Đài đá của bộ lạc Mông Tạp dựng ở dưới chân Núi Đá, ngay ở cửa hang lớn, nói là đài đá, thực chất là dùng đá và bùn đắp thành một khoảnh sân bằng phẳng. Trong Bộ Lạc đã có vài căn nhà được cất lên. Lam Nguyệt quy hoạch khu nhà ở ngay tại khu đất trống phía trước Núi đá, khu đất này rất rộng, nhà cửa xây lên có thể đủ cho nghìn người ở. Bạn trẻ Hoắc Lý vẫn đang bận rộn với công việc xây dựng nhà ở.
Mấy ngày qua Lam Nguyệt đều dạy Thạch cách vá và xử lý vết thương, Đạt đáng thương trở thành đối tượng thí nghiệm của Tiểu Thạch. Lam Nguyệt còn phải dạy cả bọn Ô Lệ học bài nữa. Sau khi xây đài đá xong, Lam Nguyệt bảo mọi người buổi tối tập hợp ở trước đài đá, đốt lửa, ăn cơm chung.
“Ngày mai bắt đầu chọn thủ lĩnh, lúc thi đấu không được làm người khác bị thương, rơi ra khỏi đài thì coi như là thua.” Lam Nguyệt nói ngắn gọn.
“Trí giả có đến xem không?” người trong Bộ lạc hỏi. Lam Nguyệt hiểu ý bọn họ là hỏi người làm trọng tài, Lam Nguyệt bèn bảo hai già phụ trách giám sát. Mọi người nghe xong thì sôi nổi thảo luận chuyện chọn thủ lĩnh .
“Hoắc Lý, cậu không tham gia thật à?” Lam Nguyệt hỏi bạn trẻ bên cạnh.
“Không ạ, em chỉ muốn học tập thêm những điều mà trí giả đã dạy em, trở thành một nhân tài kỹ thuật mà chị nói, hì hì”. Hoắc Lý rất rõ ràng với mục tiêu của mình.
“Ừ, cái này cũng quan trọng, Bộ Lạc không thể tách rời kỹ thuật được.” Lam Nguyệt gật đầu, không miễn cưỡng Hoắc Lí đi tham gia.
“Trí giả. . Em. . . Em. . . Muốn. . Nhờ chị giúp một việc.” Bạn trẻ Hoắc Lý lắp bắp nói. Lam Nguyệt thấy cậu căng thẳng như vậy, tò mò nhìn.
“Em muốn xin trí giả ban phúc cho em và Nhã!” Hoắc Lý lấy hết dũng khí hét lên một tiếng, toàn bộ người trong bộ lạc đều quay sang nhìn. Lam Nguyệt đen mặt: trẻ vị thành niên như cậu, được sao? Ban phúc cái gì mà ban phúc? Nhức đầu.
“Hoắc Lý, được đấy, ha ha. . . Nhóc con. . . Đến đấu một trận nào.” Người trong bộ lạc xúm lại trêu chọc. Mọi người lôi kéo Hoắc Lý muốn đi tỷ thí, Nhã thì đỏ mặt bị đám phụ nữ vây xung quanh tra hỏi không ngừng.
“Lam, làm phiền em rồi” Tô cùng Khôn đi tới. Khôn là anh trai, thấy em trai tìm được người mình yêu, nhất định rất vui mừng.
Lam Nguyệt đành phải nhận lời. Cô cực kỳ hối hận tại sao ngày trước lại giải thích cặn kẽ cái chức “trí giả” kia, khiến mọi người trong Bộ Lạc đều cho rằng trí giả là người phát ngôn của thiên thần. Đúng là rảnh rỗi quá nên đi vẽ thêm chuyện cho mình.
Lam Nguyệt bảo Hoắc Lý đi hái bó hoa tươi và lông vũ của gà rừng tới đưa cho Nhã, rồi đứng trên đài đá nói với Hoắc Lí và Nhã mấy lời chúc, đại loại chúc cả hai chung sống hòa thuận, sớm con cái đầy đàn, rồi cầm tay bọn họ đặt lên tay nhau là xong. Không thể trách cô, bảo cô nhảy nhót làm lễ cho ra dáng thần linh sao, không đời nào! Lam Nguyệt cho rằng việc ban phúc của mình quá sơ sài, nhưng người trong Bộ Lạc lại không nghĩ như vậy. Hoắc Lý và Nhã là đôi đầu tiên được trí giả ban phúc, nhận được lời ban phúc từ người phát ngôn của thiên thần thật sự rất đáng hâm mộ. Người viễn cổ cũng có tín ngưỡng của mình.
“Lam Lam, em muốn tôi làm thủ lĩnh không?” Buổi tối, sau một lần lăn qua lộn lại, Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt hỏi.
“Trát Nhĩ muốn làm thì cứ làm, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.” Lam Nguyệt hôn phớt lên khóe môi Trát Nhĩ, ủng hộ người đàn ông của mình.
“Lam Lam, tôi cũng muốn cuộc sống của mọi người trong Bộ Lạc trở nên tốt hơn, cho nên tôi muốn làm thủ lĩnh. Thật ra Mộc Sa cũng được, nhưng tôi sẽ nghiêm túc thi đấu với cậu ấy.” Trát Nhĩ vuốt ve lưng Lam Nguyệt, nói.
“Ừ, có muốn em đến xem không?” Lam Nguyệt hỏi.
“Em bảo cha Sơn với già Lưu giám sát chẳng phải là không muốn đi xem sao, không muốn thì không cần đi đâu.” Lúc tối nghe Lam Nguyệt nói cũng biết cô không muốn đi xem.
“Nếu anh muốn, em sẽ đi, mặc dù chẳng có gì để xem.” Lam Nguyệt bĩu môi, có gì xem đáng xem đâu, thi đấu kiểu lấy sức mạnh để giành thắng lợi, cô không có sức mạnh đáng sợ như bọn họ, nhưng có thể dùng sự nhanh nhẹn khéo léo để giành chiến thắng. Đi xem một đám khoe cơ bắp, nghĩ thôi đã thấy vô vị.
“Ha ha, không cần đi đâu, em cũng không thích mà, em cứ bận chuyện của mình đi, tôi sẽ cướp được vị trí thủ lĩnh.” Trát Nhĩ tự tin nói.
“Không được để bị thương.” Lam Nguyệt cảnh cáo, cô không muốn nhìn thấy Trát Nhĩ bị thương, nếu không cô sẽ nổi điên lên mất.
“Lam Lam. . Tôi yêu em. .” Trát Nhĩ cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Lam Nguyệt.
“Ấy. . . Buông ra . . . Không được. . Không phải mới vừa mới làm xong sao. . . Buông em ra.” Lam Nguyệt không hiểu sao tình huống lại đột nhiên thay đổi như vậy.
“Lam Lam. . Bảo bối. . . Tôi rất muốn. . .Muốn đến đau rồi. . .” Trát Nhĩ tiếp tục dỗ dành.
Lam Nguyệt lần nữa ở trên giường đấm ngực dậm chân, người này đúng là bị làm hư rồi, mỗi lần đều để hắn được như ý, ngày mai phải đuổi hắn ra phòng khách ngủ mới được.
Lam Nguyệt suy nghĩ trong cơn mơ màng, lại rúc sâu vào trong ngực Trát Nhĩ hơn. Trát Nhĩ thỏa mãn ôm cô gái nhỏ của mình, ngủ thật say, ngày mai lại là một ngày tốt đẹp.