Trên xe taxi Phan Lôi luôn mất tập trung nghịch điện thoại, Chung Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh còn có tâm trạng nói vài câu với Phan Lôi, sau
khi nhận được mấy âm tiết đơn trả lời của Phan Lôi cũng dừng chủ đề,
trong nháy mắt lại biến thành người đẹp lạnh lùng, cao quý.
Ban đầu Phan Lôi cũng không nghĩ tới.
Cô cảm thấy dựa vào giao tình giữa cô và Chung Phỉ Phỉ, Chung Phỉ Phỉ sẽ không giúp cô.
Quan trọng hơn là, cô chưa từng nghĩ Lục Thanh Dương là một kẻ háo sắc
tầm thường vô dụng, vì nữ sắc có thể dễ dàng thay đổi quyết định.
Ông ta không thích Lục Chung, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Thậm chí, con trai anh hai còn quan trọng hơn Lục Chung, người cha như vậy, sao có thể đứng về phía con trai chứ.
Lúc tới lầu dưới tập đoàn văn hóa Lục thị, Phan Lôi chần chừ.
Cô chưa từng tới đây, hơn nữa cô nghĩ hôm nay, tâm trạng Lục Chung nhất định không tốt.
Cô đi có ích gì?
Nhưng, khi cô hoàn hồn, cô đã đi thang máy lên tầng mười tám.
Cô nhớ mang máng, Lục Chung làm ở tầng mười tám.
'Đinh' một tiếng, đến lầu mười tám rồi.
Phan Lôi hơi do dự, lại nghe Chung Phỉ Phỉ ở sau lưng nói: "Vậy tôi lên tầng hai mươi hai tìm Thanh Dương nhé, bye bye"
Câu nói này khiến Phan Lôi hạ quyết tâm, cô muốn đi thăm Lục Chung.
Có điều, khiến cô thất vọng rồi, Lục Chung không ở tầng 18.
Hỏi vài người mới biết Lục Chung bị điều xuống tầng 14.
Ở tập đoàn văn hóa Lục thị, tầng càng cao có nghĩa là chức vị càng cao.
Ví dụ như phòng làm việc của tổng giám đốc Lục Tự ở tầng 20, phòng làm
việc của Lục Thanh Dương ở tầng 22.
Hít một hơi thật sâu, Phan Lôi lấy điện thoại ra, định nhắn tin cho Lục Chung.
Còn chưa kịp nhấn phím gửi, chợt nghe phía trước có giọng nói hưng phấn vang lên.
"Chị dâu, sao chị tới đây?"
Đi theo Lục Chung, Phan Lôi cũng quen biết Lục Tư. Nhất là trong một
công ty lớn thế, chẳng quen một ai, cảm giác này không tốt chút nào.
"Chị tới tìm lão đại à?" Lục Tư cười rất to, nói với Phan Lôi.
"Tôi..." Phan Lôi gật đầu, "Họ nói anh ấy ở tầng 14."
"Đúng vậy" Lục Tư dường như không để ý tới việc Lục Chung bị giáng chức, "Tôi đưa chị xuống."
"Không cần đâu." Thấy trên tay Lục Tư vẫn còn ôm văn kiện, biết công
việc của hắn bận rộn, Phan Lôi vội vã lắc đầu, "Anh nói tôi biết phòng
làm việc của anh ấy đi, tôi tự đi tìm."
Cuối cùng, Phan Lôi hơi do dự hỏi: "Tâm trạng anh ấy thế nào?"
Lục Tư nhướng mày, trả lời lấp lửng: "Ai biết chứ, chị dâu, chị cũng biết mà, anh ấy đó, có bao giờ để lộ ra ngoài đâu."
Đáp án này rõ ràng không khiến Phan Lôi hài lòng, cô gật đầu, sau khi cảm ơn Lục Tư, bèn xuống lầu dưới.
Lúc này, Lục Tư phía sau còn nói thêm: "Chị dâu, lão đại… lão đại thích ăn bánh bao thịt. Ở tiệm đối diện công ty có bán đấy.”
Nửa giờ sau.
Phan Lôi mang theo mấy cái bánh bao trở lại lầu dưới tập đoàn văn hóa Lục thị.
Thật không thể hiểu nổi, tại sao vì một câu nói của Lục Tư cô lại phải
trăm cay nghìn đắng chạy đi mua bánh bao chứ, hơn nữa còn phải xếp hàng
mười mấy phút.
Phan Lôi hừ hừ, nhưng không ném cái túi trên tay đi, chỉ nhấn nút tầng 14 trong thang máy.
Cả đoạn đường cô lo suy nghĩ, không chú ý tới có một đám người bước vào thang máy.
Cô tự giác đứng nép vào góc, không ngờ trong đám người đó có người ngửi được chợt nói: "Ai mua bánh bao đấy, thơm quá."
