Viễn Khê

Chương 140: Phiên ngoại : sinh hoạt hạnh phúc (6)



Ăn xong bánh chẻo, mọi người tán gẫu một hồi, Cố Khê dưới ánh mắt thúc giục của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi lên lầu thực hiện “giấc ngủ trưa”.

Cửa phòng bị đóng lại, khóa trái. Cố Khê ngưỡng đầu, Triển Tô Nam cúi đầu xuống, không chút nhẹ nhàng, như ‘mưa rền gió dữ’ mà hôn môi thật sâu. Nháy mắt, Cố Khê xụi lơ ở trong ngực hắn, khí lực cả người như bị đối phương hút đi. Kiều Thiệu Bắc từ phía sau ôm lấy Cố Khê, cởi từng nút áo len của cậu ra, Cố Khê phối hợp giơ hai tay lên, để đối phương dễ dàng cởi áo ấm của cậu ra.

Đã bao nhiêu lâu không thể tùy ý hôn môi như thế? Ngay cả Cố Khê đều bị kích tình khơi dậy dục vọng. Cậu say tình mà rên rỉ, tay phải bị Kiều Thiệu Bắc ở phía sau bắt được, cách quần xoa lên nơi sưng phồng của đối phương. Thấy hai người tựa hồ định làm ở ngay cửa, Cố Khê lo sợ mà đẩy đẩy Triển Tô Nam, muốn giải phóng tự do cho miệng của mình.

“Đừng, lên, lên giường,…”

Triển Tô Nam ‘ba lên năm xuống’ chỉ trong tích tắc đã cởi hết ràng buộc trên người, lôi kéo Cố Khê đi về phía giường. Kiều Thiệu Bắc động tác cũng cực nhanh, lột sạch sẻ chính mình, chỉ có Cố Khê là vẫn còn mặc đồ.

Hai người đàn ông trước mặt – to cao khoẻ mạnh, cơ bắp cân sứng, mặc dù Cố Khê đã sinh con cho hai người này, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà đỏ mặt. Thứ ở giữa hai chân của hai người kia thật là đáng sợ.

Ngón tay Cố Khê run rẩy cởi nút áo sơ mi của mình; Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã tự mình cởi đồ, cứ trần truồng như thế đứng nhìn Cố Khê ở trước mặt bọn họ tự cởi quần áo. Cố Khê cởi đến nút thứ hai thì không sao cởi được nữa. Gương mặt đỏ hồng như muốn nhỏ máu, cậu xoay người đưa lưng về phía hai người.

Xoay lưng lại cởi quần áo, nhưng cậu vẫn cảm nhận được có hai cặp mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào lưng cậu, tựa như muốn đốt cháy cậu vậy. Thật vất vả mới đem quần áo cởi hết ra, trái tim của Cố Khê đập liên hồi, tựa như ngựa thoát dây cương vậy, giây tiếp theo, liền có hai người chồm tới, một người giữ lấy hông cậu, một người giữ lấy bờ vai cậu.

“Tiểu Hà…” Triển Tô Nam hôn lên vai Cố Khê, đưa tay xoa xoa cái bụng đã bằng phẳng của cậu.

Kiều Thiệu Bắc hôn cổ Cố Khê, giọng nói đầy thở gấp, hỏi: “Hôm nay có thể bắn vào trong không?”

Cố Khê nhịn không được rên rỉ.

“Tiểu Hà, anh muốn bắn vào trong, hôm nay anh muốn bắn vào trong.”

Kiều Thiệu Bắc vội vã xao xoa tấm lưng trần của Cố Khê, vuốt ve cùng hôn lên khắp thân thể cậu. Triển Tô Nam tránh ra, Kiều Thiệu Bắc ôm Cố Khê đặt lên trên giường, Triển Tô Nam đem quần lót cùng bít tất trên ngừơi Cố Khê toàn bộ cởi hết.

Trong nháy mắt, thân thể không còn gì che chắn, từng đợt từng đợt lửa tình nóng rực không ngừng đập tới, đốt cháy cậu đến không còn gì. Cố Khê không hề tránh né, mặc dù cậu vẫn bị động như cũ. Hai tay ôm lấy Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê cho phép mình tự do động tình, hai chân tách ra bị người xâm nhập, bộ phận đại biểu cho người song tính tiến vào trong miệng của một người.

“Ngô!” Giờ khắc này, kích thích lập tức đạt đến đỉnh điểm.



“Tô Nam… Thiệu Bắc… Tô Nam… Thiệu Bắc…” Cố Khê say mê rối loạn…”Em yêu các anh… Em yêu các anh…”

Động tác của hai người bất chợt khựng lại. Cố Khê ôm chặt lấy Triển Tô Nam, ghé vào lỗ tai hắn mà rên rỉ: “Em yêu anh, em yêu anh… Tô Nam… Tô Nam…”

“Tiểu Hà!” Kiều Thiệu Bắc kéo Cố Khê, để cậu nhìn chính mình, vô cùng kích động đòi hỏi: “Nói yêu anh! Nói yêu anh!”

Cố Khê vươn một tay ôm lấy cổ Kiều Thiệu Bắc, đưa mình tới gần: “Em yêu anh, Thiệu Bắc… Em yêu anh em yêu anh… Vẫn luôn, vẫn luôn, yêu các anh…”

Trong mắt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lộ ra khiếp sợ, không thể tin được bọn họ đang nghe được cái gì. Cố Khê một tay nắm chặt tay Kiều Thiệu Bắc, chôn mặt mình ở trong lòng Triển Tô Nam, không hề đè nén lại khát vọng của bản thân. “Vẫn, vẫn luôn yêu các anh.. Từ khi gặp được các anh… Em đã yêu, đã yêu các anh từ lâu… Vẫn luôn, chỉ yêu các anh..”

“Tiểu Hà…” Triển Tô Nam ngồi dậy, Kiều Thiệu Bắc run rẩy hôn lên đầu Cố Khê.

“Cám ơn các anh, vẫn, luôn đi tìm em…”

“Tiểu Hà…” Viền mắt Triển Tô Nam đỏ bừng.

Kiều Thiệu Bắc vuốt ve thân thể Cố Khê, thanh âm khàn khàn: “Anh cũng vậy… Vẫn chỉ yêu mình em. Từ lần đầu anh gặp được em, anh vẫn luôn nghĩ đến em, vẫn luôn muốn gặp em thêm lần nữa, gặp được lần thứ hai sẽ muốn gặp lần thứ ba… Muốn giống như vậy ôm lấy em, yêu em, làm tình với em…”

“Tiểu Hà… Xin lỗi… Xin lỗi, đã làm em bị thương…” Triển Tô Nam hôn lên mặt Cố Khê nơi đã từng bị hắn đánh qua, lòng đau như đao cắt, “Anh vẫn luôn cầu khẩn có thể trở lại trước đây, trở lại cái ngày mà chúng ta quen biết. Anh sẽ tỏ tình với em, yêu em.”

