Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 139



EDIT: HÂN

BETA: HẠ Y

Dạo này Khấu Dung rất phiền muộn.

Tháng 10 này là con trai ba tuổi, cần đi mẫu giáo rồi.

Cô đang phiền muộn vì chuyện cho con trai đi mẫu giáo.

Một là con trai cô không muốn đi mẫu giáo nên làm ầm lên, còn trốn luôn trong viện bảo tàng không ra nữa. Cô và Diệp Đình Đình đến viện bảo tàng đón con trai, bị con trai mình sai một con cọp ra dọa.

Con cọp đó ó ó, không phải cọp đồ chơi đâu mà là cọp thiệt đó, còn sống biết chạy biết gầm đó ó ó, tại sao trong viện bảo tàng lại nuôi một con cọp chứ ứ ứ!

Ồ, tự nuôi à, có chứng nhận thuần hóa động vật hoang dã à, vậy cũng không thể để con nít cưỡi bừa lên thế chứ ứ ứ ứ!!!

E hèm, lạc đề rồi >_<

Hai là cô luôn lần lữa mãi về việc chọn trường mẫu giáo nào, mắc chứng khó lựa chọn.

Tuy trong trấn chỉ có hai trường mẫu giáo nhưng cũng có chia tốt và không tốt. Cô đến hỏi thăm những người nhà có con cái tình hình hai trường mẫu giáo, mỗi nhà đều có khen có chê, làm người ta khó lựa chọn quá đi mất.

“Cậu nghĩ nhiều quá, muốn biết có tốt không thì tự mình đi xem không phải là được rồi sao.” Diệp Đình Đình nói.

Khấu Dung cảm thấy rất có lý, nghĩ ngợi một lúc bèn gọi điện thoại cho Lăng Mục Du, mời cậu cùng đi tham khảo trường mẫu giáo.

Lăng Mục Du vui vẻ đi cùng.

Ban đầu trấn Cốc Hợp chỉ có một trường mẫu giáo thôi, cũng tên trường mẫu giáo Cốc Hợp, đã mở gần mười năm trong trấn. Một trường mẫu giáo khác mở vào năm năm trước, tên là trường mẫu giáo Kim Thụ Miêu, dù xét về mức độ cũ mới của thiết bị hay độ tiên tiến trong việc quản lý thì đều tốt hơn trường mẫu giáo Cốc Hợp, chỉ có một điểm chưa tốt đó là giáo viên trong ngôi trường mẫu giáo này ít quá, thêm viện trưởng không tính nhân viên lao công được mời thì cả trường chỉ có sáu người thôi.

Vì trường mẫu giáo Cốc Hợp cách tiệm trà sữa khá gần, Khấu Dung phải chờ Lăng Mục Du xuống núi rồi cùng đi, bèn quyết định đến trường mẫu giáo này khảo sát trước.

Lăng Mục Du xuống núi, tất nhiên Đan Tiêu sẽ đi cùng, Minh Hoặc đang trốn trong viện bảo tàng đắn đo suy nghĩ, cảm thấy không thể để tên chẳng đáng tin này quyết định nơi mình sẽ đi, thế là cũng theo xuống.

Diệp Đình Đình thấy cuối cùng Minh Hoặc cũng xuống núi, bèn sải bước dài sang ôm hắn lên, véo mặt: “Nhóc này, chẳng phải không muốn xuống à? Sao lại xuống rồi? Còn dám thả cọp ra dọa bọn cô, xem cô đưa con vào nhà bà đồng độc ác cho ăn táo độc này.”

“Xì… cô lừa con nít à.” Minh Hoặc giơ tay vỗ lên mặt Diệp Đình Đình, nói với vẻ khinh thường: “Trong viện bảo tàng có một nữ phù thủy đấy, cô có muốn trò chuyện với nó không.”

Diệp Đình Đình đẩy cái vuốt mũm mĩm trên mặt mình ra: “Con mới là nhóc bịp bợm đấy. Trong viện bảo tàng chỉ có anh đẹp trai, đâu ra nữ phù thủy.”

