Viễn Cổ Hành

Chương 107: Phiên ngoại 1: Lam Tinh



Edit: Gà

Cháu tên là Lam Tinh, năm nay được sáu mùa tuyết rồi, mẹ cháu nói là cháu sáu tuổi rồi. Cháu sống ở bộ lạc Mông Tạp. Trong nhà cháu có ông nội, bố mẹ với em gái vừa mới sinh được mấy tháng, còn có cả anh Tiểu Mãnh nữa.

Cháu thích nhất là mẹ. Mẹ rất thông minh, là đại trí giả, cháu không hiểu đại trí giả là cái gì, chỉ thường xuyên nghe mọi người trong bộ lạc gọi mẹ như vậy.

Cháu không thích cha, vì cha thường tranh giành mẹ với cháu. Nhưng nể mặt cha đã rất cố gắng dạy cháu làm sao để trở thành một thợ săn tài giỏi, cháu mới miễn cưỡng thích cha một chút.

Mẹ sinh em gái. Cháu rất thích da của em gái, trắng trắng mềm mềm, còn mang theo mùi của mẹ nữa. Cháu hỏi mẹ sao cháu chẳng trắng trẻo được như em ấy, mẹ chỉ nhìn cha, sau đó thở dài thườn thượt. Còn cha thì vẫn vui vẻ ôm em gái, còn cười rõ là ngốc nghếch nữa.

Sau khi có em gái, địa vị của cháu lập tức tụt dốc không phanh, ngay cả anh Tiểu Mãnh cũng thích em gái hơn, còn mang em gái đến chỗ bầy voi ma mút chơi, chỉ là sau đó bị cha quát mắng cho một trận. Cháu thấy đáng đời anh Tiểu Mãnh, ai bảo không mang theo cháu đi chơi. Mẹ biết chuyện này, tức giận tét vào mông cháu, nói cháu làm anh thì phải ra dáng anh chứ. Nhìn em gái nằm trong lòng ông nội, cháu quyết tâm phải trở thành một người anh trai thật tốt, nếu không cái mông của cháu sẽ bị đánh nở hoa mất.

Cháu còn có một nhũ danh, là do mẹ đặt, gọi là Mộc Đàn (trứng gỗ). Cháu cực kỳ không thích cái tên này, đi hỏi mẹ sao lại đặt tên cho cháu như vậy, mẹ nhìn cha nói là trứng đầu gỗ, cha lại an ủi nói Mộc Đản dễ nghe. Cháu nghĩ chắc chắn là lúc đặt nhũ danh cho cháu cha đã chọc giận mẹ. Sau đó ông nội nói với cháu là khi đó mẹ giận cha vì cha làm mẹ có em gái. Lúc đó cháu mới biết thì ra nhũ danh của mình là do em gái mang tới.

Cháu hỏi thầy thuốc là anh Tiểu Mãnh cũng là do cha mẹ cháu sinh ra sao? Tại sao anh Tiểu Mãnh lại trông không giống mọi người? Thầy thuốc nói anh Tiểu Mãnh là từ trứng do mẹ sinh ra. Cháu biết rồi, cháu và anh Tiểu Mãnh đều nở ra từ trứng, quả trứng của anh Tiểu Mãnh chắc chắn lớn hơn của cháu rất nhiều. Chuyện này đến tai mẹ, thầy thuốc bị phạt đứng suốt một ngày. Cháu ôm vòi anh Tiểu Mãnh đứng ở bên cạnh nhìn, hỏi trứng của thầy thuốc to như thế nào. Mặt chú ấy lập tức đen như đáy nồi.

Sau khi chị Ô Lệ làm trí giả, rất nhiều người đàn ông tặng hoa và dây chuyền bằng xương cho chị ấy. Cháu hỏi chị Ô Lệ là có phải làm trí giả thì sẽ có hoa và dây chuyền đẹp không? Chị Ô Lệ nói đó là tặng cho người trong lòng, còn nói nếu sau này cháu có người trong lòng thì cũng phải tặng hoa và dây chuyền cho người ấy. Cháu chạy về nói với mẹ là cháu cũng muốn đi tặng hoa và dây chuyền. Mẹ thở dài nói hi vọng khi cháu trưởng thành có thể gặp được một người con gái tốt, chứ đừng có chung người phụ nữ với một đám người. Cháu không hiểu, cha xoa đầu bảo đợi cháu lớn hơn nữa thì biết. Được rồi, cháu muốn lớn nhanh lên một chút, còn đi tặng hoa và dây chuyền cho chị gái mà Mục dẫn về để học làm trí giả.

