Không chỉ Đan Tiêu cảm thấy không thể tin tưởng Thao Thiết ngốc nghếch như thế mà cả Lăng Mục Du cũng khó có thể tin nổi một con đại yêu thượng cổ như nó lại bị chuột rút ở móng vuốt, đúng là ngu hết nấc.
“Đại yêu thượng cổ thì sao? Đại yêu thượng cổ thì không được chuột rút ở móng vuốt à? Vuốt của đại yêu thượng cổ không có gân à?” Thao Thiết thẹn quá hóa giận.
“Được, tùy mi muốn rút thế nào cũng được.” Lăng Mục Du thở dài: “Nhưng mi có thể đừng để bị chuột rút lúc tạo dáng quay phim được không?” Cậu cứ thấy số phận của bộ phim này lận đận làm sao.
Thao Thiết rụt cổ lại không nói gì nữa. Theo kinh nghiệm trước đây, mắc lỗi không nhận sai chẳng sao cả, nhưng không nhận lỗi mà cứ mạnh miệng cãi lại thì chắc chắn sẽ bị trừ khẩu phần ăn. Năm nay nó đã bị trừ mười con dê nướng rồi, không thể bị trừ thêm nữa, mệt mỏi quá không muốn yêu đương gì sất.
Lăng Mục Du còn mệt mỏi không muốn yêu đương hơn cả nó. Sau khi nhắc nhở đám yêu quái phải phối hợp tốt với đạo diễn, cậu bèn kéo Đan Tiêu đi xem tiến độ trang hoàng sảnh mới của viện bảo tàng.
Xem người ta trang hoàng ở sảnh mới thú vị hơn xem yêu quái đóng phim nhiều.
“À… đúng rồi!” Trong lúc dạo một vòng quanh sảnh mới, Lăng Mục Du chợt kéo tay Đan Tiêu, hai mắt mở to nhìn y rồi nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên Minh Hoặc đi mẫu giáo.”
Không cần suy nghĩ cũng có thể cảm nhận được tâm trạng tò mò hóng hớt và cả hả hê cười trên nỗi đau của kẻ khác qua lời nói này của cậu
Đan Tiêu cũng rất phối hợp rằng: “Hay là chiều chúng ta đi đón Minh Hoặc tan học đi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đi học trong suốt mấy chục nghìn năm qua, em thấy sao?”
Tất nhiên là được rồi!
Hai vị thần đang cảm thấy nhàm chán bấy giờ hào hứng quyết định phải đến trường mẫu giáo vây xem… à không, đón Minh Hoặc tan học.
Trường mẫu giáo Kim Thụ cho phép đến đón bé vào bốn giờ chiều. Bình thường đến khoảng chừng năm giờ rưỡi là tất cả phụ huynh đều đi đón con hết rồi. Nếu quá năm giờ rưỡi mà vẫn còn bé nào chưa được phụ huynh đón về, viện trưởng sẽ liên lạc với phụ huynh xác nhận xem phụ huynh có đến được hay không, không đến được thì tự mình đưa bé về nhà.
Tám giờ sáng Minh Hoặc được đưa đến trường mẫu giáo, từ giây phút ấy vẫn luôn ngóng trông đợi chờ đến bốn giờ chiều.
Với tư cách là một vị thần, thời gian là thứ Minh Hoặc ít cảm nhận được nhất, cho dù sống trong những tháng ngày tìm hiểu lý do khiến đạo trời muốn diệt vong họ, hắn cũng không hè sợ hãi (bởi vì đã tìm được con đường sống dưới đạo trời).
Trong suốt quãng đời dài đằng đẵng, điều hắn không sợ nhất chính là chờ đợi.
Chờ đợi bạn bè cùng uống rượu, chờ đợi kiếp số đến, chờ đợi cơ hội sống lại…
Nhưng bây giờ, ngay lúc này đây, cuối cùng hắn đã không tài nào nhẫn nại chờ đợi thêm được nữa!
Má nó, trường mẫu giáo là chỗ mà thần ở được hả? Hả?!!
Đám trẻ con loài người ngu xuẩn kia, khóc cái gì mà khóc! Có gì hay mà khóc!! Có phải muốn ăn thịt tụi bây đâu!!!
Ồn chết đi được!!!!!
Tên mập to gan chết tiệt, dám có ý định bôi nước mũi lên người bổn thần. Ma thần không ra oai, mi tưởng ta bệnh sắp chết phải không?!!!!!
Đệt! Nam nữ thụ thụ bất thân, con mẹ nó mi đừng leo lên người bổn thần nữa!!! Bổn thần bảo cọp dữ ăn thịt mi đấy!!!!!
“Câm mồm hết lại cho ông!” Ngài Ma quân không chịu đựng nổi nữa rống lên một tiếng, trong tiếng rống còn chứa đựng một chút linh lực khiến người người hoảng hốt.
Trong lớp mẫu giáo bé của trường mẫu giáo Kim Thụ Miêu, tiếng khóc ầm ĩ đinh tai nhức óc đột nhiên ngưng bặt hết lại. Mười mấy bé con ngơ ngác nhìn sang Minh Hoặc, ai nấy đều lặng ngắt như tờ.
