Việc Xấu Trong Nhà

Chương 47



Hiển nhiên Phan Lôi không thể xuất hiện, không chỉ không thể xuất viện, bị thương động đến gân cốt phải nghỉ ngơi 100 ngày, nghĩ tới đây cô không thể hoạt động tự do rồi.

Chiều nào Lục Chung cũng đến với cô, Phan Lôi vẫn nói nhiều như trước, Lục Chung ở bên cạnh cô, bao giờ cô cũng nói liên tục.

Đương nhiên, đề tài gần đây của cô đều xoay nhanh một vài chuyện về chân thiện mỹ. Cô cố gắng kéo tam quan của Lục Chung trở lại, nhưng mỗi khi cô tôn vinh bé ngoan mới được xã hội công nhận và khẳng định, nét mặt Lục Chung rất phản đối.

Phan Lôi hết sức nản chí, nhưng mỗi khi cô nóng giận, Lục Chung sẽ nắm lỗ tai đảm bảo lần sau không tàn nhẫn như thế nữa.

Lục Chung đều ngoan vậy, Phan Lôi nghĩ vẫn là thay đổi một cách vô tri vô giác đi, dù sao bọn họ có thời gian mà.

Chẳng qua, hôm nay làm Phan Lôi hơi khó chịu chính là, phòng bệnh của cô luôn có y tá đến kiểm tra phòng, kiểm tra phòng cũng cho qua đi, mà y tá tới kiểm tra phòng chung quy không cùng một người, chuyện này cũng cho qua luôn đi, thường thường tới còn dùng ánh mắt ước ao đố kị phẫn hận nhìn cô.

Phan Lôi rất khó chịu.

Những y tá đó hiển nhiên chẳng phải đến nhìn cô, đương nhiên sự cố xuất phát từ gương mặt gạt người này của Lục Chung.

Lạ lùng là, Tôn Như Ý đâu thấy anh có chỗ nào lương thiện đâu.

Phan Lôi bấm mặt Lục Chung nhìn trái nhìn phải, đúng là hiền lành ngoan ngoãn ấy chứ.

Lẽ nào, trong mắt người tình đều là Tây Thi?

Ngay sau khi một cô y tá kiểm tra phòng xong, cuối cùng Phan Lôi phát cáu.

Bấm mặt Lục Chung, âm trầm hỏi: “Hươu ngốc, anh có phát hiện chuyện gì không thích hợp không?”

Người nào đó nhìn xung quanh, cuối cùng mờ mịt.

Phan Lôi đen mặt, dùng sức véo mặt Lục Chung, “Lẽ nào anh không phát hiện quá nhiều người tới à?”

Hươu ngốc vẫn hoang mang.

Phan Lôi nhe răng nhếch miệng, “Đều tại anh quá đẹp trai đấy! Khốn kiếp! Bất quá…” Phan Lôi ôm lấy người đàn ông, hôn một cái thật kêu, “Cho dù đẹp trai thì sao, hiện giờ là người của em rồi. Hừ… hôn miếng nào… ╭(╯3╰)╮…”

“Khụ khụ…”

Chẳng biết vận may của Phan Lôi không tốt, hay vận may của Tô Giác quá kém. Mỗi lần Tô Giác tới thăm, Phan Lôi đều đang chơi trò hôn nhẹ với Lục Chung.

Đồng thời, lần nào Phan Lôi cũng làm cầm thú.

Thoáng xấu hổ, Phan Lôi nhanh chóng rúc người ra sau, ho khan hai tiếng, mới chào hỏi Tô Giác đứng ngay cửa.

“Hắc, anh Tú… Hươu… Lục Chung, anh đừng như vậy…” Kéo người đàn ông bắt đầu cảnh giác kia, Phan Lôi không biết làm sao cho phải.

Đã nói rất nhiều lần rồi, cô và Tô Giác có đánh rắm gì với nhau đâu! Chẳng hiểu sao lần nào người đàn ông này đều bày bộ dáng như đang gặp kẻ địch ấy.

Ngược lại Tô Giác cũng không xấu hổ, thoải mái chào hỏi Lục Chung, sau đó vững vàng đứng trước mặt Phan Lôi.

