Phan Lôi chỉ cảm thấy ấm áp hơn nhiều, rúc người chuẩn bị ngủ vù vù trong đêm tuyết lạnh lẽo này.
Nhưng Lục Chung ở bên tai cô nói không ngừng.
Từ khi cô không thích nói, Lục Chung lại thích nói chuyện.
“Mèo ngoan mèo ngoan… năm mới vui vẻ…” Chắc gần đây anh điều chỉnh rồi, nên giọng dễ nghe hơn trước kia rất nhiều.
Réo rắt cuốn hút, thỉnh thoảng còn mang theo tia khàn khàn hấp dẫn.
Bất quá, có dễ nghe đi nữa Phan Lôi cũng chỉ muốn ngáp.
Cô rất mệt. Thực sự rất mệt mỏi.
Lục Chung thấy cô không có động tĩnh, bèn tiếp tục cắn tai cô.
“Mèo ngoan… Em ngoan ngoãn đi nè… Tô Giác không tìm được em… Em chỉ có một mình anh thôi…”
Nhắc tới Tô Giác, Phan Lôi có chút hứng thú hiếm thấy.
Hóa ra Lục Chung nhốt cô dưới tầng hầm là vì Tô Giác đang tìm cô.
Đúng là cực khổ anh rồi.
Tia hứng thú này nhanh chóng không còn, Phan Lôi lại ngáp một cái.
Động tác nhỏ của cô Lục Chung cảm nhận được, cơ thể phía sau trở nên cứng nhắc, một lát sau anh mới lại gần khẽ gặm cổ cô.
“Em thích hắn đúng không…”
Bệnh thần kinh! Trong lòng Phan Lôi buồn nôn.
“Anh đây giết hắn là xong.”
Giọng Lục Chung rất nhẹ, tựa như nói giỡn vậy.
Toàn thân Phan Lôi đều dựng tóc gáy, giờ khắc này thầm nghĩ cách Lục Chung thật xa.
Chẳng lẽ anh chưa giết đủ người à? Lục Thanh Dương, Lục Tự, được rồi, còn có Lục Vĩnh…
Lẽ nào còn thiếu sao?
Cảm nhận được sự xa lánh của Phan Lôi, chốc lát sau Lục Chung lại bắt đầu quấn lấy, “Em hôn nhẹ anh đi, anh sẽ không động vào hắn.”
Phan Lôi vẫn không phản ứng, Lục Chung tiếp tục liếm cổ cô, “Giờ hắn bệnh sắp chết rồi, muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay.”
Lời này của Lục Chung giống như đang nói đùa, nhưng Phan Lôi biết anh không đùa.
Chẳng qua cô có thể ngăn cản được bao nhiêu đây.
Cô nói, anh nghe à?
Nếu nghe lời, thì giờ cô cũng chẳng bị giam ở nơi tăm tối không có ánh mặt trời này.
Phan Lôi không phản ứng, Lục Chung cười cười, “Mèo ngoan… Em không để ý anh… anh sẽ tức giận…”
Nói xong, tay Lục Chung từ hông cô chậm rãi trượt xuống, tách hai chân cô ra, một đường thông suốt không trở ngại.
Phan Lôi thoáng khó chịu, có để người ta ngủ không.
“Mèo ngoan, cho anh làm đi… anh thèm lâu lắm rồi…”
Đồ điên! Anh đúng là đồ điên mà.
Cả người Phan Lôi cố gắng lui tới mép giường, Lục Chung thấy thế, càng tóm cô về.
Lần này, anh trực tiếp ôm cô lên người anh, nắm cằm cô, ép cô nhìn thẳng anh.
“Mèo ngoan, hôn nhẹ anh đi… Trước kia em luôn hôn anh mà…”
Phan Lôi chẳng biết trái tim mình còn có thể chua xót.
Trước kia do cô ngốc, chẳng lẽ hiện tại cô còn muốn ngốc tiếp nữa?
