Phan Lôi thét một tiếng kinh ngạc, chỉ thấy Tô Giác ở đối diện cười cười, “Vừa trở về… Được rồi, còn chưa chúc em tân hôn vui vẻ.”
Nhắc tới Lục Chung, Phan Lôi lại đỏ mặt, “Chuyện đó, em kết hôn hơn nửa năm rồi.”
“Anh biết.” Tô Giác vẫn mỉm cười, chẳng qua ánh mắt nhìn Phan Lôi có chút mất mác nhàn nhạt.
Phan Lôi không hề nhận ra, cô và Tô Giác đã mấy năm không gặp, vốn tưởng rằng gặp mặt lần nữa sẽ trở nên xa lạ, nhưng không ngờ đề tài của bọn họ vẫn không ngớt.
“Được rồi, anh Tú, là anh muốn ký hợp đồng với tranh manga của em ư?”
Phan Lôi nghiêng đầu, rất hoài nghi. Cô không phải đi cửa sau chứ.
Tô Giác cười, “Không. Ký hợp đồng với em là trước khi anh đến công ty đã quyết định rồi, chẳng qua vừa thấy tranh của em anh liền biết là em…”
“Hả…” Phan Lôi trợn to hai mắt, “Sao anh biết vậy?”
Tô Giác không trả lời, nâng tách trà xanh trên bàn lên từ từ uống một ngụm.
Đương nhiên là vì hắn ở phía sau tra xét mới biết chứ. Bằng không, hắn vừa về sẽ không nhận vụ này.
Hai người xa cách đã lâu nay mới gặp lại, nhưng không hề có cảm giác xa lạ.
Trò chuyện một lúc, bất tri bất giác sắc trời đã tối.
“Được rồi, Tiểu Lôi, anh mời em ăn tối nhé.”
Tô Giác thoáng nhìn đồng hồ, rồi đề nghị với Phan Lôi.
Phan Lôi gật đầu, chợt nghĩ đến Lục Chung, bèn khổ sở lắc đầu, “Không được rồi, anh Tú, hôm nay em có hẹn với người ta. Bằng không thế này đi, có thời gian em sẽ mời anh ăn cơm nghen?”
Tô Giác bị từ chối cũng không chán nản, chỉ cười nói: “Anh đây đưa em về nhé? Đúng rồi, anh còn chưa chính thức gặp Lục Chung đâu… Nghĩ đến đây, anh cũng rất nhiều năm không gặp hắn rồi…”
Con ngươi trầm xuống, Tô Giác thu lại tất cả tươi cười trên gương mặt.
Vừa khéo, cũng nên gặp một lần.
Phan Lôi đang định nói, trong khoảng thời gian này Lục Chung rất bận, chắc không có thời gian đâu, nhưng cô còn chưa mở miệng, cửa quán cà phê đã bị đẩy ra, cái người nghe nói rất bận rộn kia đã sải bước tiến vào.
Lục Chung vừa bước vô lập tức đi tới chỗ Phan Lôi, bước chân anh rất nhanh, chỉ vài bước đã đến bên cạnh Phan Lôi.
Không chút chần chừ, anh nắm chặt tay Phan Lôi.
Mà Phan Lôi lại chẳng nhận ra sự không thích hợp của anh, cô cảm thấy chọn ngày không bằng hôm nay, chẳng phải Tô Giác muốn gặp Lục Chung sao? Đúng lúc tới đây, vậy gặp luôn đi.
“Lục Chung, đây là Tô Giác, anh còn nhớ không?”
Hình như Lục Chung cũng không ngờ sẽ gặp Tô Giác dưới tình huống như thế. Bên kia Hắc Nựu có gửi thư nói, Tô Giác đã trở lại, anh cho rằng hắn muốn đến Lục thị.
Xem ra, trong lòng hắn, có người còn quan trọng hơn Lục thị.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Chung thoáng khó chịu, nắm tay Phan Lôi cũng dùng sức hơn.
Phan Lôi shizz một tiếng, thoáng nhìn Lục Chung đầy nghi ngờ, “Hươu ngốc, anh sao thế?”
Đôi mắt dịu dàng trong veo nhìn anh, Lục Chung phục hồi tinh thần, khẽ gật đầu với Phan Lôi.
Mặt mày Phan Lôi rạng rỡ ngay lập tức, đứng bên cạnh Lục Chung, ôm cánh tay anh rồi nở nụ cười tươi rói với Tô Giác.
“Anh Tú, Lục Chung, không phải anh nói muốn gặp anh ấy sao?”
Chọn ngày không bằng hôm nay, nếu ba người đều cùng một chỗ, không bằng ở lại ăn một bữa đi.
Đây là kiến nghị của Tô Giác.
Phan Lôi đồng ý ngay, cô vốn muốn cùng Lục Chung ăn cơm, nay xuất hiện thêm Tô Giác, đối với cô mà nói dường như không ảnh hưởng gì cả.