“Lôi Lôi, em không sao chứ?”

“Không sao ạ.”

Phan Lôi cười ha hả.

Tô Giác cũng cười, chẳng qua không biết vì sao nụ cười ấy hơi lạnh.

“Mấy hôm trước em còn tốt mà, sao bỗng nhiên ngã gãy chân vậy? Có ai ăn hiếp em sao?”

Lời này của Tô Giác nói rất âm trầm, Phan Lôi có chậm chạp cũng phát hiện ra, lúc này Tô Giác cố tình nhắm vào Lục Chung.

“Không có đâu… Em thực sự bất cẩn bị ngã mà… hahaha…”

Phan Lôi haha cười khan hai tiếng, Tô Giác cũng không lật mặt lời nói dối của cô, chỉ nhìn cô, đăm chiêu nói: “Lôi Lôi, tuy em đã lập gia đình, nhưng anh… bọn anh vẫn là người nhà của em. Ai ăn hiếp em, em cứ nói, có dùng hết sức mình, cũng phải bảo vệ em suốt đời.”

Thành thật mà nói, Phan Lôi hơi cảm động.

Cô không nghĩ rằng quan hệ trước đây giữa cô và Tô Giác tốt đến mức này, mặc kệ người đàn ông ấy chỉ nói theo kiểu xã giao hay thật lòng nói, Phan Lôi đều hết sức cảm động.

Có thể có người nhà như thế, cảm giác này tốt vô cùng.

Phan Lôi cảm động không thôi, nhưng sắc mặt Lục Chung chẳng tốt.

Mặt đen kịt, khi chuẩn bị có hành động, chợt cửa bị gõ, Lục Tự vậy mà cũng tới.

Phan Lôi trông thấy Lục Tự giống như ăn phải phân chó vậy, khoan hãy nói phía sau Lục Tự còn có một Tô San bụng dạ khó lường.

Trong khoảng thời gian này, Lục Tự dường như từ trong tăm tối bước ra, cả người trở nên phấn khởi.

Lẽ nào kiếm được nhiều tiền? Hay bên Lục thị kia dùng hắn lần nữa?

Phan Lôi không muốn suy đoán cụ thể làm chi, chỉ thấy Lục Tự đi tới, thân thiết chào hỏi Phan Lôi.

“Lôi Lôi, em không sao chứ? Anh nghe nói em ngã từ cầu thang xuống, trước đây… em không bất cẩn thế.”

Lời này, là lại lôi kéo Lục Chung vào thù hận nữa ư?

Ngay cả cười Phan Lôi cũng không cho.

Cô cũng là người biết che chở mà, ai ức hiếp Lục Chung, cô sẽ cắn hắn một cái.

“Anh.” Thấy Phan Lôi không có bất kỳ phản ứng nào, Tô San đứng ở một bên gật đầu với Tô Giác, “Anh cũng ở đây hở?”

Tô Giác cười cười, “Ừ, nghe nói Lôi Lôi bị thương nên tới thăm một chút…”

“Vâng…” Dường như Tô San rất sợ người anh dịu dàng này, im lặng một giây nói thêm: “Được rồi, anh hai, đã lâu anh không về? Ba luôn nhắc mãi…”

Tô Giác im lặng trong chốc lát, mới nở nụ cười, “Công ty bên đó chẳng phải có em rồi sao, anh cũng không thích công việc sáng làm chiều nghỉ[1] của nhân viên công chức, vả lại sức khỏe không tốt vậy, do em đảm đương vẫn tốt hơn…”

“Anh…”

Tô San hình như còn tính nói gì, nhưng bị Tô Giác cắt ngang.

“Anh còn việc, anh đi trước. Cuối tuần anh về ăn cơm, đến lúc đó điện thoại cho em.”

Sau khi Tô Giác đi, Lục Tự và Tô San cũng rời đi ngay sau đó.

Nghĩ lại, bọn họ vốn không phải tới thăm cô.

Bất quá chẳng sao cả, cô cũng không muốn nhìn thấy bọn họ.

“Chẳng biết bọn họ tới đây làm gì…”

Lục Chung gọt táo cho Phan Lôi, đầu cũng không ngẩng lên.

