Nếu như trên trán không có vết sẹo rõ rệt kia thì càng hoàn mỹ hơn.
Nghĩ đến nguồn gốc vết sẹo ấy, Chung Phỉ Phỉ cực kỳ phẫn nộ.
Đáng nhẽ muốn dạy dỗ Phan Lôi một chút, không ngờ cuối cùng bị phản đòn.
Nói cho cùng, đã bỏ sót Lục Chung là cao thủ cưỡi ngựa, thân thủ rõ ràng vượt xa người thuần ngựa chuyên nghiệp.
Từ nhỏ Chung Phỉ Phỉ sống ở nông thôn, sát vách nhà cô ta có một trường đua ngựa.
Khi còn bé Chung Phỉ Phỉ trẻ người non dạ, lăn lộn lung tung với đàn ông bên đó, cưỡi ngựa tuy không nói là chuyên nghiệp nhưng cũng coi như sở
trường.
Ngã từ trên ngựa xuống, quả thực vô cùng nhục nhã.
Cũng may tay nghề của bác sĩ kia không tệ lắm, nói chỉ bôi thuốc vài lần nữa, vết sẹo sẽ từ từ biến mất.
Gương mặt đẹp đẽ của cô ta bị hủy, Chung Phỉ Phỉ xin thề chắc chắn sẽ hủy diệt những thứ đối phương để ý nhất.
Đối với Phan Lôi, thứ quan trọng nhất có lẽ là Lục Chung và sự thanh cao tự cho mình là đúng của cô.
Cốc cốc ——
Tờ mờ sáng có tiếng gõ cửa, Chung Phỉ Phỉ tùy tiện khoác áo choàng tắm lên người, đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, một người đàn ông thấp lùn xuất hiện trước mặt. Hắn cúi đầu, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có giọng nói bị đè thấp mấy phần, có vẻ vô cùng khàn khàn.
"Chung tiểu thư, cái này… tôi là người ở trại ngựa ngày đó…"
Trí nhớ của Chung Phỉ Phỉ không tốt lắm, nghiêm chỉnh mà nói, những người vô dụng không đáng để cô ta nhớ.
Người này cô ta đã đưa tiền nhưng không đạt được kết quả cô ta muốn,
ngược lại để Lục Chung cứu Phan Lôi, khiến tình cảm hai người càng sâu
nặng hơn.
Trong lòng tức giận, Chung Phỉ Phỉ cười lạnh.
"Anh còn dám đến tìm tôi? Những việc tôi bảo anh làm, anh làm được sao?"
Người đàn ông thấp bé hình như rất uất ức, nửa ngày mới đứt quãng nói:
"Chung tiểu thư, có ông trời chứng giám tôi thật sự làm theo yêu cầu của cô, nhưng ai ngờ đại thiếu gia lại cưỡi ngựa rất giỏi…"
"Đủ rồi!" Mắt thấy trời dần dần sáng, ai biết được cái tên này xuất hiện ở đây sẽ dẫn tới rắc rối gì.
Không nhịn được phất tay, Chung Phỉ Phỉ mắng một tiếng, "Đồ vô dụng!"
Lấy ví da ra, ném một xấp tiền cho người đàn ông thấp lùn, Chung Phỉ Phỉ đóng cửa lại, “Cút, bớt xuất hiện trước mặt tôi."
Ầm ——
Cửa lớn đóng lại một cách vô tình, người đàn ông thấp bé từ từ nhặt tiền trên mặt đất, tùy tiện nhét vào túi, hồi lâu sau mới nhếch môi cười
cười, nói: "Cám ơn tiểu thư đã chiếu cố!"
Vì nụ cười này, trên gương mặt bình thường của người đàn ông toát ra một tia hào quang đẹp đẽ, bất quá Chung Phỉ Phỉ hoàn toàn không trông thấy.
Chung Phỉ Phỉ vào phòng, không biết sao chóp mũi mơ hồ ngửi được mùi hương thoang thoảng.
"Là mùi hoa nào nhỉ?" Cô ta ngửi ngửi, lại không tìm được nơi phát ra mùi hương trong phòng.
"Thôi, chắc là hoa dại ngoài cửa sổ." An tâm nhắm mắt lại, Chung Phỉ Phỉ chìm vào giấc mộng.
Cô ta bị thương, bộ phim phải mắc kẹt mấy ngày.
Rốt cuộc cô ta có thể nghỉ ngơi cho khỏe một chút.
Sẵn tiện, cô ta nhất định phải suy nghĩ thật kĩ, làm sao để tố khổ những uất ức với đại gia Lục Thanh Dương của cô ta.
Mặt cô ta bị hủy, thù này làm thế nào cũng không thể quên được.
Bất quá, Chung Phỉ Phỉ kể lể xong, Lục Thanh Dương cũng không đến, mà ngược lại Lục Tự đến.
Mấy ngày nay, Chung Phỉ Phỉ luôn cảm thấy cô ta hơi khác thường, cô ta để bác sĩ khám, nhưng chưa kiểm tra ra cái gì.
