Đặc biệt Phan Lôi cực kỳ dễ mềm lòng với Lục Chung. Có lẽ phụ nữ có mẫu
tính trời sinh, hoặc đồng cảm với kẻ yếu. Trước đây thái độ Phan Lôi
dành cho Lục Chung cũng có một phần là vì đồng tình.
Mặc dù bây giờ biết dáng vẻ chân chính của Lục Chung là kẻ mạnh, nhưng Phan Lôi vẫn không đổi thói quen này.
Bất quá, có mềm lòng hơn nữa, Phan Lôi cũng nhịn.
Cô buộc bản thân không sà vào lồng ngực ấm áp của Lục Chung, cố kiềm nén nói với người phía sau: “Em muốn cân nhắc một chút, được không?”
Bàn tay xoa bụng cô thoáng ngừng lại, nửa ngày mới có giọng nói nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Bầu không khí đều rất tốt.
Bỗng, một giọng nói âm u vang lên.
“Em cân nhắc xong chưa?”
“…” Khốn khiếp! Anh cho rằng cô đang quyết định buổi tối ăn gì à? Qua loa thế! Vội vàng thế!
Chẳng qua như đã nói, sự băn khăn của Phan Lôi đã giảm không ít.
Tối thiểu, cô có thể ngủ ngon giấc rồi.
Cô ngủ một giấc đến rạng sáng, lần nữa tỉnh lại là bị cơn thịnh nộ của Lục Chung đánh thức.
Cô chưa từng thấy Lục Chung tức giận tới vậy, cái bàn cảnh lùn màu vàng
trước mặt bị anh một cước đá bay, va vào cửa sổ, tiếng thủy tinh vỡ theo đó vang lên.
Sắc mặt Lục Chung ầm trầm đứng trước mặt Chuột Đồng và Hắc Nựu.
Chẳng biết xảy ra chuyện gì, nhưng Phan Lôi cũng biết chuyện trở nên nghiêm trọng.
Cô từ trên lầu đi xuống.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thấy cô xuống, sự tàn bạo trên mặt Lục Chung chậm rãi biến mất.
Anh lắc đầu.
“Anh lại giấu em…”
Phan Lôi bĩu môi, không được vui lắm.
Lục Chung vẫn không mở miệng, chỉ là sắc mặt càng lúc càng nặng nề.
Đúng lúc này, Chuột Đồng im lặng nãy giờ bước ra giải đáp nghi hoặc của Phan Lôi.
“Không thấy Lục Tự.”
Lục Tự biến mất ở nhà họ Lục.
Thành thật mà nói, tin tức này, khiến Phan Lôi rất bất ngờ.
Đừng nói là thủ đoạn Lục Chung, cứ nói Chuột Đồng và Hắc Nựu dưới trướng anh đều là cao thủ số một, mà Lục Tự bị Lục Chung hành hạ đến hấp hối,
sao bỗng nhiên chạy được chứ.
Nếu không phải bản thân hắn chạy vậy chính là được người khác cứu, Phan
Lôi suy nghĩ rất lâu, đều không nghĩ ra trên thế giới này, ai có thể cứu Lục Tự?
“Chắc là chuyên gia chế tạo hương.” Chuột Đồng vuốt mũi, sắc mặt trầm
xuống, “Tôi ngửi được một mùi hương nhàn nhạt ở phòng này… Có lẽ, chúng
ta đã gặp cao thủ.”
Chuột Đồng nói thế, nhưng đôi con ngươi đen như mực lại tràn ngập hứng thú và khiêu chiến.
Sắc mặt Lục Chung vẫn rất khó coi, kỳ thực Phan Lôi hơi sợ.
Nhưng do dự một lúc, cô vẫn đi tới.
“Lục Chung, em đói bụng, muốn ăn gì đó.”
Nhìn ra được, Lục Chung rất khó chịu, song Phan Lôi đã lên tiếng, ở trước mặt cô anh luôn nghe lời.
Thế là tất cả tức giận đều biến mất, đi tới nắm tay cô.
“Ăn gì nè?”
Thực ra, Phan Lôi không đói.
Bất quá, muốn phân tán sự chú ý của Lục Chung thôi.
Cô phát hiện trong khoảng thời gian này tâm trạng Lục Chung rất khác
thường. Trước đây anh không phải loại người để lộ tâm tình ra ngoài.
Chính vì gần đây hoàn toàn bộc lộ bản tính, do đó ngay cả che giấu cũng
chả cần ư?
Ý nghĩ vô hình này khiến Phan Lôi hơi khó chịu, cô xiên miếng thịt xông
khói trong đĩa, một lúc sau mới lên tiếng: “Kỳ thực hắn đi cũng tốt… Em
không muốn anh… ngoan độc như vậy chút nào…”
Mặc kệ ra sao, ban đầu Phan Lôi yêu chính là Hươu ngốc hiền lành đơn thuần.