Hắn vừa nói thế, toàn bộ sự chú ý của mọi người đều dồn trên người Phan Lôi.
Phan lôi đỏ mặt, dán vào vách thang máy lại hơi rụt ra sau, cô không để
ý, trong đám người kia, có một gương mặt quen thuộc, "Lôi Lôi, sao em
tới đây?"
Khi tới tầng 10, người trong thang máy đã ra không ít.
Trong thang máy chỉ còn lại vài người cấp cao, còn có Lục Tự và Phan Lôi đang luống cuống tay chân.
Lục Tự không nghiêm túc như trước kia, nhích lại gần Phan Lôi, "Hửm, thơm thật, sao em biết anh thích ăn bánh bao của tiệm này?"
Lục Tự cũng thích ăn bánh bao của tiệm này sao? Phan Lôi hoàn toàn không biết.
Lục Tự tự mình cầm lấy túi bánh bao kia ước lượng, lúc này chẳng biết
Phan Lôi đang nghĩ gì, chợt cướp lại túi bánh bao, "Cái này, em không
phải mua cho anh."
Nói xong, trong thang máy trầm mặc một trận, Phan Lôi có ngốc hơn nữa cũng biết, mình đã nói lời không nên nói.
Khá may mắn là, đã tới tầng 14, Phan Lôi ôm túi bánh bao như ôm bom vậy, nhanh chóng lao ra khỏi thang máy.
Để lại một đám đàn ông có vẻ mặt thâm sâu khó dò.
Ở tầng 14, Phan Lôi nhanh chóng tìm thấy Lục Chung.
"Có cần tôi dẫn đường cho cô không?"
Cô thư ký làm tròn bổn phận của mình, vừa không để lộ dấu vết quan sát cô gái trẻ mặc quần jean và T-shirt trước mặt.
Tuy cô vừa được điều tới bộ phận này không lâu, nhưng rèn luyện trong xã hội mấy năm, cô đã sớm luyện được năng lực quan sát sắc mặt và đoán ý
đối phương.
Ông chủ trước của cô, Lục Vĩnh, là một tên cặn bã, rượu chè, gái gú, cờ
bạc, không thiếu thứ gì, còn thường xuyên ngoài sáng trong tối ăn đậu hũ của cô.
Lãnh đạo mới tới nghe nói đã đánh lãnh đạo cặn bã trước đó bị thương nên bị điều tới đây, nghe nói là công tử chính thống của nhà họ Lục, đáng
tiếc là người câm.
Có điều cô thư ký có ấn tượng không tệ với người sếp này, có lẽ do lần
đầu tiên anh tới không bảo cô pha cà phê, còn đỡ lấy một đống văn kiện
lung lay sắp đổ trên tay cô.
Cô thư ký thầm đoán qua cách ăn mặc của cô gái bên cạnh có quan hệ gì
với sếp, đúng lúc, cửa mở, sếp mới của cô đi ra, khuôn mặt luôn hờ hững
trông thấy cô gái trước mặt thoáng thả lỏng một chút.
Cô còn chưa kịp mở miệng, vị sếp mặt lạnh nhà cô đã nắm tay cô gái kia vào phòng làm việc.
Được....
Thật tuyệt tình....
Không thèm gật đầu chào hỏi với cô một câu.
Nhưng mà.....
Cũng rất khốc á.
Mắt cô thư ký lấp lánh, đồng thời thầm nắm chặt tay, xem ra bản thân mình lại nắm được một tin tức lớn đây.
Sếp, sếp hình như có bạn gái rồi.
Lúc cô thư ký vội vàng muốn chia sẻ tin tức bát quái này với đồng nghiệp, Phan Lôi được Lục Chung dắt vào phòng làm việc.
Anh rót cho cô một ly nước, Phan Lôi uống một hớp thì để xuống.
Nhớ tới túi bánh bao trên tay, Phan Lôi đưa cho Lục Chung
"Cho anh, bánh bao thịt nè."
Lục Chung nhìn cô một cách kỳ quái, dường như đang nghĩ sao cô biết rõ sở thích của anh thế.
Phan Lôi bĩu môi, không nói gì, ánh mắt đảo một vòng căn phòng.
Lộn xộn thật, hình như Lục Chung vừa mới thu dọn phòng làm việc, khắp phòng đều lung tung, tài liệu và bụi bặm chồng chất.
Lục Chung vẫn còn mặc sơ mi trắng sáng nay, bất quá áo khoác đã bị anh
tùy tiện vứt trên ghế salon, tay áo vén lên, hình như đang dọn dẹp phòng làm việc.
Khuôn mặt anh thản nhiên, không nhìn ra được vui hay giận, Phan Lôi nhìn anh chằm chằm một lúc, cũng chẳng biết nói gì, chỉ có thể nói một câu
buồn tẻ: “Bánh… bánh bao kia sẽ nguội mất… anh không ăn sao?"
