Sự thực chứng minh, bé ngoan không thể làm chuyện xấu.
Cho dù là chuyện hôn trộm người ta ngọt ngào thế.
Phan Lôi đỏ mặt, môi còn chưa chạm vào Lục Chung, người đàn ông vốn nhắm mắt bỗng chốc mở mắt.
Anh không nhúc nhích nhìn đôi môi cô, trong mắt còn mang theo tia hoang mang đơn thuần.
Dường như đang hỏi, em đây đang làm gì vậy.
Phan Lôi cảm thấy mất mặt gần chết.
Càng có cảm giác uể oải hơn, sao cô có thể ngu ngốc thế.
Vô lực, ủ rũ, đang chuẩn bị ngẩng đầu, lại bị Lục Chung giữ lại, hung hăng ấn xuống một cái.
“Hươu ngốc…” Giữa tiếng thét kinh hoàng, người đàn ông ngẩng đầu lên, nụ hôn nhẹ mang theo mùi thuốc lá rơi trên đôi môi Phan Lôi.
Từ hôm nay trở đi, Phan Lôi bắt đầu thích mùi thuốc lá nhàn nhạt này.
Dựa theo Lục Chung ngày thường, Phan Lôi biết nụ hôn nảy chỉ nhẹ nhàng lướt qua. Cô híp mắt, thỏa mãn liếm môi, nhưng cô còn chưa dời người đi lại bị Lục Chung bắt trở về lần nữa, ôm chầm lấy liều mạng hôn.
Lần này, Lục Chung mạnh mẽ hơn.
Cạy hàm răng cô ra, thâm nhập vào trong khoang miệng.
Phan Lôi sửng sốt, kiểu mút đầy sắc tình này cô còn chưa hôn ở trên giường với Lục Chung.
Nhịn không được mặt đỏ tận mang tai, toàn thân run rẩy, tay chân cũng không biết để vào đâu.
Lúc này, Lục Chung đã ngồi dậy, ôm cả người mềm nhũn của Phan Lôi vào lòng, vỗ về chơi đùa mái tóc dài của cô, dịu dàng triền miên, hệt như đang đùa với một con mèo đáng yêu vậy.
Vuốt mái tóc mượt mà, khi cô đang khép hờ đôi mắt, cả người hoàn toàn đắm chìm, Lục Chung lại tiếp tục hôn.
Phan Lôi chẳng biết mình bị hôn bao lâu.
Lâu đến mức sắc trời bên ngoài hơi tối sầm, môi cô cũng dần dần tê dại.
Khi cô có chút tỉnh táo, Lục Chung đang luồn vào quần lót cô.
Phan Lôi dang chân ngồi trên người Lục Chung, cô có thể cảm nhận được chỗ sưng trướng của người đàn ông. Trên thực tế, cô bị anh hôn lâu thế kia, cả người sớm đã nóng hừng hực rồi.
Lục Chung không phụ kỳ vọng cởi quần nhỏ của cô, đưa ngón tay tới địa phương ướt át nhẹ nhàng véo một cái, sau đó mỉm cười hài lòng.
Phan Lôi không chịu nổi Lục Chung cười như vậy, cực kỳ cám dỗ đó, che mắt anh, lầm bầm, “Anh… không cho phép anh cười.”
Quả nhiên Lục Chung không cười nữa.
Anh vẫn rất nghe lời.
Bé ngoan hẳn phải được thưởng kẹo.
Lục Chung kéo tay Phan Lôi, chậm rãi đặt giữa hai chân anh.
Nhẹ nhàng xoa, ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ vẽ loạn trên lòng bàn tay cô.
Trong lòng Phan Lôi đều tê dại, rất lâu mới phát hiện anh đang viết chữ trên tay cô.
Giúp anh kéo ra.
Kéo cái gì?
Phan Lôi còn chưa rõ, người đàn ông đã vội vàng nắm tay cô chủ động giúp chính mình kéo khóa xuống, luồn vào quần lót.
Không… không phải.
Vật sưng trướng kia bật ra ngoài, Phan Lôi cúi đầu, ngượng ngùng lên tiếng chào nó.
Phan Lôi thoáng không thoải mái.
Đối với cô mà nói, tư thế ngồi như vậy, hơn nữa dụng cụ của Lục Chung khá lớn, khiến Phan Lôi hơi khó chịu.
Chẳng qua Lục Chung vẫn giúp cô vân vê, còn duỗi hai ngón tay giúp cô mở rộng.
Cầm tay cô lên hôn, sau đó chậm rãi viết: Không lẽ em muốn ở salon?
Lòng bàn tay Phan Lôi tê rần, cả người đều mềm nhũn, Lục Chung ôm hông cô, vuốt mắt cô, thoáng bất đắc dĩ lắc đầu, dường như lại nói cô thực sự không được.
Còn chưa bắt đầu, cô bèn nhũn như nước rồi.
Sau khi thuận lợi tiến vào, Phan Lôi ôm cổ Lục Chung.