Phan Lôi lầm bầm một hồi, lại chuyển đề tài, cô không nghĩ nhiều, chỉ lo nói một mình.

Do đó, chả thấy ánh mắt Lục Chung bỗng nhiên tối sầm.

Bên ngoài bệnh viện, Lục Tự mở cửa xe, Tô San bước lên ngồi, sắc mặt thoáng khó coi.

“Sao thế? Nói chuyện với anh em mà nói thành như vậy?”

Tô San lắc đầu, “Không đơn giản như thế đâu. Anh cũng biết, từ nhỏ anh em là một con hồ ly rồi, nhìn ốm yếu vậy thôi, chứ mưu mô ghê lắm…”

Lục Tự im lặng, một lát sau mới lên tiếng: “Em nói xem lời hôm nay của hắn có khả năng đang trấn an chúng ta không?”

Tô San gật đầu, “Có thể lắm. Em…” Hình như nghĩ tới chuyện gì đó, Tô San nói: “Trên thế giới này, người có thể khiến anh em nói thật, chắc chỉ có con bé ở bệnh viện ấy.”

Lời này trái lại làm Lục Tự hơi bất ngờ.

Đã từng, có người phụ nữ anh không cần, chẳng ngờ lại là một miếng mồi ngon.

“Ý em là, Tô Giác thích Phan Lôi?”

Nghe vậy, trên mặt Tô San hiện lên nụ cười giễu cợt.

“Giờ chẳng sợ nói cho anh biết, khi ấy anh ấy sang Mỹ trị bệnh, nghe tin Phan Lôi muốn kết hôn, cả phẫu thuật cũng tính không làm, định bay thẳng về đây… hừ, nếu không phải em nói sai thời gian với anh ấy, chỉ sợ kế hoạch của chúng ta sớm thất bại rồi…” Nói xong, Tô San thở dài, dừng một chút, thực ra cô cũng không nói gì, khi ấy cô chỉ nói sai thời gian kết hôn của Phan Lôi, còn suýt hại chết Tô Giác. Tuy trước đây Tô Giác đối với cô không tệ, nhưng từ sau chuyện này, Tô San biết, quan hệ giữa cô và người anh khác mẹ này rốt cuộc hoàn toàn trở thành người dưng.

Mà tất cả ngọn nguồn đều do con bé mồ coi vô dụng của nhà họ Lục ấy.

Một bước sai, từng bước đều sai.

Tô Giác thích con bé đó, cô đã sớm biết.

Nhưng kế hoạch ở đây, lại nói, con bé đó dựa vào cái gì mà muốn cướp đoạt Tô Giác cường đại thế chứ?

Lục Tự cũng rơi vào im lặng, “Ý em là, Tô Giác về hay không, Phan Lôi là một lý do rất lớn…”

“Cứ coi là vậy đi.” Tô San rơi vào trầm tư, giọng điệu thoáng lạnh nhạt.

Vừa nãy cô đuổi theo, Tô Giác chỉ nói một câu với cô.

“Cô ấy là người anh bảo vệ.”

Lúc đó, trái tim Tô San trở nên lạnh lẽo.

Lời này của Tô Giác, rất rõ ràng.

Hắn có thể đã biết lần này Phan Lôi gặp nguy hiểm là do bọn họ làm, có thể vẫn chưa tra ra, coi như đã hơi nghi ngờ rồi.

Hắn có thể trực tiếp tuyên chiến thế, cũng có nghĩa là lần sau tuyệt đối sẽ không nể nang.

Nghĩ đến thủ đoạn của Tô Giác, Tô San rùng mình.

Lục Tự cũng có chút tâm tư nhỏ của mình.

Chậm rãi lái xe chạy tới phía trước, bỗng nhiên hắn vỗ vô lăng một cái, bật cười.

“Tô San à, em cảm thấy Lục Chung là người thế nào?”

Tô San ngừng một lát, nụ cười hơi cứng nhắc. Chẳng qua Lục Tự đang vui vẻ, dường như không chú ý tới.

Tô San thở dài một hơi, nói: “Cảm thấy không giản đơn lắm. Mấy năm nay chuyện hắn ở nước ngoài là một bí mật, thoạt nhìn là dạng đàn ông không có chỗ nào dùng, nhưng em luôn thấy không đúng.”