Quả nhiên Lục Chung thích ăn bánh bao.
Bánh bao to bằng nắm tay Phan Lôi, đặt trong lòng bàn tay anh lại chẳng thấy lớn chút nào.
Nhưng Phan Lôi nhận thấy, anh rất vui.
Ăn vài miếng, mặc dù không để lộ sự yêu thích, nhưng Phan Lôi biết, anh thực sự rất thích.
Không biết có phải do đây là phòng làm việc ban đầu của Lục Vĩnh không?
Phan Lôi luôn cảm thấy phòng này có không khí dâm đãng, trụy lạc.
Có lẽ cô suy nghĩ nhiều rồi, Phan Lôi nhún vai, đang tính thu dọn tài liệu trong tủ, vừa mở cửa tủ ra, vài hộp này nọ rớt xuống.
Sau khi Phan Lôi nhìn rõ mấy hộp lăn tới chân mình, cuống quít lùi về sau mấy bước, tài liệu trên tay cũng lung lay sắp đổ.
Cô tưởng mình sẽ đứng không vững, bỗng nhiên có một bức tường thịt kiên cố chắn phía sau.
Trên tay ấm áp, Lục Chung tóm lấy đống tài liệu không nghe lời bay tứ tung.
Phan Lôi hoảng sợ quá độ, vỗ vỗ ngực.
Suýt chết, biết ngay Lục Vĩnh không phải đồ tốt đẹp gì mà.
Có ai để nhiều 'áo mưa' trong phòng làm việc chứ.
Cô cảm thấy bẩn chết đi được, Lục Chung nhìn theo tầm mắt cô cũng phát hiện.
Anh nắm tay cô, để cô ngồi xuống salon, tự mình nhặt mấy hộp kia, vứt vào thùng rác.
Lúc này, Phan Lôi không dám lộn xộn nữa.
Lần này là áo mưa, dù chưa dùng qua, nhưng ai biết tên Lục Vĩnh kia, vừa bẩn vừa bậy, còn cất giấu vài thứ không ưa nổi ở đâu nữa.
Phan Lôi ngồi trên ghế salon ngắm Lục Chung thu dọn đồ đạc.
Hiện tại, cô có thời gian nghiên cứu nét mặt Lục Chung rồi.
Tuy không khác lúc bình thường mấy, nhưng từ cái khẽ nhíu mày của anh, Phan Lôi có thể thấy được, anh vẫn còn tức giận.
Không nhìn nổi thêm, Phan Lôi đi tới kéo tay anh.
"Đừng dọn nữa… Anh nghỉ ngơi chút đi.” Nhìn đồng hồ Phan Lôi nói tiếp:
"Sắp trưa rồi, em đói bụng, em chưa ăn gì hết… đi ăn đi...."
Lời còn chưa nói xong, cửa bị đẩy ra.
Cô thư ký lúc nãy mang hai hộp cơm bước vào.
"Lục tổng, cơm hộp anh đặt tới rồi."
Hóa ra Lục Chung đã đặt cơm hộp, từ lúc nào nhỉ.
Có điều cũng tốt, cuối cùng Lục Chung cũng ngừng thu dọn.
Phan Lôi nhìn phòng làm việc bừa bộn, thêm chuyện tìm thấy 'áo mưa' lúc nãy, thực sự không muốn ở đây ăn uống gì.
Cô lôi kéo Lục Chung, hai người ra hành lang ăn cơm.
Lục Chung đặt suất ăn rất phong phú, có thịt bò Phan Lôi thích ăn, còn có cánh gà nướng.
Rất ít khi ăn bên ngoài, Phan Lôi ăn rất vui vẻ, bụng cô no căng, tâm
trạng cũng khá hơn nhiều, cô kéo Lục Chung nói rất nhiều rất nhiều
chuyện.
Lục Chung không có biểu cảm gì, nhưng thỉnh thoảng lúc cô ngừng lại, anh khẽ dừng động tác, tỏ vẻ đáp lời cô.
Cuối cùng, Phan Lôi ăn no đến mức không chịu nổi, tựa vào vai Lục Chung, ợ một cái.
"Vẫn không vui sao?" Phan Lôi không thục nữ chút nào vuốt bụng, lẩm bẩm: "Sáng nay, anh đã đồng ý với em, anh không tức giận mà..."
Lục Chung không phản ứng.
Phan Lôi bò dậy, tới trước mặt Lục Chung, "Nè, em mua bánh bao anh thích ăn nhất cho anh ăn, anh còn tức cái gì... đừng tức giận mà… Anh có thể
trả lời em một câu được không… một chữ cũng được..."
Duy trì tư thế này rất lâu cũng không thấy Lục Chung thả lỏng.
Nửa ngày sau, Phan Lôi cũng mệt mỏi, trượt xuống bờ vai Lục Chung, rất
lâu rất lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. "Nếu không, em hôn anh nhé?