Vừa ngủ, Phan Lôi ngủ hết sức ngon, nhất là sau khi tỉnh dậy còn có thể thấy Lục Chung.
“Em đang nằm mơ sao? Nhất định nằm mơ rồi…” Cô chớp chớp mắt, không dám
tin nổi. Lục Chung vậy mà xuất hiện bình tĩnh thế trước giường cô, không phải đang nằm mơ thì là gì?
“Được rồi, mau đứng dậy, cả nhà đều chờ mỗi mình con ăn sáng thôi!”
Giọng mẹ Phan Dụ cười nhạt từ phía sau truyền đến, Phan Lôi chợt cả kinh, từ trên giường bật ra.
Không phải mơ?
Vậy chính là sự thật.
Không biết tối qua ba Phan và Lục Chung nói chuyện gì, dù sao sau ngày đó, Lục Chung thường xuyên đến nhà cô.
Phan Dụ nhìn mãi vẫn không thấy thoải mái, nhưng chẳng nói gì thêm.
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ động thủ với Lục Chung, bất quá không tàn nhẫn
như lần trước, chắc có loại cảm giác chim sợ cành cong.
Đây quả là thời kỳ hạnh phúc nhất của Phan Lôi, bất quá, cô cũng từng
hỏi Lục Chung rốt cuộc đã nói gì với ba Phan, dựa theo lời giải thích
của mẹ Phan Dụ, vẫn có cảm giác chuyện này không đơn giản vậy.
Chuyện tối hôm đó, Lục Chung chẳng nhắc tới câu nào, chỉ đúng giờ đến Phan gia, ăn cơm tản bộ với cô.
Mặc kệ Phan Lôi nghĩ sao, những người khác đã nói bắt đầu thương lượng chuyện cưới xin của cô rồi.
Gần đây, Trần Cận Nam và Trần Như Ngọc cũng tới, hai bà mẹ trao đổi chuyện cưới xin đều rất có quan điểm.
Bọn họ thảo luận quá nhiệt tình, đến nỗi chú rể cô dâu chính hiệu bị gạt sang một bên.
Phan Lôi thoáng không vui.
“Mẹ à, đây là hôn lễ của con mà. Huống…” Phan Lôi liếc nhìn Lục Chung,
không cam lòng phun ra lời nói thật, “Con còn chưa muốn kết hôn.”
Nghe nói trình tự kết hôn rất phức tạp, cô chẳng muốn nhúc nhích chút
nào. Hơn nữa, không phải nghe nói cô đã lên xe hoa một lần rồi sao? Hiện giờ cử hành hôn lễ không kiêng dè vậy lại là thế nào?!
“Con không muốn kết hôn? Hay không muốn lấy người ta?!” Mẹ Phan Dụ còn chưa lên tiếng, Trần Như Ngọc đã nóng nảy.
“Bắc Bắc, con đã đính hôn với nó gần một năm rồi, muốn kéo dài tới khi
nào nữa? Chẳng lẽ đợi đến hoa tàn liễu héo, đứa bé thứ hai ra ngoài mua
nước tương luôn hả?!”
“Con…” Phan Lôi cảm thấy như vậy cũng tốt lắm chứ, làm gì cứ phải kết
hôn nhanh thế. Huống chi, cô chẳng có cảm giác mong đợi, vì toàn bộ quá
trình cô không có quyền nhúng tay vào chút nào.
Ý kiến của Phan Lôi nhanh chóng bị phớt lờ, hai bà mẹ bắt đầu bàn áo cưới nên mặc bao nhiêu bộ, mặc kiểu gì cho nó sinh động.
Phan Lôi thoáng buồn chán, nghĩ đến Lục Chung ở bên cạnh chơi Lianliankan, hơi tức giận.
“Đồ ngốc, anh không nói câu nào sao?”
Lục Chung từ trong điện thoại hé ra khuôn mặt mờ mịt, giờ anh ôm được người đẹp về, còn có ý kiến gì.