“Yêu em đi… Tô Nam… Thiệu bắc… Yêu em đi…”

Triển Tô Nam tiến vào trong cơ thể Cố Khê, động tác nhẹ nhàng, đây là giới hạn cậu có thể chịu đựng nổi. Triển Tô Nam không nói nhảm nữa, hôn lên mặt Cố Khê, phần eo lên xuống đều đặn. Cố Khê nằm sấp xuống, lộ ra bộ vị cần được người âu yếm của bản thân, khát vọng muốn Kiều Thiệu Bắc tiến vào.

Vốn Kiều Thiệu Bắc đã không thể nhịn được nữa, nghe được Cố Khê nói yêu y, lí trí của y hoàn toàn đứt dây. Ngón cái trực tiếp cạy mở cúc nhị kín chặt ra, Kiều Thiệu Bắc đưa đẩy ngón tay. Cố Khê ngửa đầu, nửa híp mắt, thân thể phối hợp.

“Tiểu Hà, nói yêu anh đi, nói yêu anh đi!”

“Yêu… Yêu… Vẫn luôn yêu… Tô Nam… Thiệu bắc…” ba năm, rồi mười hai năm… Trong lòng em, vẫn luôn chỉ có hai anh, chưa bao giờ thay đổi.

“Tiểu Hà, anh không nhịn được nữa.” Rút hai ngón tay ra, vật cứng của Kiều Thiệu Bắc đặt ở ngay nơi chưa hoàn toàn nở rộ của Cố Khê, dùng sức đi vào.

“Ngô…”

Thân thể trong nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng Cố Khê không hề lui bước, trái lại còn gắng kề cận người phía sau. Kiều Thiệu Bắc cũng hoàn toàn mê loạn, y đầy hăng hái mà đâm thẳng vào trong cơ thể ấm áp của Cố Khê, móng tay Cố Khê bấu chặt lấy bờ vai Triển Tô Nam, đôi mi thanh tú nhíu lại, trên mặt lại mang theo hạnh phúc khi thân thể được lấp đầy.

“Tiểu Hà… tiểu Hà của bọn anh… tiểu Hà của Thiệu Bắc và Tô Nam… Bọn anh yêu tiểu Hà…”

Chú ngữ vang lên lần nữa, Cố Khê thả lỏng chính mình, để cho bản thân đắm chìm vào trong niềm vui sướng và hạnh phúc do hai người này mang đến. Cậu không quan tâm mình không thể kết hôn với hai người này, không quan tâm, một chút cũng không quan tâm. Cậu chỉ quan tâm, mình có thể sinh con cho bọn họ hay không, mình có thể trở thành tiểu Hà được làm bạn và ở bên cạnh bọn họ vĩnh viễn hay không.

Tô Nam… Thiệu bắc… Em yêu các anh a… Trước đây em tự ti thân thể bẩm sinh này của mình… Hiện tại, em lại cảm thấy may mắn thân thể của mình như vậy. Em muốn sinh cho các anh những đứa con thuộc về ba chúng ta; em muốn được ở lại bên cạnh các anh; em muốn được các anh yêu thương như thế này. Nếu như, khi đó, em nói cho các anh biết tình trạng thân thể của em, nói cho các anh biết em yêu các anh, có lẽ bây giờ chúng ta đã có sáu bé con… Xin lỗi, xin lỗi… Cám ơn các anh, vẫn không buông tay em.

Trận hoan ái đã rất lâu mới có được này đã định trước sẽ không kết thúc quá nhanh. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nghe theo yêu cầu của Cố Khê mà đem toàn bộ tinh hoa của bọn họ bắn hết vào trong cơ thể của Cố Khê. Cố Khê sẽ không nhanh như thế lại mang thai, nhưng người này lại muốn có con của bọn họ, bọn họ chỉ đành cố gắng nỗ lực. Ở trước khi Cố Khê từ bỏ, bọn họ sẽ không cướp đoạt đi quyền lợi được sinh con cho bọn họ của người này, đây là tiểu Hà của bọn họ, bọn họ phải dâng hiến tất cả cho tiểu Hà.

Ý thức của Cố Khê lẫn lộn giữa hiện thực và quá khứ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhớ lại chuyện bánh bao chiên đã khiến cho ký ức phủ đầy bụi của cậu một lần nữa mở ra. Là từ khi nào thì yêu thương bọn họ? Cố Khê đã không nhớ rõ từ lâu. Coi như từ sau khi cậu và bọn họ quen biết nhau, cậu và bọn họ chưa từng tách ra. Cho dù sau khi hai người tốt nghiệp, thi lên đại học, trong cuộc sống của cậu cũng tràn đầy hình bóng của hai người.

Ngón tay vuốt ve lên vết sẹo mờ nhạt ở trên bụng Triển Tô Nam, Cố Khê nỉ non yêu cầu: “Đừng rời bỏ em… Đừng rời bỏ em…”

“Bọn anh vĩnh viễn sẽ không rời bỏ em.”

Đừng rời bỏ em… Tô Nam… Thiệu bắc… Đừng rời bỏ em nữa… Cố Khê bụm lấy vết sẹo bị đạn bắn ở trên bụng Triển Tô Nam, giờ khắc này, cậu mới dám nói cho đối phương biết nỗi sợ hãi khi đó của cậu.

“Đừng rời bỏ em… Đừng rời bỏ em…”

“Không rời bỏ em… Vĩnh viễn không rời bỏ em…”

Triển Tô Nam biết Cố Khê đang sợ cái gì, hắn từng một lần ‘chín cửa chết một cửa sống’. Hắn sẽ không lại đẩy mình vào trong nguy hiểm, sẽ không lại để cho mình bị thương.

Kiều Thiệu Bắc cũng biết Cố Khê đang sợ cái gì, y và Triển Tô Nam sẽ cùng nhau bảo vệ Cố Khê trong vòng tay vững chắc của bọn họ, hôn lên môi cậu, y hứa hẹn: “Chúng ta sẽ sống cùng nhau đến răng long đầu bạc.”

“Ừ…” Ý thức từ từ bay xa, dù cho có trôi qua đi vài chục năm, cậu vẫn không thể quên được nỗi sợ hãi của ngày đó.



