Bắt đầu từ hôm qua, Tiểu Hồng không ngừng liếm thân thể của mình, liếm xong thân thể, thậm chí đi liếm cái lều mà nó và Tiểu Hắc vẫn ở. Mộc Thanh suy đoán là nó muốn liếm láp sạch sẽ nơi mà tiểu bảo sắp sinh.
Trừ liếm ra, Tiểu Hồng cũng lộ ra vẻ vô cùng nôn nóng bất an, đến buổi tối, nó không ngừng đi tới đi lui trong lều, thỉnh thoảng dùng móng vuốt dùng sức đạp lên lớp đệm bằng cỏ khô trên mặt đất, hoặc nằm ngửa bụng lên trên. Đầu tiên nó còn để cho Tiểu Hắc ở bên cạnh, đến sau nửa đêm, cũng không biết làm sao, đột nhiên cáu kỉnh cắn xé Tiểu Hắc, đuổi nó ra ngoài. Bình thường Tiểu Hắc ở trước mặt nó luôn uy phong lẫm liệt, lúc này có vẻ rất cam chịu, gầm nhẹ chạy ra ngoài, canh chừng ở đống tuyết bên ngoài.
Từ sau khi Tiểu Hồng đến đây, trừ bỏ lúc đầu có chút nóng nảy, có vài lần cắn mấy con cừu định tới gần địa bàn của nó ra, sau đó cũng dần vào khuôn phép, phần lớn thời gian, Mộc Thanh thấy nó chẳng những cùng Tiểu Hắc như keo như sơn, hơn nữa còn dễ dàng tha thứ Phích Lịch ở trước mặt nó chạy tới chạy lui cưỡi Tiểu Hắc chơi đùa. Nhìn thấy nó hung dữ như vậy, đoán chừng là sắp sinh rồi, cho nên ngay cả Tiểu Hắc cũng không được phép tới gần. Nghĩ vậy, cô liền kéo bọn Thiểm Điện, Phích Lịch cùng mấy đứa trẻ khác vẫn đang canh giữ dòm vào trong lều cỏ không chịu đi, lôi đi chỗ khác, để lại cho nó một khung cảnh yên tĩnh.
Sáng sớm hôm nay, đám người lớn mang theo bọn trẻ vội vàng chạy tới trước lều, phát hiện Tiểu Hồng vẫn chưa sinh, Tiểu Hắc vẫn còn đang đứng ở phía ngoài, trên người đã phủ một lớp tuyết thật dày, nhìn thấy đám người Mộc Thanh chạy tới, lúc này mới dùng sức giũ lông, giũ đi một thân tuyết trên người, ánh mắt lại vẫn chăm chú nhìn Tiểu Hồng ở bên trong.
“Ôi trời, sắp sinh, sắp sinh rồi!”
Na Đóa vừa kêu to một tiếng, Mộc Thanh lập tức nhìn sang.
Tiểu Hồng từ trên mặt đất đứng lên dạng hai chân sau ra, một vật nhỏ đen thui rơi ra ngoài, nó hướng lên trời rống lớn một tiếng.
Tiểu Hắc bổ nhào về phía trước, khi đến trước lều cỏ thì ngừng lại.
Mọi người đều hoan hô, tranh nhau muốn vào xem, Mộc Thanh cũng rất cao hứng, nhưng sợ quấy nhiễu Tiểu Hồng nên vội vàng ngăn cản bọn họ.
Lần đầu tiên làm mẹ, Tiểu Hồng có chút khẩn trương, ở bên người cục cưng xoay tới xoay lui, giống như không biết phải chăm sóc như thế nào. Nhưng rất nhanh hẳn là xuất phát từ mẫu tính, đem nhau thai và máu ăn luôn, sau đó cắn đứt cuống rốn, bắt đầu không ngừng liếm bé con. Chỉ sau một lát, vật nhỏ kia đã loạng choạng đứng dậy, lúc này mắt nó vẫn chưa mở, chuyện thứ nhất khi đứng lên là xoay loạn khắp nơi, đi tìm vú mẹ để bú sữa. Tiểu Hồng nằm trên mặt đất dùng miệng đem nó đến bên cạnh, chuyển tới bụng mình, bé con tìm được vú mẹ, lập tức tham lam mút từng ngụm, trong cổ họng còn phát ra âm thanh ô ô, giống như âm thanh Tiểu Hắc phát ra lúc Mộc Thanh mới nhặt được nó.