Cô bất động, ánh mắt Lục Chung thoáng hiện tia thất vọng.
“Em không để ý anh.” Dừng một chút, dường như anh nghĩ tới điều gì đó, nói thêm: “Không sao cả, em luôn ở đây, vậy cũng tốt.”
“…” Phan Lôi ngắm nhìn anh, vẫn không nhúc nhích. Nhưng trong lòng quá đỗi ngạc nhiên. Sao tính cách một người có thể thay đổi lớn thế.
Chính là kỹ xảo của Lục Chung quá tốt, hiện tại cô chẳng biết mặt nào mới là con người thật của anh.
Bất quá mặc kệ ra sao, giờ cô không muốn biết nữa.
Cô chỉ muốn ngủ.
Nhưng, đêm nay nhất định là một đêm khó tránh khỏi.
Lục Chung ở bên tai cô nói liên miên rất nhiều, Phan Lôi nghe đến mơ mơ màng màng, cuối cùng cảm giác cơ thể trầm xuống, Lục Chung tiến vào rồi.
Hiển nhiên cô vô cùng khô khốc, cô cũng phát hiện, sau lần yêu bạo lực trước đó, cô lại khó ướt át.
Tất cả hình như đều quay trở về ban đầu.
Cô khô khốc, anh rong ruổi.
Đây là cách trao đổi duy nhất mỗi ngày giữa hai người họ.
Bất quá lúc mới bắt đầu, hai người họ còn có thể chung sống hòa bình.
Hiện tại…
Mà thôi, cái dạng hiện tại cũng xem như một kiểu hòa bình đi.
Kích thước Lục Chung luôn luôn không phù hợp với cô, kích thước của anh thiên về người châu Âu, mà Phan Lôi lại là em gái quốc dân mảnh mai.
Lục Chung động hai cái, chắc không có nước nên cảm thấy khó chịu, vuốt ve vành tai cô, oán trách nói: “Sao em không ra nước thế…”
Phan Lôi cũng đau, đau đến nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc hôm nay cô có thể ngủ không!
Lục Chung động vài cái, cơ thể Phan Lôi càng căng càng chặt. Lục Chung cắn môi cô một ngụm như trút giận, sau đó rút ra khỏi thân thể cô.
Cảm ơn trời đất.
Phan Lôi thở phào một hơi.
Nhưng việc thở phào này quá sớm rồi.
Có lẽ, Lục Chung không phải dạng người có sở trường buông tha, anh ẩn nhẫn, hung ác, là một thợ săn thông minh.
Con mèo mập Phan Lôi này, trước mặt Lục Chung chỉ là một con mồi ngo ngoe, sẽ nhanh chóng bị thu vào túi.
Lục Chung xoa khối nặng trịch trước mặt cô, rốt cuộc, không hài lòng lắm.
“Nhỏ đi rồi…”
Phan Lôi muốn cắn anh một cái, nhưng nghe Lục Chung nhào nặn một hồi lại cười, “Không sao, có thể xoa lớn.”
Nói là nói thế, nhưng Lục Chung không xoa lâu, ngược lại cúi người xuống bên dưới.
Ngọc châu khô khốc không chịu được sự khiêu khích của môi lưỡi, nhanh chóng tiết dịch thể ướt át. Phan Lôi mặt đỏ tận mang tai, trong lòng cực kỳ không vui, thân thể cũng ngàn vạn chân thật mở ra cho Lục Chung.
Lục Chung mút một cách thỏa mãn, cuối cùng xoa mặt cô lại cực kỳ thân thiết hôn một cái.
“Mèo ngoan, mèo ngoan, anh thật thích em.”
Trong lòng Phan Lôi trợn mắt.
Cả đêm nay, Lục Chung chỉ chơi hai lần. Cảm giác được Lục Chung còn muốn chơi, vì thỉnh thoảng sẽ mèo nhèo bên dưới cô.