Mở cửa biệt thự ra, Cố Khê cầm mấy túi đồ ăn đi vào nhà. Hôm nay cậu không đi làm thêm, hai người kia yêu cầu tối nay muốn ăn thức ăn do cậu nấu, vì vậy cậu phải chuẩn bị nguyên liệu trước.

Đem túi thức ăn đến phòng bếp, Cố Khê lau đi một ít mồ hôi trên mặt. Đã quen biết hai người kia một năm, nhưng Cố Khê vẫn thường xuyên cảm giác mình đang nằm mơ. Hai người kia đã học đại học, còn cậu thì học năm hai trung học. Dưới yêu cầu mãnh liệt cùng nhõng nhẽo, cứng có mềm có, Cố Khê gần như rời khỏi ‘túp lều’ chuyển tới sống ở biệt thự của hai người. Bất quá cậu vẫn kiên trì đi làm thêm, thế nào cũng không chịu để hai người nuôi cậu, cuộc sống bây giờ với cậu mà nói là chưa từng tưởng tượng qua.

Lặt rau, rửa rau, thái thịt … 5 giờ, Cố Khê bắt đầu nấu ăn, thế nhưng đợi đến 6g hơn vẫn chưa thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc trở về. Bên ngoài, trời bắt đầu mưa, phản ứng đầu tiên của Cố Khê là – hai người kia có mang theo dù không? Ah, cậu cười chính mình, bọn họ đều lái xe, không cần dùng dù. Bất quá theo như thường lệ, nếu cậu không đi làm thêm thì hai người sẽ về nhà rất sớm, hay trường học có việc gì?

Đột nhiên Cố Khê cảm thấy trong lòng hoảng hốt, cậu đi tới phòng khách, từ cửa sổ sát đất nhìn ra phía ngoài, nhìn hồi lâu cũng không thấy hai người kia xuất hiện.

Mình có nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút không? Cố Khê suy nghĩ giữa nên và không nên. Mình chỉ là một người bạn, không nên can thiệp vào việc riêng của Tô Nam và Thiệu Bắc, mình chờ một chút là được rồi, thật ra mình cũng không ngại phải chờ hai người họ.

Đang nghĩ như thế, di động của cậu vang lên, vừa nhìn thấy là Tô Nam, Cố Khê lập tức bắt máy. “Tô Nam?”

“Tiểu Hà…” Thanh âm của đối phương rất suy yếu.

Máu trên mặt Cố Khê nháy mắt biến mất: “Anh làm sao vậy?!”

“Tiểu Hà… Anh ở, ở chỗ đó, chỗ của em… Anh, bị thương, không thể để bọn họ phát hiện, em, lại đây một chút. Cẩn thận, xem thử có người, theo dõi em không.”

“Anh chờ em! Em lập tức tới!”

Cố Khê ngắt điện thoại, cả người luống cuống. Tát vào mặt mình một cái thật mạnh để mình bình tĩnh lại, Cố Khê vọt tới trước tủ TV, mở ngăn kéo đựng đồ y tế ra. Bị thương, Tô Nam bị thương. Cắn chặt môi, tay Cố Khê run rẩy từ trong ngăn kéo tìm ra băng gạc, thuốc giảm sốt tiêu viêm, bông y tế, một chai cồn, và một số thuốc cậu biết cách sử dụng. Đem toàn bộ thuốc bỏ vào bịch ni-lông, rồi nhét vào trong túi xách, Cố Khê cũng không cầm dù, cứ như thế xông ra ngoài.

Không hề nghĩ có tốn tiền hay không, Cố Khê chạy ra khỏi nhà, gọi một chiếc taxi. Nhớ kỹ lời dặn của Triển Tô Nam, cậu để taxi dừng lại nơi cách ‘túp lều’ hai con đường, sau đó cậu xuống xe, một đường quẹo trái quẹo phải – từ đường lớn quẹo vào đường nhỏ, từ đường nhỏ rẽ vào ngõ hẻm. Đối với vùng này, không ai có thể quen thuộc hơn Cố Khê, cậu vừa đi vừa nhìn về phía sau, xem thử có người nào khả nghi đi theo cậu không.

Trong lòng như muốn nổ tung, Cố Khê chạy tới ngõ hẻm đi tới túp lều. Nuốt nuốt nước miếng để làm dịu đi cổ hộng khô khốc, cả người Cố Khê uớt đẫm, cậu lên tinh thần chạy tới nơi, sau đó … cậu ngây ngẩn cả người, một giây sau, da đầu cậu tê dại, nhanh chóng chạy vọt tới.

“Tô Nam!”

Người bị thương đang ôm chặt bụng, suy yếu tựa vào bức tường. Cố Khê sợ muốn chết. Cũng không biết mình làm cách nào để lấy chìa khoá từ trong túi xách ra, hai tay của Cố Khê run như bị kinh phong.

Mở cửa ‘túp lều’ ra, Cố Khê đỡ Triển Tô Nam đi vào. Trước tiên đem người đỡ đến trên giuờng, sau đó cậu nhanh chóng đóng cửa lại, khóa trái, cài then cửa lại. Vẫn thấy không an toàn, cậu kéo bàn nhỏ qua, chặn cửa lại.

Trên giường còn giữ lại đệm chăn trước kia của Cố Khê.

Cậu lau lau nước mưa trên mặt, từ trong túi xách lấy thuốc ra, môi run run, hỏi: “Anh bị thương ở chỗ nào? Bị thương ở chỗ nào?”

“Tiểu Hà.” Triển Tô Nam giơ tay dính đầy máu tay cầm lấy tay lạnh lẽo đang không ngừng run rẩy của Cố Khê, tĩnh táo nó: “Ở bụng, trúng đạn, bất quá không phải nơi nguy hiểm. Em yên tâm, anh không chết được. Anh đã báo cho Thiệu Bắc, một lát nữa cậu ta sẽ tới.” Kỳ thực, hắn báo cho Cố Khê trước, 20 phút sau mới báo cho Kiều Thiệu Bắc.

Tô Nam trúng đạn… Tô Nam, trúng đạn… Đó không phải là tình tiết chỉ có trong phim ảnh sao? Cắn mạnh vào môi để mình bình tĩnh lại, Cố Khê gật đầu biểu thị đã biết. Cậu vén áo của Triển Tô Nam lên, thấy được vết thương bị súng bắn.

“Tô Nam, anh chỉ em, chỉ em phải làm sao, em có đem thuốc theo, đem cồn và băng gạt theo, anh chỉ em.” Thanh âm của Cố Khê vô cùng run rẩy.