Ba thần: “…”

Không có gạt con nít, đúng là nữ phù thủy thật, lúc Phượng Hoàng Bạch Trạch đi “mời” Tinh Linh thì nhân tiện “mời” về luôn.

Diệp Đình Đình: “Sao không nói gì? Cạn lời rồi phải không ha ha.”

Minh Hoặc quay đầu không dám nhìn thẳng. Haiz, cô gái ngây ngô trắng trẻo ngọt ngào này chưa bị ai gạt cũng hay, sau này phải trông cho kỹ, làm thần ta lo lắng quá.

Diệp Đình Đình:???

“Đi thôi.” Khấu Dung khóa cửa tiệm, ôm con trai từ trong lòng Diệp Đình Đình sang, đặt xuống cho hắn tự đi, rồi dạy bảo Diệp Đình Đình: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng suốt ngày ôm Hoặc Hoặc, bé trai ba tuổi là không ôm được nữa.”

Đan Tiêu Lăng Mục Du nhìn nhau, sao cách nói này nghe cũng hơi có lý nhỉ.

Minh Hoặc gật đầu lia lịa: Đúng đó, thần đây là kẻ thích ôm là ôm sao?!

Diệp Đình Đình: “… Quỳ xin cậu hãy bỏ bí kíp nuôi con trên giá sách kia đi!”

Đan Tiêu Lăng Mục Du: “…”

“Đi thôi đi thôi, đi sớm về sớm.” Lăng Mục Du ép đẩy nhanh tiến độ, thế là cả hàng người lên xe MPV.

Mẫu giáo Cốc Hợp cách tiệm trà sữa khoảng mười phút đi đường, lái xe còn nhanh hơn, đến trường mẫu giáo, giáo viên phụ trách chiêu sinh ra đón họ.

“Đây là cậu bé phải học mẫu giáo sao? Đáng yêu quá!” Giáo viên chiêu sinh thấy họ, chào hỏi xong bèn khom lưng nhìn Minh Hoặc, thấy hắn đáng yêu thì không nhịn được muốn sờ mặt hắn.

Sao Minh Hoặc lại để một tên loài người gì đó muốn sờ là sờ chứ?

Chát.

Tiếng vang cực lớn.

Minh Hoặc đánh phăng móng vuốt không biết lễ nghĩa của loài người muốn sờ mặt mình.

Giáo viên chiêu sinh đơ người, nhìn mu bàn tay bỗng chốc đỏ lên của mình với vẻ không dám tin.

Một cậu bé chưa đến ba tuổi mà sức tay lại mạnh thế sao?

Còn nữa, trong một thoáng ban nãy hình như cô nhìn thấy tay của đàn ông trưởng thành, do cô hoa mắt sao?

Minh Hoặc đánh người rồi vẫn không vui, cố ý nói: “Bà dì quái gở.”

Khấu Dung & Diệp Đình Đình: “…” Cuối cùng bé cưng Hoặc Hoặc cũng nói những lời của trẻ con rồi, dù nghe vào không hay lắm.

Đan Tiêu & Lăng Mục Du: “…” Bản thân Minh Hoặc hơn vạn tuổi mà còn không biết xấu hổ gọi người ta là bà dì quái gở, liêm sỉ đâu?

Sau tiếng “bà dì quái gở” thì không còn ai nói gì nữa, sân trước của trường mẫu giáo yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng gió.

Quả thật giáo viên chiêu sinh có sở thích thấy đứa bé đáng yêu nào cũng muốn sờ, nhưng cô làm việc trong trường mẫu giáo đã mười năm, từng sờ vô số đứa bé đáng yêu, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một đứa bé phản ứng mạnh như vậy đấy, việc này… việc này lúng túng rồi đây, ha ha.