Khi bé con đang bú sữa mẹ, Tiểu Hắc muốn nhảy vào, nhưng Tiểu Hồng vẫn không để cho nó tới gần, bỏ lại bé con mới bú được một nửa, lại bắt đầu đi tới đi lui, giống như tâm thần không yên.
“Chắc là vẫn còn một con nữa.”
Không biết Ly Mang tới đây từ lúc nào, cười nói với Mộc Thanh. Hắn trước đây có đỡ đẻ cho cừu mẹ, nên cũng có chút kinh nghiệm.
Ước chừng một canh giờ sau, con thứ hai rốt cuộc cũng đi ra, khác với con đầu tiên, lông toàn thân là màu hồng phấn nhàn nhạt, nhỏ hơn một chút so với con trước, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Chờ hai con đều vây quanh bụng Tiểu Hồng bú sữa, lúc này nó rốt cục chịu để cho Tiểu Hắc tới gần. Chỉ là khi Mộc Thanh muốn đi vào thu đám cỏ khô có dính máu đen, nó vẫn hướng về phía cô phát ra tiếng phì phì trong mũi, thoạt nhìn không vui vẻ gì. Hẳn là xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ hai vật nhỏ trong lòng, cho nên cảnh giác rất cao, Mộc Thanh thử mấy lần, thấy nó phản ứng rất lớn nên bỏ cuộc, đám người lớn mang theo mấy đứa trẻ vẫn chưa xem đã quay về trong phòng. Đi vài bước, đến khi quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Hắc đang đứng ở bên cạnh nó, cúi đầu dịu dàng liếm gáy nó, trong cổ họng phát ra âm thanh khò khè, nghe giống như là đang an ủi nó.
Hai bé con của Tiểu Hắc, mặc dù còn không biết là đực hay cái, nhưng Mộc Thanh chuẩn bị kỹ tên cho bọn chúng. Con lớn gọi là Bố Lai Khắc, nhỏ gọi là Lạp Đức, ý là màu đen và màu đỏ. Cô đối với hai cái tên mình nghĩ ra này rất hài lòng, ít nhất so với Tiểu Hắc Tiểu Hồng nghe phong cách hơn rất nhiều.
Đến buổi tối, Mộc Thanh nấu một bát mì mừng sinh nhật Phích Lịch, lại đáp ứng chờ đến lúc Tiểu Hồng buông lỏng, sẽ cho bé nhận nuôi con nhỏ màu phấn hồng Lạp Đức, lúc này mới dỗ được tiểu thọ tinh được vui vẻ hơn.
Tuyết rơi suốt một ngày một đêm rốt cuộc đến buổi tối thì ngừng lại. Mộc Thanh đi ra ngoài, nhìn thấy Ly Mang cùng mấy người đàn ông đang men theo cây thang trèo lên bên trên mái nhà, dọn sạch đi lớp tuyết đọng. Cô đứng ở phía dưới ngửa đầu nhìn một hồi, cầm lấy cây cào cào tuyết đọng trên mặt đất sang một bên, cho đến khi lộ ra một cái lối nhỏ có thể đi lại được. Trong cổ đột nhiên có vài bông tuyết rơi từ trên mái nhà xuống, hàn ý từng chút một theo cổ đi xuống, cô không khỏi rùng mình một cái.
Ly Mang rất nhanh ngừng làm việc, theo cái thang đi xuống, ôm Mộc Thanh, đặt một nụ hôn ở trên trán cô, thấp giọng cười hỏi: “Lạnh không?”
Mộc Thanh lắc đầu. Ly Mang kéo đôi tay có chút đông cứng của cô đặt vào trong vạt áo của mình, ôm lấy cô đi vào trong phòng, có chút tiếc hận nói: “Đáng tiếc ao nước kia quá, không hiểu sao lại đột nhiên trở nên nóng như vậy.”