Triển Tô Nam thấy Cố Khê mang thuốc tới, hắn chịu đựng đau nhức, nói: “Truớc tiên, em dùng cồn tiêu độc cho anh, sau đó rải thuốc tiêu viêm, rồi băng lại. Chờ Thiệu Bắc đến đây, anh sẽ đi bệnh viện.”

Nói không nên lời, Cố Khê nhanh chóng lấy bông y tế, cồn, viên con nhộng giảm sốt ra, dựa theo Triển Tô Nam chỉ cậu, từng buớc từng bước làm xong. Toàn thân cậu lạnh lẽo, trong mắt chỉ có vết thương đang không ngừng chảy máu của Triển Tô Nam. Không thể chết được… Tô Nam không thể chết được…Tô Nam không thể chết được… Trong đầu cậu chỉ có duy nhất câu nói này, duy nhất câu nói này.

Triển Tô Nam nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Cố Khê, không hề che giấu mình đang rất đau đớn, biểu hiện không phải là chết đi sống lại, nhưng cũng không khác như thế là bao.

Mỗi lần Cố Khê nghe thấy Triển Tô Nam kêu đau một tiếng, tay cậu liền run rẩy dữ dội.

“Tiểu Hà… Em đi thay, quần áo trước đi, quần áo của em, đều ướt hết.” Triển Tô Nam thật sự rất đau, mà ở trước mặt người này, hắn càng hận không thể làm cho đối phương biết rằng mỗi tế bào trên thân thể hắn đều đang rất đau.

Cố Khê nào có tâm tư thay quần áo, cậu thậm chí không hề cảm thấy lạnh, trong mắt chỉ có vế thương không sao cầm máu được của Triển Tô Nam. Sau khi quấn lên bụng Triển Tô Nam tầng tầng băng gạc, Cố Khê không biết phải làm tiếp gì tiếp theo, chỉ biết nắm chặt tay Triển Tô Nam, một lần lại một lần gọi hắn: “Tô Nam, anh cố gắng chịu đựng, nhất định phải kiên trì a.”

Triển Tô Nam nhắm mắt lại, cầm ngược lại tay Cố Khê, gật gật đầu, ý nói cho đối phương biết – hắn vẫn còn sống.

Tiếng bước chân rầm rập truyền đến, Cố Khê khẩn trương nhìn ra bên ngoài, ngay sau đó có người gõ cửa, Cố Khê nghe được thanh âm khiến cho cậu thiếu chút nữa bật khóc: “Tô Nam! Tiểu Hà! Các người có ở bên trong không?”

Là Thiệu Bắc!

Cố Khê vội vàng buông tay Triển Tô Nam ra, bước hai bước đến cạnh cửa, đẩy bàn nhỏ ra, nhanh chóng mở rộng cửa. Vừa nhìn thấy người ở ngoài cửa, cậu liền túm lấy tay của đối phương, kéo đối phương vào trong nhà, thanh âm đầy run rẩy: “Tô Nam vẫn cứ chảy máu, em không biết em làm đúng hay sai.”

“Tiểu Hà, đừng sợ, Tô Nam sẽ không sao.” Để người đi theo y tiến vào, Kiều Thiệu Bắc ôm chặt lấy Cố Khê.

Những người kia nâng Tô Nam lên, có người đưa băng cứu thương tới, Cố Khê bị một đám người đông đúc đẩy ra ngoài, cậu nóng lòng nhìn Triển Tô Nam đang nằm trên băng ca, muốn đi qua nhưng lại bị người kéo lại.

Kiều Thiệu Bắc kéo cậu lại hắn, sắc mặt của y rất âm trầm, Cố Khê chưa từng thấy qua bộ dáng này của y. Triển Tô Nam bị đưa đi, ngửa đầu ra phía sau, nhìn về phía Cố Khê.

Kiều Thiệu Bắc nói với hắn: “Chúng ta đều đi bệnh viện.”

Bấy giờ Triển Tô Nam mới yên tâm.

Bên ngoài ngừng mấy chiếc xe, Triển Tô Nam được đưa lên chiếc xe dài nhất. Kiều Thiệu bắc dẫn theo Cố Khê lên một chiếc xe khác. Xe hơi màu đen xếp thành một hàng đi thẳng đến bệnh viện.

Vừa lên xe, Kiều Thiệu Bắc liền cởi áo khoác trên người ra, nói: “Tiểu Hà, em cởi áo ra, mặc cái này vào, áo quần của em đều ướt hết.”

“Em không sao.” Hai tay đều là máu, lúc này Cố Khê mới phát hiện thân thể của mình run rẫy vô cùng dử dội.

“Cởi, em sẽ bị cảm.” Kiều Thiệu Bắc cởi áo của Cố Khê ra, tài xế chỉnh kính chiếu hậu qua một góc khác.

Ngẫm lại Tô Nam còn cần cậu chăm sóc, Cố Khê để mặc Kiều Thiệu Bắc cởi nút áo của mình ra, cởi bỏ áo khoác ướt nhẹp, rồi đến áo thun và áo lót. Áo bị cởi từng cái từng cái ra, thân thể Cố Khê càng thêm run rẩy. Không để ý tới xấu hổ, Cố Khê mặc áo của Kiều Thiệu Bắc vào, hàm răng run rẩy va vào nhau.

Kiều Thiệu Bắc vươn một tay ôm chặt lấy cậu, một tay cầm di động gọi cho bệnh viện chuẩn bị thêm cho cậu một bộ quần áo bệnh nhân.

Sau khi Kiều Thiệu Bắc cúp điện thoại, Cố Khê khẩn trương hỏi: “Sao Tô Nam lại bị trúng đạn?”

Kiều Thiệu Bắc lạnh giọng nói: “Có người nghĩ sống đã quá dài, cho nên muốn khống chế Tô Nam. Người làm Tô Nam bị thương đã bắt được, Tô Nam đến bệnh viện lấy đạn ra là sẽ không có chuyện gì.”

Tay được Thiệu Bắc nắm thật chặt, nghe chính miệng y khẳng định, trong lòng Cố Khê cũng an tâm hơn. Thế nhưng vừa nghĩ tới bụng Tô Nam bị bắn, trái tim của cậu liền đau xót.

Thấy thân thể cậu vẫn một mực run rẩy, Kiều Thiệu Bắc liền đưa cậu ngồi vào trong lòng mình, ôm chặt lấy cậu, sưởi ấm cho cậu. Trái tim Cố Khê đập rộn ràng, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng Thiệu Bắc thân mật đến như vậy. Thế nhưng trong lòng vẫn có một chút khát vọng. Cố Khê cũng không cự tuyệt, an tĩnh nằm ở trong lòng đối phương.