Cô tự mình động một hồi, toàn thân đều mệt mỏi đau nhức, từng đợt sóng cuộn trào trong cơ thể, lại động vài cái mãnh liệt, cô rúc chân nằm sấp lên người Lục Chung.
Rồi nhìn Lục Chung, con ngươi đen như được gột rửa, toàn bộ quá trình, bàn tay luôn luôn lưu luyến bên hông cô.
Đợi đến lúc mệt mỏi không thể động nổi, anh nắm tay cô, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, sau đó ngửa bụng dưới cô lên, hung hăng động.
Lúc hạnh phúc nhất, Phan Lôi không nhớ rõ bản thân có khóc không.
Hoặc thực sự khóc rồi.
Nhưng cô mơ mơ hồ hồ nhớ được, lúc thoải mái nhất, cô tựa vào vai Lục Chung, nói một câu rất nhỏ.
“Em yêu anh, Hươu ngốc.”
Phan Lôi rất muốn nhận được hồi đáp của Lục Chung.
Cô hy vọng anh cũng yêu cô.
Tựa như cô yêu anh vậy.
Nhưng không có, chỉ có động tác trong cơ thể càng thêm mãnh liệt hơn.
Giữa cơn sóng nhấp nhô lên xuống, Phan Lôi nhìn Lục Chung trước mắt, đến gần hôn môi anh, trong lòng mơ hồ nổi lên một ý nghĩ.
Nếu Lục Chung có thể nói thì tốt biết bao.
Dù cho, một chữ, cô cũng vô cùng thỏa mãn.
Phan Lôi tỉnh lại lần nữa là do tiếng gõ cửa đánh thức.
Vừa tính hành động, Lục Chung ở bên cạnh cũng tỉnh giấc.
Thấy cô ngọ nguậy muốn ngồi dậy, anh đè cô trở về giường, còn bản thân thì khoác áo ngủ đi mở cửa.
Âm thanh tiếp khách trong phòng ngủ không tính là xa lạ, Phan Lôi mơ hồ nghe được một giọng nói quen thuộc, dường như là người phụ trách khu resort.
“Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, Lục tiên sinh tới.”
Sau đó Phan Lôi mới hiểu là Lục Thanh Dương đến.
Cô vốn không muốn ngồi dậy, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, cho dù thân thể có bủn rủn đi nữa, cô vẫn bò dậy.
Lục Chung thấy cô đau thắt lưng, khó tránh khỏi đau lòng.
Ấn eo cô, nhẹ nhàng xoa rất lâu, mới giúp cô mặc quần áo từng món từng món một.
Khi Phan Lôi và Lục Chung đến đại sảnh, Lục Thanh Dương đợi không nổi đã tự mình rời đi.
Có lẽ, ông ta vốn không muốn đợi. Cho tới bây giờ, thái độ ông ta đối với hai người họ đều thế, chẳng quan tâm, bất kể có quan trọng hay không.
Phan Lôi cũng không để bụng, nắm tay Lục Chung, hai người họ thỏa mãn ăn một bữa no nê.
Còn Lục Thanh Dương, lúc này hai người họ hoàn toàn không để trong lòng.
Thực sự bắt đầu là lúc Phan Lôi cùng Lục Chung tới chào hỏi.
Cô và Lục Chung tay trong tay, rất dễ dàng tìm được căn phòng của Chung Phỉ Phỉ.
Lục Thanh Dương rất thích cô tình nhân bé bỏng Chung Phỉ Phỉ này.
Sớm rời đi vậy, chắc chắn đến hẹn hò với cục cưng rồi.
Khi Phan Lôi tới trong quá trình đó đã nghĩ đến thù mới hận cũ với Chung Phỉ Phỉ, nhưng duy chỉ không ngờ được, lại gặp phải một màn máu tanh thế.
Cửa phòng Chung Phỉ Phỉ mở, quần áo cô ta xốc xếch trốn ở góc tường, trên mặt còn có mấy vết máu. Đối lập với vết máu được hình thành rõ nét trên mặt là đôi mắt to của cô ta, giờ phút này, bên trong đều là khủng hoảng và tuyệt vọng.
Lục Tự đứng bên cạnh cô ta, vẻ mặt kinh hoàng, trên tay còn cầm một khẩu súng đen ngòm.
Mà cách đó không xa, Lục Thanh Dương nằm phục xuống bên người Lục Vĩnh, khóc nức nở.
Phan Lôi chưa từng thấy nhiều máu vậy.
Dường như hơn nửa căn phòng đều nhuộm đỏ.
Hét lên một tiếng, sau đó cô bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.
Lục Chung ôm cô vào lòng, giúp cô ngăn chặn tất cả máu tanh và ác mộng.
Tiếng thét chói tai của Phan Lôi cũng thức tỉnh ba người trong phòng.
Lục Tự ném cây súng trên tay trước tiên, rồi kéo Lục Chung qua, ầm một tiếng đóng cửa lại.
Lục Thanh Dương nhìn Lục Vĩnh nằm giữa vũng máu, ông ta không hiểu, mấy ngày trước Lục Vĩnh còn rất tốt mà, sao mới một thời gian ngắn, hai người họ đã người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi.
