Việc Xấu Trong Nhà

Chương 90



Nhưng Trần Bắc Bắc đã đợi ba tháng rồi cũng không thấy Lục Chung đâu. Mặc dù, cô vẫn tin chắc Lục Chung sẽ đến.

Anh nhất định sẽ đến.

Hai người chưa bao giờ liên lạc, sau khi trở lại nhà họ Phan ở thành phố biển, ông anh Phan Dụ bá đạo này bất cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô, một khi cô có biến động nhỏ gì, lập tức bóp chết từ trong nôi.

Thực ra Trần Bắc Bắc cũng không liên lạc với Lục Chung.

Hai người tự có cách liên lạc riêng.

Trang manga trên weibo còn đang đổi mới.

Mèo béo rời đi, con cún to một mình ở trong căn phòng trống rỗng, nhưng không có quá nhiều mất mác, mà quét sạch phòng ở, chờ mèo béo trở về.

Trần Bắc Bắc cũng đăng ký một tài khoản weibo, dùng để nhắn tin, nhưng Lục Chung nhanh chóng theo dõi (following), thoáng cái anh liền nhận ra đó là cô. Hai người tự nhận cách liên lạc này vừa bí ẩn lại thú vị, bất quá có một ngày, bỗng nhiên Phan Dụ sang gõ cửa phòng cô.

“Hắc, Bối Bối, anh theo dõi em, sao em không theo dõi anh?”

“…”

Trần Bắc Bắc cảm thấy ông anh Phan Dụ này thực sự lưu manh từ đầu đến đuôi, cô tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Em không muốn theo dõi anh!”

“Em cho rằng anh quan tâm sao? Mấy cái đứa Zombie fan[1] như em, chẳng có chút thú vị nào…” Dừng một giây, hắn ngẩng đầu nhìn Trần Bắc Bắc, nở nụ cười đầu trộm đuôi cướp, “Em lại có một tài khoản V [2] theo dõi em nha, để anh xem đứa nào ngốc thế, muốn theo dõi một con bé vô danh…”

Trần Bắc Bắc sợ Phan Dụ biết V to đó là Lục Chung, lập tức nhảy xuống giường, “Anh chạy vô phòng em làm gì? Bộ không biết đàn ông không thể vào phòng thục nữ à?”

Phan Dụ chậc chậc khi thấy Trần Bắc Bắc như vậy, “Còn thục nữ nữa cơ, bộ dạng này của em, thực sự chả hiểu sao tên câm nhà họ Lục ấy coi em như bảo bối…”

Nhắc tới Lục Chung, Trần Bắc Bắc cũng rất tức giận, chống nạnh, nói: “Không cho phép gọi anh ấy là tên câm! Anh ấy không phải!”

“Oh? Sao không phải? Lẽ nào hắn nói chuyện với em rồi? A… Đúng rồi, từng có thời gian hắn nói được mà, có điều hình như làm chuyện xấu nhiều quá, nên ông trời lại bắt hắn câm tiếp…”

Nói lý với Phan Dụ có lẽ là tú tài gặp quân bình trong truyền thuyết không nói lý được. Trần Bắc Bắc nói không lại Phan Dụ, gấp đến mức nước mắt sắp trào ra mất.

Đừng thấy dáng vẻ Phan Dụ lưu manh, nhưng cực kỳ sợ hai người phụ nữ trong nhà rơi lệ.

Thấy viền mắt Trần Bắc Bắc rưng rưng, lập tức giơ tay đầu hàng.

“Trời ơi, anh chỉ đùa chút thôi, em khóc cái gì…”

Trần Bắc Bắc oa một tiếng khóc lên, gào thét với Phan Dụ, “Đều tại anh! Nếu không phải tại anh! Em mới không rời xa anh ấy!”

Nhìn bề ngoài, là Trần Bắc Bắc cảm thấy cô và Lục Chung có quá khứ kinh khủng mới rời khỏi anh, song sự thật không phải thế.