Trái tim của Kiều Thiệu Bắc cũng cực kỳ bất ổn, thứ nhất – người anh em tốt của y vừa xảy ra chuyện, thứ hai – cuối cùng y cũng ôm được người này vào trong lòng.

Trong bệnh viện tụ tập rất nhiều người, vừa nhìn đã thấy không dễ trêu chọc. Sau khi Triển Tô Nam được đẩy vào phòng cấp cứu, những người này liền khống chế toàn bộ khu cấp cứu của bệnh viện, không cho bất kỳ người lạ nào tới gần. Nếu không phải Cố Khê đi cùng với Kiều Thiệu Bắc, thì cậu căn bản không thể đi vào bệnh viện được.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy được thế lực của nhà họ Triển, mà khi những người đó gọi Kiều Thiệu Bắc là “cậu Kiều”, Cố Khê liền cúi đầu nhìn tay cậu bị Kiều Thiệu Bắc nắm chặt, cậu cố rút ra.

Kiều Thiệu Bắc liếc nhìn Cố Khê, nhận lấy cái túi từ trong tay của một người, đem bỏ vào trong lòng Cố Khê, nói: “Tiểu Hà, em vào WC thay quần áo đi.”

Cố Khê gật đầu, cầm túi, bước đi. Đi mấy bước, cậu quay đầu lại nhìn nhìn, Kiều Thiệu Bắc đã bị một số người bao quanh. Thiệu Bắc trông thật thành thục, thật khí phách… Mà chính mình … Cố Khê đột nhiên cảm thấy cái túi trong tay thật nặng, nặng đến không cầm nổi.

Lo lắng cho Triển Tô Nam, mặc dù cảm xúc bị hạ xuống thấp, nhưng Cố Khê vẫn nhanh chóng thay áo quần xong. Kiều Thiệu Bắc rất cẩn thận, trong túi còn có cả quần lót sạch sẻ, và một cái khăn lông. Trên người khô mát, Cố Khê rửa đi vết máu khô ở trên tay, lau lau tóc, bỏ quần áo dơ vào trong túi, bước nhanh ra khỏi WC. Đi tới cửa phòng cấp cứu, Cố Khê gặp được một người cậu quen biết.

“Anh Hải Trung.”

Ngụy Hải Trung đang nói chuyện với Kiều Thiệu Bắc, nghe tiếng thì nhìn lại: “Tiểu Hà.”

Cố Khê bước nhanh đi tới, Ngụy Hải Trung lập tức nói: “Nhờ có em. Nơi Tô Nam xảy ra chuyện cách nơi em ở trước đây tương đối gần, may là cậu ta phản ứng nhanh, trốn đến chỗ của em.”

Cố Khê nhìn về phía phòng cấp cứu, Kiều Thiệu Bắc nói “Vừa có y tá cầm máu đi vào, tình huống của Tô Nam cũng không quá xấu, cậu ta sẽ không sao.” Nói xong, y kéo Cố Khê đến ngồi xuống bên cạnh mình.

Điện thoại của Ngụy Hải Trung vang lên, anh đi ra ngoài nghe điện thoại

Kiều Thiệu Bắc nắm tay Cố Khê, cũng không có tâm tình nói chuyện trời đất. Lúc này Cố Khê không rút tay ra, hai người lặng lẽ nắm tay nhau. Một giờ sau, đèn phòng cấp cứu tắt đi, Kiều Thiệu Bắc và Cố Khê nhanh chóng đứng lên.

Cửa phòng cấp cứu rất nhanh được mở ra, y tá đẩy băng ca cứu thương ra ngoài, Triển Tô Nam đang nằm ở trên đó nhắm mắt lại, mang mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Trong lòng Cố Khê nháy mắt quặn thắt, chỉ cảm thấy hai chân như nhũng ra, không thể đứng vững.

Kiều Thiệu Bắc ôm chặt cậu, vội hỏi bác sĩ cùng đi theo ra: “Tình huống thế nào?”

“Đạn đã lấy ra, không có thương tổn phần trọng yếu, chỉ là mất máu quá nhiều, chờ thuốc mê tan hết, người có thể tỉnh lại.”

“Cảm ơn ngài! Bác sĩ!” Cố Khê hầu như mừng đến chảy nước mắt, Tô Nam không có việc gì, Tô Nam không có việc gì!

Cầm bàn tay lạnh lẽo của Tô Nam, một đường đi theo băng ca cứu thương chạy đến phòng bệnh, giờ khắc này Cố Khê đột nhiên phát hiện – có hai người đối với cậu rất quan trọng, rất rất quan trọng. Quay đầu, muốn tìm tên còn lại, lại phát hiện đối phương đã ở trước mặt cậu.

Người nọ nở nụ cười nhìn cậu, ôm lấy cậu: “Tiểu Hà, anh đã nói Tô Nam không sao, không có lừa em đúng chưa.”

“… Ở đây, an toàn không?” Cậu sợ.

“Yên tâm.”

Hai chữ này lập tức làm cho Cố Khê an tâm. Cậu tin tưởng y, rất tin tưởng.

Lần này, Triển Tô Nam trúng đạn đã khiến Cố Khê rất sợ hãi. Ở trong bệnh viện, Cố Khê không thể chăm sóc cho Triển Tô Nam, dù sao cậu cũng chỉ là bạn của Tô Nam. Bà Triển tự mình đến bệnh viện chăm sóc cho con trai.

Trong thời gian này, Triển Tô Nam không thể gặp được Cố Khê nên tính tình cực kỳ nóng nảy. Ở bệnh viện được 3 ngày, hắn la hét đòi xuất viện. Nguy cơ còn chưa triệt để giải trừ, ông Triển phái người đưa con trai về nhà, không cho chống lệnh. Triển Tô Nam càng không thấy được Cố Khê, cả người đều không thoải mái. Hắn lập tức gọi điện cho Kiều Thiệu Bắc, muốn y nghĩ biện pháp khuyên nhủ ba mẹ mình, để hắn có thể quay về biệt thự ở khu đô thị, chỉ có ở đó, Cố Khê mới có thể dễ dàng “chăm sóc” cho hắn.

Ông Triển vội vàng xử lý chuyện lần này, đứa con lớn được coi trọng nhất lại bị thương, lửa giận của ông là có thể tưởng tượng. Bà Triển chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của chồng con. Con trai lớn không muốn ở nhà, muốn quay về khu đô thị, sau khi hỏi ý chồng và được sự đồng ý, bà Triển cũng tuỳ theo con trai.