Mà không phải Lục Chung hiện giờ cô sắp nhận không ra.
Lục Chung chẳng nói gì, chỉ cầm đĩa Phan Lôi, ăn sạch những thứ cô không ăn.
Đến khi bữa sáng kết thúc, Lục Chung mới cho Phan Lôi đáp án chính xác.
“Em không thích, sẽ không làm.”
Phan Lôi cười cười.
Đáp án này cô rất thỏa mãn, nhưng xa hơn nữa.
Cô nghĩ, cô cần chút thời gian.
Phan Lôi nói muốn suy nghĩ một chút, nhưng hậu quả trực tiếp là hai người chia phòng ra ngủ.
Lục Chung hết sức bất mãn, trước đây một mình anh ngủ đã quen, Phan Lôi
qua đó quấn lấy anh, anh không cẩn thận còn có thể đá cô xuống giường.
Nhưng giờ Phan Lôi ôm gối đi, trái lại anh không quen.
Mặt dạn mày dày đều phải quấn quýt Phan Lôi, trước đây anh lạnh lùng,
giờ đến lượt Phan Lôi lạnh lùng, anh như con bạch tuộc quấn trên người
cô, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn.
Phan Lôi chẳng biết mình đang nghĩ gì, những chuyện quan trọng kiểu này lại cố tình không thể tâm sự với Tôn Như Ý.
Cô ấy có sở trường suy đoán, ai biết chỉ một chút đã đoán được Lục Chung làm những chuyện gì phía sau. Giết người cướp của, toàn bộ người bên
cạnh đều là tội phạm.
Dần dà, Phan Lôi chậm rãi gầy đi.
Tính tình Lục Chung cũng càng lớn.
Nhưng hai người họ không cãi vãi, hình như Lục Chung đang cố gắng kiềm
chế tâm tình mình, thỉnh thoảng Phan Lôi thấy dáng vẻ ấy của anh đều rất sợ.
Anh âm u, anh đáng yêu, anh ngoan độc, anh dịu dàng, anh mâu thuẫn, những mặt này đều là anh cả.
Nhưng mỗi lần tự nhủ thế, trong lòng lại không có cách nào thản nhiên tiếp nhận nổi.
Có lẽ, cô còn sót lại chút tam quan.
Thực sự thay đổi hết thảy chính là một cuộc gọi của Tô Giác.
Tô San xuất viện, Tô Giác đón cô ta về nhà.
Lần này dường như Tô San chịu cú sốc quá lớn, thời gian mới về làm thế nào cũng không nói chuyện.
Mấy ngày nay, cuối cùng cũng nói rồi.
Nhưng câu đầu tiên nói chính là muốn gặp Phan Lôi.
Phan Lôi tự biết mình không có gì nói với Tô San.
Nhưng ở nhà, chung quy có cảm giác ngột ngạt.
Thế là, Phan Lôi quyết định tìm Tô San tâm sự.
Hàn huyên với người từng là tình địch, mọi người đều vây quanh người đó, thậm chí Tô San còn biết Lục Chung mà cô không biết.
Nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn sao.
Khi cúp máy, Lục Chung đang ở phòng sách.
Phan Lôi thoáng suy nghĩ, quyết định báo Lục Chung một tiếng.
“Em phải ra ngoài một chuyến.”
“Anh đưa em đi.” Gần như Lục Chung không chút nghĩ ngợi nói.
Thấy Lục Chung bỗng nhiên lạnh mặt, Phan Lôi chần chừ một giây mới nói
thêm: “Em đi thăm Tô San… Chẳng qua Tô Giác chỉ tiện đường đón em…”
Sắc mặt Lục Chung quá khó coi, xấu xí đến mức Phan Lôi nghĩ Lục Chung không đồng ý.
Nhưng bất ngờ là, Lục Chung bằng lòng.
Tuy sắc mặt rất khó coi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
“Tối nay anh phải đi công tác, sáng mai anh tới đón em.”
“Vâng.”
Phan Lôi gật đầu, đi tới cửa bèn ngừng lại.
“Vậy trên đường đi anh cẩn thận chút.”
Lục Chung gật đầu, rốt cuộc sắc mặt hơi hoàn hoãn.
Khi Phan Lôi đến Tô gia mới phát hiện Tô San gầy đi không ít. Vốn Tô San là một người đẹp, giờ gần như chỉ còn da bọc xương.
Lúc Tô Giác dẫn cô vào phòng, nói một tiếng với Phan Lôi.
“Anh ở dưới lầu, hai người từ từ nói chuyện.”