Mới được vài ngày, chị gái kia chơi trò ở chung một chỗ với một người đàn ông. Chị ấy không cho cháu chơi cùng, nói cháu vẫn còn nhỏ, sau này sẽ gặp được những cô gái xinh đẹp hơn nhiều. Cháu rất đau lòng, nói với già Lưu là hai ông cháu cùng cảnh ngộ, đều không có phụ nữ. Già Lưu nhảy dựng lên, nói ông ấy cũng có người phụ nữ của mình rồi, có chỗ nào giống tên nhóc con bị người ta từ chối như mi chứ. Cô Cách Mạn bế con trai của thầy thuốc tới, nói mẹ cô ấy còn chưa nhận lời ông ấy đâu nhé. Già Lưu cũng đau lòng giống cháu rồi. Mẹ nói cháu bị thất tình, nên làm cho cháu mấy món ăn ngon. Cháu cẩm lấy lạp xưởng thơm phưng phức, quăng luôn chuyện chị gái kia ra sau đầu.

Hoắc Lí lại tới nhà cháu nữa rồi, cháu đang trốn chú ấy. Lần trước chú ấy thấy cháu tháo xe kéo bằng gỗ mà mẹ làm cho em gái ra rồi lại lắp vào, thế là từ đấy cứ bám lấy cháu, muốn cháu trở thành nhân tài kỹ thuật gì gì đó. Không có đâu, cháu chỉ là buồn chán thì nghịch tí thôi. Cháu phải trốn đến nhà cô Tô. Khôn hỏi cháu lớn lên muốn làm cái gì. Cháu nói cháu muốn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ giống như cha cháu, có thể bảo vệ mẹ cháu, được rồi, thêm cả em gái cháu nữa. Bác ấy xoa đầu cháu bảo cháu hãy cố lên, cô Tô cũng ưỡn cái bụng thật to khích lệ cháu.

Chị Ô Lệ đã có em trai, chị ấy nói còn muốn có thêm em gái nữa. Cháu chỉ có mỗi em gái, vì thế rất hâm mộ chị Ô Lệ. Về nhà, cháu ầm ĩ đòi em trai với mẹ, mẹ nói em trai của chị Ô Lệ cũng là em trai của cháu. Cháu không nghe, cháu muốn có em trai của riêng mình cơ. Mẹ bèn mặc kệ cháu, còn cha thì vui mừng khen cháu là con trai ngon, nói cha sẽ cố gắng để cháu có em trai. Cháu rất hài lòng, háo hức chờ em trai, nhưng chờ mãi chờ mãi, em trai vẫn chẳng thấy đâu.

Tân rất hay ghé qua bộ lạc cháu, mang cho cháu rất nhiều đồ ăn, trong đó cháu đặc biệt thích ăn một loại quả do bộ lạc chú ấy phát hiện ra, mẹ nói loại quả này gọi là quả cây leo, còn nói loại quả này có hàm lượng vitamin cao. Cháu không hiểu, nhưng rất thích ăn, vị nó ngọt ngọt, cháu đút cho em gái ăn thử, em gái cũng rất thích, miệng ê a đòi ăn tiếp. Mẹ bảo phơi thành quả khô để đến mùa tuyết cho cháu ăn, thế là đến mùa tuyết cháu lại có thêm một món ăn vặt nữa rồi. Cháu vui vẻ đưa món đồ chơi mới của mình cho con trai chú ấy chơi. Lúc Tân đi, mẹ còn tặng vài món đồ chơi cho chú ấy.

Mục hàng năm đến mùa tuyết mới quay trở lại bộ lạc. Mỗi lần trở lại đều kể những chuyện thú vị ở những bộ lạc khác. Mục nói mẹ bây giờ đã là đại trí giả được tất cả các bộ lạc tôn kính, mọi người đều muốn đến bộ lạc chúng ta để làm lễ với mẹ. Mẹ đen mặt, cha thì kéo Mục ra ngoài nói muốn tỷ thí. Cháu len lén đi xem, thấy Mục bị cha chỉnh cho thê thảm. Cháu hỏi cha sao phải tỷ thí với Mục, cha nói Mục dạy người khác đến cướp mẹ. Thế là, buổi tối, cháu lén bỏ thuốc đi tả từ chỗ thầy thuốc vào trong bát cơm của Mục.