Che miệng, Lục Thanh Dương nuốt nước mắt vào bụng, ngẩng đầu, nhìn Lục Chung bằng ánh mắt oán hận.
Lục Chung mặt đối mặt, vẻ mặt hững hờ.
Lục Thanh Dương thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn Lục Tự ở bên cạnh.
Sau đó đứng dậy, bộp một bạt tay lên mặt Lục Tự.
“Mày là nghiệt tử!”
Lục Tự tái mặt, bờ môi cũng run rẩy, nhìn ra được hắn đang cố gắng đè nén tâm tình mình.
Tâm tình sắp hỏng mất rồi.
Lục Thanh Dương nước mắt lăn dài, “Sao mày có thể ra tay với em họ chứ! Nó chính là… em họ ruột của mày mà!”
Lục Tự cũng không hiểu, tay hắn run run, bỗng nhiên ôm lấy đầu mình.
Hắn thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nhớ Chung Phỉ Phỉ hẹn hắn tới bàn bạc.
Chung Phỉ Phỉ như con đĩa hút máu, túm lấy hắn đến chết cũng không buông. Hắn cực kỳ chán ghét, nhưng không thể không giải quyết.
Hai người họ đàm phán, rồi cãi vả, cuối cùng đạt được thỏa thuận.
Hết thảy đều tốt đẹp.
Chẳng qua, không biết Lục Vĩnh vào đây từ lúc nào, chỉ vào bọn họ thốt một câu.
“Được lắm! Bọn bây vậy mà quan hệ với nhau! Lục Tự! Cô ta là người đàn bà của ba mày! Mày có phải là đàn ông không! Dám ngủ với người đàn bà của ba mày!”
Chuyện tiếp theo thật giống như nằm mơ.
Lục Tự không thích Lục Chung, nhưng mấy năm qua anh luôn ở nước ngoài, mà Lục Thanh Dương cũng chẳng quan tâm tới anh, giống như không có đứa con trai như anh.
Điều này khiến Lục Tự vui mừng không ngớt.
Nhưng Lục Vĩnh…
Lục Vĩnh chỉ là đứa con ghẻ Lục Thanh Dương đem từ dưới quê lên, một thằng quê mùa, lại có tư cách ngang hàng với hắn.
Một thời gian rất lâu, Lục Vĩnh thậm chí còn trên hắn một bậc.
Lục Tự ghét Lục Vĩnh.
Cực kỳ ghét.
Giờ phút này, hắn bị Lục Vĩnh nắm được đuôi, hắn gần như không thể tưởng tượng nổi, nếu chuyện này bị Lục Thanh Dương phát hiện.
Hắn sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ đuổi cổ Chung Phỉ Phỉ, cấm Chung Phỉ Phỉ xuất hiện trước công chúng nữa, mặc dù từ đầu tới cuối cô ta chỉ là một thế thân.
Nhưng Lục Thanh Dương chắc chắn sẽ có khoảng cách với hắn.
Ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu, Lục Tự và Lục Vĩnh cãi nhau càng ngày càng kịch liệt.
Cuối cùng, hai người họ gần như dùng quả đấm để giải quyết.
Sau đó ——
Lục Tự cũng chẳng biết tại sao bản thân lại có khẩu súng, rồi nổ súng với hắn ta.
Hắn gần như làm một giấc mộng.
Đầu óc đau nhức muốn chết, chóp mũi mơ hồ ngửi được mùi hương khiến người ta ghê tởm.
Có chuyện gì đó không thích hợp, hình như từ lúc đến đây, đã không thích hợp rồi.
Mùi hương đó.
Giống như mùi vị thần chết vẫy gọi, ở bên cạnh hắn, như hình với bóng.
Lục Vĩnh đã chết.
Lục Tự chẳng biết làm sao? Chung quy hắn vẫn còn quá non, giờ khắc này, trong lòng đều mờ mịt.
Hắn còn không bằng một Chung Phỉ Phỉ, sau khi sự việc xảy ra Chung Phỉ Phỉ lập tức tỉnh táo, cho Lục Tự đang mờ mịt vài bạt tay để thức tỉnh hắn.
“Anh còn sững sờ ở đây làm gì… Còn không qua đây giúp tôi…”
Chung Phỉ Phỉ xé quần áo trên người cô ta vài cái, sau đó nắm tay Lục Vĩnh vẽ mấy vết thương lên mặt, vừa nói với Lục Tự: “Lục Tự, giờ không còn thời gian. Lát nữa nếu Lục Thanh Dương tới hỏi anh, anh cứ nói Lục Vĩnh cưỡng hiếp tôi, anh không nỡ tranh chấp với hắn, hắn bèn móc súng ra muốn giết anh… Sau đó anh ngộ sát hắn…”
Trong lòng Lục Tự mờ mịt, Chung Phỉ Phỉ nói gì thì chính là cái nấy.
Quả nhiên, lúc hai người họ chưa thu dọn xong hiện trường, Lục Thanh Dương tới.