Nhưng Phan Lôi thoi thóp, chẳng có chút hăng hái nào.
Ngay khi Lục Chung cúi người tính làm cô ẩm ướt lần nữa, cô hiếm khi mạnh mẽ kẹp chặt hai chân.
Lục Chung buông tha, thu lại thế tiến công ôm cô vào lòng, vỗ vỗ vai cô, xoa xoa khối nặng trịch của cô, hôn nhẹ môi cô.
Tinh lực anh dồi dào, sau khi phát tiết hai lần vẫn còn hăng hái hết sức, cứng rắn kéo Phan Lôi nói chuyện phiếm với anh.
“Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều. Rất lạnh.”
“…”
“Trong nhà quá lạnh lẽo. Lục Tư tức giận. Quản gia cũng đi mất.”
Đáng đời anh.
“Lục Thanh Dương đã chết. Lục Tự thì anh còn đang tìm. Sau đó băm vằm[1].”
[1] Nguyên văn là 大卸八块 (Đại tá bát khối) tương tự như ngũ mã phanh thây.
Phan Lôi rùng mình một cái.
Lục Chung ôm chặt cô, lại hôn một trận.
“Đừng sợ, anh sẽ không để em nhìn thấy đâu.”
“…”
Phan Lôi vẫn lạnh, run rẩy thành một khối, Lục Chung vuốt ve một hồi, cắn môi cô.
“Em sợ anh?”
Đương nhiên sợ. Kẻ điên ai mà không sợ.
Môi Lục Chung cọ xát môi cô, “Mèo ngoan, đừng sợ. Ngày đó anh giận quá, nên mới làm thế. Anh biết, em và Tô Giác không có chuyện gì, nhưng mà…”
Người đàn ông một giây trước còn thoải mái nhẹ nhàng trong nháy mắt lập tức tức giận.
“Hắn thấy hết của em! Phải móc mắt hắn!”
“…”
Ngay cả im lặng tuyệt đối Phan Lôi cũng không muốn cho cái tên này.
Lục Chung hôn một lúc lại muốn nữa, lấy tay cô sờ soạn chỗ cứng rắn của anh.
Phan Lôi chợt rút tay về, Lục Chung sửng sốt, vẫn mặt dày quấn tiếp.
“Anh liếm cho em thoải mái vậy, em cũng liếm cho anh đi?”
Phan Lôi sắp phát điên.
Cô thừa nhận, cô không phải đối thủ của Lục Chung.
Cái tên này lúc nói được và lúc không nói, tính cách hoàn toàn khác nhau.
Quan trọng nhất là, cả hai tính cách của Lục Chung, cô đều chịu không nổi.
“Em. . . em muốn ngủ.”
Cô lắp bắp, cuối cùng nói xong câu này.
Khi đó, cô thấy ánh mắt Lục Chung sáng rực lên, cô thoáng sửng sốt, Lục Chung tiếp tục hôn.
Mang theo rất nhiều sự vui vẻ, còn có điên cuồng.
“Mèo ngoan… Anh biết em sẽ để ý anh mà.”
“…” Đồ trứng thối!
Lục Chung không để cô ngủ.
Anh vẫn cứng rắn đấy, Phan Lôi biết. Nhưng không cố chấp nữa.
Chỉ ôm cô vào lòng, hôn cô sờ cô, còn nói chuyện với cô.
Phan Lôi cụt hứng, nghĩ đến Lục Tự và Tô Giác, Phan Lôi biết mình không quản được, cũng không thể quản.
Nhưng cơn buồn ngủ đều bay sạch, không bằng nói là tỉnh táo đi.
“Anh thực sự muốn giết…”
Lục Chung ngừng cười, đón gương mặt cô xoa xoa.
“Em hôn anh một cái, anh bèn tha cho hắn một lần.”
“╭(╯^╰)╮ …”
Lục Chung không buông tha, sáp tới tiếp, “Vậy anh hôn em một cái, cũng tha cho hắn một lần.”