Mục dẫn về một cô với ba người đàn ông của cô ấy, nói đó là người phụ nữ của chú ấy, còn nói nghỉ ngơi mấy năm rồi đi. Mẹ nói chú ấy thích làm người ngao du thiên hạ. Cháu không hiểu, nhưng biết là người phụ nữ của Mục đang có thai, không thể theo chú ấy chạy khắp nơi được, nên bọn họ mới trở về để sinh con, chỉ là không biết đứa bé là con của ai.

Một hôm, cháu với mẹ cùng những người khác trong bộ lạc đang đầu trần thu gom muối ở sườn núi. Mẹ đào được trong đất vài viên đá sáng lấp lánh, mẹ ôm viên đá cười vui vẻ thật lâu, sau lại rầu rĩ nói kim cương đấy, nhưng chẳng có chỗ để dùng. Cháu không hiểu cái viên đá trong suốt này có cái gì hay, cháu cắn thử, không ăn được, bèn ghét bỏ ném lại cho mẹ, mẹ chê cháu là không biết nhìn hàng.

Sau khi có em gái, mẹ rất hay tìm các hang động để chôn đồ, sau mẹ lại nói những thứ này nhất định sẽ biến thành hoá thạch, không thể bảo tồn được, vì thế cứ rầu rĩ không vui. Cháu không biết hoá thạch là cái gì, an ủi mẹ bảo chúng ta lại đi tìm hang động để chôn đồ đi. Mẹ ôm lấy cháu vui vẻ cười.

Sau đó, có một ngày cha mang về nước mắt của cây (là nhựa cây hoá thạch, hay còn gọi là hổ phách), mẹ vui mừng ôm lấy cha hôn một cái thật mạnh, rồi chạy vào trong nhà lấy cái hộp đen ra. Mẹ trên tay bế em gái, gọi anh Tiểu Mãnh, cả nhà cháu đứng ở trước cửa, nhờ ông nội bấm vào chiếc hộp đen. Chiếc hộp đen loé sáng một cái, sau đó mẹ cầm lấy xem, chiếc hộp đen không còn sáng nữa, mẹ nói cái này hết pin thật rồi. Mọi người đều không hiểu mẹ đang nói gì, nhưng cũng quen với việc mẹ thỉnh thoảng lại thốt lên những lời mà chẳng ai hiểu. Ông nội bảo đó là ngôn ngữ của thiên thần.

Mẹ gom rất nhiều nước mắt của cây, đốt cho mềm ra rồi phủ lên những món đồ mà trước kia mẹ mang theo cháu đi chôn, lại lấy chiếc hộp gỗ mà Hoắc Lí mới làm, đặt chiếc hộp đen với mấy viên đá lấp lánh tìm được lúc trước vào, sau đó cũng dùng nước mắt của cây phủ lên. Cha giúp mẹ khiêng chiếc hòm đá, dẫn theo cháu và em gái đi chôn chiếc hòm đá ở chân nuối đá. Mẹ nói nước mắt của cây kia là hổ phách gì gì đó, đồ ở bên trong là đổ mẹ để lại cho dì Tử. Cháu biết mẹ lại nhớ dì Tử rồi, cha bảo dì Tử là người nhà của mẹ.

Còn có một người đàn ông không ở trong bộ lạc của cháu, nhưng ông nội lại nói chú ấy là người của bộ lạc, bởi vì đã làm chuyện sai nên vẫn phải ở bên ngoài. Một lần cháu với các bạn lén chạy rừng rậm Lạc Vụ ở đối diện để chơi, lúc leo cây không cẩn thận bị ngã xuống, chú ấy đỡ được cháu. Cháu biết chú ấy, chú ấy nói chú ấy tên là Mộc Sa, lại nói vừa nhìn cháu đã biết là con trai của Trát Nhĩ rồi, cháu biết cháu rất giống cha, ai cũng nói như vậy.

Cháu hỏi Mộc Sa tại sao không trở về bộ lạc, một mình ở Hắc Sơn thì chán chết. Mộc Sa nói chú ấy phải bù đắp cho những sai lầm của mình, hơn nữa còn phải chăm sóc cho một người phụ nữ nữa. Mộc Sa còn nói muốn dạy cho cháu giống như đã từng dạy cha cháu lúc còn bé. Khi mẹ tới tìm cháu thì nhìn thấy chú ấy, dáng vẻ của chú ấy có vẻ rất kích động, cánh tay ôm cháu run lên. Mẹ hỏi chú ấy Lợi Á có khoẻ không, chú ấy gật đầu, khi nghe nói là chú ấy muốn dạy cho cháu thì chỉ nói là đừng dạy cho cháu những thứ không tốt. Mộc Sa cười có vẻ rất vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.