Lúc vào rừng rậm Mông Tạp để giết hổ răng kiếm, tôi đã phải gặp ma chướng của cả cuộc đời mình. Đó là một cô gái kỳ lạ, hoàn toàn khác với những người phụ nữ ở chỗ chúng tôi. Còn nhớ lúc mới gặp cô ấy ở ven rừng Mông Tạp, cô rất lạnh lùng, không nói một lời, sau đó mới biết được cô không biết ngôn ngữ của chúng tôi.
Mới đầu, tôi cũng như những người đàn ông khác, đều thích khuôn mặt xinh đẹp, làn da mềm mại của cô. Một cô gái đặc biệt như vậy, chắc hẳn người đàn ông nào cũng đều muốn tỏ tình.
Tôi lặng lẽ quan sát từng hành động cử chỉ của cô ấy, cô xấu hổ, trầm mặc, lạnh lùng hay cơ trí. Dáng vẻ ấy cứ quấn quít trong lòng, xua đi không được, trong mơ cũng là nụ cười rực rỡ của cô ấy. Tôi biết, nụ cười kia không dành cho tôi, mà là em trai Trát Nhĩ của tôi. Tôi muốn một ngày nào đó vẻ động lòng người kia sẽ thuộc về tôi.
Sự cự tuyệt của cô ấy càng khiến tôi lún sâu hơn. Tôi nghĩ chỉ cần tôi có được cô ấy, thì có thể giống như Trát Nhĩ, có thể có được cả trái tim cô ấy. Tôi bị ý nghĩ này hành hạ đến mỗi đêm trằn trọc, thường xuyên đứng ở bên ngoài hang động của cô ấy, nghe lén giọng nói mềm mại của cô.
Từ sau khi Trát Nhĩ làm thủ lĩnh, tôi phát hiện mình càng không có chút cơ hội nào, tôi càng không muốn nhìn thấy cô ấy, sợ tôi không khống chế được sẽ làm cô ấy tổn thương. Lúc tôi nói chuyện với Lợi Á, cô ấy ở bên kia có nghe được, tôi cho là ít nhất cô cũng sẽ giữ tôi lại, nhưng cô chỉ lẳng lặng dẫn theo Tiểu Mãnh rời đi. Thì ra, tôi thật sự không có chút cơ hội nào. Cho nên, tôi quyết định phải tự tạo cơ hội cho mình, và tôi đã thất bại, còn làm cô ấy bị thương. Tôi không dám nhìn cô ấy, sợ sẽ nhìn thấy nỗi oán hận trên khuôn mặt ấy.
Lời đề nghị rời khỏi bộ lạc của Lợi Á đã làm tôi dao động, chờ đến khi tôi đứng ở vị trí cao nhất, cô ấy sẽ là của tôi, chỉ của một mình tôi thôi, mà Trát Nhĩ cũng phải trả giá cho những gì cha cậu ta đã làm. Tôi chỉ muốn cô ấy, vì mục tiêu này, tôi lạnh lùng bằng mọi giá phải hoàn thành, cuộc sống nay đánh chỗ này mai cướp chỗ kia khiến tôi ngày càng mệt mỏi. Tôi phái người đi thăm dò cô ấy, cô nói sẽ chờ tôi trở về.
Thua trận, lại biết được chân tướng từ chỗ già Lưu và già Sơn. Thật ra tôi không quan tâm, đối với Trát Nhĩ, đứa bé vẫn quấn lấy tôi từ lúc còn nhỏ kia, tôi không hề hận cậu ta. Tôi chỉ không chịu được chuyện tôi đã làm nhiều việc như vậy, cô ấy vẫn không để ý đến tôi.
Tôi khác với Trát Nhĩ, tình cảm đối với cô ấy cũng không giống, cho dù cô ấy chỉ cần tình yêu của Trát Nhĩ, tôi vẫn cứ thích cô ấy. Chỉ là cô ấy không cần tình cảm ấy của tôi, cô ấy nói thích cô ấy là chuyện của tôi, cô ấy sao phải chịu trách nhiệm đối với tình cảm ấy của tôi. Tôi đã hiểu, từ trước đến giờ vẫn là tôi áp đặt tình yêu của mình lên người cô ấy.
Tôi lại rời bộ lạc Mông Tạp, trước khi lên đường có đến thăm cô. Cô đã sinh một bé trai, nhìn rất giống Trát Nhĩ.
Hai năm qua tôi lang thang khắp nơi để tìm Lợi Á, người phụ nữ này cũng giống như tôi, đã phải trả giá rất nhiều vì tôi. Tôi quyết định phải tìm bằng được cô ấy, cho dù tôi không thể cho cô ấy tình yêu, ít nhất cũng có thể làm cho cô ấy vui vẻ một chút.
Thời điểm tìm được Lợi Á đã là ba năm sau, tôi dẫn theo Lợi Á cùng một người đàn ông của cô ấy đến Hắc Sơn. Lợi Á hỏi tôi vẫn muốn làm thủ lĩnh sao, tôi lắc đầu, như bây giờ là tốt rồi. Lợi Á không nói gì nữa, ba người chúng tôi trải qua cuộc sống lặng lẽ tại Hắc Sơn.