Sau khi Lục Chung bệnh Trần Bắc Bắc đã nghĩ rất thông suốt, mặc kệ cô và Lục Chung có quá khứ thế nào, cô cũng sẽ ở bên anh.

Nếu giữa hai người họ có vấn đề, vậy hai người bèn giải quyết vấn đề. Một câu tổng kết, trốn tránh không thể giải quyết bất cứ chuyện gì.

Cô chẳng muốn anh bị thương lần nữa chút nào, loại cảm giác này, quả thực còn khó chịu hơn cô bị thương.

Lần đó sau khi mẹ Phan Dụ nói hết sự thật cho Trần Bắc Bắc hay, cô đã kiên định với quyết tâm này.

Song kiên định của cô chả ngăn nổi Phan Dụ không nói lý.

Sau khi mẹ hắn đi, Phan Dụ trực tiếp vứt một xấp ảnh chụp cho Trần Bắc Bắc.

“Em có thể không quay về, nhưng anh có quen biết với người mới nhậm chức ở chỗ bọn em, em nói xem nếu anh đem nộp những tấm hình này, anh chàng câm nhà em sẽ ra sao?”

Trần Bắc Bắc không có cách nào thoát khỏi sự uy hiếp.

Xem tấm hình đầu tiên, cô cảm thấy không thể tiếp nhận nổi, cô không tiếp nhận tại sao bản thân có thể yêu một người tàn nhẫn thế này.

Nhưng hít sâu một hơi, rõ ràng tam quan của cô lại đứng ở chỗ Lục Chung.

Đó chắc chắn là kẻ xấu đúng người đúng tội, cho nên Lục Chung mới giày vò hắn vậy, thậm chí giết hắn.

Xem đi, quả nhiên cô thực sự không có tam quan.

Hơn nữa, tấm hình có thể đại diện cho cái gì, chỉ đứng im, nói không chừng chân tướng sự thật đều giấu ở phía sau sự đứng im đấy.

Cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, cô không tin tấm hình, song mấy cơ quan kiểm soát thì sao, bọn họ cũng không chết lặng như cô.

“Đều tại anh! Lục Chung mới không tới!”

Trần Bắc Bắc vốn chỉ diễn trò sợ Phan Dụ hỏi lung tung cái này cái kia, cuối cùng càng nghĩ càng uất ức, “Nếu anh ấy không tới! Anh đền ba cho con em đi!

Phan Dụ dở khóc dở cười, “Tên câm không cần em, anh có thể làm thế nào?”

Mắt thấy nước mắt trên mặt Trần Bắc Bắc càng cuộn trào mãnh liệt, Phan Dụ giơ tay đầu hàng.

“Được được được, coi như anh sai, coi như anh không nên có lòng tốt làm sai! Có điều, tên câm đó có gì tốt… Không phải dáng dấp dễ coi chút thôi sao? Sớm nói anh hai biết đi, để biết sớm khẩu vị của em, anh có rất nhiều người để chọn…”

Trần Bắc Bắc lau nước mắt, trừng ông anh đang nói khoác mà không biết ngượng nhà mình, “Em không cần những người khác! Em chỉ cần anh ấy! Anh trả người đàn ông của em lại cho em!”

“Chậc chậc chậc…” Phan Dụ nhìn Trần Bắc Bắc, chậc chậc, “Con bé như em còn không biết xấu hổ, cái gì mà người đàn ông của em… Nói không chừng người đàn ông của em đã sớm dụ dỗ người phụ nữ khác rồi…”

“Hừ… anh ấy không có!” Điểm này, Trần Bắc Bắc tràn ngập tự tin, “Hươu ngốc nhà em, từ đầu tới cuối chỉ có mình em thôi.”

Nghe vậy, sắc mặt Phan Dụ hơi kỳ quái, “Anh nói nè Trần Bắc Bắc, tự tin mù quáng của em chui đâu ra vậy? Đàn ông chính là mèo ăn vụng, anh không tin Lục Chung hắn chưa từng chơi gái? Từ đầu tới cuối chỉ có mình em… ê người đàn ông này có bệnh đó!”

