Giọng nữ ồn ào bên tai không có dấu hiệu nào dừng lại, Lục Tự cảm thấy
sự kiên nhẫn của mình sắp tiêu hao hết, hắn giống như một thùng thuốc
nổ, giây tiếp theo sẽ nổ tung vậy.
Xưa nay Lục Tự là một người rất nhẫn nại, trước mười tuổi, hắn lớn lên ở nơi trăng gió, để nuôi hắn, mẹ hắn đành phải dựa vào việc bán thân.
Trong trí nhớ của hắn, mẹ là một người phụ nữ dịu dàng, chẳng qua, mỗi khi bà dẫn khách về thì không còn dịu dàng nữa.
Bọn họ đánh hắn, mắng hắn, làm nhục hắn.
Hắn còn nhỏ, sức yếu, nên đã học cách chạy trốn và nhẫn nhịn.
Sau đó, mẹ qua đời, hắn được đón đến nhà họ Lục, đại phu nhân nhà họ Lục - Lục Phi Nhã không thích hắn.
Hẵn tiếp tục nhịn.
Hắn vẫn cố hết sức sống tiếp, luôn mỉm cười, vì một lý do rất đơn giản.
Hắn muốn sống.
Hắn muốn đứng ở nơi cao nhất.
Hắn muốn tất cả những người từng ức hiếp hắn đều phải khóc.
Lục Tự từng bước, từng bước thực hiện nguyện vọng.
Trong quá trình ấy, tràn ngập gập gềnh, khúc khuỷu.
Hắn nghĩ hết biện pháp, không từ thủ đoạn nào để vượt qua.
Những gì có thể lợi dụng thì lợi dụng, không thể lợi dụng thì vứt bỏ không chút do dự.
Dù đó có là tình yêu của hắn.
Tình yêu?
Ha ha, Lục Tự muốn cười, đó là cái trò gì.
Hắn không tin những thứ hư ảo mờ mịt ấy. Có điều phụ nữ bên cạnh hắn lại rất tin tưởng.
Giống như, Phan Lôi.
Hay Tô San.
"Tô San, được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Nếu không… tối nay anh đi ăn cơm với em, được không?"
Dịu dàng nắm tay người phụ nữ, từ từ tới gần, đây là thủ đoạn quen thuộc của hắn.
Lời ngon tiếng ngọt là thứ mà xưa nay phụ nữ thích nhất.
Song, hôm nay lại vô dụng.
Hắn bị đẩy ra một cách vô tình.
Tô San thờ ơ nhìn hắn, khoanh tay trước ngực, cơn tức giận không hề biến mất chỉ vì hắn chịu hạ mình.
"Lục Tự, anh còn muốn gạt em tới khi nào, trước đây, đám hoa cỏ kia của
anh, em nhịn, thậm chí chẳng hiểu sao Chung Phỉ Phỉ liếc mắt đưa tình
với anh, em cũng nhịn… Thế nào… giờ anh bày cái dáng vẻ tình thánh này
là hối hận hả? Thấy Phan Lôi và Lục Chung sánh đôi bên nhau, nên ghen tị hả?"
"Anh không hiểu em đang nói gì..." Lục Tự lùi về chỗ cũ, nhắc tới Phan
Lôi và Lục Chung khiến hắn không kiềm chế được nhớ lại một màn ở cầu
thang lúc nãy.
Phan Lôi thích hắn.
Từ bé hắn đã biết.
Cô gái này luôn đi theo phía sau hắn, nhát gan, yếu đuối.
Nếu không phải ông Lục để lại thủ đoạn cuối cùng, giao một phần cổ phần
nhà họ Lục cho cô, hắn nghĩ dựa vào tính cách của hắn, cả đời này hắn
cũng chẳng thèm nhìn cô thêm một lần.
Tại sao phải nhìn kẻ vô dụng nhiều hơn chứ?
Nhưng đời người không có nếu như.
Phan Lôi và hắn cùng nhau lớn lên, còn ngốc nghếch yêu hắn say đắm.
Đối với tình yêu say đắm của Phan Lôi, Lục Tự xem thường.
Thân phận của hắn, vẻ ngoài của hắn, tài ăn nói của hắn, người thích hắn rất nhiều.
Hắn chẳng để ý một Phan Lôi lắm.
Vì vậy, trên ván cờ xuất hiện cục diện phải vứt một quân cờ, Lục Tự không do dự.
Con cờ Phan Lôi này, chính là để tác thành cho mục đích của hắn.
Bất quá, không ai ngờ được.
Con cờ này, sau khi bị vứt bỏ dường như đã tìm được cuộc sống mới.
Trong lòng Lục Tự rất khó chịu, hắn nghĩ, có lẽ vì ánh mắt của quân cờ
vốn chỉ đặt trên người hắn, bỗng nhiên rơi trên người người đàn ông khác thôi.
Đặc biệt, người đàn ông này là kẻ hắn ghét nhất.
Thấy Lục Tự không bác bỏ, ngược lại im lặng, Tô San giận tím mặt.