Trái lại Lục Chung không muốn ăn cơm chung với Tô Giác, nhưng Phan Lôi đã cao hứng lên kế hoạch tới đâu ăn món gì.
Anh đành từ bỏ ý nghĩ trong đầu.
Trên đường đi, Phan Lôi chi chi cha cha không ngừng, Tô Giác ở bên cạnh mỉm cười, thỉnh thoảng đáp lại cô hai câu.
Quả nhiên không phải cô gái yếu đuối trong trí nhớ hắn rồi.
Cô bé nhút nhát năm đó đã không còn, giờ là Phan Lôi cởi mở như ánh mặt trời. Tuy rằng từ đầu đến cuối Lục Chung không nói tiếng nào, nhưng Tô Giác để ý, mỗi lần Phan Lôi nói xong, ánh mắt đều không kiềm được mà rơi trên người Lục Chung, đồng thời chiếm được một chút phản ứng nhỏ nhoi của Lục Chung, cô mới chi chi cha cha tiếp tục chủ đề.
Tô Giác thở dài, vậy cũng tốt.
Cô thích, là được.
Chẳng qua, ngẩng đầu lên lần nữa, tầm mắt Tô Giác vừa vặn chống lại con ngươi hờ hững của Lục Chung.
Tầm mắt hai người đàn ông giao nhau, sự phức tạp trong đó chỉ có bọn họ mới hiểu.
Dọc đường đi nồng nặc mùi thuốc súng, e rằng, người đơn thuần coi đây là bữa tối đơn giản chỉ có mỗi Phan Lôi thôi.
Tô Giác rất lâu chưa về, nghe nói ăn cơm Tây đến phát ngấy, Phan Lôi bèn quyết định sáng suốt đi ăn lẩu.
Cô thèm lâu lắm cơ, nhưng từ lần trước bản thân ăn đến hỏng bao tử kéo dài suốt một ngày, Lục Chung không bao giờ cho cô ăn nữa.
Phan Lôi cầu xin anh rất lâu, cuối cùng còn bị anh dùng miệng chặn lại, hôm nay chắc chắn phải ăn một bữa no nê.
Trước khi tới, Phan Lôi đã quen cửa quen nẻo đặt chỗ rồi, lúc bọn họ tới chỉ cần gọi món là xong.
Phan Lôi cầm thực đơn không chút nghĩ ngợi liền gọi lẩu uyên ương.
Lục Chung không thể ăn cay, hoặc là ăn rất ít, điểm này cô nhớ chứ.
Sau khi gọi xong, cô mới phát hiện đã quên mất sự hiện diện của Tô Giác, thế là bất giác hỏi một câu, “Anh Tú, anh có thể ăn cay không?”
Tô Giác lắc đầu, “Cố hết sức nhưng chỉ ăn rất ít.”
“Vậy giống anh ấy rồi, cũng may em gọi lẩu uyên ương.” Phan Lôi đưa thực đơn cho Tô Giác, “Anh Tú, anh gọi món đi.”
Tô Giác cũng không khách sáo, cầm thực đơn bắt đầu chọn.
Phan Lôi ở một bên theo thói quen cầm bộ đồ ăn, giúp Lục Chung bày ra, còn giúp anh rót trà. Làm xong tất cả, Phan Lôi mới phát hiện Tô Giác nhìn cô chằm chằm, nhất thời đỏ mặt.
Lúc ăn cơm cô phục vụ Lục Chung đã thành thói quen, trái lại không ngờ hôm nay có khách đến.
“Chuyện đó, anh Tú, anh chọn món xong chưa?”
Tô Giác gật đầu, mỉm cười đưa thực đơn cho Phan Lôi.
Phan Lôi tiếp nhận, không chút nghĩ ngợi kêu thêm vài món, còn lẩm bẩm, “Cá ở đây đặc biệt không tệ, chỉ là nhiều xương… vẫn chọn một món nữa… à… Hươu… Lục Chung, anh muốn ăn gì không?”
Lục Chung lắc đầu, nâng tách trà lên uống một ngụm.
Sau khi chọn món xong, bụng Phan Lôi đói đến mức kêu ột ột, chỉ hy vọng mang thức ăn lên nhanh một chút.
Cô thấy Tô Giác vẫn nhìn Lục Chung, thoáng suy ngẫm, nói: “Cái kia, anh Tú, không phải anh ấy không lễ phép. Mà anh ấy không nói chuyện được.”
Tô Giác không hề bất ngờ gì.
Từ lúc Phan Lôi kết hôn, hắn đã tra xét, Lục Chung xuất ngoại không bao lâu đã mất giọng, người ngoài đều nói mẹ anh chết đã tạo cho anh một cú sốc quá lớn khiến giọng nói nhất thời mất đi, nhưng Tô Giác không nghĩ đây là sự thật.
Khi còn bé, vì hắn bệnh nên quanh năm đều ở nhà, rất ít khi giao lưu với Lục Chung.
