tiếng kêu lên.
“Anh cũng chê em đen?”
Lục Chung lập tức lắc đầu, liên tục hôn cô bày tỏ lòng trung trinh.
Phan Lôi vất vả lắm mới thở dài một hơi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có chuyện gì vui vẻ chứ.
Cô đen là sự thật.
Ở trên giường, Lục Chung mãi mãi không cảm thấy Phan Lôi đen.
Trên thực tế, Phan Lôi tăng cân một chút, càng ôm đã tay.
Trước đây chỉ là mèo ngoan của anh, giờ đây biến thành một con mèo béo. (. . . = =! )
Không chỉ thế, Phan Lôi ăn uống càng bạo, mỗi đêm đều kêu đói.
Người giúp việc trong nhà nghỉ ngơi rồi, Phan Lôi đói bụng đến mức ngủ không được bèn réo Lục Chung đi nấu đồ cho cô ăn.
Một thời gian dài, Phan Lôi so với trước khi quay về, càng mập hơn.
Đến nỗi lễ phục mặc để dự hôn lễ của Trần Cận Nam, cũng mặc không vừa.
Phan Lôi càng thêm chán nản, sau khi từ hôn lễ trở về bèn ầm ĩ muốn giảm cân.
Cô bắt đầu vận động chơi thể thao, ăn ít cơm tối.
Nhưng kiên trì không được mấy ngày, cô đói đến mức hoa cả mắt, trên thổ dưới tả.
Ầm ĩ thành cái dạng này, Lục Chung và người nhà họ Phan cũng không để cô giảm cân nữa, không chỉ thế, Lục Chung còn biến đổi đa dạng đồ anh nấu
cho cô ăn.
Thế là, kết quả giảm cân của Phan Lôi chính là không gầy, trái lại càng mập hơn.
Sau khi kết hôn, hai người vẫn ở Phan gia như cũ.
Phòng của Phan Lôi bị đổi thành phòng cưới của hai người, còn thông với phòng khách làm phòng sách sát vách.
Trước cửa sổ phòng Phan Lôi cũng được thông, ngăn một nơi làm ban công nhỏ.
Trên ban công, Lục Chung chở chiếc ghế sopha chuyên dụng của bọn họ tới.
Phan Lôi mơ hồ có chút ấn tượng với cái sopha này, cảm thấy tựa vào tuyệt vời lắm.
Mỗi khi Lục Chung tan tầm về, hai người đều ngồi trên sopha xem tivi.
Đương nhiên, xem một chút lại bắt đầu hôn, hai người mới tân hôn lại
trong thời kỳ cuồng nhiệt, va chạm xẹt lửa hiển nhiên là chuyện bình
thường, rất nhanh, chiếc ghế salon kia không chịu nổi áp lực nặng nề,
bèn giải thể.
Lục Chung rất tức giận, cực kỳ lên án chất lượng hàng hóa hiện nay.
Chính anh tự mình ra tay, đích thân làm một cái.
Giường sopha mới vững chắc lại đáng yêu.
Bản thân Phan Lôi còn làm hai cái gối ôm đáng yêu, hai người rất hài lòng với kết quả này.
Thậm chí, từ trên xuống dưới nhà họ Phan cũng rất hài lòng.
Sau đó ghế sopha biến thành mỗi người trong Phan gia đều có một cái.
Thậm chí Phan Dụ luôn cảm thấy mình cực kỳ đàn ông cũng có một cái, còn
có hai cái gối ôm to hình trái tim do đích thân em gái làm.
Phan Lôi còn tặng Trần Như Ngọc một cái.
Trần Cận Nam đã mua nhà trong nội thành, cũng đón Trần Như Ngọc tới.
Thỉnh thoảng Phan Lôi sẽ qua ăn chực, cá khô Trần Như Ngọc rán rất ngon.
Hôm nay, Phan Lôi mặt không đổi sắc ăn hết đĩa cá khô rán, vẫn không đỡ đói, nên tung tăng vào nhà bếp mở tủ tìm thức ăn.
Trần Như Ngọc đi theo sau, nhìn Phan Lôi càng ngày càng mượt mà.
“Bắc Bắc, hình như con béo ra không ít?”
Phan Lôi quệt miệng, trừng Lục Chung ở phía trước.