"Lục Tự, anh đừng quá đáng! Giờ anh hối hận ư? Em nói anh biết, anh hối
hận cũng vô ích thôi! Hiện tại, Phan Lôi là người phụ nữ của Lục Chung!
Lục Chung là người câm, mỗi ngày ngủ với cô ta, đêm nào cũng làm cô ta,
anh ta mãi mãi là cái gai trong mắt anh…"
"Tô San..." Càng nói càng khó nghe.
Lại là người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, một khi đã lộ nguyên hình cũng khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
"Chúng ta đừng tranh cãi nữa được không? Giờ là lúc quan trọng, chúng ta đã cướp đi công ty điện ảnh của Lục Chung, rất nhanh, hắn cũng sẽ mất
quyền lực ở nhà họ Lục… Được rồi, cục cưng, mục đích của chúng ta không
phải lập tức đạt được ư..."
"Đạt được?" Đôi môi đỏ mọng của Tô San nhếch lên, liên tục cười lạnh,
"Lục Tự, anh bớt lừa em đi… Em chỉ hỏi anh một câu, trước đây anh đưa
Phan Lôi lên giường Lục Chung, có phải hiện tại hối hận không…"
Da đầu Lục Tự tê dại, người phụ nữ này vẫn chưa xong à, nếu không phải
cha cô ta còn nắm quyền cao trong Lục thị, hắn thực sự không muốn vật
lộn với cô ta chút nào.
"Cưng à, sao anh hối hận được… trong từ điển của Lục Tự, xưa nay không có hai chữ hối hận..."
Ngược lại, Phan Lôi hối hận.
Hai người họ tranh cãi vui vẻ tới mức chẳng ai ngờ cô đứng trên bậc cầu thang ở cách đó không xa.
Điện thoại bộp một tiếng rơi xuống đất, thức tỉnh đôi tra nam tiện nữ
đang anh anh em em giả tạo, hai người họ nhanh chóng ngoảnh mặt lại,
trông thấy Phan Lôi, dáng vẻ đều giống như gặp quỷ.
Rất buồn cười nhỉ.
Phan Lôi cảm thấy rất buồn cười.
Tô San hòi cô, tìm cô ta làm phù dâu có hối hận không, cô nói, cô không hối hận.
Hóa ra, là cô tự chui đầu vào rọ.
Thảo nào, Lục Chung không thể uống rượu lại say mèm, toàn thân không còn chút sức lực, bị đưa tới phòng cô.
Hóa ra, không phải ngoài ý muốn.
Chân tướng chỉ có một.
Cô bị nam thần của mình thiết kế.
Khi Lục Tự nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Phan Lôi trắng bệch, trái tim như tróc ra từng mảng.
Quá nhanh, cảm giác đó biến mất quá nhanh, hắn không nắm được thứ gì đã biến mất trong lòng hắn.
"Lôi Lôi, không phải..."
Nhiều lời giải thích đều bị nụ cười đắc ý của Tô San cắt đứt.
Cô ta mặc đồ đỏ, nở nụ cười đắc ý thắng lợi với Phan Lôi.
"Xin lỗi nhé, đã lừa cô. Lục Tự là bạn trai tôi… vẫn luôn là vậy."
Phan Lôi có một loại kích động, muốn xé nát đôi cẩu nam nữ trước mặt.
Nhưng, toàn thân không nhúc nhích nổi.
Đầu óc trống rỗng.
Cô hiểu, thứ gì đã rơi khỏi trái tim cô.
Đồng thời, vĩnh viễn biến mất không thấy nữa.
Cô nhìn Lục Tự, vẫn dáng vẻ dịu dàng, tuấn lãng mà cô đã từng thầm mến, song lúc này, trên mặt có thêm vẻ ngượng ngùng.
Đúng, bị một người phụ nữ giống như một lá chắn cho thành công của hắn phát hiện, đây là điều khiến hắn ngượng ngùng.
Từ đầu tới cuối, trên mặt hắn không có tia áy náy nào.
Nói cách khác, hắn chẳng áy náy với những gì đã làm với cô.
Phan Lôi rất muốn khóc, cổ họng đau nhói, cô cố gắng lắm mới thốt ra một câu.
"Anh Lục Tự… em đợi anh nửa năm… đợi anh đến thăm em… đã đợi nửa năm rồi."
Đợi câu xin lỗi của anh, cũng đợi nửa năm.
Lại không ngờ đợi được chân tướng này, còn có kết cục này.
Cô cho rằng, coi như giữa cô và Lục Tự không có tình yêu, nhưng còn có tình nghĩa của người nhà cùng nhau lớn lên.
Bây giờ, cô đã rõ.
Cô là bé gái mồ côi ở nhà họ Lục.
Cô là một quân cờ vô dụng.
Tiện tay có thể vứt bỏ.
Không ai xem cô như một thành viên trong gia đình.
Cô coi Lục Tự như nam thần, như anh trai, như người nhà.
Bất quá chỉ là mong muốn đơn phương của cô thôi.