“Hừ… anh mới có bệnh!!” Trần Bắc Bắc khinh bỉ nhìn ông anh nhà mình, “Anh tưởng người ta đều giống anh sao! Mỗi ngày đều ra ngoài chơi gái! Nhân tình một đống! Hừ, mượn câu nói của mẹ, thích chơi như thế, coi chừng tiểu…”

Trần Bắc Bắc ngậm miệng, đỏ mặt, rốt cuộc cô không phải dạng người hào phóng như mẹ Phan Dụ.

“Dù sao, Lục Chung không phải loại người như vậy. Anh ấy khá tốt.”

Đúng, Lục Chung tốt nhất. Sau khi rời đi, cô vẫn không nhớ hết toàn bộ trí nhớ trước kia, nhưng mỗi ngày trong đầu cô sẽ xuất hiện một ít ký ức ngày trước.

Ngọt ngào.

Đáng yêu.

Cô thích dáng vẻ kia của anh.

Ngơ ngác.

Yêu chết đi được.

Nói chung, sau khi nỗi nhớ nhung dành cho anh ngày càng sâu đậm cô mới phát hiện cô rất yêu anh.

Vẫn rất yêu.

Đương nhiên Phan Dụ không tin nhân phẩm của Lục Chung.

Trên thực tế, nỗi oán hận của hắn dành cho Lục Chung chất chứa quá sâu. Chính là chuyện rất nhiều năm về trước, Phan Dụ kiếm được khoản lời to trong phi vụ đầu tiên đi nhầm đường, vốn có thể chơi lớn hơn, nhưng sau đó người mua kia nói hắn biết, có nhà buôn lớn bán hàng tốt hơn.

Phan Dụ tức giận, bất quá hắn thân cô thế thô, mặc kệ hắn cưỡng bức dụ dỗ thế nào đối phương cũng không chịu nói nhà buôn lớn kia là ai.

Mấy năm nay, việc làm ăn của Phan Dụ càng làm càng lớn, cho tới bây giờ hắn đều không phải người tốt, kinh nghiệm lúc còn trẻ khiến hắn cách biệt rất xa đám cậu ấm nhà giàu.

Hắn là một người làm ăn, cũng là một lưu manh.

Hắn chỉ biết, thứ mình muốn, cướp là được.

Thời điểm bọn họ gặp nhau lần nữa là ba năm trước đây, Phan Dụ có một vụ làm ăn bị cướp, lần này hắn cũng không phải tên ngố, điều tra được đối phương là Lục Chung.

Thù mới hận cũ, Phan Dụ lý sự.

Tên này tới để hắn khó chịu mà, phương châm sống của Phan Dụ chính là anh làm tôi khó chịu, tôi cũng làm anh khó chịu.

Do đó, ba năm nay, Phan Dụ ngáng chân Lục Chung không ít lần. Còn phải kể đến, kỳ thực Phan Dụ vẫn rất khâm phục Lục Chung này, thân thủ không tệ, chỉ số IQ cũng không thấp, vô số lần đều để anh chạy thoát.

Nếu không phải lần trước trên tay một bệnh nhân tâm thần bên Mỹ có được hình ảnh quý báu này, hắn thực sự cảm thấy Lục Chung không có nhược điểm.

Song, nhược điểm của anh lại là em gái hắn, còn là em gái ruột, vừa nghĩ thế, Phan Dụ cũng có chút khó chịu.

Bạn nói xem em gái hắn thông minh sắc sảo, dáng dấp đáng yêu, sao lại thích tên biến thái Lục Chung nhiều vậy chứ?

Điều này thực sự khiến hắn ngột ngạt.

Phan Dụ ấm ức ở phòng khách sau khi bắt gặp Trần Ngai Ngai đang đùa nghịch trên ghế salon, tâm trạng bỗng dưng trở nên tốt đẹp.

Mặc dù cả nhà họ đều ghét Lục Chung, nhưng lại đặc biệt cưng chiều đứa con trai của em gái.