Cô giáo lớp mẫu giáo bé cũng bị giật mình bởi tiếng hét kinh người này. Dường như tiếng đó vọng thẳng vào đầu cô, khiến cô cũng sững sờ tại chỗ.
Một tiếng hét của Ma thần có hiệu quả ngay tắp lự. Mấy nhóc con tóc để chỏm không dám khóc nữa, dù muốn cũng phải cố gắng nhịn, mặt mày nhăn nhó khó chịu trông ấm ức làm sao.
Minh Hoặc thì trực tiếp thay thế luôn trách nhiệm của cô giáo, cao giọng chỉ huy đám nhóc tóc để chỏm: “Giống đực thì ngồi bên trái, giống cái ngồi sang bên phải, mau ngồi ngay ngắn vào.”
Mấy bé ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu “đực” và “cái” là gì, mà rốt cuộc mình là “đực” hay “cái” nhỉ?
Hiệu trưởng Liên đang đứng ngoài cửa lớp thấy cảnh tượng này cũng không keo kiệt lời khen ngợi của mình: “Bé Khấu Minh Hoặc giỏi quá.” Còn vừa nói vừa vỗ tay bôm bốp.
Cô giáo lớp mẫu giáo bé bất lực nhìn hiệu trưởng nhà mình, rất muốn mở miệng hỏi một câu: Hiệu trưởng à, anh khen thật lòng đấy hả?
Nhưng Minh Hoặc được khen lại không hề vui vẻ tiếp nhận mà chỉ lườm hiệu trưởng một cái. Đợi đến khi mấy bé ngồi ngay ngắn trên mấy chiếc ghế bừa bộn kia, hắn mới dõng dạc ngồi vào chỗ của giáo viên, trừng mắt nhìn bọn mũm mĩm này, chỉ cần ai dám cất tiếng khóc sẽ lập tức liếc ánh mắt sắc lạnh qua, cứ như trừng ai đứa đó chết vậy. Kết quả khiến mấy bé ngày đầu đi mẫu giáo đang vô cùng tổn thương vì nghĩ mình đã bị ba mẹ bỏ rơi bấy giờ đều bị dọa sợ, ai cũng ngoan ngoãn vô cùng.
Cô giáo lớp mẫu giáo bé: “…” Nhóc à con ngồi nhầm chỗ rồi, cũng nhầm cả vị trí của mình luôn rồi đấy. Con như vậy thì cô biết phải làm thế nào?
Trong suốt năm năm hoạt động của trường mẫu giáo Kim Thụ Miêu, ngày đầu tiên của mỗi học kỳ đều bị nhấn chìm trong những tiếng gào khóc ầm ĩ. Nhất là mấy bé lớp mẫu giáo bé lần đầu đi học, chúng gào khản cả giọng luôn.
Ngày mùng Một tháng Chín hằng năm, tất cả các giáo viên lớp mẫu giáo bé đều phải chuẩn bị sẵn tinh thần mất cả buổi sáng để an ủi mấy bé.
Năm nay, cô giáo cũng đã dự tính được trước kết quả, ấy vậy mà lại đoán sai quá trình – Một cậu nhóc mũm mĩm có khí thế ngông cuồng bá đạo đã giúp cô giải quyết nan đề khó khăn nhất trong ngày đầu tiên khai giảng.
“Được rồi, các bạn nhỏ đã ngồi vào chỗ của mình.” Cô giáo lớp mẫu giáo bé thấy cậu nhóc mũm mĩm ngông cuồng bá đạo kia đã chiếm mất ghế của mình, quyết định… cho hắn ngồi ở đó luôn: “Bây giờ chúng ta tự giới thiệu tên mình với mấy bạn khác trước nha? Bước đầu tiên để làm quen bạn bè chính là tự giới thiệu tên mình với bạn khác đó.”
“…”
“…”
“…”
Lớp học yên tĩnh dị thường. Tất cả mấy bé đều đưa mắt nhìn nhóc mũm mĩm đang ngồi ở phía trên. Hắn không mở miệng nói chuyện, mọi người đều không dám nói TAT
Cô giáo nhanh trí quay sang nói với Minh Hoặc: “Vậy con giới thiệu tên cho mọi người biết trước nhé, được không nào?”
“Không được. Những kẻ phàm tục như các ngươi làm gì có tư cách biết đến tên của bản tôn.” Minh Hoặc không hề nể mặt chút nào.
Cô giáo lớp mẫu giáo bé ngớ người kinh ngạc: “…” Nhóc à, con muốn lên trời luôn hả?
Hiệu trưởng Liên đứng ở ngoài cửa vội vàng quay đầu rời đi. Nếu còn không nhanh đi khỏi đây thì hắn sẽ cười ra tiếng mất.
Cũng phải nghĩ cho lòng tự trọng của trẻ con nữa chứ. Ừm, là trẻ con.
Dù sao cô giáo cũng là giáo viên mầm non chuyên nghiệp đã dạy lớp mẫu giáo bé nhiều năm liền, loại nhóc con có độ khó cao nào cũng đã từng gặp qua. Muốn giải quyết một nhóc mũm mĩm bá đạo ư… Hừm, đúng là hơi khó giải quyết thật >_<