Phan Lôi bị hành hạ đến mức không còn cách nào, thối lui thân thể.
“Anh nghĩ thế nào thì cứ thế ấy.”
Lục Chung cười, lại gần hôn cô thật kêu, “Xem này, bên ngoài rất nhiều tuyết. Mai anh dẫn em ra ngoài đắp người tuyết nhé, được không?”
“Không được, lạnh.”
“Không sao, anh sưởi ấm cho em.”
Phan Lôi hừ một tiếng, thực sự mệt rồi, không nói tiếp nữa.
Khiến cô cảm thấy thẹn và giận chính là, mặc dù cô sợ Lục Chung, cũng phẫn nộ tất cả những việc Lục Chung làm, nhưng cô phải thừa nhận, hai người ngủ cùng nhau, quả thực rất ấm.
Từ ngày đó trở đi, Lục Chung dọn xuống tầng hầm.
Anh dẫn cô ra ngoài đắp người tuyết, Phan Lôi sợ lạnh, cũng ít hăng hái.
Trái lại lâu rồi tiểu Kim không gặp cô, bèn nhảy phốc lên.
Sau đó…
Bị Lục Chung một cước đá bay.
Hiện tại anh bộc lộ toàn bộ bản tính, trước đây kiêng dè cô, còn có thể ra vẻ dịu dàng.
Giờ, ngay cả giả vờ cũng không làm.
Tiểu Kim nức nở một tiếng, uất ức trốn đi.
Lục Chung tới trước mặt cô, đặt một tay ấm áp lên lòng bàn tay cô.
“Rất lạnh sao?”
Phan Lôi gật đầu.
Cô lạnh sắp chết rồi.
Lục Chung ôm cô trong ngực, cực kỳ thân thiết cọ cọ đầu cô, “Giờ chúng ta trở về. Anh cũng thấy lạnh quá.”
Bắt đầu từ ngày đó, Phan Lôi không ra khỏi tầng hầm nữa.
Lục Chung cũng không… gần như.
Ngoại trừ lúc lấy thức ăn, một tấc anh cũng chẳng rời.
Khá may mắn là, cuối cùng Phan Lôi được mặc quần áo.
Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì cô là cừu con thỏa thân, mỗi lần như vậy Lục Chung đều không kiềm chế nổi, ánh mắt nóng bỏng, thỉnh thoảng đều muốn ôm lấy cô đi bắn pháo.
Song sức khỏe Phan Lôi không được tốt, nhất là khi Lục Chung dọn vào, bên dưới Phan Lôi thường hay đau, còn cảm cúm nóng sốt nhiều lần.
Rất lâu sau, Lục Chung cũng biết mình quá độ, thành thật cho Phan Lôi mặc quần áo.
Dường như làm thế, có thể ngăn chặn chút dục vọng của anh.
Không chỉ vậy, Lục Chung còn trang trí tầng hầm như căn phòng trước kia của hai người họ.
Máy tính TV đều chuyển xuống.
Anh vẫn vô vị như trước, khi Phan Lôi ở bên cạnh xem truyền hình, anh bèn chơi Lianliankan trên máy tính.
Vẫn kém cỏi như cũ.
Bất quá Phan Lôi không còn ý nghĩ chê cười anh.
Vì đâu liên quan đến cô chứ.
Lục Chung rất hài lòng với cuộc sống thế này, chẳng qua Phan Lôi lại bất mãn, cuối cùng ngay cả sức lực xuống giường cũng không có.
Sau tết âm lịch, hình như bệnh tình Phan Lôi càng nguy kịch hơn, ngay cả sức giơ tay lên cũng chẳng còn.
Lục Chung cho cô uống rất nhiều thuốc, còn tìm rất nhiều bác sĩ, đều nói không có cách nào.
Sau đó, một đêm nọ, Phan Lôi giống như được hồi quang phản chiếu, nửa đêm tỉnh lại