“Con không thích chỗ này, chúng ta đi thôi.” Minh Hoặc kéo váy Khấu Dung, sau đó lại đẩy Đan Tiêu và Lăng Mục Du.

“Xin lỗi cô, bé nó không được vui lắm, tôi đưa nó về trước.” Khấu Dung lịch sự xin lỗi giáo viên chiêu sinh, sau đó nắm bàn tay mũm mĩm bé nhỏ của Minh Hoặc ra khỏi trường mẫu giáo.

Đan Tiêu Lăng Mục Du Diệp Đình Đình chẳng nói chẳng rằng đi theo.

Giáo viên chiêu sinh sửng sốt, lúc kịp phản ứng thì hàng người đã ngồi vào xe, MPV đã quay đầu rồi.

Ngồi lên xe, Diệp Đình Đình hỏi Khấu Dung: “Sao đi vậy? Chưa xem gì cả.”

Khấu Dung nhíu mày: “Cô giáo đó chưa được đồng ý đã sờ mặt Hoặc Hoặc.”

“Vậy có vấn đề gì sao?” Diệp Đình Đình khó hiểu: “Chẳng phải khi nhìn thấy đứa bé đáng yêu, người lớn đều thích sờ mặt xoa đầu à?”

“Vấn đề lớn đó.” Khấu Dung nhíu chặt mày hơn nữa: “Con nít cũng cần được tôn trọng, sao có thể chưa được sự đồng ý của nó đã sờ nó rồi?!”

Minh Hoặc xen mồm: “Đúng đó.”

“Chẳng phải người thường đều thế à?” Diệp Đình Đình nói.

“Không thể vì thông thường ai cũng thế mà cho rằng chuyện đó là đúng.” Khấu Dung nói: “Sai là sai, chứ không vì đa số người đều làm sai nên cho nó là đúng.”

Diệp Đình Đình nhớ đến những quyển sách dạy con xếp đầy trên giá, thở dài: “Thôi được, cậu nói có lý lắm.”

Khấu Dung biết bạn thân mình không đồng ý với việc này, nhất là không tán thành cô xem đủ các loại sách dạy trẻ, có ý muốn nói, nhưng lại ngại tranh chấp trước mặt con trai, bèn tạm thời nhịn không lên tiếng nữa.

Bấy giờ, Lăng Mục Du lái xe chợt lên tiếng, cậu cười rằng: “Cô có thể đổi góc độ khác để suy nghĩ, một người đàn ông xa lạ chưa được sự đồng ý của cô đã sờ mặt cô có được không?”

Đan Tiêu còn giúp bổ sung: “Người đàn ông đó còn xấu xí nữa, uốn đầu mì tôm, mặt đầy mụn bọc.”

Diệp Đình Đình hoảng sợ, đáp ngay: “Đó là quấy rối tình dục.”

Khóe môi Lăng Mục Du đầy ý cười, Đan Tiêu giữ vẻ điềm nhiên, Khấu Dung thì nhướng mày với cô, còn Minh Hoặc cười châm chọc.

Diệp Đình Đình: “…”

“Thôi được, tôi sai rồi.” Diệp Đình Đình nói giọng ồm ồm: “Sau này chắc chắn tôi sẽ đề phòng nghiêm ngặt, chết cũng không cho người khác quấy rối tình dục Hoặc Hoặc, bất kể già trẻ gái trai.”

Minh Hoặc: “…” Loài người ngu si.

“Ha ha ha…” Lăng Mục Du, Đan Tiêu, Khấu Dung không nén được cười.

Chiếc MPV rời khỏi trường mẫu giáo Cốc Hợp, lái thẳng vào trung tâm thị trấn, đến trường mẫu giáo Kim Thụ Miêu.

Trường mẫu giáo Kim Thụ Miêu cách nhà khăn quàng đỏ rất gần, đi đường chỉ mất năm phút, diện tích của trường mẫu giáo cực lớn được xây như một tòa thành, trông vô cùng bắt mắt.

