Vì chân tướng muộn màng, trong
lòng Phan Lôi dần dần khiếp sợ, chút hẹp hòi ăn dấm chua cũng không còn. Theo như cô biết, Lục Chung không phải loại người ôn hòa với kẻ tổn
thương mình.
Thấy anh tàn nhẫn với đám lưu manh du côn kia là biết.
Phan Lôi quyết định tha thứ cho Lục Chung, hai vợ chồng chẳng lẽ thực sự vì tiểu tam không đủ trọng lượng mà ầm ĩ đến mức mỗi người một ngã ư?
Phan Lôi đã tính toán xong hết việc làm hòa với Lục Chung.
Nhưng cô đợi cả đêm, Lục Chung vẫn chưa về nhà.
Chẳng những chưa về, ngay cả quản gia không biết từ lúc nào cũng không thấy đâu.
Một mình Phan Lôi trong ngôi nhà lớn hết sức sợ hãi, gửi vô số tin nhắn cho Lục Chung, đều không trả lời.
Ngẫm lại, tòa nhà lớn ít nhất còn một người sống, Phan Lôi quyết định đi thăm Lục Thanh Dương, thuận tiện tiếp thêm chút can đảm cho mình.
Nhưng Phan Lôi chẳng ngờ, ở phòng Lục Thanh Dương, lại có thêm một chiếc giường lớn.
Không chỉ thế, người nằm trên giường Phan Lôi có mơ cũng không nghĩ tới.
Ở bên ngoài tìm kiếm Lục Tự đến long trời lở đất, vậy mà hắn lỏa thể nằm trên giường.
Trong lúc Phan Lôi muốn nhìn kỹ Lục Tự, một tiếng kèn kẹt cửa bị đẩy ra, Phan Lôi sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên chính là trốn trong tủ áo căn
phòng.
Nương theo khe tủ, cô chỉ có thể nhìn thấy một người bước vào, nhưng chẳng biết người này là ai.
Người ấy đứng trước giường Lục Tự một hồi, không biết làm gì, sau đó Lục Tự tỉnh lại.
Giọng Lục Tự cực kỳ kinh hoàng, “Lục Chung! Sao lại là anh?”
Sột soạt vài tiếng, tứ chi Lục Tự bị trói trên giường, không thể động đậy.
“Anh muốn làm gì? Lục Chung! Anh điên rồi! Lục thị đã là của anh! Tôi là em ruột anh! Lẽ nào anh tính đuổi cùng giết tận hả?”
Lục Chung không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ cầm ống tiêm, quơ quơ, sau đó tiêm vào.
Lục Tự khủng hoảng vô cùng, nếu giờ hắn còn chưa biết Lục Chung không phải kẻ hiền lành, thì chính là mù mắt rồi.
“Lục Chung! Anh hai! Anh tha em đi… Em tự nhận mình không có lỗi với anh… Ngay cả Phan Lôi em cũng đưa cho anh… anh… á…”
Lục Tự còn chưa dứt lời, chỉ nghe ‘Á’ một tiếng, Phan Lôi ở trong tủ sợ đến mức trái tim co thắt.
Lục Chung ra tay với hắn sao?
Nếu trước đó gặp phải Lục Tự ở nhà chính Lục gia thì Phan Lôi đã chịu cú sốc đầu tiên, vậy cú sốc kế tiếp này, đối với Phan Lôi mà nói chắc chắn là thảm họa.
Sau khi thở dốc ngắn ngủi, giọng Lục Tự lại vang lên.
“Lục Chung… anh sẽ gặp quả báo… anh đối xử với cha ruột… em ruột như thế…”
“Hả…” Đó là một giọng nói xa lạ, khàn khàn lạnh nhạt, rất khó nghe. Tuy
cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, nhưng giờ khắc này Phan Lôi nhận
định đây là giọng Lục Chung.
“Không phải.” Anh lại nặn thêm hai chữ.
Lục Tự cũng khiếp sợ y chang cô, chỉ vào Lục Chung, tay Lục Tự không
ngừng run rẩy, chẳng biết là vì thuốc, hay vì Lục Chung vậy mà có thể
nói chuyện.
“Anh… Anh có thể nói chuyện.”
“Rất bất ngờ hả?”
“Anh… anh luôn gạt chúng tôi? Anh… là kẻ giết Lục Vĩnh! Là anh gài tôi
tham gia công ty điện ảnh! Thậm chí… đêm tân hôn chuyện sai phòng đó
cũng do anh âm thầm giật dây?”
Lục Chung lấy ghế ngồi xuống trước mặt Lục Tự.
“Loại thuốc này, cậu hẳn không quen thuộc, nhưng Lục Thanh Dương chắc
chắn biết.” Lục Chung nói rất chậm, giọng anh không hấp dẫn cuốn hút như người đàn ông trước mắt, trái lại mang theo chút khàn khàn, mỗi âm
thanh bật ra, đều tựa như phát từ lồng ngực vậy.
