"Ai?" Một đôi cổ tay trắng nõn như bạch xà quấn tới, Lục Tự nhíu mày không chút nể mặt hất ra.
Lúc này tâm trí mê loạn chậm rãi phục hồi, Lục Tự ghê tởm bản thân lại
có thể lên giường với người phụ nữ có tướng mạo tương tự người xưa.
Bởi vì lúc đó toàn thân cô ta tản ra hương vị không thể kháng cự sao?
Lục Tự không biết, song giờ phút này cái gì cũng quá muộn màng.
Chung Phỉ Phỉ lơ đểnh, khoác áo choàng tắm to đùng tựa vào cạnh cửa nhìn theo tầm mắt Lục Tự.
Người phụ nữ giống như thỏ vậy lảo đảo chạy trốn, đoạn đường này tuy không dài nhưng đã ngã sấp hai lần, chắc bị sợ hãi quá độ.
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ hoảng sợ của Phan Lôi, tâm trạng Chung Phỉ Phỉ bỗng dưng tốt hẳn.
Nhưng tâm tình Lục Tự thì không tốt nổi.
Rũ con ngươi xuống, cũng thu lại cảm xúc vì bất an che giấu dưới đáy
lòng kia, hắn băng qua hành lang chuẩn bị rời khỏi nơi khiến người ta
nghẹt thở.
Chung Phỉ Phỉ nhướng mày nhìn hắn.
“Sao, hối hận à? Lục nhị thiếu gia của tôi?"
Chung Phỉ Phỉ nhấn mạnh chữ 'nhị' này, con ngươi đen của Lục Tự ngưng đọng, một lát sau mới xoay đầu liếc nhìn Chung Phỉ Phỉ.
"Sự việc hôm nay, đối với chúng ta mà nói, đều là ngoài ý muốn, tôi hi vọng cô hiểu rõ."
"Đương nhiên…" Chung Phỉ Phỉ vẫn cười như cũ, nụ cười ngạo mạn nhìn bóng người từ từ biến mất ở nơi xa.
Đương nhiên là ngoài ý muốn, cũng là bí mật vĩnh viễn.
Cô ta hiểu rất rõ đàn ông, càng hiểu rõ đàn ông tự cho mình là đúng.
Thực sự cho rằng trải qua lần này, cô ta sẽ quấn quýt hắn không buông
sao? Quá coi thường cô ta rồi.
Bất quá theo nhu cầu mỗi bên thôi.
Phan Lôi chưa từng nghĩ Lục Tự và Chung Phỉ Phỉ có một chân.
Hơn nữa, lúc này Chung Phỉ Phỉ vẫn là tình nhân nhỏ của Lục Thanh Dương đấy.
Một loại cảm giác loạn luận dâng trào trong lòng, ghê tởm đến mức làm cô muốn nôn.
Rất nhanh cô phản ứng kịp, giọng Lục Tự vang lên phía sau, cô không còn
cách nào khác, bị phát hiện như vậy chắc chắn sẽ bị diệt khẩu.
Cô vội vàng đứng dậy chạy nhanh ra ngoài, vì vụng về, cô ngã sấp vô số lần.
May mà Lục Tự không đuổi theo nữa.
Có lẽ không phát hiện ra cô nhỉ, Phan Lôi tự an ủi mình.
"Ai u… đứa nào không có mắt đụng vào tao đấy!"
Hôm nay không phải ngày thích hợp ra khỏi cửa mà, Phan Lôi cực kỳ hối hận trước khi ra cửa không xem hoàng lịch.
Ban nãy vừa đụng phải Lục Tự đang làm tình với Chung Phỉ Phỉ, trong nháy mắt lại đụng phải cái tên ăn chơi trác táng của nhà họ Lục - Lục Vĩnh.
Lúc này Phan Lôi quá mức sợ hãi, trong thấy Lục Vĩnh căn bản cũng không
khách sáo, dùng sức đẩy hắn ra, tiếp tục chạy về phía trước.
Lục Vĩnh không để ý bỗng chốc bị Phan Lôi đẩy, không cam lòng muốn tóm
cô lại, nhưng Phan Lôi nhanh nhẹn như thỏ vậy, chạy mất hút.
“Đệt! Một ngày nào đó mày sẽ vào tay tao!" Phun một bãi nước bọt, Lục
Vĩnh nhìn chằm chằm cô gái đang chạy trốn như bay, hung hãn nói.
Phải nói rằng, Lục Vĩnh có thể ở Lục thị leo lên vị trí bây giờ, ngoại
trừ có Lục Thanh Dương hộ tống cả đoạn đường, không thể không thừa nhận
hắn có chút thông minh.
Trong mắt hắn, Phan Lôi ở nhà họ Lục là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Còn là một kẻ nhát gan.
Trước kia trông thấy hắn, tựa như chuột thấy mèo, cả người phát run không thể nhúc nhích, hôm nay còn dám dùng sức đẩy hắn ra.