Lục Tự gật đầu, “Anh cũng có cảm giác này. Từ chuyện resort lần trước anh đã phát hiện. Anh luôn cảm thấy hắn không thoát khỏi việc liên quan tới chuyện Lục Vĩnh. Hắn nhường công ty điện ảnh cho anh, giống như đã đào sẵn hố chờ anh…”

Lục Tự nhìn con đường đằng trước, ánh mắt thoáng lạnh lẽo.

“Mặc kệ cuối cùng hắn là dạng người gì, bất quá anh có thể xác định, hắn rất thích Phan Lôi.”

Xoay đầu lại, Lục Tự khẽ cười nhìn Tô San, “Đúng lúc, anh em cũng thích Phan Lôi, vậy, con cờ chúng ta buông tha, xem ra vẫn là một con cờ tốt…”

Tô San nhìn ánh mắt âm u của Lục Tự, hơi ngạc nhiên.

:Anh muốn làm gì?”

Lục Tự cười, ánh mắt lạnh lẽo, “Ngư ông đắc lợi.”

Cùng lúc đó, ở bệnh viện, Phan Lôi nói đến mức mệt mỏi, nặng nề thiếp đi.

Lục Chung luôn luôn ở bên cạnh gọt táo, đến khi phòng bệnh yên tĩnh, anh mới ngẩng đầu.

“Lão đại…” Chuột Đồng không biết khi nào xông ra, “Cô ấy không sao chứ?”

Chuột Đồng do dự nhìn cô gái trên giường, một lát sau, mới lấy một hộp thuốc mỡ trong túi ra.

“Đồ chơi này cho cô ấy chơi chút cũng được, không để lại sẹo, mau khỏe hơn…”

Nói xong, Chuột Đồng chuẩn bị vén chăn định bôi thuốc cho Phan Lôi, một bàn tay chợt xuất hiện, giữ tay hắn lại, đồng thời tiếp nhận thuốc trên tay hắn.

Thật keo kiệt.

Trong lòng Chuột đồng thầm nghĩ, nét mặt lại nghiêm trang nói: “Được rồi, bên Tô Giác em đã tra ra. Đúng như suy nghĩ của anh, Tô Giác ở Mỹ cũng là một nhân vật hung ác, nghe nói là cố vấn phía sau công ty Imer bên Mỹ, từng giúp công ty Imer bày mưu tính kế, thu mua không ít công ty cùng ngành trong nước, nghe nói có người gọi Tô Giác là cá mập dịu dàng.”

Thấy Lục Chung vẫn không phản ứng, Chuột đồng còn nói thêm: “Chẳng qua, có người nói sức khỏe Tô Giác rất kém, mười tám tuổi sang Mỹ liên tục dưỡng bệnh, hơn nữa năm trước còn phát bệnh nặng, suýt nữa mất mạng… Tính ra, cũng vừa khớp khoảng thời gian anh và phu nhân kết hôn…”

Bộp ——

Cuối cùng có phản ứng rồi.

Chuột Đồng khóc không ra nước mắt nhìn bình thuốc trên tay Lục Chung, lão đại muốn tức giận cũng không cần dùng thuốc hắn trăm cay nghiền đắng mới làm ra trút giận chứ.

Phải biết rằng, đồ chơi ấy rất quý giá.

Bất quá trong lòng oán thầm, nhưng nét mặt Chuột đồng vẫn cung kính xin chỉ thị: “Lão đại, muốn trực tiếp giết hay sao? Dù gì… muốn giết một con ma ốm, tùy tiện động tay chân chút là được.”

Tác giả có điều muốn nói: Một loạt comment sanh non… rõ ràng không mang thai mà… Chẳng phải muốn thấy Hươu ngốc chạy trốn sao… Hoàn toàn có thể thỏa mãn mọi người nha… Đột nhiên cảm thấy tình tiết mất trí nhớ cũng không tệ… Dù gì tôi cũng chưa từng viết…

Vâng. Đều có thể thỏa mãn…

[1] Nguyên văn 朝九晚五 ý nói giờ giấc đi làm của CNVC bình thường bên Trung, 9h sáng đi làm, 6h tan sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.