“Chắc chắn hiệu trưởng của trường mẫu giáo này nhà giàu lắm.” Sau khi xuống xe, Diệp Đình Đình đứng trước cửa trường mẫu giáo Kim Thụ Miêu đã đánh giá như thế.

Lăng Mục Du cầm giấy quảng cáo của trường mẫu giáo Kim Thụ Miêu, gật đầu đồng ý hai tay: “Nếu không quảng cáo giả thì quả thật hiệu trưởng trường mẫu giáo này rất giàu có. Nhưng học phí hằng tháng ở đây cũng không rẻ.”

“Chuyện học phí thì dễ thôi, ai cực cũng không thể để đứa bé cực.” Diệp Đình Đình nói: “Tôi chỉ cảm thấy là nghe nói người bên trong tính thêm cả hiệu trưởng của trường mẫu giáo thì chỉ tổng cộng sáu người, ít người quá nhỉ, có chăm sóc tốt cho mấy bé không.”

“Vào xem trước đã.” Nói đoạn, Khấu Dung đến chỗ bảo vệ gác cổng nói rõ mục đích mình đến đây.

Một lúc sau, cổng lớn mở ra, bảo vệ dẫn hàng người đi vào: “Mời mọi người đi theo tôi, hiệu trưởng đã thông báo với tôi từ trước rồi, ngài ấy đang chờ mọi người trong văn phòng đấy.”

Bảo vệ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vóc người cao to trông khá mạnh mẽ, vừa nhiệt tình lễ phép lại không khiến người ta quá mức lúng túng, cũng chào hỏi nhóc Minh Hoặc rồi dẫn mọi người đến văn phòng của hiệu trưởng.

Đang trong kỳ nghỉ hè, trường mẫu giáo yên ắng không có trẻ con, nhưng nơi nào cũng đều sạch sẽ tươm tất, một vài thiết bị chơi đùa của trẻ cũng thuộc những nhãn hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước đúng như được viết trên giấy quảng cáo.

Văn phòng hiệu trưởng ở phía đông nhất của tầng một, bảo vệ gõ cửa, sau khi nghe câu “vào đi” thì mở cửa nói: “Hiệu trưởng, cô Khấu có hẹn trước với ngài đã đến rồi.” Nói đoạn, hắn nghiêng người nhường đường.

Hàng người đứng trước cửa nhìn thấy một người đàn ông trạc tuổi ba mươi đi đến, cười với họ: “Xin chào xin chào, mời mọi người vào.”

“Quấy rầy hiệu trưởng rồi.”

Khấu Dung dắt Minh Hoặc vào trước.

Sau đó là Đan Tiêu.

Lăng Mục Du đi phía sau Đan Tiêu, nghe thấy Diệp Đình Đình sau lưng mình khẽ giọng cảm thán: “Anh đẹp trai! Đẹp trai quá đẹp trai quá!”

Cậu quay đầu nhìn Diệp Đình Đình, cô lập tức nói: “Tất nhiên không đẹp trai bằng cậu Lăng và cậu Đan rồi, muốn đẹp trai hơn hai người thì chắc khó lắm, nhưng hiệu trưởng này cũng đẹp trai quá đi mất! Nhìn vừa thông minh lại chín chắn, cực kỳ khí chất, mắt cũng đẹp nữa á á á á!”

Lăng Mục Du cạn hết lời với cô gái chỉ thích ngoại hình này.

Trời sinh tính lạ thích ngắm mấy chàng đẹp trai, nhưng bảo cô lại gần thì còn chẳng bằng đi chết.

Khi Lăng Mục Du và Diệp Đình Đình vào, Khấu Dung đã nói chuyện với hiệu trưởng.

Hiệu trưởng họ Liên, người của thành phố Vĩnh An, năm năm trước thành lập trường mẫu giáo ở trấn Cốc Hợp, vì thu học phí cao ngất ngưởng nên học sinh trong trường không nhiều, nhưng thiết bị đều đứng hàng đầu, camera giám sát thông minh + thiết bị cảnh báo thông minh + bảo vệ là lính xuất ngũ, thế nên dù giáo viên trong trường rất ít cũng có thể đảm bảo an toàn cho các bé.