Nếu không phải thằng nhóc Lục Chung cho con đàn bà ngu xuẩn này quá
nhiều dũng khí, thì chính là hồi nãy Phan Lôi bị chuyện gì đó dọa sợ.
Đồng thời, chuyện này còn là chuyện lớn, đủ để long trời lở đất, dọa cô quên cả nỗi sợ hắn.
Nhếch môi, Lục Vĩnh hình như nghĩ đến chuyện gì, một hồi sau, hắn sải bước đi theo con đường Phan Lôi chạy.
Phan Lôi mặc kệ Lục Vĩnh – cái tên có chút thông minh kia.
Bất quá, có một điểm Lục Vĩnh nói đúng.
Cô thực sự sợ hãi quá độ, cũng quá mức kinh ngạc, chạy đến cửa phòng,
bất chấp Lục Chung vẫn còn nói chuyện với người khác, cô như chim én nhỏ đâm đầu vào lồng ngực Lục Chung.
Trên thế giới này, chỉ có lồng ngực anh là ấm áp nhất, cũng an toàn nhất.
Phan Lôi như Koala ôm lấy Lục Chung, Lục Tư ở một bên nhíu mày.
"Lão đại, em chờ anh ngay cửa, một tiếng sau chúng ta lên đường nhé…”
Bất giác Phan Lôi mới phát hiện Lục Tự cũng ở đây.
Có điều cô không muốn nhúc nhích, chỉ nằm trên vai Lục Chung, rầm rì một tiếng.
"Hươu ngốc, anh lại phải đi sao?"
Lục Chung nhấc mông cô lên, đặt cô lên giường.
Cẩn thận quan sát cô một phen, cuối cùng tầm mắt rơi trên chỗ bẩn ở đầu gối cô.
Phan Lôi rụt chân, dưới tầm mắt nóng bỏng của Lục Chung không nhịn được nói thật.
Đầu gối đã đỏ một mảng, mơ hồ có chút rướm máu, tổng thể mà nói không có gì đáng ngại.
Ngón tay lạnh lẽo của anh vuốt ve vết thương, Phan Lôi bị đau khẽ rên một tiếng.
Lục Chung rút tay về, xoay người đi ra ngoài.
Phan Lôi ôm eo anh, "Anh muốn đi đâu?"
Người đàn ông xoay đầu lại, cầm tay cô từ từ viết: Bôi thuốc.
"Em không bị thương đâu, anh ở bên em được không?" Phan Lôi ôm anh, lúc
này tận đáy lòng cô cất dấu một bí mật lớn, cô khẩn cấp muốn tìm một
người thổ lộ.
Hiển nhiên, thế giới của cô chỉ có một mình Lục Chung.
Lục Chung thực sự nghe lời ngồi xuống, bất quá anh không nhàn rỗi, nhẹ
nhàng đặt chân Phan Lôi lên đùi anh, khẽ xoa chỗ bị thương kia.
Rất dịu dàng.
Trái tim Phan Lôi dần dần ổn định, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói,
nhưng bọn chúng cứ hùa nhau vọt tới cổ họng, đột nhiên cô không biết nói gì mới phải.
Lục Chung vuốt tay cô, tiếp tục viết: Sao thế?
Phan Lôi lắc lắc đầu.
Để cô tổ chức ngôn ngữ lại một chút, cô không biết nên nói từ đâu.
Trong lúc Phan Lôi sắp xếp ngôn ngữ, cố gắng tóm tắt đơn giản mối quan
hệ phức tạp kinh tởm kia, cửa được gõ hai tiếng đặc trưng, sau đó Lục Tư ló đầu vào bày vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Xin lỗi đã quấy rầy. Nhưng lão đại à, kế hoạch đã sắp xếp xong, chúng ta phải đi ngay."
Vừa nghe Lục Chung muốn đi, Phan Lôi không chút nghĩ ngợi bò qua, tiếp tục ôm đại thụ của cô.
“Anh phải đi sao?"
Lục Chung còn chưa kịp viết, Lục Tư đã nói thay Lục Chung.
"Xin lỗi chị dâu, bọn em có chút chuyện phải xuống núi một chuyến."
"Em cũng muốn đi!" Phan Lôi không chút nghĩ ngợi mở miệng.
Lục Tư thoáng nhìn Lục Chung, "Lão đại, giờ sao?"
Lục Chung xoay đầu lại, gỡ con Koala trên lưng xuống, xoa xoa tay cô, viết: Về liền.
Nhưng, cô rất muốn đi mà. Phan Lôi bày tỏ không muốn ở lại chút nào.
Lục Chung lại viết: Đừng sợ, nhanh thôi.
Mặc dù Phan Lôi rất muốn đi với Lục Chung, song cô không phải người không hiểu chuyện.
Chuyện nào nặng nhẹ cô vẫn phân biệt rõ, tuy chẳng biết Lục Chung xuống
núi muốn giải quyết chuyện gì, nhưng Lục Tư khẩn trương thế, chắc là
chuyện lớn.