Nhất là ba mẹ, muốn cháu sắp phát điên, có thể nói là yêu thích Trần Ngai Ngai không buông tay.

Trần Ngai Ngai này, nhìn ngu ngơ ngờ nghệch, kỳ thực chính là phúc hắc, tính tình hệt như cha bé, thoạt nhìn dễ gạ gẫm, kết quả bạn vừa xoay người lại, bé bèn phi đao bạn tứ bề.

Phan Dụ suýt bị chọc thành cái sàng.

Bất quá, thằng nhóc này rất đáng yêu, Phan Dụ luôn không thích trẻ con, trông thấy Trần Ngai Ngai tâm tình anh cũng muốn chơi một chút.

“Hắc, bé Ngai Ngai, đang làm gì đấy?”

Phan Dụ hết sức phấn khởi tiến tới, một cặp móng còn chưa vỗ được mông Trần Ngai Ngai, dọc đường liền bị mẹ Phan Dụ chặn lại.

“Tay chân con vụng về, đừng vỗ hỏng cháu mẹ.”

“… Mẹ…” Phan Dụ cực kỳ uất ức, “Có phải con ở cái nhà này càng ngày càng chẳng ai muốn thấy không? Bối Bối vô ơn ghét con, giờ mẹ cũng ghét con, con có phải ruột thịt không?”

“Ai biết được…”

Mẹ Phan Dụ nhìn hắn một cái, “Mẹ bảo con khuyên Bối Bối về nhà, không phải bảo con uy hiếp người ta! Con không thấy ba tháng nay nó về, ngày nào cũng không vui sao…”

“Hừ… Mẹ, mẹ đi làm người tốt đi… Dù sao kẻ xấu đều do con đóng mà…”

“Con trai ngoan! Có nghĩa khí!”

“…”

Bất quá, đợi một hồi, mẹ Phan Dụ lại ngẩng đầu, “Nhà họ Lục bên kia thực sự không có tin tức gì?”

Phan Dụ tựa vào ghế salon, lười biếng ngáp một cái.

“Ai biết đâu… Tên kia một bụng ý xấu, ai biết tâm tư hắn chứ.”

“Nó ở chỗ nào con phá…” Mẹ Phan Dụ lườm hắn, “Có điều, kéo dài vậy cũng không phải cách, con đón Bối Bối về, con cần phải gánh trách nhiệm làm cho nó vui vẻ…”

“Này… Mẹ, không cần hãm hại con trai thế…”

Mẹ Phan Dụ bày bộ dáng được ăn cả ngã về không, “Mẹ chỉ nói đến đây thôi, mẹ không muốn thấy Bối Bối không vui. Tuy ba con không nói gì, nhưng thực ra trong lòng ông ấy cực kỳ để ý, khi còn bé ông ấy hiểu Bối Bối nhất, giờ trở về lại càng xem như thịt trong lòng bàn tay…”

Hóa ra con gái của hai người này là bảo bối trong tay, còn con trai thì là cỏ cây chả ai thèm sao?

Phan Dụ ở trong lòng thở dài, ánh mắt hướng lên lầu.

Cắt, chẳng phải muốn đàn ông à.

Vậy hắn tìm cho cô một người đàn ông không được ư.

Đủ loại cao to giàu có đẹp trai, ăn đứt ngây ngô đáng yêu, hắn không tin không thể làm Trần Bắc Bắc vui vẻ.

[1]Zombie fan [僵尸粉]: Hay còn gọi là spam fans, hay fake followers. Chủ blog, hay chủ account phải bỏ tiền ra mua để tăng lượng followers cho blog hoặc tài khoản mạng xã hội, một cách để chứng tỏ sự nổi tiếng của bản thân.

[2] Tài khoản V [大 v] ý chỉ các tài khoản VIP có 5 triệu người theo dõi trở lên. Trước tên tài khoản đều có chữ V, để đánh dấu đó là tài khoản VIP.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.