Khi Phan Lôi quay lại phòng làm việc của Lục Chung, Lục Chung đã thu dọn xong.
Thấy cô tiến vào, anh nhíu mày.
Phan Lôi đi thẳng tới ghế salon, ngồi xuống, một lát sau mới chậm rãi nói một câu
"Em không tìm thấy điện thoại."
Thật ra đã rớt vỡ.
Vỡ thành từng mảnh, đâu chỉ có điện thoại chứ.
Tâm trạng của cô khác thường lắm.
Phan Lôi trước giờ đều giống như chim sơn ca, ríu ra ríu rít, lúc này
chẳng nói chẳng rằng, muốn khóc mà không khóc được, Lục Chung kinh ngạc, ánh mắt dò xét Phan Lôi một hồi, lại nhìn ra cửa, dường như hơi sáng
tỏ.
Cả buổi chiều, Phan Lôi ngồi trên ghế salon.
Cô không khóc.
Có lẽ tan nát cõi lòng quá rồi.
Cũng có lẽ vì người đàn ông không đáng kia.
Người ta không yêu mày, hắn không đáng để mày bị coi thường.
Bất quá, nỗi khổ sở trong lòng, rất muốn trút ra hết, tại sao lại thế chứ?
Ngẩng đầu lên, Lục Chung vẫn bày bộ dáng không liên quan ngồi phía sau bàn làm việc.
Phan Lôi hừ một tiếng, càng nghĩ càng tức.
Đi tới trước bàn làm việc, ngón tay gõ một cái, Lục Chung bận rộn mà, không để ý tới cô.
Phan Lôi càng tức giận, dứt khoát leo lên bàn làm việc, leo tới trước mặt Lục Chung.
Cuối cùng, tầm mắt Lục Chung bị che khuất, đành ngước mắt lên nhìn cô.
Nhìn cô một cái.
Sau đó vung bàn tay to, xách con mèo nhỏ Phan Lôi thả xuống ghế salon.
Sao Phan Lôi dễ dàng buông tha anh được.
Đợi đến lúc Lục Chung tiếp tục làm việc, Phan Lôi lại kiên nhẫn bò qua.
Cô bị xách trở về, một lần nữa.
Lần này, Phan Lôi nghĩ ra trò quỷ.
Hai chân cô cọ cọ đạp một cái, ôm chặt Lục Chung không buông.
Mặc kệ Lục Chung túm cô ra sao, kéo cô thế nào, cô nhất định giống Koala treo trên người Lục Chung.
Đều tại Hươu ngốc này, nếu anh cho cô mượn điện thoại, có phải hết thảy đều không xảy ra không?
Phan Lôi biết mình đang cố tình gây sự.
Cô nghĩ, thay vì tự mình giận dỗi, còn không bằng trút hết những điều không vui ra.
Dù sao Lục Chung ngậm bồ hòn không phải đã quen rồi ư?
Lục Chung chẳng dùng sức, chỉ nhẹ nhàng kéo Phan Lôi vài lần, Phan Lôi vẫn không nhúc nhích, anh cũng không kéo cô nữa.
Cô mất mát thế, Lục Chung không vỗ về cô.
Cả buổi chiều, anh vác cô theo, bận rộn trong phòng làm việc.
Mãi đến khi, Phan Lôi ghé vào lưng Lục Chung, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Cô chỉ biết mình vô lại quấn Lục Chung cả buổi chiều, nhưng lại không
biết đợi cô ngủ thiếp đi, người đàn ông ấy đã ôm cô tới ghế salon, ngưng mắt nhìn cô rơi lệ trong cơn ác mộng, anh hơi xuất thần.
Khi tỉnh lại, Phan Lôi đói bụng.
Buổi trưa cô ăn không bao nhiêu, hơn nữa, thể xác và tinh thần đều bị tổn thương, Phan Lôi quyết định ăn một bữa no nê.
"Hươu ngốc, em đói quá à."
Phòng làm việc mờ mịt một mảng, đã 7 giờ tối rồi.
Hóa ra cô ngủ lâu vậy.
Xốc áo vest trên người ra, Phan Lôi dụi dụi mắt, đi tới chỗ người đàn ông vẫn ngồi ở bàn làm việc.
"Em đói quá, em muốn ăn."
Lúc này, Lục Chung không do dự.
Lưu loát tắt máy tính, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Cuối cùng giải quyết xong tất cả mọi việc, Lục Chung tắt đèn, chuẩn bị rời đi.
Có điều, trước khi đi, ánh mắt anh lướt qua mấy quyển sách được bọc đẹp đẽ trên bàn.
Phan Lôi cũng nhìn thấy.
Cô cắn cắn môi, bước tới.
Những thứ tốt đẹp đã vấy bẩn thì không còn đẹp nữa. Giơ tay lên, mấy
quyển sách giống như áo mưa của Lục Vĩnh vậy, bị ném vào thùng rác trong góc xó xỉnh, không ai hỏi han, bụi bặm chồng chất.