Rất nhanh, ngày cưới quyết định là tháng mười năm nay.
Còn hơn nữa năm đấy, Phan Lôi từ không thăng bằng dần dần yên lòng.
Sau khi Lục Chung thường xuyên đến thăm cô, cô cũng cảm thấy hơi kỳ quái.
Lục Chung không đi làm à? Mỗi ngày rảnh rỗi thế thực sự có tốt không?! Có khi nào Lục thị bị Lục Chung chơi sụp luôn không?!
Lần này, Lục Tư bày tỏ hắn cực kỳ phẫn nộ, hiện tại hắn ở công ty làm
trâu làm ngựa, ngay cả yêu đương cũng không có cách nào thảo luận.
Đương nhiên, tiếp nối Chuột đồng, Lục Tư cũng yêu.
Bất quá nghe Phan Dụ nói, hình như Lục Tư yêu đơn phương.
Đối phương chính là người đẹp lạnh lùng nổi tiếng, Lục Tư muốn âu yếm cũng phải nhìn xem hắn có cái mạng này không?
Lần này, trái lại Lục Tư làm không biết mệt, đồng thời thường xuyên gọi cho Phan Lôi oán giận cầu xin.
“Lôi Lôi à, hai người hòa thuận rồi, mau bảo Lục Chung về thu dọn cục
diện rối rắm đi, mặc kệ thế nào, Lục gia mới đến thành phố Biển, anh ấy
là ông chủ lớn làm gì đều không có mặt, mỗi ngày làm ổ ở nhà làm trạch
nam, phải chăng quá thiếu trách nhiệm không…”
Lục Tư điện thoại rất nhiều, Phan Lôi cũng hơi băn khoăn.
Hôm nay, cô chủ động nói chuyện Lục Tư với Lục Chung.
“Cái kia, Lục Tư năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
Lục Chung hoàn toàn không có hứng thú, gối lên đùi Phan Lôi chơi điện thoại, nghe giọng Phan Lôi, lười biếng ngước mắt lên.
Ai biết hắn bao nhiêu tuổi chứ.
Lục Chung không quan tâm.
Thực sự không phải anh họ tốt mà.
Phan Lôi tiếp tục dạy dỗ, “Anh xem đi Chuột đồng tìm được bạn gái rồi,
anh nói đi Lục Tư lớn già đầu… Anh không sợ hắn đi lệch đường sao?” Giờ
gay nhiều thế, Phan Lôi nghĩ, dáng vẻ Lục Tư… từng giây từng phút đều có thể xảy ra đó!
Nét mặt Lục Chung rất không có vấn đề gì, hiện tại anh vui vẻ, còn Lục Tư… vẫn thích hợp làm trâu làm ngựa.
Liên tiếp ám chỉ mấy lần, Lục Chung đều không tiếp chiêu. Phan Lôi cũng
hơi tức giận, “Này, em nói nè lẽ nào anh không đi làm sao?”
Mỗi ngày ở nhà với cô thế này, thực sự tốt không? Mặc dù Phan Lôi có
chút thích cuộc sống buồn tẻ vậy, nhưng về lâu cũng khó tránh cảm thấy
buồn chán.
“Anh đi làm đi… Mỗi lần Lục Tư gọi tới, em đều rất áy náy… Anh đi làm đi… Dù sao có lệ cũng được…”
Lục Chung bày tỏ không tình nguyện, Phan Lôi nghĩ một hồi, ghé vào tai Lục Chung, khẽ nói: “Nếu không, em theo anh đi làm nha?”
Ánh mắt Lục Chung sáng rực, lần này, anh rất sung sướng gật đầu.
Chuyện đi làm, Phan Lôi nói với người nhà họ Phan.
Trái lại Phan gia không có nhiều ý kiến phản đối lắm, chẳng qua là cái
miệng bỉ ổi của Phan Dụ thôi, nghe cô nói muốn đi làm, lập tức vui vẻ.
