Không ai biết, Phan Lôi sợ hãi tình huống này bao nhiêu.
Mặc dù cô đã yêu Lục Chung, cũng bằng lòng để thể xác và tinh thần vì anh mà nở rộ.
Nhưng Lục Chung ở mặt này lại là người không biết tiết chế, anh chẳng biết chừng mực và dùng lực, thậm chí chẳng biết làm sao để phụ nữ thoải mái.
Vì những ngày sau này của cô được dễ chịu, Phan Lôi phải mặt dày, từng bước từng bước hướng dẫn Lục Chung.
“Hươu ngốc… Chậm… chậm chút đã… anh… anh… hôn em được không?”
Phụ nữ và đàn ông không giống nhau.
Đàn ông rất dũng mãnh và nhanh chóng.
Phụ nữ lại mẫn cảm và từ tốn.
Cô rất muốn cùng anh vui vẻ.
Mà Lục Chung rất biết nghe lời.
Vốn đã cởi sạch mấy mảnh vải mỏng manh trên người Phan Lôi, anh theo thói quen dứt khoát xâm nhập.
Nhưng cô gái dưới thân không ngừng van nài, đôi mắt ngập nước nhìn anh chằm chằm, tràn đầy khát vọng cũng như khẩn cầu.
Tuy ngượng ngùng, nhưng lại lớn mật nhìn anh.
Anh không có cách nào không xúc động.
Thả chậm tốc độ, anh đặt cô bên bờ suối nước nóng.
Nửa người trên của cô tựa vào bờ suối ấm áp, nửa người dưới trần trụi trong nước.
Anh chậm rãi liếm cặp nhũ mềm mại, hệt như con mèoto đang liếm kem vậy, nhấm nháp thành tiếng.
Là bởi vì nước chăng?
Phan Lôi cảm thấy mình không còn là sa mạc nữa, cô cảm giác được luồng nhiệt giữa hai chân trào ra.
Một loại dục vọng… vẩn đục, khác biệt với dòng suối rõ rệt.
Khi tình cảm thăng hoa, hóa ra, cô cũng rất muốn anh.
Lục Chung cũng là một cậu bé ngoan.
Trước đây Phan Lôi không cho anh chạm vào, nên anh chỉ làm lấy lệ, cắm vào động vài cái phát tiết xong là hết việc.
Nhưng bây giờ khác biệt chứ, cô gái thở dốc dưới thân, sẽ thét chói tai, sẽ ngượng ngùng rụt thân thể lại còn lớn mật nhìn anh.
Anh không biết nên làm sao, chỉ theo mệnh lệnh củacô.
Hôn cô.
Hôn nhiều hơn nữa.
Mãi cho đến khi nâng hai chân cô, cả người cô từ trong nước hoàn toàn được nâng lên.
hoa huy*t kia rạng rỡ, phấn hồng cực kỳ mê người.
Anh liếm môi, bỗng dưng cảm thấy khát nước.
Giây tiếp theo, anh tiếp tục hôn cô.
“Không…” Một lát sau Phan Lôi mới phản ứng được Lục Chung đang hôn chỗ đó của cô.
Không thể không nói, việc này hơi nhanh quá rồi.
Hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.
Thậm chí, cô chưa từng nghĩ Lục Chung là người có khẩu vị nặng tới thế.
Nơi đó ——
Rất bẩn mà.
Chẳng qua, cô cũng phải thừa nhận.
Rất thoải mái.
Thoải mái đến mức tay hung hăng bám vào bờ tường trơn trượt, không bám được, túm không được, nắm không được, đầu ngón chân co lại sít sao, hết lần này tới lần kháccứ tuôn trào từng luồng từng luồng nhiệt ra.
“Đừng a…”Cô không biết giọng mình lại nũng nịu như vậy, mềm mại từ chối cuối cùng lại trở thành lời mời gọi thầm lặng.
Phan Lôi khoan khoái đến độ chỉ muốn hợp lại làm một với người đàn ông kia, nhưng không ngờ hết thảy đều kết thúc nhanh thế này.
Lục Chung từ giữa hai chân cô chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sâu lắng.
Phan Lôi đỏ mặt, hoàn toàn không biết tại sao Lục Chung dừng lại.
“Sao vậy? Hươu ngốc?” Hai gò má đỏ gay, đôi mắt mông lung mọng nước của Phan Lôi hết sức đẹp đẽ.
Phản ứng của Lục Chung chính là kéo cô vào lòng, lấy khăn lông lớn trên bờ bọc cô sít sao.
Phan Lôi suy nghĩ trong giây lát, có lẽ là Lục Chung xấu hổ.
Chắc anh không có thói quen ở nơi khác trừ giường ra, tuy cô có chút có chút hứng thú xấu xa, chẳng qua… hết thảy cứ từ từ đi.
Trong lòng thả lỏng, cơ thể vẫn còn lưu lại lửa dục khó nhịn kia, nhưng Phan Lôi lại cảm thấy ngọt ngào.
Cúi người, hôn môi người đàn ông một cái.
