“Cái gia đình đó nhớ làm gì?” Mẹ Phan Dụ không cách nào kiềm chế cơn tức giận, khi những chuyện Trần Bắc Bắc đã trải qua trong mấy năm nay đặt
trên bàn bà, bà không cầm được phẫn nộ.
Bối Bối của bà, được nuôi theo kiểu con dâu nuôi từ bé trong nhà, đừng
nói tại sao rõ ràng kết hôn với Lục Tự cuối cùng lại động sai phòng lấy
Lục Chung.
Bà không thể nào tưởng tượng nổi, những chuyện đã xảy ra với Bối Bối của bà, bất quá sâu trong đáy lòng bà Lục Chung chẳng phải đàn ông tốt.
Càng không phải một người chồng tốt.
Một người chồng tốt, sao có thể để kẻ thù ném vợ mình xuống biển rộng chứ.
Đương nhiên, bà cũng không phải một người mẹ tốt, cho nên mới để con gái còn sống sờ sờ bị ném đi. Điểm này, bà không thể trách Lục Chung.
Có điều, sau khi một phần tư liệu điều tra khác đưa tới, bà hoàn toàn
xua tan ý nghĩ để con gái và Lục Chung tiếp tục ở bên nhau.
Bối Bối của bà, từng bị nhốt ở tầng hầm Lục gia mấy tháng.
Mà người khởi xướng chuyện này, lại là chồng Bối Bối – Lục Chung.
Hình như Trần Bắc Bắc rất bình tĩnh, bình tĩnh tiếp nhận sự thật khủng
khiếp mà cô và Lục Chung từng trải qua. Chuyện cho tới bây giờ, cô đã
không thể nhớ nổi lúc đó tại sao Lục Chung muốn nhốt cô, nhưng nghĩ tới
một đoạn ác mộng, tim cô vẫn đập nhanh vẫn sợ hãi.
Mẹ Phan Dụ nói muốn dẫn cô về nhà, rời khỏi Lục Chung thật xa.
Song Trần Bắc Bắc tiễn mẹ Phan Dụ đến cửa bệnh viện.
“Con… Ngài về trước đi.”
Mẹ Phan Dụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Bối Bối, nó đối xử con như thế, con còn quay lại làm gì…”
Trần Bắc Bắc lắc đầu, “Con cũng không biết. Lý trí nói cho con biết, con nên đi theo ngài, nhưng con không có cách nào…”
Chính là không có cách nào mặc kệ anh.
Nói cô tự tin cũng tốt, nói cô kiểu cách cũng tốt.
Cô không muốn rời khỏi như vậy.
Khi Trần Bắc Bắc trở lại phòng bệnh, Lục Chung vẫn mê man như cũ.
Giường ở phòng vip rất lớn, cô ở bên cạnh anh lẳng lặng đứng một hồi, cuối cùng leo lên giường, dựa vào Lục Chung đã ngủ.
“Lục Chung, em không nhớ nổi quá khứ. Do đó, em không tin chúng ta sẽ
như vậy, ngay cả cho dù như vậy, em cũng muốn làm rõ ràng… Em không muốn cứ mờ mịt thế, càng không hi vọng anh bị thương lần nữa… Lần này… lần
này là lỗi của em, em có chuyện phải nói sớm với anh, có mâu thuẫn hẳn
sớm giải quyết một chút, chứ không phải kéo dài để anh bị thương… cho
nên… hãy tỉnh lại đi…”
Đêm nay, Trần Bắc Bắc lại nằm mơ.
Nhưng là một giấc mơ đẹp.
Trong mơ cô ngồi trên ghế sopha lướt web, hình như đang xem weibo.
Trong mơ, cô cười rất vui vẻ, xiên dưa Hami bỏ vào miệng, còn vừa nói
với người đàn ông im lặng ở bên cạnh: “Hươu ngốc, Hươu ngốc, hình như
rất nhiều người thích tranh manga của chúng ta đó…”
Người đàn ông rũ con ngươi xuống, chuyên chú vào quyển sách trước mặt anh.
Cô gọi anh không nhúc nhích, thoáng tức giận, tức giận đến bĩu môi.
Nhưng trong chốc lát, cô không cam lòng, đá đá người đàn ông bên cạnh.
“Hươu ngốc, anh lại không để ý em nữa, hừ… anh chảnh thế, coi chừng sau này em không để ý anh…”
Một mình cô tức giận.
Tức ghê lắm, vậy mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp trên sopha.
Cô ngủ rất say.
Nhưng cô tiến vào giấc mơ hình như là một cá thể đơn độc, cô không ngủ.
Cho nên, cô rõ ràng thấy được sau khi cô ngủ, người đàn ông đọc sách bên cạnh, từ từ tiến lại gần, ghé vào khóe môi cô, khẽ hôn một cái.
Có lẽ giấc mơ quá chân thật, cô không kiềm hãm được liếm môi.