“Ông ta ra tay với mẹ tôi.” Lục Chung đứng dậy, đi tới mép giường Lục
Thanh Dương, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trung niên trên
giường, “Mẹ tôi là người mắc bệnh thần kinh, loại thuốc ấy khiến bà phát bệnh nặng hơn. Bà chết. Cũng là giải thoát.”
Lục Chung cầm khăn ở mép giường lau mồ hôi đầy mặt Lục Thanh Dương.
“Tôi rất cảm ơn ông, giết bà ấy rồi. Chẳng qua, tôi đã hứa với ông ngoại, ông đối vối bà ấy thế nào, sẽ làm giống vậy với ông.”
Buông khăn xuống, Lục Chung tiếp tục trở lại bên cạnh Lục Tự.
“Vận may không tốt, ông bị trúng gió. Lại dùng thuốc này cũng vô ích. Lục Vĩnh cũng chết… May mà, còn cậu.”
“Anh… anh muốn tôi bị điên… anh… anh… là đồ điên! Tôi là em ruột anh! Anh điên rồi!”
“Không phải.” Lục Chung ấn ống tiêm trong tay xuống, nhìn người đàn ông
trên giường vì cơ bắp co rút nhanh, mà kim tiêm không nhổ ra được.
Vùng xung quanh lông mày anh cũng không nhăn lại, trực tiếp kéo ống tiêm ra, kèm theo một loạt máu tươi, anh nhìn không chớp mắt.
“Tôi không cùng loại với cậu.”
Tiện tay vứt ống tiêm bị gãy đầu kim đi, Lục Chung đi tới đắp kín chăn cho Lục Tự.
“Anh… anh kẻ điên này…” Thân thể Lục Tự run rẩy, giọng tràn ngập khủng
hoảng, “Kẻ điên này… anh sẽ gặp quả báo… đúng… đúng… Hahahaha… Anh là kẻ điên… anh cho rằng sẽ có người thích anh sao… Năm đó Tô San có thể lừa
anh… Phan Lôi cũng có thể lừa anh… Anh đừng quên… Phan Lôi thích tôi gần mười năm… mười năm… cô ấy yêu tôi mười năm…”
Lúc này, chân mày Lục Chung cau lại.
Lục Tự cười đắc ý.
Chẳng qua, một giây tiếp theo, hắn cười không nổi nữa.
Vì, Lục Chung chặn miệng hắn, thuận tiện đâm thêm một kim lên cánh tay hắn.
“Giọng mày rất đáng ghét, câm miệng.”
Phan Lôi trốn trong tủ áo, cái tủ không dùng đã lâu xuất hiện rất nhiều mùi mốc.
Có điều lúc này không quan trọng.
Cô cảm thấy thoáng cái không tiêu hóa nổi, không tiêu hóa nổi sự thật Lục Chung đã nói.
Không tiêu hóa nổi sự thật Lục Chung thiết kế nhiều như vậy, chỉ để quay về trả thù.
Tô San, Tô San trong miệng quản gia có lẽ khi còn trẻ đã phản bội anh, về sau bị anh lợi dụng, nhưng kết cục đấy…
Nghĩ đến dáng vẻ Tô San quỳ xuống cầu xin, Phan Lôi run rẩy một cách khó hiểu.
Hàm răng cô run cầm cập.
Cô quá sợ hãi, hoàn toàn không dừng được.
Một lúc lâu, tiếng động trong căn phòng mới yên tĩnh.
Ngẫm lại, khi đầu óc Phan Lôi hò hét loạn cả lên, Lục Chung đã đi mất.
Cảm thấy bên ngoài không còn ai, lúc này Phan Lôi lảo đảo từ trong tủ áo bước ra.
Thậm chí cô chẳng dám nhìn Lục Tự có hình dạng gì ở trên giường, vội vàng chạy ra cửa.
Cầu thang gỗ theo phong cách cổ bị cô giẫm đến kêu ken két ken két, có
cảm giác bên dưới một khắc sẽ sụp đổ, Phan Lôi cũng không thèm chú ý,
điên cuồng chạy xuống lầu.
Cô chẳng biết mình có thể đi đâu.
Nhưng căn phòng này, vô số lần xuất hiện trong cơn ác mộng của cô, vô số lần khiến cô khủng hoảng, cô không muốn ở nữa.
Phan Lôi chạy trốn rất nhanh, dường như dốc hết sức lực để chạy.
Cô thầm nghĩ cách chỗ này thật xa, càng xa càng tốt.
Ngay khi cô sắp đạp lên mặt đất bằng phẳng, bỗng ở khúc quanh của cầu thang vươn ra một cánh tay, kéo cô trực tiếp ôm vào lòng.