“Đều do anh ấy, mỗi đêm nấu đồ ăn khuya cho con, giờ con phát tướng gần chết.”
Bất quá, mặc dù Phan Lôi nói thế, song ánh mắt lại trở nên dịu dàng nhìn Lục Chung.
Nhưng Lục Chung thích cô mập, mỗi đêm đều cầm tay cô xoa, còn nói cô xinh hơn trước đây.
Phụ nữ đều thích lời ngon tiếng ngọt, nhất là của người đàn ông yêu dấu.
Thế là, Phan Lôi yên tâm thoải mái tăng cân.
Vùng xung quanh lông mày của Trần Như Ngọc nheo lại.
Thừa dịp Lục Chung đi lắp đặt sopha, bà kéo Phan Lôi.
“Bắc Bắc, đã bao lâu con chưa có rồi?”
Hả…
Trần Như Ngọc chưa dứt lời, vừa nói làm Phan Lôi cũng có chút mơ hồ.
Khoảng thời gian trước kỳ kinh nguyệt của cô không đều, mẹ Phan Dụ nói
là do áp lực hôn lễ quá lớn, sau đó tuần trăng mặt rất vui, cô cũng
chẳng quan tâm.
Sau khi trở về, cô vội vàng phát tướng, cũng không để ý chuyện dì cả.
Cắn cá khô, Phan Lôi lắc đầu, “Anh ấy… anh ấy có xài biện pháp mà…”
Đừng nói cô xui xẻo trúng thưởng như vậy nhé.
Từ tuần trăng mật đến giờ, mặc dù mỗi đêm Lục Chung đều làm, nhưng có
xài biện pháp. Chắc, lần duy nhất bọn họ không dùng chính là buổi tối
cầu hôn lần trước.
Hai người đều thoáng quên mình, lần đó Lục Chung dùng sức quá mạnh chưa
làm đã làm rách bao rồi, sau đó anh muốn ra ngoài mua, nhưng Phan Lôi
kẹp anh không cho anh đi.
Thế là một lần ấy, anh ở trong cơ thể cô.
Giờ ngẫm lại…
Phan Lôi cũng hơi sợ, “Nhưng… nhưng con không khó chịu…”
“Đương nhiên không khó chịu!” Trần Như Ngọc tức giận trừng cô con gái
bất cẩn này, “Lần trước con có mang Ngai Ngai cũng ăn rất bạo, trong nhà bị con ăn đến trống rỗng.”
Phan Lôi càng nghĩ càng sợ, lúc trở về bèn nói với Lục Chung.
Lục Chung cũng sợ hết hồn, hai người không nói hai lời đến bệnh viện.
Kết quả, hai người đều kinh ngạc.
Phan Lôi mang thai, đồng thời đã hơn ba tháng rồi.
Sau khi mẹ Phan Dụ biết, mắng Phan Lôi không ít.
Bà mẹ cẩu thả cần phải mắng, có thai rồi còn chơi thể thao giảm cân, mỗi ngày nhảy nhót tưng bừng, nghĩ tới là sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Mắng Phan Lôi xong, mẹ Phan Dụ khó tránh khỏi có chút giận chó đánh mèo Lục Chung.
Thân thể vợ mình hơi khác thường cũng không phát hiện ra hả? Mỗi ngày
chỉ biết đưa cái thứ kia vào, chỉ biết phun mực, không biết gánh hậu
quả.
Phan Dụ là một tên không nghe lời, cả bó tuổi rồi mà chưa có cô gái nghiêm chỉnh nào, đương nhiên không bắn ra đứa bé.
Trái lại cái bụng Phan Lôi không chịu thua kém, Ngai Ngai cũng sắp ba tuổi, có thêm em trai hay em gái đều được.
Mặt mày mẹ Phan Dụ rạng rỡ, chuẩn bị bồi bổ cho phụ nữ có thai, còn có những việc chú ý khác.
Phan Lôi biến thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm của nhà họ Phan.
Điều đầu tiên bảo vệ phụ nữ có thai là, không được cùng phòng với chồng.
Đối với lần này, hai người cũng kêu khổ không ngớt.
