"Chị nói..
nhớ ra gì cơ?" Tạ Yến trưng vẻ mặt khó hiểu nhìn Eva.
"Chị..
hình như đã từng học trường này rồi.
Cái tên này nghe quen quen.
Monica..
Monica.." Eva vỗ vỗ trán: "Đúng rồi, là một trong những vị học bá nổi tiếng nhất ở trường! Còn là trường nước ngoài nữa.."
"Học bá?"
"Học bá?"
Hai âm thanh tựa hồ phát ra cùng lúc.
Tạ Yến nghi hoặc nhìn Diệp, tại sao phản ứng của chị ấy có hơi..
quá?
"Đúng rồi, cô ấy là học sinh giỏi nhất trường đó đó." Eva kích động kể lại.
"Cô ấy là thần tượng của toàn bộ học sinh trong trường, từ lớp lớn đến lớp bé.
Giáo viên nào cũng rất ưu ái cô ấy..
Cô có còn nhớ hồi năm nhất cao trung không? Hồi ở trường đó đó?"
"Dừng!" Diệp đưa tay ra hiệu dừng lại, sau đó hỏi: "Giáo viên ưu ái? Thần tượng của toàn bộ học sinh? Học sinh giỏi nhất? Cô có chắc đang nói về tôi không?"
"Chắc chắn rồi!" Eva lườm Diệp.
"Cô không nhớ gì à?"
"Có, nhưng đều không phải như vậy."
"..."
Eva ho ho mấy cái.
"Thôi được rồi, tôi sẽ kể hết cho cô nghe vậy.
Lúc đó ở trường cô còn chưa trở nên nổi tiếng như thế."
"Tôi nhớ là mình không đủ điều kiện để học ở trường ấy nên đã xin chuyển trường."
"..."
Không đủ? Thừa thãi luôn, đủ cái gì mà đủ.
Đúng là học bá.
"Tuy cô không tới lớp thường xuyên nhưng mà điểm số vẫn cao ngút trời còn gì? Còn không đủ điều kiện để qua môn gì nữa? Học sinh bình thường chỉ cần 70, 80 điểm là mừng rơi nước mắt rồi."
"Không phải..
điểm đó vừa đủ để qua môn sao?" Diệp nhăn mày.
"..."
Eva thực sự không muốn nói chuyện nữa, quả nhiên tư duy của học bá và người thường đúng là khác nhau.
"Vậy..
chị Diệp giỏi lắm ạ?" Tạ Yến nhìn Eva.
"Đúng, đúng, đúng.
Nói cho em biết, giáo viên nào cũng khen ngợi cô ấy không ngớt.
Bài kiểm tra nào của cô ấy cũng được 95 điểm.
Mà quan trọng là..
bài nào cũng giống nhau, chỉ 95 điểm không hơn không kém! Môn nào cũng vậy, nhấn mạnh thêm là bài kiểm tra nào của cô ấy cũng được 95 điểm."
"Môn nào cũng 95 điểm? Bài nào cũng được 95 điểm?" Tạ Yến cảm thấy thế giới quan của cô đang lung lay.
Điểm số đều như vậy..
không phải là vô tình chứ? Mà vô tình thì..
làm sao điểm số môn nào cũng đều như nhau chứ?
"Mấy nữ sinh trong trường tất nhiên là không phục rồi, vì thế vô cùng ghen ghét cô ấy, bảo cô ấy xấu xí này nọ nên không dám đi học thường xuyên, còn bảo đó là do có gia sư ở nhà kèm cho cô ấy." Eva lại tiếp tục kể.
"Những nữ sinh đó cũng là con nhà có quyền có thế, vậy nên họ đã lén đi điều tra về cô ấy và kết quả là..
Em đoán đi?"
"Không tra được?"
"Đúng vậy.
Nhưng họ lại lấy được hình ảnh của cô ấy từ trên diễn đàn trường, mà đối tượng đăng lại là học sinh cùng lớp với Monica." Eva cười gượng.
"Thú thật chị cũng ganh tị với cô ấy lắm, nhưng khi thấy ảnh của cô ấy, chị lại càng ganh tị hơn.
Lúc đó chị nghĩ nhà cô ấy thực sự mời gia sư về kèm riêng cho cô ấy học tối học ngày hay đút lót cho nhà trường, giáo viên để nâng điểm số.."
"Ồ.." Tạ Yến gật gật đầu.
"Sau đó thì thế nào ạ?"
"Sau đó những nữ sinh khác cũng nghĩ như vậy và thách thức cô ấy, bọn họ cùng nhau thảo luận, rồi tìm đề mang đến cho cô ấy giải.
Nếu được thì cô ấy được công nhận là thiên tài..
Còn nếu không..
ngôi trường đó là ngôi trường không phù hợp với cô ấy."
Tạ Yến ngầm hiểm, nếu như chị ấy không làm được thật thì..
chị ấy sẽ phải chuyển trường.
Thật quá đáng.
Hơn nữa, cái đề đó chắc chắn không dễ dàng gì.
Eva ngước mắt lên, tầm mắt mơ màng nhìn bóng lưng Diệp đang đứng dậy khỏi ghế đi quay phim.
Bóng dáng nhỏ nhắn cô độc nhưng lại mang cho người ta cảm giác đặc biệt vô cùng.
Cô lại tiếp tục kể câu chuyện cho Tạ Yến.
"..
Chuyện đó nhanh chóng lan truyền khắp trường.
Ai cũng muốn xác định xem điều đó là thật hay giả, vì thế họ đã thực sự làm điều đó.
Cô ấy chỉ hỏi họ đây là đề gì, họ bảo đây là đề khảo sát chất lượng, nếu cô ấy không làm được hết thì phải tìm trường khác phù hợp với cô ấy.
Em biết cô ấy phản ứng như thế nào không?"
"Không ạ?"
"Cô ấy cực kì bình tĩnh làm đề, sau đó bỏ đi." Eva thở dài, hơi hơi rùng mình.
"Cái đề mà mấy người đó đưa cho, cũng đâu phải dễ? Lúc đó cô ấy mới chỉ là học sinh cao trung năm nhất, mà đề đó..
là đề thi vào đại học.
Kết quả thực sự làm bọn chị chết sững.
Cô ấy làm đúng tất cả, chỉ để sót lại duy nhất một câu bỏ trống, không làm.
Điều này chứng minh cái gì? Nếu mời cả gia sư đại học về dạy cho học sinh cấp 3, thì có thể.
Nhưng nếu học lực của cô ấy chỉ dựa vào gia sư thì làm câu nào cũng đúng chắc? Rồi sau đó.."
"Sau đó thế nào ạ?"
"Bọn họ còn chưa kịp tiêu hóa được tin tức này thì tin tức mới lại giáng xuống đầu.
Ngày hôm đó, cô ấy làm thủ tục chuyển sang trường khác.
Cuộc thách thức của bọn chị không biết sao lại tới tai giáo viên."
"Giáo viên nào cũng xuýt xoa tiếc rẻ, đồng thời tức giận quở trách bọn chị đã hai tay dâng nhân tài cho trường khác, làm vẻ vang trường người ta." Nhớ lại, Eva cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
"Sau đó ngày nào các giáo viên cũng làm một bài ca riêng để ca trước mỗi tiết học, bọn chị cũng thuộc luôn.".