Thanh Diệp mua một ít trứng với mì, trưa nay cô định nấu mì trứng.
"Có muốn tới nhà tôi ăn không?"
Lắc đầu, haizz, tự dưng lại nhớ tới tên đó nhỉ.
Tối nay rồi sang bên đó cũng được.
Đằng nào anh ta cũng phải chết.
Đôi mắt của cô lóe lên tia lạnh lùng.
...
Về tới nhà rồi, cô cởi bỏ đôi giày ra để trên tủ.
Đem mì với trứng bỏ vô tủ lạnh, cô ra sofa nằm.
Cả ngày ở nhà thế này chán quá.
Kiếm việc gì làm giờ?
Rút điện thoại ra, ồ, không ngờ lại có một tin nhắn nước ngoài.
Mở tin nhắn ra xem, đập vào mắt cô là một tấm hình selfie, nổi bật nhất là mái tóc undercut vàng sáng chói của người trong hình.
Nhìn vào gương mặt, là một chàng trai phương Tây tầm hai mấy tuổi, rất điển trai, đôi mắt xanh có chút đào hoa, gương mặt cười vô cùng tươi tắn.
Alan: Darling, em đi rồi à? Ôi tiếc quá, nhưng không sao anh sẽ tới đó.
Trong thời gian chờ đợi, nếu nhớ anh thì có thể mở ảnh ra xem nhé.
Gương mặt cô xám xịt.
Ngay lập tức có cuộc gọi tới, là cái người tên là Alan đó.
"Alo?"
"Darling, ôi anh nhớ em chết mất.
Sao em đi mà không nói với anh trước vậy?"
"...Là nhiệm vụ cấp S."
"Gì? Cấp S? Sao người đó lại để em đi một mình chứ? Darling, em chờ đó."
"Anh định làm gì?" Thanh Diệp bỗng cảm thấy bất an.
Chưa bao giờ tên này không phá hỏng chuyện của cô cả.
"Anh bay qua đó liền! Chờ anh! Tút......"
"Khoan! Này! Alo!" Thanh Diệp đen cả mặt.
Cái tên Alan này là trợ thủ của người đó, lớn hơn cô 2 tuổi và có một sở thích kì lạ: thích bám đuôi cô.
Từ nhỏ cô đã không thích anh ta, nhưng anh ta vẫn cứ bám dính lấy cô như cái nam châm vậy.
Mỗi lần anh ta xuất hiện y như rằng sẽ có rắc rối.
Chắc người đó sẽ không để anh ta đi đâu.
Thế rồi Thanh Diệp quăng điện thoại ở trên tủ đầu giường rồi đứng dậy, vươn vai một cái.
Aizz, đi máy bay từ sáng sớm, giờ hơi mệt rồi.
Cô bước về phía phòng ngủ mà không hề hay biết là Alan sẽ tới thật.
...
"Amon, tôi muốn đi thành phố B." Alan đang đứng trong căn phòng của một ai đó.
Căn phòng bố trí khá đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi như những căn phòng khác, với màu chủ đạo là màu đen và xám, hệt như tính cách của chủ nhân.
Bên chiếc bàn làm việc bên cửa sổ là một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế chủ tịch.
Hắn tầm ba mươi tuổi, mái tóc màu đen tuyền, đôi mắt đen sâu thẳm như không thấy đáy như được khảm trên gương mặt đẹp hoàn mỹ như bức tượng kiệt tác của Chúa.
Nắng qua cửa sổ chiếu vào phòng làm nổi bật ngũ quan của hắn ta.
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng kéo thẳng thành một đường không cười hay thể hiện chút cảm xúc nào cả, mà đơn thuần chỉ là lạnh nhạt.
Thân hình cao lớn qua bộ vest nam tính chuẩn người mẫu làm cho hắn ta càng thêm nổi bật.
"Được thôi." Người đàn ông gọi là Amon cất giọng nói trầm thấp lạnh lẽo trả lời.
Hắn ta ngả người ra sau, nhắm mắt lại không biết đang nghĩ gì.
Alan chợt thấy bối rối.