Hiện tại Phan Lôi đã quen ôm Lục Chung ngủ, lúc mới bắt đầu cô còn có
chút không quen bên cạnh có người, sau khi ngủ được một nửa luôn luôn
lăn tới mép giường, song Lục Chung không ngại phiền uốn nắn cô, khi cô
không ở trong lòng anh, anh lập tức tỉnh giấc, ôm cô về.
Hai người đều quen ngủ thỏa thân, càng quen ôm nhau ngủ.
Lúc Phan Lôi không có cảm giác an toàn, tay còn thích túm lấy đồ vật.
Cô cũng quen túm lấy Lục Chung ngủ, giờ đột nhiên bị tách ra, cô thực sự có nỗi khổ khó nói.
Kỳ thực mẹ Phan Dụ lo lắng cũng có lý do của bà.
Không có nguyên nhân nào khác, sau khi Phan Lôi lấy Lục Chung, thấy Phan Lôi mới về nhà không bao lâu, ba mẹ không nỡ gả cô ra ngoài nhanh thế,
vậy là Lục Chung bèn ở rể.
Nhưng hai người này rõ là thể hiện tình cảm bất cứ lúc nào bất cứ nơi
đâu, mẹ Phan Dụ lắc đầu, rất nhiều lần bà trông thấy hai người tựa vào
nhau chơi hôn nhẹ.
Thậm chí, phần lớn là con gái bà chủ động.
Thấy dáng vẻ kia của cô, mẹ Phan Dụ mất mặt thay con gái mình.
Sao có đứa con gái chủ động tới thế chứ.
Mẹ Phan Dụ biết tất cả bí mật nhỏ của Phan gia.
Kể cả cô con gái chủ động của mình.
Còn có đứa con rể hùng hổ.
Tường cách âm của nhà họ Phan không tệ, nhưng thỉnh thoảng bà lại nghe
được tiếng thét chói tai của con gái, còn có tiếng đụng tường.
Bà cũng là người từng trải, đương nhiên hiểu vợ chồng son đang làm gì.
Bất quá, ngay cả bức tường dày vậy cũng chịu không nổi tiếng động của
hai người, là biết hai người họ mãnh liệt cỡ nào rồi? Thằng nhóc Lục
Chung thoạt nhìn nhã nhặn thế, sao lúc làm việc lại giống y thằng con
lưu manh của bà nhỡ!
Mẹ Phan Dụ thoáng đỏ mặt, càng thêm kiên quyết với quyết định tách hai người ra.
Phan Lôi kháng nghị vô hiệu, trơ mắt nhìn chồng mình bị đuổi ra khỏi phòng.
Có điều kết quả của việc đuổi ra khỏi phòng là cả đêm Phan Lôi lăn qua
lăn lại không ngủ được, ngày hôm sau sắm thêm đôi mắt gấu mèo rời
giường.
Mẹ Phan Dụ bảo cô rằng quen là tốt thôi.
Song Phan Lôi vẫn ngủ không ngon.
Lục Chung nhìn trong mắt, không ngỗ nghịch với ba mẹ vợ, chẳng qua mỗi buổi tối hơn nửa đêm, bèn trèo cửa sổ về giường vợ mình.
Đợi trời sắp sáng, lại về phòng mình.
Loại chuyện hẹn hò bí mật lúc nửa đêm giữa hai người chẳng duy trì được
bao lâu, có một ngày nửa đêm mẹ Phan Dụ đói bụng ra ngoài tìm chút đồ
ăn, đúng lúc bắt gặp Lục Chung đang leo cửa sổ.
Chuyện hai người bại lộ.
Hỏi ra mới biết hai người đã có một khoảng thời gian như vậy, mẹ Phan Dụ tức giận không ngớt, nhưng nhớ lại khí sắc con gái mình khá lên một
cách khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể coi như không có chuyện gì, sau khi
dặn dò Lục Chung không thể làm xằng làm bậy, ngầm chấp nhận Lục Chung
trở về phòng.
Lần đầu tiên tách ra sau khi kết hôn của hai người giằng co một tháng, cuối cùng kết thúc.
Vào tháng năm, bụng Phan Lôi đã lớn như quả cầu.
Ban đầu cô còn có thể ăn đồ, khoảng thời gian gần đây ăn gì cũng không
vô. Ngoại trừ cái bụng thêm thịt, những chỗ khác chẳng có chút động tĩnh nào.