Ngọt ngọt, ấm áp.
Trần Bắc Bắc tỉnh giấc.
Chẳng biết lúc nào Lục Chung tỉnh lại, đang cúi người hôn cô. Lông mi anh rất dài khiến trong lòng cô, cũng tê dại một mảng.
Cảm giác được động tĩnh của cô, Lục Chung chợt chống người, anh giống như đứa trẻ làm chuyện sai, mạnh mẽ lui về sau một bước.
May mà giường rất lớn.
Trần Bắc Bắc kéo anh lại.
Mặt anh hơi đỏ ửng.
Không biết là vì quẫn bách xấu hổ, hay vì sốt cao bệnh nặng mà ra.
“Anh khỏe hơn chút nào chưa?”
Lục Chung gật đầu, lại lắc đầu.
Trần Bắc Bắc thở dài, “Sau này không cho phép anh uống nhiều rượu như thế nữa, cũng không cho phép anh hút nhiều thuốc thế nữa.”
Giọng điệu dạy dỗ, nhưng cô phát hiện Lục Chung lại mặt mày cong cong, dường như rất vui vẻ.
“Anh đó… không thể như vậy… Em không thích, thực sự không thích chút nào…”
Trần Bắc Bắc xuống giường, “Anh muốn ăn gì không?”
Trần Bắc Bắc nhíu mày, “Bác sĩ bảo mấy ngày nay anh chỉ được ăn cháo thôi.” Do đó mì thịt bò bị bác bỏ.
Lúc ăn cháo, tâm trạng Lục Chung không tệ.
Còn kéo tay cô.
Hai người họ thoạt nhìn như huề rồi, song Trần Bắc Bắc biết, thực ra không phải.
Có lẽ chuyện trong giấc mơ kia thực sự từng xảy ra, vậy có thể chứng minh hai chuyện.
Một, cô và Lục Chung từng yêu nhau.
Hai, Lục Chung thực sự từng nhốt cô.
Trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, nhưng lúc này cô không biết.
Cô chỉ biết cô có vấn đề, có lẽ cô không thích Lục Chung, tin tưởng Lục Chung như trong tưởng tượng.
Ngược lại là chùn bước.
Cũng có thể, khi ấy bọn họ ra nông nổi này, chắc có liên quan đến cô.
Trần Bắc Bắc suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, ngẩng đầu lên, dáng vẻ đáng
yêu của Lục Chung như cún con rưng rưng cầu được yêu, trong lòng Trần
Bắc Bắc ngọt ngọt, chủ động nắm tay anh.
“Sau này phải nghe lời, nhớ chưa?”
Con cún nhà họ Lục quả nhiên biết điều gật đầu mãnh liệt rất đáng yêu.
Lục Chung ở bệnh viện không bao lâu bèn về nhà.
Trần Bắc Bắc nấu nướng khó ăn, nhưng Lục Chung là một bệnh nhân, Trần
Bắc Bắc không nỡ để Lục Chung xuống bếp, thế là ở bên ngoài tìm một nhân viên chăm sóc tạm thời.
Nhân viên chăm sóc chịu trách nhiệm một ngày ba bữa của Lục Chung, thời
gian không nhiều, nên Lục Chung luôn luôn không thích người lạ cũng đồng ý.
Từ đêm đó Trần Ngai Ngai được đưa đến chỗ Trần Như Ngọc.
Lục Chung ngã bệnh, sức đề kháng của trẻ con kém, không muốn làm Trần Ngai Ngai nhiễm bệnh.
Sau khi từ bệnh viện về, Lục Chung rất dính Trần Bắc Bắc.
Trần Bắc Bắc đoán anh đã biết chuyện gì, nên mới từng giây từng phút kề cận cô.
“Lục Chung… em không ngờ anh có weibo nha.”
Cô đang dùng máy tính Lục Chung lên mạng, mở website, hơi bất cẩn vào
weibo, không ngờ tự đăng nhập, vô số thông báo mới nhảy ra.
Trần Bắc Bắc chậm rãi nhìn xuống, lại phát hiện weibo này không hẳn là của Lục Chung.
Tài khoản weibo là Lôi Lôi yêu cún, có hơn mấy trăm ngàn fan hâm mộ,
Trần Bắc Bắc vừa nhìn, thông tin xác nhận vậy mà là họa sĩ manga.
Lục Chung còn vẽ vời sao?
Trần Bắc Bắc hơi ngạc nhiên.
Quả thực Lục Chung biết vẽ.
Trần Bắc Bắc lật mấy trang weibo xem, tương tác với cuộc sống của anh không ít, mỗi lần đều có mấy bức tranh.
Hình như dựa theo tên weibo, weibo Lục Chung vẽ toàn là một chú chó cụt đuôi.
Cô đơn, bi thương, lang thang một mình. Đây là chú chó khắc họa toàn bộ cuộc sống con người.