Gương mặt héo hon của Tô San nở nụ cười châm chọc.
“Nhìn xem, ngay cả anh tôi còn sợ tôi ăn thịt cô… thật là…”
Tô San nói xong, tiếng cười càng lớn, dần dần làm Phan Lôi thoáng sợ hãi.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Lục Chung nói với tôi.” Tô San không chút che giấu sự hận thù trong
mắt, “Anh ta đã ghiền nát giấc mơ của tôi, thậm chí không ngại hung hăng đâm vào lòng tôi mấy dao, chỉ vì chẳng biết tại sao đi ghen với cô!”
Đại khái Phan Lôi hiểu ý Tô San.
“Kỳ thực cô không cần nói, tôi cũng biết.”
“Không, cô không biết!” Tô San nghiến răng nghiến lợi, “Tôi là con gái
riêng của nhà họ Tô, người ta nói mẹ tôi là một đàn chị trong nhà chứa,
bà ấy bỏ thuốc cha tôi mới có tôi… Tôi ở Tô gia giống như Lục Tự ở Lục
gia, sự hiện diện lúc nào cũng lúng túng, hơn nữa, tôi khác với Lục Tự,
Lục Thanh Dương còn yêu thương hắn, mà tôi thì sao… Cha tôi căn bản
không thích tôi… Có thể nói là chán ghét tôi… vì vậy… tôi ở chỗ này, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình!”
Phan Lôi nhìn Tô San, cảm thấy người phụ nữ này hơi xa lạ.
Cho tới nay, cô ta là một nữ thần hoàn mỹ trong lòng cô.
Ai có thể ngờ, hôm nay cô ta sẽ có bộ dáng như vậy.
“Cô…”
“Hừ, không cần thương hại tôi. Chẳng qua tôi đứng sai đội thôi!” Hiện
tại Tô San hận, có điều cũng chỉ hận năm đó ánh mắt nông cạn, không nhìn ra Lục Chung che giấu bản lĩnh, trái lại nhẹ dạ tin tưởng Lục Thanh
Dương nói xằng nói bậy.
Nói gì mà giải quyết Lục Chung xong, ông có thể cho cô ta một vị trí danh chánh ngôn thuận ở Lục gia.
Buồn cười là, bọn họ đều đánh giá sai Lục Chung.
Không chỉ có Lục Tự, Lục Thanh Dương, mà cả bản thân Tô San.
“Tôi lợi dụng Lục Chung, lừa gạt Lục Chung, nhưng tôi cũng yêu anh ấy.”
Bây giờ quay về ký ức năm đó, một năm đó quả thực là thời gian vui vẻ
nhất của Tô San.
Lục Chung không thích nói chuyện, con người nhìn rất lạnh nhạt, kỳ thực rất dịu dàng.
Anh ấy cực kỳ ngại ngùng, khi tức giận sẽ nghiến răng phồng má, khi vui vẻ sẽ đỏ mặt.
Một thiếu niên xinh đẹp ngây ngô thế, sao Tô San không rung động chứ.
Nhưng cô ta cũng hiểu, bản thân thích quyền thế hơn.
“Lúc đó, tôi thấy Lục Chung mất đi giọng nói đau khổ vậy, tôi chỉ biết
tôi đã làm sai. Nhưng… Nhưng tôi cho rằng anh ấy sẽ cho tôi cơ hội sửa
chữa… thậm chí tôi cho rằng tôi giúp anh ấy giết Lục Tự, bọn tôi có thể
trở lại như xưa…”
Nhưng tất cả những gì Lục Chung đã làm khiến trái tim Tô San lạnh lẽo.
Thậm chí anh không kiêng kỵ gì đi tìm cô ta.
Lại làm Phan Lôi đau lòng rơi lệ, bèn giết cô ta.
Cô ta cho rằng ít nhất Lục Chung có yêu cô ta.
Cô ta cho rằng lần này chỉ cần cô ta đứng đúng vị trí, hết thảy đều có thể làm lại.
Nhưng, sự thực chứng minh, chuyện đó chỉ do mình cô ta viễn vông.
Năm ấy Lục Chung có tình cảm với cô ta hay không cô ta không biết, điều
duy nhất cô ta biết chính là Lục Chung sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ
nào phản bội anh.
Tuyệt đối không.
Nghĩ tới đây, Tô San lại cười.
“Giờ nhất định cô rất đắc ý, tôi cố gắng lâu vậy, nhưng cô có thể ngồi
mát ăn bát vàng… Có điều, Phan Lôi à, không đơn giản thế đâu… vốn dĩ tất cả là của tôi, sao có thể dễ dàng cho cô có được… Thế giới của tôi,
không phép bất kỳ kẻ nào ăn quỵt!”