Mẹ Phan Dụ lo lắng, tìm đủ loại thực đơn, nhưng Phan Lôi vẫn ăn không vô.
Sau đó chỉ có thể ăn những thứ Lục Chung làm.
Đêm nay, bỗng nhiên Phan Lôi giật mình từ trong mộng tỉnh giấc.
Cô nói một câu với người chồng bên cạnh.
“Hươu ngốc, em nhớ hết rồi.”
Chuyện trước kia, cô đều nhớ hết.
Giống như một giấc mơ vậy, cũng may, tỉnh mộng, anh còn ở bên người cô.
Phan Lôi cong khóe môi cười, bất quá một giây kế tiếp không cười nổi.
Cô phát hiện bên dưới lạnh lẽo, ướt một mảng.
Sau đó cô thét một tiếng, kèm theo đó còn có Lục Chung luống cuống tay chân.
Không biết vì sao, không có bất kỳ dấu hiện nào.
Phan Lôi chảy máu liên tục, trên đường đưa tới bệnh viện, luôn cầm tay Lục Chung.
“Em mệt mỏi quá…”
Thậm chí chẳng biết sao mệt thế, nhưng cô biết, cô có dự cảm xấu.
“Nếu… nếu em gặp chuyện không may… anh… hãy chăm sóc họ thật tốt…”
Không muốn nói lời nản lòng, nhưng Phan Lôi vẫn nhịn không được.
Trên thực tế, nếu có thể, cô chẳng muốn như vậy chút nào.
Cô muốn cùng Hươu ngốc của cô, ba mẹ cô, con cái cô, cả đời vui vẻ đến cuối cùng.
Cuộc đời cô còn nhiều tiếc nuối vậy.
Cô không muốn chết.
Dọc đường đi, Lục Chung đều nắm tay cô.
Kỳ dị là, từ lúc bắt đầu sợ hãi, anh vẫn có vẻ rất bình tĩnh ở trên xe.
Cuối cùng sau khi đưa đến bệnh viện, anh theo vào phòng sinh.
Sinh mổ đã không còn kịp, Phan Lôi chảy máu không ngừng, bác sĩ giằng co nửa ngày, cuối cùng nhìn mặt Phan Lôi dần dần tái mét, chỉ có thể lắc
đầu.
Lục Chung luôn ở bên cạnh nhìn.
Thấy cô đau đớn, thấy cô giãy giụa.
Thấy cô như đóa hoa hoạt bát chậm rãi héo tàn.
Cuối cùng, anh đẩy bác sĩ ra, tiến đến bên tai Phan Lôi, khẽ nói một câu.
Rốt cuộc Phan Lôi sinh một bé gái.
Bé con sinh non, cơ thể mẹ vẫn còn xuất huyết nhiều.
Vừa được ôm ra bèn đưa đến lồng ấp.
Phan Lôi ngủ mê man ba ngày cuối cùng tỉnh lại.
Lục Chung ở bên giường cô đọc sách, thấy cô tỉnh lại, thoáng ngước mắt.
Ý cười trong mắt anh, dường như không chút nào bất ngờ với việc cô tỉnh lại.
Phan Lôi hơi mệt, ngoắc ngoắc tay.
Lục Chung xít lại gần, gối đầu lên cổ cô.
“Không cho phép làm chuyện xấu.”
Cô nói một câu.
Lục Chung nghiêng đầu, hôn cô một cái, gật đầu.
Em tỉnh lại, anh bèn ngoan ngoãn làm người tốt.
Chuyện lần này đả kích Phan Lôi rất lớn, bác sĩ nói phải điều dưỡng dài hạn mới có hiệu quả.
Ngày đó ôm Hạnh Nhi về nhà, Lục Chung đi buộc garo.
Đời này, anh không muốn chuyện ngày đó diễn ra một lần nữa.
Với anh mà nói, trai gái song toàn, vợ yêu trong lòng, đã đủ rồi.
Anh rất may mắn, hai thứ này, cuối cùng đều được anh nắm trong tay.
Vợ yêu ôm trong lòng cười khanh khách, nhìn con gái ngáp một cái ở cách
đó không xa, còn có Trần Ngai Ngai ở bên nôi nhìn chằm chằm em gái, anh
nhếch môi cười.