Cái hắn nói chính là suối nước nóng ở bên ngoài kia. Nó là từ rất nhiều năm trước đột nhiên xuất hiện sau một cơn địa chấn, đã qua nhiều mùa đông, nơi đó chính là thiên đường nhỏ của vợ chồng bọn họ. Nhưng mùa đông năm nay, bọn họ phát hiện nhiệt độ của nước trong suối nước nóng đột nhiên tăng cao, hiện tại đã lên tới gần nhiệt độ sôi, từ xa nhìn lại nơi đó tràn ngập hơi nước, người bình thường căn bản không có cách nào xuống nước, một ngụm suối nước nóng vì thế mà không giảm nhiệt độ.
Mộc Thanh cũng cảm thấy đáng tiếc, thở dài, cánh tay vòng qua ôm lấy thân thể ấm áp của Ly Mang, cùng hắn trở về phòng. Đi vào trong nhà Ly Mang lập tức lấy bầu rượu vẫn đặt ở trong nước ấm ra, rót cho cô một ngụm rượu kê (rượu ủ từ hạt kê, cũng giống như rượu gạo, ngô…), bản thân hắn cũng uống một hớp, rồi lại đút cho cô một ngụm. Đợi đến khi một bầu rượu đã bị hai người lần lượt uống sạch, Mộc Thanh dần dần cảm thấy ấm bụng hơn.
“Mấy ngày hôm trước nghe em kể chuyện xưa về các vị thần cho bọn nhỏ, trừ thần cây ra, chẳng lẽ cõi đời này còn có các thần khác?”
Thời điểm hai người thu thập xong, chen chúc nằm chung một chỗ, Ly Mang hỏi cô.
Hắn hiện tại cũng giống như bọn Thiểm Điện, ngày càng thích nghe Mộc Thanh kể vài câu chuyện xưa kì quái chưa từng nghe qua, thậm chí buổi tối trước khi đi ngủ, chỉ cần không phải quá mệt mỏi, bằng không sẽ quấn lấy cô bắt kể chuyện xưa rồi mới chịu đi ngủ.
Hôm nay tâm tình cô rất tốt, cộng thêm mới vừa rồi uống rượu, hiện tại mặc dù nằm, cả người nhẹ nhàng bay bổng, giống như đang treo lơ lửng ở trên không trung.
“Cục cưng, trừ thần cây của anh ra, thần tiên trên cõi đời này mà anh không biết còn nhiều lắm!” Mộc Thanh cười ha ha, đưa tay nắm lấy hai má hắn, trái phải trêu chọc hắn, dùng xưng hô mà thỉnh thoảng lúc thân mật hắn gọi cô. Nhưng cô không thích xưng hô thế này, nên thỉnh thoảng vẫn dùng nó làm quà đáp lễ cho hắn.
Ly Mang đem bế cả người cô lên, mặt đối mặt đặt ở trên người mình, kéo đầu cô xuống, tiến hành hôn môi. Mộc Thanh ngửi thấy trong hơi thở của hắn phảng phất mùi rượu nhàn nhạt, thì cảm thấy cả người càng thêm lơ lửng, thật vất vả từ hắn trong khuỷu tay ngẩng đầu lên, thở hồng hộc nói: “Không phải anh muốn nghe chuyện xưa về các vị thần khác sao, rốt cuộc có còn muốn nghe hay không?”
Ly Mang cười, buông lỏng ra đối với kiềm chế đối với cô. Mộc Thanh xoay mình xuống dưới, cuộn mình nằm ở bên cạnh người hắn, lúc này mới kể cho hắn nghe về chuyện Thượng Đế tạo ra loài người và vườn địa đàng (thiên đường).
“Trời đất vào thuở sơ khai, Thượng Đế dùng bùn để nặn thành người, thổi vào trong mũi hơi thở của sinh mệnh, tạo ra người sống có linh khí. Thượng Đế đặt tên cho hắn là Adam. Adam rất cô độc, cho nên Thượng Đế quyết tâm tạo cho hắn một người yêu, nhân lúc hắn đang ngủ say liền gỡ xuống một cây xương sườn của hắn, dùng gốc cây xương sườn tạo thành một người phụ nữ, gọi là gọi Eve. Khi Thượng Đế dẫn Eve đến trước mặt Adam, Adam lập tức biết người phụ nữ này cùng sinh mệnh bản thân có liên hệ, trong lòng hắn tràn đầy hạnh phúc, bật thốt lên lên rằng: “Đây chính là xương trong xương, thịt trong thịt của ta!” Cho nên đàn ông và phụ nữ vốn là một thể, vì vậy đàn ông và phụ nữ sau khi lớn lên đều phải rời cha mẹ, cùng đối phương kết hợp, hai người trở thành một thể.”