Trong mắt Phan Lôi, chuyện của Lục Chung đều là chuyện lớn.
Về phần Lục Tự và Chung Phỉ Phỉ, tránh được bao xa thì tránh.
Lục Tư cứ giục mãi, Lục Chung vẫn vuốt tóc Phan Lôi một hồi.
Cuối cùng Phan Lôi có chút không kiên nhẫn, sao người này vuốt tóc cô mãi vậy, không phải rất vội sao?
Cô và Lục Tư đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Một lúc sau, Lục Chung xoay đầu lại nhìn Lục Tư thật sâu, Lục Tư 'Ờ' một tiếng, nhanh chóng rúc đầu về, cũng khép cửa lại.
"Em nói nè, lão đại, anh nhanh chút."
Nhanh chút gì? Phan Lôi nghĩ mãi không ra, giây kế tiếp, một nụ hôn ấm áp in lên môi cô.
Rất nhẹ nhàng, vuốt ve bờ môi như lông vũ, cũng rất nhanh chóng.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Lục Chung đã đứng dậy rời đi.
Lần này anh không chút do dự, nhanh chóng và quyết đoán.
Để lại Phan Lôi ngồi trên giường, nhìn cánh cửa đóng lại, rất lâu mới vuốt môi, trong lòng ngọt ngào và cảm động.
Anh đợi nửa ngày, chỉ vì cho cô một nụ hôn từ biệt sao?
Sợ người khác thấy, một mực chờ đối phương rời đi à?
Rõ là ——
Hươu ngốc khó tính lại ngoài lạnh trong nóng mà.
Bất quá, rất rõ ràng, chính là khẩu vị của cô.
Lục Chung đi rồi.
Mặc dù anh nói rất nhanh sẽ về, nhưng Phan Lôi không dám ra khỏi cửa.
Trước có sói sau có hổ.
Hai người Lục Tự và Lục Vĩnh đều ở resort, cô chỉ có thể cố hết sức thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Đáy lòng chôn giấu bí mật không thể thổ lộ thực sự là một chuyện đau khổ.
Lúc này, Phan Lôi nghĩ tới bạn tốt Tôn Như Ý.
Theo nhận thức của cô, Tôn Như Ý là người có cái miệng tiện, nhưng là một chiến hữu tốt hiếm có.
Phan Lôi kì kèo dùng tên giả thổ lộ hết mọi chuyện cho Tôn Như Ý biết.
Nhưng Tôn Như Ý đã nói toạc móng heo.
"Cậu nói Chung Phỉ Phỉ và Lục Tự có quan hệ với nhau? Fuck, mình biết
ngay Chung Phỉ Phỉ đâu có tốt đẹp gì… lại không ngờ anh Lục Tự cũng là
một tên cặn bã! Mẹ nó! Cũng may cậu không thành với hắn…"
“Khoan đã…" Phan Lôi yếu ớt nói: "Như Ý, mình đâu có nói hai người đó…"
"Xí! Cậu còn muốn gạt mình! Cậu nói mẹ kế có quan hệ với con trai, mình
đoán chút đã ra… Người xung quanh cậu có thể cực phẩm vậy ngoại trừ cái
con đê tiện Chung Phỉ Phỉ ra, còn có ai nữa…" Tôn Như Ý căm phẫn bừng
bừng, "Vậy giờ cậu tính thế nào?"
Có thể thế nào? Thì mở một mắt nhắm một mắt thôi.
Người nhà cô chỉ có một mình Lục Chung, nếu bọn họ đe dọa tới lợi ích của Lục Chung, cô mới có thể đứng ra.
Về phần mấy người bọn họ đấu đá thế nào, chỉ cần không liên quan đến Lục Chung, Phan Lôi đều có thể nhịn.
Dù sao Lục Thanh Dương không tốt với Lục Chung, cho ông ta đội nón xanh, coi như là trừng phạt vì không tốt với Lục Chung đi.
"Vậy cũng được, dù sao cũng không liên quan bao nhiêu tới cậu, nếu cậu
đâm bừa màng giấy này, nói không chừng còn bị diệt khẩu! Cậu nên ngoan
ngoãn ở trong phòng đi… Đợi chú rể câm của cậu về…"
"Ừ." Phan Lôi đương nhiên tính thế.
Bàn tính của Phan Lôi đánh rất kêu, song thực tế không thuận lợi như cô tưởng tượng.
Vì, không bao lâu sau, phòng cô đột nhiên cúp điện.
Khi còn bé Phan Lôi được vớt từ dưới biển lên, từ đó về sau cô bèn ghét biển.
Hồi nhỏ, cô bị Lục Vĩnh nhốt vào phòng tối một ngày một đêm, cũng từ đó về sau, Phan Lôi sợ cúp điện.
Thét xong lao ra cửa, ngay cửa, một người dù bận tối mắt tối mũi nhưng vẫn ung dung chờ cô.