Tại sao Amon lại dễ dàng để mình đi như thế? Hai lần Hy làm nhiệm vụ cấp S không lần nào mình không bị giữ lại đây cả, tại sao lần này...
"Không muốn đi nữa?" Amon chợt mở miệng.
Alan giật mình.
Hừ, thôi không suy nghĩ nhiều, đi thì đi vậy.
"Đi chứ! Chào nhé, nhớ đừng làm phiền chúng tôi đấy." Alan cười cợt nhả, sau đó nhanh chân đi thu dọn hành lý đi ngay lập tức.
Đằng sau lưng anh từ từ truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông:
"Giúp cô ấy hoàn thành, càng nhanh càng tốt."
"Biết rồi, biết rồi!" Alan dường như bỏ ngoài tai lời nói đó, anh vọt ra ngoài.
Darling, anh tới đây!!
...
Thanh Diệp đang ngủ bỗng dưng phát hiện ra tiếng ồn kỳ quái.
Cô mở mắt, lập tức phòng bị.
Tiếng ồn càng lúc càng to hơn.
Là tiếng trực thăng? Cô giật mình.
Lẽ nào tổ chức có chuyện?
Lúc này điện thoại của cô lại rung lên báo tin nhắn.
Mở tin nhắn ra, là từ Alan?
Alan: Anh tới rồi!
Ba chữ đơn giản, đối với cô chẳng khác nào ba đạo sấm sét đánh một lúc xuống đầu.
Cái tên chết tiệt này!
Chạy ngay ra trước sân nhà, đập vào mắt cô là chiếc máy bay trực thăng của tổ chức, cùng với một người đang đu thang dây trên máy bay.
Phịch!
Chiếc vali màu đen đáp xuống đất cùng cái tên phiền phức đó.
Anh ta mỉm cười rực rỡ, sau đó quay lưng vẫy tay với chiếc trực thăng kia; trực thăng liền rời đi.
"Hi, darling! Anh tới rồi..." đây.
Bốp!
Bàn tay của Alan chặn lại ngay mắt cá chân của Thanh Diệp đang ở trên vai mình.
Bàn tay nhỏ bé của cô nhanh chóng vo lại, hướng thẳng mặt Alan mà đánh, nhưng anh ta né được.
"Cút!" Cô nghiến răng phun ra một chữ, lại bổ thêm một quyền.
Anh ta bắt lấy tay cô cười tà tứ:
"Darling, cách chào hỏi của em vẫn đặc biệt như thế.
Không sao, anh thích."
"Thích cái đầu nhà anh! Cút!" Cô gằn lên từng chữ, lại đánh thêm mấy chỗ nhưng anh ta nhanh chóng né được, còn giả ngu:
"Hể, sao lại là thích cái đầu nhà anh chứ.
Không sao, ít ra đầu anh cũng rất đẹp." Anh ta đưa tay vuốt vuốt tóc.
"Đẹp cái đầu anh!" Cô đen mặt, vung thêm một đấm.
Anh ta bắt lấy cổ tay cô rồi gí lên mặt anh ta.
"Đúng rồi nha.
Đầu anh rất là đẹp.
Mặt anh cũng rất đẹp này, darling, em muốn sờ thử à?"
"Bỏ ra! Tôi bảo anh cút đi mà?"
"Là Amon cho anh đi đấy nhé, có muốn đuổi anh về cũng không được đâu!" Alan lại cười sáng chói.
"Amon cho anh đi?" Thanh Diệp có vẻ hết sức bất ngờ.
Không ngờ người đó lại cho Alan đi? Lẽ nào tên Trần Hạo này thực sự rất lợi hại à?
"Ừm, giờ thì anh chính thức được ở với em nhé." Nhanh như cắt, Alan xách hành lí rồi vọt nhanh vào trong nhà Thanh Diệp.
Cô không còn tâm trạng đâu mà để ý tới Alan nữa.
Cô thẫn thờ một lúc rồi thở dài.
Xem ra người đó vẫn không tin tưởng mình.
Đã vậy thì phải hành động ngay.
Bàn tay cô nắm chặt lại, đôi mắt hoa đào trong suốt hơi híp lại, rồi trở nên lạnh lẽo..