“Cũng được, va chạm xã hội cũng tốt. Đỡ hơn ngày ngày ở nhà như gái quê.”
“… Anh… anh nói ai là gái quê!”
“Ai trả lời thì là người đó…” Phan Dụ huýt sáo, còn chưa bày nụ cười đắc ý, bèn đụng phải khuôn mặt cười như không cười của Lục Chung ở bên
cạnh, cả người liền phát run.
Cái tên này, đừng nói lại giở ý xấu ở sau lưng hắn nha?
Phải nói Phan Dụ là một tên lưu manh, nhưng hắn không ngờ tên Lục Chung
này còn lưu manh hơn hắn. Anh vì trả thù chuyện hắn mang Phan Lôi đi,
tìm mấy kẻ thù của hắn, một ngọn lửa đốt hắn thành khói, cuối cùng còn
giả vờ làm đấng cứu thế, rõ là thủ đoạn cao cường.
Hiện tại đứa con gái ngu ngốc kia dường như đối với Lục Chung là nói gì nghe nấy, còn đối với hắn lại lạnh nhạt châm chọc.
Hừ, cũng không nghĩ xem ai mới thực sự là mặt người dạ thú.
Hiển nhiên Phan Dụ khó chịu, bèn tìm cơ hội ngáng chân Lục Chung.
Nhưng chưa được mấy ngày, Lục Tư đã tìm đến cửa, rõ ràng đưa tới một vụ làm ăn lớn.
Phan Dụ thoáng nghĩ cũng biết là ý Lục Chung.
Phương pháp rất đơn giản, nhưng rất có ích.
Cho một cây gậy to, lại cho thêm một quả táo ngọt.
Mặc dù rất đau, song lại rất ngọt.
Phan Dụ là người kinh doanh, đương nhiên sẽ không buông tha miếng thịt
béo đưa tới, về tấm lòng này của Lục Chung, hắn chẳng biết xấu hổ thu
nhận.
Việc này cứ xem như chút tấm lòng của em rể dành cho anh vợ đi.
Bất quá, anh có bản lĩnh làm em rể hắn không, điều này hắn chưa đồng ý.
Nhưng ba Phan lại thỏa hiệp trước.
Phan Dụ bất mãn.
Rõ ràng người thương Phan Lôi nhất trong nhà là ba Phan. Song người nhả ra trước tiên lại là ba Phan.
Về sau, Phan Dụ mới biết.
Ngày thứ hai Phan Lôi về thành phố biển Lục Chung đã gặp ba Phan, anh dùng tất cả mọi thứ của anh để đổi lấy sự tha thứ.
Vừa nghĩ vậy, Phan Dụ cũng hơi bội phục Lục Chung. Tên này là người
không cần giang sơn chỉ cần mỹ nhân điển hình, cũng không thích kiếm
tiền, suốt ngày lẻo đẻo theo em gái hắn, lại yêu em gái đáng ghét của
hắn, ánh mắt đó thực sự… chậc chậc chậc… như hổ như sói… Từng giây từng
phút đều muốn đẩy ngã cô em gái ngốc nghếch kia của hắn.
Vậy cũng thôi đi, thậm chí còn chuyển hết toàn bộ tài sản đứng tên cho cô.
Lại nhìn cô gái em này của mình, Phan Dụ nhịn không được lắc đầu. Dáng
dấp cũng không tồi, nhưng tính tình chậm chạp, nhìn chả thấy có chỗ nào
xuất sắc.
Chắc mỗi người có cái gu khác nhau nhỉ.
Phan Dụ nghĩ, lại nhìn người nào đó ngoan ngoãn như cún con bên cạnh em gái mình, chợt rùng mình.
Hai kẻ này, ở mức độ nào đó mà nói, đúng là một đôi trời sinh.