Cũng chính lúc này đây, lại có một tình tiết – Triển Tô Phàm đặt biệt thần tượng anh trai, nên đã đối với Cố Khê cực kỳ bất mãn. Hắn vốn đã không thích anh hai và anh Thiệu Bắc làm bạn với Cố Khê – một kẻ nghèo hèn, hiện tại anh hai hắn bị thương, thế nhưng không muốn ở lại nhà, cứ muốn quay về khu đô thị để được ở cùng với tên kia, hắn lại càng thêm bất mãn, càng thêm căm ghét Cố Khê hơn.

Khi đó, Cố Khê còn chưa biết Triển Tô Phàm chán ghét cậu đã gần đến đỉnh điểm. Tất cả tâm trí của cậu đều đặt ở trên người Triển Tô Nam bị thương. Triển Tô Nam bị trúng đạn vào bụng, sau khi quay về bên khu đô thị thì biến thành ‘người sống đời thực vật’, chỉ biết ăn và ngủ.

Cố Khê cũng không đi làm thêm nữa, mỗi ngày, sau khi ở trường làm xong bài tập là cậu đi thẳng về nhà. Mỗi ngày, Kiều thiệu Bắc đều đến trường học đón cậu. Mỗi ngày, Cố Khê đều ở dưới ánh mắt ghen tỵ, hoài nghi, căm ghét, ao ướt của mọi người mà vội vã leo lên xe của Kiều Thiệu Bắc.

Trong trường học, cậu vẫn luôn là đề tài trọng tâm được bàn tán, Cố Khê không phải không biết, nhưng cậu vô pháp chạy trốn khỏi thế tiến công đầy ‘tình’ của hai người, dần dần cậu cũng không thể rời khỏi hai người. Lần này Triển Tô Nam gặp chuyện không may, Cố Khê càng thêm kiên định – chỉ cần bọn họ nguyện ý ‘làm bạn’ với cậu, cậu tuyệt đối sẽ không rời đi.

Gần khu nhà của Triển Kiều có một cái chợ rất lớn. Mỗi ngày, trước khi đi học, Cố Khê sẽ đến đây mua thức ăn, sau đó đem về bỏ tủ lạnh, buổi chiều tan học về nhà là cậu có thể nấu cơm.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều cực kỳ mong muốn – mỗi ngày Cố Khê đều có thể về nhà nấu cơm cho bọn họ ăn, mà không phải đi ra ngoài làm thêm. Giờ đây, hai người đã tìm được một cái cớ hoàn chỉnh.

Đừng nhìn Kiều Thiệu Bắc không bị thuơng mà tưởng rằng y bị lạnh nhạt. Ngoại trừ không uống thuốc ra, thì y hưởng đãi ngộ cũng hoàn toàn y chang Triển Tô Nam.

Hôm nay khi đón Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc đưa cho cậu một cái túi, nói: “Cho em.”

“Em?” Cố Khê ngồi ở ghế phụ lái, vẻ mặt nghi ngờ mở túi ra, cái gì đây?

“Gần đây em quá cực khổ, quà tặng cho em.” Tặng cho Cố Khê một nụ cười đầy quyến rũ, Kiều Thiệu Bắc tiếp tục lái xe.

Cố Khê bị nụ cười của y khiến cho tim đập nhanh không ngừng, nói: “Cái gì mà cực khổ chứ.”

Chỉ cần anh và Tô Nam đều khoẻ mạnh, em có mệt mỏi thêm nữa cũng sẽ không cảm thấy khổ cực. Huống chi bây giờ cuộc sống của em rất hạnh phúc, rất hạnh phúc. Cố Khê không nói cho Kiều Thiệu Bắc nghe những lời này, cậu lấy cái hộp trong túi ra, mở nắp đậy.

Vừa nhìn thấy đồ vật bên trong, cậu lập tức lắc đầu: “Quà này quá quý, em không thể nhận.” Bên trong là một cái đồng hồ.

Nếu như nói trước đây Cố Khê không biết cái đồng hồ này trị giá bao nhiêu tiền, thì sau một năm chung sống với hai người, cậu hết sức rõ ràng giá trị của nó. Đồng hồ trên tay Kiều Thiệu Bắc chính là cùng một hiệu với cái này.

“Em lại khách sáo với anh. Vậy tối nay làm sao anh có thể không biết xấu hổ mà yêu cầu em một việc quan trọng đây?”

“Yêu cầu gì?” Cố Khê ngây ngốc rơi vào bẩy rập.

Kiều Thiệu Bắc nghiêm trang nói: “Tối nay anh muốn ăn gà nấu đông.”

Đây là cái loại yêu cầu gì vậy?

“Anh muốn ăn cái gì thì em nấu cho anh là được, cái này thực sự không cần.” Cố Khê muốn đem đồng hồ trả lại. Cậu đã nhận quá nhiều ‘quà’ từ bọn họ rồi, nhận càng nhiều, cậu càng bất an lo sợ.

Kiều Thiệu Bắc đè lại tay Cố Khê, hai mắt vẫn nhìn thẳng phía trước: “Tối nay anh muốn em lau người cho anh.” (=.=’)

Mặt Cố Khê nháy mắt đỏ bừng, ấp a ấp úng không biết nói gì. Kiều Thiệu Bắc có chút ghen tỵ, nói: “Mỗi ngày em đều lau người cho Tô Nam. Hắn là người bệnh, anh không thèm dành với hắn. Vậy em lau người cho anh một lần được không?”

“Thiệu Bắc…”

“Cứ quyết định như thế. Tối nay em cũng phải lau người cho anh. Mau đeo đồng hồ lên để anh nhìn xem, nhanh lên một chút nhanh lên một chút.”

Không từ chối được Kiều Thiệu Bắc thúc giục, Cố Khê đeo đồng hồ lên tay. Không bự giống như cái trên cổ tay Kiều Thiệu Bắc, cũng không nam tính bằng, chiếc đồng hồ tinh xảo này đeo vào cổ tay thon gầy của Cố Khê cực kỳ thích hợp.

“Thật đẹp.” Kiều Thiệu Bắc cầm lấy tay trái của Cố Khê nhìn ngắm, thoả mãn cực kỳ, “Ánh mắt của anh thật chuẩn.”

“Thiệu Bắc…”

Kiều Thiệu Bắc buông tay Cố Khê ra, thay đổi tay lái xe, đưa tay trái của mình qua, so sánh với cổ tay đối phương, nói: “Có phải rất xứng đôi không?” Y chang đồng hồ tình nhân.

Cố Khê nuốt nuớc miếng một cái, mang theo một chút mộng tưởng nào đó, sợ hãi mà gật đầu. Kiều thiệu Bắc ôn nhu nở nụ cười, thế nhưng Cố Khê cúi đầu nên không nhìn thấy.