Cuối cùng, tới vô số lần, bác sĩ đành lễ phép nói cho cô ta biết, có thể do áp lực tâm lý quá lớn.
Chung Phỉ Phỉ không tin, cô ta có áp lực tâm lý gì? Có điều lần nào bác
sĩ cũng nói vậy, đồng thời thân thể cô ta xác thực cũng không có đau đớn gì quá lớn, chỉ thỉnh thoảng sẽ ngửi được mùi hương không rõ thôi.
Bác sĩ nghe cô ta nói xong, lễ phép súc tích nói một tiếng.
“Ngoài cửa sổ có rất nhiều hoa. Đây là khu resort.”
Có nghĩa là cô ta mắc bệnh chim sợ cành cong ư? Chung Phỉ Phỉ cực kỳ
phẫn nộ, cái nơi quái quỷ này nhất định là khắc tinh của cô ta.
Chung Phỉ Phỉ nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị thu dọn đồ đạc ngày mai sẽ xuống núi.
Chẳng qua cô ta không ngờ, tối nay Lục Tự lại tới.
Phan Lôi cũng không biết Lục Tự sẽ tới.
Kể từ ngày cô ngã từ trên lưng ngựa xuống, vẫn ở trong phòng tịnh dưỡng suốt.
Đương nhiên tịnh dưỡng là giả, cùng Lục Chung triền miên cả ngày lẫn đêm mới là thật.
Vô số lần cô nhớ lại tình cảnh nguy hiểm lúc đó, nghĩ đến thời điểm Lục Chung cứu cô, hai mắt càng lấp lánh ánh sao.
"Hươu ngốc, anh lợi hại thật, anh biết cưỡi ngựa…" Hơn nữa, kỹ thuật có vẻ cực kỳ giỏi.
Đối với những lời khen ngợi của cô, Lục Chung hơi đỏ mặt, sau đó kéo tay cô dịu dàng vuốt ve.
Hình như anh rất thích vuốt ve tay cô, cũng giống như anh thích vỗ đầu cô vậy.
Dịu dàng triền miên, mang theo sự cưng chiều nồng đượm, lần nào anh làm
động tác thế này, Phan Lôi cảm giác trong lòng cô đều mềm nhũn.
Hai ngày nay, hai người ở bên nhau ngoại trừ làm tình, Lục Chung vẫn chơi Lianliankan của anh.
Đương nhiên kết quả không có bất ngờ, vẫn đứng nhất từ dưới đếm lên.
Phan Lôi ở bên cạnh anh vẽ mấy bức tranh bốn khung của cô.
Khoảng thời gian trước, cô đưa thành phẩm của mình lên weibo, không ngờ được khá nhiều người ưa thích.
Phan Lôi không có việc gì làm bèn xem tin nhắn của người hâm mộ, phần
lớn tin nhắn đều nói mèo mập rất đáng yêu, chú chó to rất ngây ngô ngốc
nghếch đủ loại.
Đương nhiên, cũng có không ít người hỏi Phan Lôi hoạt hình này có ý nghĩa khác không.
Trước kia Phan Lôi đều không trả lời câu hỏi như vậy. Vì quả thực nó không có ý nghĩa khác.
Bất quá bây giờ ư, cô nhẹ nhàng kéo kéo tay Hươu ngốc, trong lòng ngập tràn ngọt ngào.
Tất nhiên có ý nghĩa khác, hết thảy đều là câu chuyện tình yêu của cô.
Lục Chung bị kéo tay bèn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Phan Lôi.
Phan Lôi phát hiện anh đang nhìn chằm chằm câu trả lời ‘Hình mẫu chú chó to chính là con Hươu ngốc nhà tôi đấy’ của cô. Lập tức đỏ mặt, cứng
nhắc trừng anh một cái, "Sao đột nhiên ngồi đây?"
Nhưng mỗi lần anh cười, tim Phan Lôi đều đập bùng bùng.
Lúc này cũng thế, tim đập nhanh tới mức như muốn nhảy ra ngoài, còn để ý gì đến việc trách cứ nữa, trực tiếp nhào tới.
"Hươu cục cưng, cho em hôn cái đi."
Phản ứng của Lục Chung chính là trực tiếp xách cô lên, giống như chú chó to gặm con mèo mập trong truyện tranh kia vậy, xách thẳng lên đùi,
khoác vai cô bắt đầu chơi hôn nhẹ.
Hai người là nam nữ bình thường, cứ hôn thế tất nhiên sẽ củi khô lửa bốc.
Rất nhanh Phan Lôi bèn dang chân ngồi trên người Lục Chung, ôm đầu anh, khẽ rên hai tiếng.
Bọn họ còn chưa từng làm ở sofa nhé.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Lục Chung đã ôm cô tới mép giường, buông thõng mông cô, sau đó cả hai cùng ngã xuống giường.
Đáng ghét, Phan Lôi bị hôn đến mơ mơ màng màng không cam lòng nghĩ, lần sau nhất định phải làm trên ghế sofa.
Nếu không ở ghế sofa, thì ít ra cũng phải thử một lần ở suối nước nóng chứ.