Mộc Thanh nói tới đây, quay đầu nhìn Ly Mang. Hắn đang chăm chú nhìn cô, cẩn thận lắng nghe.
“Thượng Đế lại ở phương Đông tạo ra Vườn Địa Đàng (vườn Eden), đặt bọn họ vào đó để bọn họ vui chơi. Nơi đó khắp trên mặt đất đều trải đá quý, tràn đầy cây cối hoa cỏ, tươi tốt vô cùng, hoa quả trên cây còn có thể ăn được. Adam cùng Eve ở trong khu vườn thuộc về chính bọn họ, cung nhau yêu thương, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc. . . . . .”
“Chuyện xưa đã nói xong, như thế nào?”
Mộc Thanh cười hỏi.
Ly Mang im lặng một lúc, đột nhiên dùng sức ôm ghì cô vào trong ngực.
“Có phải em muốn nói, anh là Adam, còn em chính là Eve, em được thần linh dẫn tới trước mặt anh, chúng ta cả đời sống hạnh phúc cả đời ở trong khu vườn địa đàng này, có phải vậy không?”
Mộc Thanh dùng sức gật đầu một cái, lần nữa hôn lên mặt của hắn.
Câu chuyện Vườn Địa Đàng của cô chỉ dừng ở đây, sẽ không có phần sau Thiên đường đã mất*. Cô tin tưởng vào điểm này.
*Thiên đường đã mất, tên tiếng Anh: Paradise Lost
Mùa đông đã qua.
Mùa đông này trôi qua vô cùng yên lành, tràn ngập hạnh phúc. Mộc Thanh cảm thấy phần lớn không khí hân hoan là này do hai tiểu sinh mệnh mới Bố La Khắc và Lạp Đức mang tới. Hai bé con còn chưa đầy ba tháng, lớn là anh trai, nhỏ là em gái, lông xù mũm mĩm, một đen một hồng, thoạt nhìn giống như hai quả bóng nhỏ, đáng yêu vô cùng.
Sau khi băng tuyết tan, đường ra bên ngoài vừa khai thông, Ly Mang và Tả đã ra ngoài một chuyến.
Suốt một mùa đông, bọn họ không có bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài. Trên mặt Ly Mang mặc dù không có biểu hiện gì, nhưng Mộc Thanh biết trong lòng hắn thật ra vẫn có chút bận tâm. Cho nên hiện tại hắn muốn đi ra ngoài thăm dò tin tức, Mộc Thanh cũng không nói gì. Chỉ là cô đối với Dĩ Gia có chút lo lắng.
Bọn họ đi ra ngoài ước chừng nửa tháng. Lúc trở lại, đi theo phía sau có mấy người hình như là người ngoại tộc.
Bọn họ mang đến tin tức, kỳ thực Mộc Thanh cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm. Bộ lạc của mấy người này vừa mới bị Dĩ Gia tiêu diệt, bọn họ trốn thoát, gặp được Ly Mang và Tả đang đi hỏi thăm tin tức. Bởi vì không có nơi để đi nên theo bọn họ lại đây.
Dĩ Gia bị băng tuyết mùa đông ngăn trở một thời gian khá dài, cước bộ ở mùa vạn vật hồi sinh này lại tiếp tục hùng dũng tiến về phía trước, không chút do dự.
Sau khi Ly Mang từ bên ngoài trở về vẫn mặt mày ủ ê, tâm trạng nặng nề.
Mộc Thanh cùng hắn chung sống nhiều năm như vậy, tâm tư của hắn hiển nhiên không thể giấu cô được.
Cô không hy vọng đưa ra quyết định mà cô phỏng đoán kia, nhưng cô lại có cảm giác là, cuối cùng hắn nhất định vẫn cứ làm như vậy, cho dù cô ngăn trở, cô nghĩ, hắn cũng sẽ không nghe cô.
Cho nên chỉ một ngày sau đó, khi hắn nói với cô, hắn nhất định phải đi tìm Dĩ Gia, cô cũng không ngạc nhiên.
Cô chẳng qua chỉ nhìn hắn, rất bình tĩnh nói với hắn, cô muốn cùng đi với hắn.