Giáo viên trong trường ít, nhưng người nào cũng có bằng GPST-PT, đầu bếp, bác sĩ cũng có luôn, bữa trưa và điểm tâm hằng ngày của các bé đều được phối hợp đủ dinh dưỡng, đúng rồi, điều đáng nhắc đến đó là đầu bếp có bằng chuyên gia dinh dưỡng.

Cả những từ mà hiệu trưởng dùng để giới thiệu trường mẫu giáo cũng rất mộc mạc, không khoa trương, không chê bai trường khác, có gì nói đấy, cảm giác giản dị này khiến Khấu Dung vô cùng thưởng thức, lập tức quyết định cho con trai ở đây.

“Vậy ngày một tháng Chín tôi sẽ đưa Hoặc Hoặc đến.” Khấu Dung quẹt thẻ nộp học phí, nhận hóa đơn.

“Đưa bé đến trước tám giờ là được.” Hiệu trưởng Liên nói với Khấu Dung, sau đó ngồi xổm xuống vươn tay phải với Minh Hoặc: “Bạn Khấu Minh Hoặc, rất vui khi bạn đến với trường mẫu giáo Kim Thụ Miêu của chúng tôi, mong bạn sẽ có một tuổi thơ tốt đẹp trong trường mẫu giáo này.”

Khi hiệu trưởng Liên cười, đuôi mắt có nếp nhăn rất nhạt, có thể thấy hắn không còn trẻ trung lắm, nhưng nếp nhăn này không ảnh hưởng gì đến vẻ điển trai của hắn cả, ngược lại còn có thêm sự chững chạc trải đời.

Minh Hoặc nhìn hắn, rồi lại nhìn tay hắn, cuối cùng mới ậm ừ nắm một cái cho xong.

Từ lúc vừa sinh ra bổn thần đã đỉnh thiên lập địa, tuổi thơ? Đó là cái quái gì vậy?!

Hiệu trưởng Liên không để ý thái độ của bé con, nghe Khấu Dung nói phải tạm biệt bèn đứng thẳng người, tiễn họ đến cổng lớn trường mẫu giáo, nói: “Cô Khấu, ngày một tháng Chín tôi sẽ chờ bé Khấu Minh Hoặc ở cổng nhé.”

Khấu Dung gật đầu lia lịa, sau khi chào tạm biệt thì hàng người lên xe.

Từ trường mẫu giáo Kim Thụ Miêu đến nhà của khăn quàng đỏ chỉ cần lái xe chút là đến, Khấu Dung giữ Lăng Mục Du Đan Tiêu lại ăn trưa, hai vị thần cũng ngại từ chối.

Minh Hoặc biết mình không tránh được kiếp nạn phải đi mẫu giáo nên mặt mày cứ ủ ê mãi, ai nói gì hắn cũng mặc kệ, nhìn gì cũng chẳng ưa.

“Hừ!” Tên cuồng tháo dỡ đồ chơi login.

Lăng Mục Du cười hê hê trêu hắn: “Ta thấy trường mẫu giáo đó tốt lắm, chắc chắn sẽ khiến ngươi có tuổi thơ tốt đẹp thôi mà.”

“Hừ hừ!” Đồ chơi bị tháo lẻ cả ra.

“Tôi cũng thấy rất tốt!” Diệp Đình Đình không lên tiếng gì kể từ lúc ở trong trường mẫu giáo bấy giờ bưng mặt rơi vào trạng thái mê trai mơ mộng, nói: “Vậy sau này mỗi lần đưa đón Hoặc Hoặc đi học tan học thì chẳng phải ngày nào cũng được gặp anh hiệu trưởng đẹp trai hai lần sao?”

Ba thần: “…”

Diệp Đình Đình: “Ế hê hê hê…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.