Phan Lôi cũng mặc kệ Phan Dụ nghĩ sao, chẳng qua cô cảm thấy hơi áy náy với Lục Tư.
Mỗi ngày Lục Tư đều điện thoại khóc lóc kể lể, hàng ngày hắn tăng ca đến rạng sáng, cả người héo úa như dưa chuột vậy, chả có tí sức sống.
Tuy biết hắn nói chuyện phóng đại, song Phan Lôi vẫn khó tránh khỏi mềm lòng.
Quả thực, Lục Chung trạch quá rồi, ngoại trừ ở nhà, anh đều không muốn đi đâu.
Phan Lôi theo Lục Chung đi làm. Cô không chỉ đi làm, còn vờ nộp đơn làm thư ký, được Lục Tư tuyển vào.
Kỳ thực nói là thư ký, chắc cũng chỉ châm trà, dọn dẹp bàn cho Lục Chung.
Mặc dù như vậy, nhưng Phan Lôi cũng cảm thấy không tệ.
Dù sao còn hơn ở nhà làm sâu gạo.
Từ khi Lục Chung về Lục Tư bèn xin nghỉ dài hạn, ném tất cả công việc trong tay cho tiểu Lữ.
Tiểu Lữ là người thông minh, nhanh chóng lấy những việc quan trọng giao cho Lục Chung.
Thời gian trôi qua gió yên sóng lặng, công ty giải trí của Lục Chung vẫn như trước, phần lớn đều đóng phim chụp quảng cảo, hôm nay, bọn họ còn
vô tình gặp được một người quen.
“Chị! Sao chị ở đây?”
Phan Lôi mất chút thời gian mới nhớ ra, cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh trước mặt là ai.
“Phiến Tử?”
Phiến Tử là một trong những cặp tình nhân nhỏ lần trước Lục Chung và
Phan Lôi ra bãi biển hẹn hò gặp được, là sinh viên đại học gần đó.
“Sao em ở đây?” Phan Lôi thoáng ngạc nhiên.
Phiến Tử bĩu môi, “Em chỉ tạt ngang qua, nghe nói ở chỗ này tuyển người mẫu quảng cáo, em tính…”
“Em tới nộp đơn?”
“À không…” Phiến Tử lắc đầu, “Em muốn nhìn xem nghỉ hè có việc làm nào
không? Dáng người em như vậy mà làm người mẫu thôi miễn đi, bất quá có
công việc lặt vặt nào cần, ngược lại em có thể…”
Ấn tượng Phan Lôi dành cho Phiến Tử không tệ, đang tính ngầm hỏi tiểu Lữ xem có việc nào như thế không, lúc này Phiến Tử lại hỏi: “Chị, sao chị ở chỗ này?”
“Chị làm ở đây mà.”
Phan Lôi cười.
“Á… Chị làm ở đây hả…” Phiến Tử kinh ngạc hô một tiếng, bỗng che miệng
lại, tiến tới bên tai Phan Lôi nói: “Chị, nói chị biết, Hệ Hoa của chúng ta cũng tới đây phỏng vấn, nghe nói cô ta chắc chắn đậu… Vì vậy chị à,
chị phải cẩn thận nha…”
Đương nhiên Phan Lôi không có cảm tính với cái cô Hệ Hoa tràn đầy nhiệt
tình kia, đặc biệt đối phương còn mơ ước người đàn ông của cô.
Gật đầu, Phan Lôi nghĩ một hồi, trực tiếp tìm tiểu Lữ.
Ngược lại cô muốn xem một chút, cái cô Hệ Hoa này dựa vào cái gì chắc chắn được đóng quảng cáo này.
Trên thực tế, Hệ Hoa nói thế, hoàn toàn là vì Tiết Cương gã phú nhị đại bạn trai cô ta mới quen đạo diễn quay quảng cáo lần này.
Do đó, hắn mới vỗ ngực, nói bạn gái tuyệt đối được chọn.