Thấy cô không chuyên tâm, Lục Chung bất mãn ra sức đụng một cái, Phan
Lôi nức nở một tiếng, rụt người ngoan ngoãn trở lại lòng anh.
Được rồi được rồi, chẳng phải cô chỉ nghĩ có chút sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày áp dụng những chuyện đó vào thực tiễn.
Ảo tưởng dù sao vẫn là ảo tưởng, lúc này Phan Lôi lắc mông, rụt người
lại, cũng không suy nghĩ tiếp, từ từ ôm chặt người đàn ông trên người.
Khi Phan Lôi tỉnh lại lần nữa, cả người đều bủn rủn.
Muốn ngâm mình ở suối nước nóng quá.
Phan Lôi đánh thức Lục Chung, hai người quyết định đi suối nước nóng.
Nhưng vừa ra cửa, đột nhiên có người tới tìm Lục Chung.
Phan Lôi vừa nhìn liền biết chuyện nghiêm chỉnh, lập tức lui sang một bên.
"Anh đi làm việc trước đi, em đi một mình cũng được." Phan Lôi quyến luyến ôm áo tắm, trước khi đi còn nhìn Lục Chung một cái.
Lục Chung vốn đang nói chuyện với người kia, thấy món đồ trên tay Phan Lôi, bỗng nhiên sải bước đi tới.
"Hươu ngốc, anh làm gì đó?"
Lục Chung xé rách chiếc áo tắm cổ yếm màu xanh ngọc trong tay cô, đi đến rương hành lý, sau đó lấy một bộ quần áo dài đưa cho Phan Lôi.
Phan Lôi nhận bộ quần áo dở khóc dở cười, đây là sao, có ai mặc quần áo dài đi ngâm nước nóng chưa.
Vẻ mặt Lục Chung rất kiên định, mặc dù Phan Lôi không muốn, nhưng chỉ có thể ôm quần áo dài đi ra.
Vừa đi cô vừa nghĩ, hừ, chờ anh đi, cô lập tức cắt bộ quần dài áo dài thành áo ngắn quần cụt.
Nghĩ đến thời điểm trước khi đi Lục Chung bùng phát ham muốn chiếm giữ, trong lòng Phan Lôi vừa ngọt vừa có chút bất đắc dĩ.
Khu resort này cũng không tiếp khách lạ, ở đây chỉ dành riêng cho người
nhà bọn họ tắm nước nóng, chẳng lẽ anh còn lo lắng những người khác
trông thấy nửa người trần trụi của cô sao?
Bất quá, có lẽ Lục Chung có tầm nhìn xa.
Hôm nay suối nước nóng thật sự còn có người khác.
Ngay cửa nghe được giọng Chung Phỉ Phỉ, Phan Lôi xoay người tới bể tắm khác.
Thật sự không khéo, lại gặp được Chung Phỉ Phỉ, kỳ quái, cô ta tắm suối nước nóng cũng có thể tắm ra ít âm thanh kỳ quái sao?
Phan Lôi vốn không có lòng hiếu kì mãnh liệt, chẳng qua lúc chuẩn bị cắt quần áo dài Lục Chung đưa, cô nghe được gióng Chung Phỉ Phỉ càng phát
càng lạ.
Nếu là lúc trước, có lẽ cô không hiểu âm thanh này là gì.
Nhưng khoảng thời gian này, cô và Lục Chung trở nên tốt hơn, cô hiểu quá rõ rồi.
Thời điểm phụ nữ được người đàn ông yêu, mới có thể phát ra âm thanh mất hồn thế.
Là Lục Thanh Dương sao? Nghĩ đến bản thân là con dâu chứng kiến bố chồng lên giường với phụ nữ khác, lại còn đang tắm suối nước nóng, sẽ lúng
túng đến mức nào.
Nghĩ vậy, nhất thời Phan Lôi cảm thấy hay trở về ngâm mình trong bồn tắm lớn cũng được.
Chẳng qua, Phan Lôi còn đi chưa được mấy bước, Chung Phỉ Phỉ vốn thở dốc không ngừng bỗng nhiên ngừng lại, cô ta còn nói một câu.
"Lục Tự, anh giỏi quá, mạnh hơn lão già nhà anh nhiều."
Câu nói này thành công làm Phan Lôi dừng bước.
Cô vẫn cho rằng người đàn ông kia là Lục Thanh Dương, nên không liếc nhìn thêm.
Song, người này là Lục Tự à?
Biết rõ Chung Phỉ Phỉ là người đàn bà của ba mình, còn làm bậy với cô ta trong suối nước nóng?
Nói không nên lời cảm giác trong lòng là thất vọng hay là gì, Phan Lôi dừng bước.
Cô tự nói với mình, chỉ nhìn một chút thôi.
Cô bèn đưa mắt nhìn.
Bất quá, một cái nhìn ấy cũng đủ rồi.
Người đàn ông đang trần trụi trong suối nước nóng kia, không phải Lục Tự thì là ai?
Không ngờ người đàn ông đột nhiên đứng dậy, còn lõa lồ đi tới, Phan Lôi sợ hết hồn, trượt một cái ngã xuống đất.