Tôi muốn đi gặp cô ấy, ba năm không gặp, không biết giờ cô ấy thế nào, liệu có lấy thêm người đàn ông nào khác không. Tôi nghĩ bản thân mình vẫn còn ôm hi vọng đi.
Nửa đường cứu được con trai của Trát Nhĩ, đứa bé bên cạnh gọi nó là Lam Tinh. Thằng bé được cô ấy dạy dỗ rất tốt, trên người thằng bé có mùi của cô, ôm thằng bé cảm giác giống như được ôm cô vào lòng, tôi không nỡ để xuống.
Cô ấy tới, vẫn vẻ mặt đấy, vẫn giọng nói ấy, lần nữa xuất hiện trước mặt tôi. Tôi rất muốn hỏi cô ấy có từng nhớ đến tôi không, thật ra thì tôi đã biết đáp án rồi, vẫn không hỏi thì hơn. Cô ấy hỏi tôi Lợi Á thế nào, thì ra cô ấy vẫn biết tôi ở gần đấy, trong lòng tôi rất vui.
Hai năm sau này vẫn đi về giữa Hắc Sơn và lối vào bộ lạc Mông Tạp, mỗi ngày dạy cho Lam Tinh, cuộc sống trôi qua rất thong dong, tôi cũng dần bình tâm lại. Trát Nhĩ thỉnh thoảng sẽ mang một ít đồ ăn đến hàn huyên với tôi thật lâu.
Cô ấy lại có thai, đặt nhũ danh cho Lam Tinh là Mộc Đản, trong lòng tôi mừng rỡ như điên. Lúc cô ấy tới đón con lạnh lùng nói, anh nghĩ nhiều rồi, ý của nhũ danh là nói Trát Nhĩ là đầu gỗ. Tôi vẫn rất vui vẻ, đối xử với Lam Tinh giống như con trai của mình.
Một hôm Trát Nhĩ nói với tôi, nếu tôi không có con thì sẽ cho Mộc Đản làm con trai tôi, ý cô ấy là cho tôi làm cha nuôi thằng bé, tôi đương nhiên đồng ý. Tôi nghĩ sau này chỉ có đứa con trai này thôi, phải dạy thằng bé thật tốt, không thể để thằng bé sau này giống tôi.
Mục đến thăm Lợi Á, hỏi Lợi Á đã buông xuống được chưa. Lợi Á nói chỉ cần ở bên cạnh tôi là được rồi, có trở thành người phụ nữ của tôi hay không không quan trọng. Lợi Á rất giống tôi, tôi bắt đầu coi cô ấy như người thân, ít nhất có thể cho cô ấy một phần tình cảm.
Lợi Á sinh một bé trai, hỏi tôi có muốn có con không? Tôi nói tôi có con trai rồi, Lợi Á cười cười, nói anh vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Cô ấy vừa sinh con gái, con gái rất giống cô ấy, làn da và khuôn mặt đều giống. Trát Nhĩ ôm con gái bảo bối đến cho tôi xem, tôi cũng rất thích. Trát Nhĩ nói muốn cho con gái nhận tôi làm cha nuôi, nhưng tôi không đồng ý, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ không đồng ý, cho Lam Tinh làm con nuôi e đã là cực hạn của cô ấy rồi.
Hai người bọn họ sống rất hạnh phúc. Tôi cũng đã buông xuống rất nhiều chuyện trong quá khứ, duy có tình cảm đối với cô ấy là vẫn nguyên vẹn, chỉ là tôi đã chôn nó thật sâu dưới đáy lòng, không để lộ ra trước mặt bọn họ.
Con gái của cô ấy đến một tuổi mới đặt tên. Lúc mới sinh tôi đã hỏi Trát Nhĩ, Trát Nhĩ nói vẫn chưa nghĩ ra tên, nói cô ấy nghĩ Trát gì Trát gì mà vẫn chưa nghĩ ra, đến khi bé con một tuổi mới đặt xong tên: Lam Thiên.
Cô ấy ôm Lam Thiên kiểm tra bài của học sinh mới Tiểu Trư. Tôi dẫn Lam Tinh ra ngoài rèn luyện, nhìn thấy cô ấy, tôi hỏi, nếu lúc trước người đầu tiên cô ấy nhìn thấy là tôi mà không phải Trát Nhĩ thì sẽ thế nào? Cô ấy nói, trên đời này không có nếu như. Ha ha, cô ấy đúng là đặc biệt mà.
Tôi thường ngồi ở trên Hắc Sơn ngắm bầu trời đêm, hi vọng thiên thần có thể chú ý đến tôi, tôi muốn nói với thiên thần rằng: Lần sau, tôi hi vọng mình có thể gặp được cô ấy trước, người con gái thông minh, trắng trẻo, xinh đẹp kia, Lam Nguyệt.
-Toàn văn hoàn-