“Tiểu Hà.”

“Dạ?”

Anh rất thích em. Kiều Thiệu Bắc nắm thật chặt tay trái của Cố Khê: “Tối nay phải lau người cho anh.”

“… Dạ.” Từ chối không được, cũng … không muốn từ chối.

Cơm tối, Cố Khê nấu gà nấu đông mà Kiều Thiệu Bắc muốn ăn, nấu thịt kho tàu mà Triển Tô Nam muốn ăn. Từ khi chuyển qua bên này, Triển Tô Nam ngoại trừ vết thương bị súng bắn được băng bó ở trên bụng ra, thì nhìn chẳng giống người bị thương chút nào. Được Cố Khê nuôi chỉ mới một tuần, Triển Tô Nam đã gần sắp có hai cằm.

Thấy Kiều Thiệu Bắc mua đồng hồ cho Cố Khê, bấy giờ Triển Tô Nam cũng quyết định đổi một cái đồng hồ cùng kiểu dáng, với tên gọi rất đẹp – bạn bè thì phải mang đồng hồ giống nhau.

Cố Khê cũng không hướng suy nghĩ về phương hướng khác, cậu tự nói với mình –  chúng ta là bạn bè, là bạn bè.

Mỗi lần nghĩ đến thân thể của mình, một chút tình yêu say đắm mà Cố Khê dành cho hai người liền biến mất sạch sẽ. Đừng nói đến chuyện cậu có thân thể bình thường hay không, chỉ việc cậu thích cùng lúc hai người thì cũng đã phản bội sự tin tưởng của hai người kia đối với cậu.

Mặt đỏ tim đập, Cố Khê tận tâm tận lực hơn cả lúc bình thường mà lau người cho  Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. May là hai người chỉ đơn thuần để cậu lau người, nếu bọn họ còn làm ra những hành động khác, chính Cố Khê cũng không dám cam đoan mình có thể cắm đầu bỏ chạy hay không.

Thân thể cậu rất xấu xí, nhất định không thể để bọn họ biết. Nhưng nghĩ đến thân thể cường tráng đầy vị đàn ông của hai người hoàn toàn khác xa với cậu, Cố Khê liền đầu váng mắt hoa, nhất là hai người hoàn toàn không chê giấu cái bộ phận sinh dục kia, càng làm cho mặt Cố Khê nóng như bị thiêu cháy. Cố Khê không hề biết, cái bộ dạng không dám nhìn rồi lại không thể không nhìn kia của cậu, tựa như một cái vuốt mèo, đang cào cào vào trong lòng hai người.

Buổi tối, Cố Khê mệt chết đi được, nặng nề ngủ say. Cửa phòng ngủ nhè nhẹ mở ra từ bên ngoài, có hai thân ảnh tựa như kẻ trộm từ từ đi vào. Hai người lợi dụng ánh sáng của di động để đi tới bên giường. Hai người bò lên giuờng từ hai phía, y như những tên tình dục cuồng mà sờ sờ cánh tay đặt ở ngoài chăn của người nọ, sờ sờ mặt của người nọ, sờ sờ vai của người nọ. Quá đáng hơn là – hai người tiến đến trước mặt người nọ, hôn lên những phần thân thể lộ ra bên ngoài của người nọ, thậm chí còn hôn môi người nọ. Thẳng đến khi người đang ngủ say sắp bị hai người làm cho tỉnh dậy, thì hai người mới chịu bỏ qua, rời đi y như lúc tới, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Đóng cửa phòng Cố Khê lại, Triển Tô Nam ôm bụng bị thương mà sầu muộn: “Đêm nào cũng nửa đêm đi ăn vụng thế này thật không thể chấp nhận được.”

“Cậu muốn làm cho tiểu Hà chạy trốn sao?” Kiều Thiệu Bắc đỡ lấy người đang bị thương còn rất suy yếu, nhưng máu dê thì đã đến đỉnh đầu, trở về phòng.

Triển Tô Nam từ từ bước đi, than thở: “Có lẽ tiểu Hà sẽ chấp nhận cậu hoặc tôi, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận cả hai chúng ta.” Hừ, hắn bất mãn nói: “Cậu làm cái gì thế, sao lại thích cùng một người với tôi?”

Kiều Thiệu Bắc trừng hắn, liếc mắt: “Tôi còn muốn hỏi cậu như vậy đấy.”

“Ai…” Triển Tô Nam u buồn, “Đây là là sự bi ai của bạn bè, sẽ thích cùng một người. Nếu như tiểu Hà là sinh đôi thì tốt rồi, cậu một tôi một.”

Kiều Thiệu Bắc nói: “Tôi thích tiểu Hà chỉ có một không hai.” (độc nhất vô nhị)

“…” Triển Tô Nam trầm ngâm một hồi, chậm rãi gật đầu, “Ừ, cũng đúng, tôi cũng thích tiểu Hà chỉ có một không hai.”

Sắp đi đến phòng của hai người, Kiều Thiệu Bắc nói: “Đừng suy nghĩ nữa. Trước tiên vây Tiểu Hà lại đã, không cho em ấy bị người khác câu đi, chúng ta luôn có thể nghĩ ra biện pháp để em ấy đáp ứng. Chúng ta còn trẻ, không cần vội.”

“Ừ, có đạo lý, ai dám theo đuổi em ấy, tôi một phát bắn chết hắn.” Triển Tô Nam đưa tay làm động tác bắn súng, rất là kiêu ngạo.

Đến phòng ngủ, hai người đều tự đi đến giuờng của riêng mình. Triển Tô Nam từ từ bò lên giuờng, nghĩ đến gương mặt đỏ bừng của Cố Khê khi tắm, hắn liền muốn cười to, thời điểm đó tiểu Hà thật xinh đẹp. Mà Kiều Thiệu Bắc cũng đang nằm trên giường thì suy nghĩ làm sao để Cố Khê giảm giờ đi làm thêm xuống mức thấp nhất, y và Tô Nam một chút cũng không ngại sẽ nuôi người kia.



Hôn lên nơi đã từng chừa đựng bé con của Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi. Thế nhưng không thể làm tiếp, bọn họ không còn trẻ nữa, miệt mài quá độ sẽ ảnh huởng sức khoẻ. Thành thật mà nói – người nọ là ‘vợ’ của bọn họ, còn rất nhiều thời gian a.

Triển Tô Nam mặc quần lót cho Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc mặc áo lót cho Cố Khê. Còn hai người chỉ mặc quần lót, sau đó kéo mềm lên, ôm lấy Cố Khê cùng nhau ngủ trưa.