Trần Bắc Bắc lật comment để lại, phần lớn đều có một chủ đề, hỏi sao mèo ngoan vẫn chưa trở lại?
Mà mấy cái weibo mới nhất, chính là chú chó cụt đuôi lần nữa gặp được một con mèo nhỏ.
Con mèo nhỏ này lần đầu tiên gặp mặt đã cắn chú chó cụt đuôi một cái, còn đưa chú chó cụt đuôi đi bệnh viện.
Sau đó hai con cùng nhau sống dưới một mái nhà.
Lại nhìn comment lần nữa, đều là ‘hạnh phúc thật’, ‘ở bên nhau’, ‘tôi lại tin tưởng tình yêu rồi.”
Chẳng biết lúc nào, Lục Chung đã ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cái này là nhân cách hóa sao?”
Cô hỏi, Lục Chung gật đầu, viết lên lòng bàn tay cô: Đây là weibo của em. Sau khi em đi, anh giúp em giữ lại. Em ắt sẽ trở về.
“Sao anh chắc chắn vậy? Lúc đó em rơi xuống biển, rất có thể đã chết…”
Em không mà.
Lục Chung hôn lòng bàn tay cô.
Em sẽ không.
Sẽ không chết? Hay sẽ không biến mất? Sẽ không đi?
Trần Bắc Bắc tựa vào vai Lục Chung, nhắm mắt lại, cô vẫn đang nghĩ đến Lục Chung khủng khiếp thô bạo trong phòng giam đó.
Cô cũng không muốn gạt anh.
“Em nằm mơ, mơ em bị anh nhốt trong tầng hầm, trần truồng, anh… anh ức
hiếp em… em khóc, anh không quan tâm… chỉ lo bản thân anh… Lục Chung,
nói em biết đi, điều này là thật sao?”
Người bên cạnh im lặng rất lâu.
Không trả lời.
Nhưng Trần Bắc Bắc hiểu.
“Giữa chúng ta có phải vẫn tồn tại vấn đề không? Vì vậy, giờ em rất sợ
anh, không phải vì không thích, mà vì vấn đề ấy vẫn tồn tại?”
Thấy Trần Bắc Bắc đứng dậy, Lục Chung nắm tay cô, lại bị Trần Bắc Bắc nhẹ nhàng đẩy ra.
“Lục Chung, em đồng ý với mẹ Phan Dụ rồi, em phải về. Về thành phố biển.”
Vừa nói vậy xong, Lục Chung vốn ngoan ngoãn bỗng từ trên salon đứng dậy. Anh lạnh mặt, toàn thân đều tản ra cơn tức giận không có cách nào xem
nhẹ.
Trần Bắc Bắc hẳn cảm thấy sợ, nhưng rốt cuộc, cô chỉ đứng đó nhìn anh.
Hóa ra, dáng vẻ Lục Chung tức giận chính là thế này.
Ẩn nhẫn.
Âm trầm.
“Thì ra, anh cũng vì thế, nên mới nhốt em ư?”
Trần Bắc Bắc gượng cười, “Lục Chung, anh không thể như vậy, em nói sẽ
quay về, chẳng qua chỉ muốn thăm ngôi nhà lúc còn bé thôi, em không rời
khỏi anh. Anh nên tin tưởng em…”
Lục Chung nắm tay cô, chặt đến mức khiến cô rất đau.
Trần Bắc Bắc vẫn cười, “Anh đã đồng ý với em… Anh sẽ ngoan… Chẳng phải
anh bằng lòng rồi sao? Chuyện em không thích… anh sẽ không làm…”
Tay Lục Chung vẫn không buông, chẳng những không buông, mà còn dùng sức kéo cô vào lòng.
Anh đã đồng ý với Phan Lôi, chuyện cô không thích sẽ không làm.
Nhưng không có nghĩa là muốn cô rời khỏi.
Một phút đó, Trần Bắc Bắc rất bình tĩnh.
Giống như, đúng rồi, vốn không hy vọng xa vời anh sẽ trao đổi đàng hoàng với cô.
Lục Chung ôm cô vào lòng, ôm chặt, lại hung hăng ôm chặt hơn.
Không biết bao lâu, anh từ từ buông cô ra, nắm tay cô, nhẹ nhàng viết.
Anh đưa em đi.
Cuối cùng Lục Chung thỏa hiệp.
Một phút ấy, không biết tại sao, trong nháy mắt nước mắt Trần Bắc Bắc bèn rơi.
Lục Chung viết rất chậm, dường như dùng hết sức lực cả đời của anh.
Giống như cho cô biết anh không muốn cỡ nào, nhưng cô tự nói với mình, không thể mềm lòng.
Tạm thời xa cách, chỉ vì muốn bên nhau được tốt hơn.
Cuối cùng, cô hôn lên môi Lục Chung.
“Hươu ngốc, em ở thành phố biển chờ anh. Lúc này, anh chắc chắn phải sống tốt, thật tốt để qua đó cưới em.”