Anh giỏi quá.
Người đàn ông của cô giỏi nhất.
Trên môi Lục Chung được cô gái hôn, khiến anh tạm thời quên mất người phụ nữ kia đang núp ngoài cửa.
Tính cảnh giác của anh rất cao, huống chi dạng phụ nữ như Chung Phỉ Phỉ không thể tránh khỏi hiềm nghi.
Chẳng qua, anh là người có dục vọng chiếm hữu rất mạnh.
Người phụ nữ của anh, cho dù là xem, cũng chỉ có anh mới được.
Dù là phụ nữ cũng không thể.
Bao bọc Phan Lôi gắt gao, thỉnh thoảng anh cúi đầu hôn người đẹp mềm mại trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại phát hiện người phụ nữ đó vẫn chưa thu hồi ánh mắt, sát khí lạnh lẽo lập tức tản ra.
Chung Phỉ Phỉ chẳng biết tại sao mình làm thế.
Cô ta biết Lục Chung chả phải người hiền lành gì.
Ít ra cũng không phải dạng đàn ông cô ta muốn sinh hoạt.
Nhưng không biết tại sao cô ta bị anh hấp dẫn.
Tựa như lúc này, cô ta gần như quên mất mọi thứ xung quanh, ánh mắt dán trên thân thể rắn chắc của người đàn ông kia làm thế nào cũng không dời được.
Cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào hấp dẫn thế.
Mái tóc ướt đẫm mềm mại in trên mặt anh, anh đứng giữa một mảng mờ mịt, tựa như hoàng tử muông thú từ ảo ảnh bước ra để thỏa mãn hết thảy nhu cầu của cô ta trong mộng xuân vậy.
Rắn chắc, mạnh mẽ.
Thú tính, cuồng dã.
Nhưng, người đàn ông này không phải của cô ta.
Anh dùng ánh mắt lạnh lẽo, cả người còn tản ra ý lạnh không thể khống chế báo cho cô ta biết.
Cút.
Chung Phỉ Phỉ tự cho rằng bản thân cũng xem như người sành sỏi sự đời, Lục Chung chẳng qua chỉ là một kẻ thất thế bị câm, chả uy hiếp được cô ta.
Cô ta cũng không cần sợ anh.
Nhưng, cô ta không thể tin nổi bản thân lại lui ra sau.
Lục Chung ôm Phan Lôi từ suối nước nóng bước ra, đầu óc cô là một mảng mờ mịt, thân thể nhanh chóng nép ở một bên.
Hồi lâu sau, đợi hai người kia đi rồi, cô ta mới hoàn hồn.
Vỗ vỗ gương mặt nóng bừng, nhìn người đi xa, toàn thân đã trở nên mềm nhũn.
Phan Lôi đương nhiên không biết đêm nay cô lén lút vụng trộm với người yêu đã bị Chung Phỉ Phỉ thu hết vào mắt.
Cô như con bạch tuột dán chặt trên người Lục Chung, thỉnh thoảng còn lại gần hôn môi Lục Chung.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ bản thân lại khát vọng tới vậy, chỉ muốn hung hăng rúc vào lòng anh.
Rất nhanh, đến phòng Lục Chung rồi.
Chỉ vào phòng trong chốc lát mà cô gần như trở nên mặt dày quấn lấy thắt lưng rắn chắc của anh.
Lục Chung bất đắc dĩ vỗ đầu cô, một lúc sau từ bên cạnh rút ra một cái khăn lông khô, nhẹ nhàng lau tóc cho Phan Lôi.
Khi nãy hai người họ quá kích động, khiến một phần tóc của Phan Lôi bị ướt.
Lúc này, còn quan tâm tới tóc sao!
Phan Lôi muốn ngã xuống bàn.
Sự thực chứng minh, làm cô càng thêm uể oải.
Rõ ràng khi cô quấn lấy Lục Chung, cũng cảm nhận được dục vọng anh đang nảy mầm, sao không nhào vô trời?
Lễ độ như vậy, nho nhã lịch sự như vậy rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra chứ?
Lẽ nào anh không biết phụ nữ ở mỗi một khắc, đặc biệt khát khao được đàn ông dũng mãnh đẩy ngã sao?
Là cô không có sức hấp dẫn à?
Nếu dạng phụ nữ như Tô San, hay Chung Phỉ Phỉ xinh đẹp lẳng lơ, phải chăng chẳng cần dùng đến chiêu quyến rũ, đàn ông đã chủ động nhào tới rồi?
Phan Lôi càng nghĩ càng cảm thấy chán nản, tay cũng chậm rãi buông lỏng.
Lục Chung vẫn đi ra ngoài.
Phan Lôi càng chán nản hơn.
Giữa hai chân còn ướt át, cô cũng mặc kệ.
Trốn vào trong chăn, rầm rì hai tiếng, chuẩn bị cô đơn thiếp đi.
Không bao lâu sau, Lục Chung lại trở về.
Lấy một ly nước cho cô, ý bảo cô uống một ít.