Ước chừng có vài lần trao đổi, hắn đều trông thấy người đứng đầu nhà họ Lục - Lục Phi Nhã lôi kéo anh, ôm anh, còn không cho anh nhúc nhích.
Thay vì nói đó là tình mẹ con thân thiết, còn không bằng nói đó là sự độc chiếm của người yêu.
Khi ấy hắn đã cảm thấy mẹ con bọn họ có quan hệ hơi kỳ quái rồi, chẳng qua lúc đó, hắn còn lo cho mình chưa xong, đương nhiên không có hứng quan tâm những chuyện khác.
Có điều, trực giác mách bảo, tình cảm giữa Lục Chung và Lục Phi Nhã không sâu đậm đến thế.
Sâu đến mức có thể hủy diệt cuộc đời của bản thân anh.
“Không có.” Tô Giác lắc đầu, thoáng nhìn Phan Lôi. Khi cô đang nói việc Lục Chung không thể nói chuyện, vẻ mặt không để ý gì, trái lại còn tràn ngập ưa thích.
Còn Lục Chung, lúc Phan Lôi nói anh sẽ dịu dàng nghiêng đầu lắng nghe, đợi cô không nói nữa, anh mới khôi phục lại khuôn mặt than.
Tô Giác lắc đầu, nâng tách lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
Có đôi khi, muộn một chút, chính là muộn cả đời.
Câu nói ấy quả thực chẳng sai.
Không đợi bao lâu, toàn bộ thức ăn đều được mang lên.
Phan Lôi đói bụng sẽ trở nên hung tàn, gắp miếng thịt bò bỏ vào cái nồi nóng hổi.
Tháng chín, nhiệt độ vẫn không giảm.
Chất lỏng nóng hừng hực nhất thời bắn lên cánh tay Phan Lôi, cô hét một tiếng thảm thiết, rút tay về.
Tô Giác đứng lên, “Sao vậy, tiểu Lôi?”
Hắn còn chưa kịp tới gần Phan Lôi, Lục Chung bên cạnh Phan Lôi đã đứng dậy, bắt lấy tay Phan Lôi tỉ mỉ xem xét.
Phan Lôi rưng rưng nước mắt, “Hơi đau…”
Lục Chung nắm tay cô, dùng nước trà lạnh như băng thoa lên cánh tay cô, một mảng đỏ ửng nhanh chóng hiện lên, anh không chút do dự mang Phan Lôi bước ra ngoài tới chỗ nước lạnh.
Cả người Tô Giác đang đứng từ từ ngồi xuống, vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ, “Các người lui đi, không còn việc gì nữa.”
Sau khi toàn bộ thịt bò non mềm biến thành miếng thịt quá chín nổi lên trong nồi, Phan Lôi và Lục Chung mới khoan thai trở lại.
Lục Chung trước sau vẫn là gương mặt than, trái lại Phan Lôi hơi ngượng ngùng.
“Xin lỗi, anh Tú, em vội quá…”
“Tay em sao rồi?”
Từ tầm mắt Tô Giác nhìn sang, trên tay Phan Lôi còn hơi ửng hồng, nhưng mơ hồ có thể thấy được một lớp óng ánh của thuốc mỡ thoa lên chỗ vết thương, có lẽ Lục Chung đã giúp cô thoa.
“Không sao ạ… đều tại anh ấy chuyện bé xé to thôi… em không sao…”
Phan Lôi dùng giọng điệu oán trách, nhưng ánh mắt lại dịu dàng nhìn Lục Chung.
Hai người này, còn thắm thiết hơn cả tin đồn.
Tô Giác hít sâu một hơi, nhưng trên mặt lại nói: “Mùa hè vốn nhiệt độ cao, da em lại mềm mịn vậy, vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn…”
Bữa cơm này, Tô Giác không có khẩu vị.
Có lẽ đã quen với cuộc sống ăn thức ăn nhanh ở nước ngoài, lâu rồi hắn không dính dáng đến món gì nóng hổi thế.
Chỉ chọn vài món thanh đạm ăn một chút, sau đó không động đũa nữa.
Nhìn ra được, Phan Lôi rất thích ăn lẩu, ăn đến khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn thấy cô rất muốn ăn cá, nhưng bộ dáng lại cực kỳ đắn đo. Có lẽ, mấy cô gái đều vậy, thích thịt cá tươi ngon, lại ghét xương mà món kia mang tới.
Tô Giác lắc đầu, đôi đũa vớt được miếng cá trong nước lèo đỏ, đang chuẩn bị cho Phan Lôi, ngay lúc ấy, trước mặt nhanh chóng xuất hiện một đôi đũa, cấp tốc gắp miếng cá lên.
Phan Lôi cũng phát hiện, lớn tiếng la hét, “Đáng ghét, Hươu ngốc, miếng đó của em!”
Tô Giác thấy Lục Chung gắp miếng cá vào trong chén, nhưng không ăn, ngược lại cẩn thận nhặt xương ra, sau đó tiện tay đẩy cái chén tới trước mặt Phan Lôi.