Cố Khê mệt đến độ một đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Một hồi tình ái kiệt liệt vừa rồi tựa như rút hết tất cả khí lực mà cậu đã tích luỹ được trong thời gian ở cử, hiện tại cậu chỉ muốn ngủ mà thôi.

Bất quá, lúc động tình vừa nãy, cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện trước kia, Cố Khê xoay người nằm nghiêng, đặt tay lên chỗ vết thương bị súng bắn ở trên bụng Triển Tô Nam, lúc này mới nhắm lại mắt, chuẩn bị ngủ một hồi. Triển Tô Nam cầm tay cậu, khóe miệng mỉm cười cũng nhắm hai mắt lại.

Kiều Thiệu Bắc hôn lên vai Cố Khê, cảm khái một câu: “Trước đây, mỗi lần phải đợi em ngủ say thì anh và Tô Nam mới có thể len lén hôn em, rốt cuộc hiện tại đã có thể muốn hôn liền hôn.”

Cố Khê giật mình, mở mắt ra, xoay người lại, kinh ngạc hỏi: “Các anh làm thế lúc nào?!”

Triển Tô Nam mở mắt ra, mang theo hoài niệm mà cười nói: “Khi em dọn tới ở với bọn anh. Em không phải thật sự cho là bọn anh chỉ đơn thuần xem em là bạn bè chứ. Nếu là bạn bè, sao lại để em ở chung với bọn anh.” Lúc này, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không tiếp tục che giấu “dụng tâm hiểm ác” của mình nữa.

Cố Khê nghe thế liền sửng sờ. Cậu cho rằng, cho rằng…

“Tiểu Hà,” Kiều Thiệu Bắc áp sát lại, dụ dỗ hỏi: “Khi nào thì em thích anh và Tô Nam?”

Cố Khê nhích người ra, quay đầu đi không thèm nhìn Kiều Thiệu Bắc, thế nhưng vừa quay đầu, lại đối mặt với Triển Tô Nam, tránh không thể tránh, cậu chỉ có thể rủ mắt nhìn chăn.

Triển Tô Nam cũng áp sát vào, vuơn tay sờ tới sờ lui trên bụng Cố Khê: “Tiểu Hà, nói cho bọn anh biết đi, khi nào thì em thích anh và Thiệu Bắc? Là cùng thích? Hay là thích anh trước, sau đó mới thích cậu ta?”

“Này này, tôi muốn kháng nghị a.” Kiều Thiệu Bắc cũng sờ lên bụng Cố Khê, nhắc nhở đối phương về quan hệ giây giờ của bọn họ, dám chiếm đoạt một mình.

Cố Khê rất không muốn trả lời, thế nhưng hai người trước sau không cho phép cậu trốn tránh. Cậu nhắm mắt lại, lời nói ở ngay miệng hồi lâu, cuối cùng cũng thốt ra: “Umm, em cũng, không biết nữa… lúc phát hiện ra, thì đã, thích.”

“Vậy thời gian đại khái là lúc nào a?” Hai người được một tấc lại muốn tiến một thước. Bọn họ đánh mất 12 năm ‘nói chuyện yêu đương’, phải nghĩ biện pháp để bù lại.

Mặt Cố Khê đỏ rần, da mặt cậu vốn mỏng, lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Dù cho bây giờ, ba người đã sống với nhau đầy hạnh phúc, thì có một vài chuyện bí mật, cậu vẫn không muốn nói ra.

Lại một lát sau, Cố Khê mới nói: “Trước khi Tô Nam bị bắn, em đã, thích các anh.”

Ánh mắt của hai người đồng thời sáng ngời. “Tiểu Hà, có phải em vừa gặp bọn anh là đã yêu bọn anh?”

Nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Cố Khê nở nụ cười: “Không có. Lần đầu tiên thấy các anh, em rất khẩn trương.”

“Tại sao?” Cư nhiên lại không phải là vừa gặp đã yêu? Hai người rất buồn bực, bọn họ chính là vừa liếc mắt một cái là đã thích người này.

Cố Khê hiếm khi trêu ghẹo, nói: “Các anh là cậu ấm của Khôn Hành, em bất quá chỉ là một học sinh nghèo vượt khó, rất sợ ruớc lấy phiền phức. Em còn đang trông chờ vào học bổng của trường a.”

Trái tim hai người liền chua xót, bất quá vẫn bị lời nói của Cố Khê chọc cười. Kiều Thiệu Bắc nói: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, sau đó vẫn muốn được gặp lần nữa. Kỳ thực lúc anh và Tô Nam đi tìm em để muốn dưa muối cũng không phải là lần thứ hai bọn anh gặp em.”

“Dạ?”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc kể cho cậu nghe lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cậu bày sạp, bao gồm cả chuyện hai người theo dõi cậu đi mua thức ăn, còn có 3 năm trung học hai người đã ở sau lưng cậu làm những gì, tất cả toàn bộ đều kể ra hết. Quen biết hơn 10 năm, hai người đem tất cả mọi sự việc mà trước đây vẫn không có cơ hội nói cho Cố Khê biết, giờ đây toàn bộ nói ra.

Cố Khê an tĩnh nghe, có cảm động, có đau thương, có may mắn hạnh phúc. Cậu đan mười ngón tay của mình vào tay hai người, đợi sau khi hai người nói xong, cậu nói: “Hôm sinh nhật 18 tuổi đó, nguyện vọng cuối cùng mà em cầu xin chính là — em hy vọng có thể làm bạn vĩnh viễn với hai anh, em mong ước ba chúng ta có thể chung sống vĩnh viễn với nhau.”

Thân thể Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chấn động mạnh, hai người một trái một phải hôn lên gò má của Cố Khê: “Nguyện vọng của em nhất định sẽ thành hiện thực.”

“Em rất chờ mong.”

Hiện tại, bọn họ có tính là đang trong ‘thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt’ không? Đang nói chuyện bình thường với nhau, chẳng biết lúc nào đã biến thành anh anh em em. Cố Khê không có cự tuyệt hai người, đây là nguyện vọng của sinh nhật năm cậu 18 tuổi. Khi đó, cậu chỉ dám mong ước – được làm bạn vĩnh viễn với bọn họ; hiện tại, cậu lại mong ước – hai người này có thể vĩnh viễn sống cùng cậu, có thể vẫn luôn yêu thương cậu.

Tô Nam, Thiệu Bắc… các anh là mối tình đầu của em, cũng là tình yêu say đắm duy nhất của đời em. Chỉ có các anh, duy nhất một mình các anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.