“Á…” Phan Lôi sợ đến mức thét chói tai, mạnh mẽ đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Người đàn ông tùy tiện để cô đẩy, mãi đến khi Phan Lôi mệt mới dịu dàng vuốt tóc cô.
Cũng chính vì động tác dịu dàng này Phan Lôi xác định, người tới là Lục Chung.
Hình tượng dịu dàng ngày xưa bị sự thật chọc hỏng, giờ phút này, Phan Lôi rời khỏi vòng tay anh.
Vòng tay ấm áp cô cho rằng chỉ dàng riêng cho cô.
“Anh gạt em… anh là tên lừa gạt! Anh gạt em!”
Phan Lôi chẳng biết mình muốn nói gì, nhưng cô chỉ lặp lại câu nói ấy.
Sắc mặt Lục Chung không đổi, đi tới túm tay cô.
“Anh buông ra! Đồ lừa gạt! Anh buông ra!”
Toàn bộ xâu chuỗi lại với nhau, Phan Lôi cảm thấy mình là một đứa ngốc.
“Anh có thể nói chuyện đúng không? Tô San là thuộc hạ của anh đúng
không? Chuyện động phòng lúc đó anh mặc cho Lục Tự và Tô San tính kế,
thực ra anh đã giăng lưới đúng không… do đó… do đó… sau khi kết hôn anh
mới thờ ơ với em… do đó…. Mới xem em là một con cờ vô dụng…”
Phan Lôi nói, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ trực trào, cô lau không sạch, chỉ có thể nức nở.
“Chỉ có em ngốc thế, cảm thấy anh đáng yêu, cảm thấy anh tốt, cảm thấy
anh là người ấy của em… Em gọi anh Hươu ngốc… Hóa ra, em mới là con
ngốc… Em yêu anh như vậy… em yêu anh như vậy… Em yêu anh đó! Khốn kiếp!”
Phan Lôi nức nở, cô rất muốn cười.
Cười bản thân rất ngốc.
Vừa ngốc vừa ngây thơ.
Nhưng, cười không nổi.
Chỉ có nước mắt trào ra.
Thấy cô khóc, dường như Lục Chung muốn qua đó xoa tay cô.
Đến lúc này rồi, anh còn giả vờ.
Phan Lôi không chút nể tình đẩy tay anh ra, vẻ mặt tức giận vì bị lừa
dối, “Giờ anh còn giả vờ cái gì! Anh đã có được tất cả cái anh muốn! Anh còn giả câm làm chi! Anh còn giả yêu đương chi nữa!”
Phan Lôi đẩy tay Lục Chung vươn tới, thật không ngờ, tình yêu của cô lại là một màn lừa dối liên tục.
Từ trước đến nay không nghĩ tới, chồng cô, chỉ trong một đêm đã trở thành người xa lạ với cô.
Phan Lôi rất kích động, vẫn khóc. Vài lần Lục Chung duỗi tay, đều bị cô gạt đi.
Lục Chung thử mấy lần, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, ôm eo Phan Lôi, cưỡng chế ôm vào lòng.
Phan Lôi cũng giận thật, trước đây cãi nhau ầm ĩ với Lục Chung không tính, lần này thật tình cảm thấy tuyệt vọng.
Đợi Lục Chung tới gần, cô cầm tay anh cắn một ngụm.
Cô đau bao nhiêu, Lục Chung sẽ phải đau bấy nhiêu.
Lục Chung cũng không tránh né, tùy tiện để Phan Lôi như chó con, cắn tay anh.
Cho đến khi Phan Lôi nếm được mùi máu tanh trong khoang miệng, mới chợt
giật mình, cô vừa tức vừa hận, nhưng vẫn yêu thương và đau lòng cho Lục
Chung.
Cô căm thù trái tim mình mềm yếu, buông Lục Chung ra, chỉ cảm thấy mình cực kỳ ngu xuẩn.
Dấu răng trên tay Lục Chung rất đậm, anh chẳng để ý, khom lưng ôm lấy Phan Lôi nhét vào ngực mình.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Anh mở miệng nói với cô.
Phan Lôi ở trong lòng anh, dần dần rơi lệ.
Nơi đó là nhà sao?
Hai người họ vốn là hai người xa lạ, bị thiết kế thành vợ chồng, chẳng
lẽ còn muốn lừa dối nhau nữa, hoặc xem như chưa xảy ra chuyện gì, vẫn cứ tiếp tục đi tiếp?
Lẽ nào đây là cái cô theo đuổi một năm qua, là cuộc sống cô theo đuổi ư?
Phan Lôi không biết, cô trốn trong lòng Lục Chung, cảm giác tay anh dịu dàng xoa đầu cô, rồi từ từ xoa xuống cổ cô.