Phan Lôi bị Lục Chung ầm ĩ tới thế, thực sự hơi khát nước.
Đón ly nước, hậm hực uống sạch.
Cô đặt ly nước xuống, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Bỗng nhiên Lục Chung nhào tới.
Lúc này, Phan Lôi mới biết bản thân buồn cười cỡ nào.
Lục Chung đâu phải không muốn cô, mà căn bản để cô uống nước dưỡng cổ họng cho tốt.
Đêm nay, chắc chắn sẽ khó ngủ đây… ngâm nga cả đêm.
Lên giường rồi, Lục Chung lại không bằng cầm thú.
Bất chấp thân thể Phan Lôi mà thẳng tiến.
Trong nháy mắt cô khẩn trương, cơ thể đều gắt gao căng thẳng.
Lục Chung dừng lại, hôn môi cô, liếm vành tai cô, bàn tay to còn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nhẵn nhụi.
Phan Lôi dần dần thả lỏng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Không phải người khác.
Người đàn ông này không phải người khác.
Mà chính là người cô yêu.
Cô nhớ người này rất lâu rồi.
Ngượng ngùng, ngọt ngào, còn có dục vọng ẩn giấu đều bộc phát vào giờ phút này.
Cả đêm nay, Phan Lôi hoàn toàn ướt át.
Cô mẫn cảm cực kỳ, gần như Lục Chung chỉ vừa chạm vào, cô lại ẩm ướt đến độ chất lỏng rơi tí tách.
Cô không biết những người phụ nữ khác ở trên giườngra sao, nhưng cô nghĩ, Lục Chung hẳn thích cô như vậy.
Mái tóc người đàn ông khô ráo lại ướt đẫm, trên gương mặt điển trai là một mảng ửng hồng, anh chẳng còn là người đàn ông mặt than lạnh lùng kia nữa, anh sẽ cười, sẽ xoa đầu cô, sẽ hôn cô.
Con ngươi của anh cũng nhuộm dục vọng dày đặc.
Cả đêm nay, Phan Lôi thực sự đã nếm được cái gì gọi là bản năng.
Cái gì gọi là dục vọng.
Chân cô đau nhức đến độ không đưa lên nổi, căn bản mất cảm giác rồi.
Người đàn ông vẫn còn hôn giữa hai chân cô, cô mẫn cảm tới mức mới chạm vào đã bùng nổ ngay, chỉ cần một kích thích nhỏ, chất lỏng lại nhễ nhại.
Người đàn ông cực kỳ sung sướng, ngoại trừ lần đầu tiên, anh rất lâu rồi chưa làm, nên vừa nhanh vừa dồn dập.
Mấy lần kế tiếp, anh đều thong thả nặng nề.
Cuối cùng, Phan Lôi hoàn toàn không còn sức lực, bị Lục Chung ôm vào lòng, hai chân dang rộng ngồi trên vũ khí sắc bén của anh, bị anh nắm thắt lưng trở người từ trên xuống, cũng chỉ miễn cưỡng lầm bầm, cúi đầu rên một tiếng “Hươu ngốc…”, sau đó bèn thiếp đi.
Cả đêm nay, Phan Lôi ngủ rất sâu, một đêm không mộng.
Lúc tỉnh lại là do bản năng kích thích.
Cô đói rồi.
Động đậy cơ thể, không vấn đề gì, nhưng toàn thân cô đều đau nhức, ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi.
Lục Chung cũng ngủ trên giường, đồng thời còn ngủ rất say.
Động tác của Phan Lôi không đánh thức anh.
Có lẽ anh cày cấy cả đêm cũng mệt mỏi.
Phan Lôi vốn chả muốn quấy rầy anh, nhưng cô không chỉ đói bụng, mà còn muốn tiểu tiện.
Nhưng giờ chân cô vẫn còn tê dại, vốn không nhúc nhích được.
Trong nháy mắt, Phan Lôi vừa ngọt ngào lại vừa ưu thương, nhưng kiềm chế không được bàng quang đang gấp rút, giơ tay lên chọc cánh tay Lục Chung.
“Hươu ngốc, em muốn rời giường.”
Bị Phan Lôi chọc, Lục Chung nhanh chóng tỉnh lại.
Anh hành động rất nhanh, thậm chí không giống người bình thường thức dậy nhất thời thoáng mê man.
Trong ánh mắt anh hết thảy đều là cảnh giác, dường như xung quanh đều nguy hiểm.
Lục Chung thế này, làm Phan Lôi cảm thấy xa lạ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt anh rất nặng nề, rất khủng khiếp.
Phan Lôi thoáng sợ hãi.
Nghe được giọng nói cô, sắc lạnh trên mặt người đàn ông nhanh chóng thối lui, lúc trông thấy cô, gương mặt điển trai nổi lên một rặng ửng hồng nhàn nhạt.
Phan Lôi còn chưa kịp nghiên cứu người đàn ông này biến sắc còn nhanh hơn lật sách, thì người đàn ông này đã lại gần, hết sức ngượng ngùng thơm cô một cái.