Viễn Khê

Chương 141: Phiên ngoại : sinh hoạt hạnh phúc (7)



Buổi trưa ngày đó, cậu ‘ngủ’ đến 6g chiều mới thức dậy, ngay cả cơm tối cũng không kịp nấu. Buổi tối, hai người đàn ông đang đắm mình vào ” thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt” lại nhịn không được mà ăn cậu thêm một lần nữa, vì thế kế hoạch tới quán bánh chẻo của Cố Khê chỉ có thể lùi lại đến 2 ngày sau.

Ngày tới quán bánh chẻo, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tất nhiên là cùng đi, Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Tom và Thomas cũng đi theo.

Nhìn thấy Cố Khê, nhóm người Đại Thuận miễn bàn là có bao nhiêu cao hứng. Cố Khê đem quà tặng tất cả mọi người, cậu cũng rất kích động, và cũng rất cao hứng. Rời đi lâu như thế, quán bánh chẻo không chỉ không bị đóng cửa, mà buôn bán còn tốt hơn lúc cậu chưa nghỉ dưỡng. Cậu rất cảm động, khi mọi người đều nhiệt tình ủng hộ cậu, giúp đỡ cậu như thế.

Cố Khê bây giờ không có khả năng mỗi ngày đều đến quán bánh chẻo giống như truớc đây. Thứ nhất – bé con còn quá nhỏ, thứ hai – cậu còn phải chăm sóc cho Angela. Bất quá, chờ sau khi Angela sinh bé con ra, cậu đã có thể ‘đi làm’ ở quán bánh chẻo.

Buổi trưa, Cố Khê cùng nhân viên của quán bánh chẻo ăn cơm với nhau. Cố Khê ở ngay trong quán làm một ít bánh chẻo, mấy người Đại Thuận đều không muốn đem bán mà cất riêng để ăn, Cố Khê cười đồng ý. Truớc giờ cơm tối, Cố Khê rời khỏi quán bánh chẻo, không quấy rầy mọi người buôn bán, mà cậu cũng phải về nhà chuẩn bị cơm tối.

Lên xe, Cố Khê phất tay nói tạm biệt với mọi người. Sau khi xe chạy đi, cậu nói với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Hay là cho Bình Quả đi học đại học đi, nó còn nhỏ như thế, hẳn là nên đi học.”

‘Đi học’ là tiếc nuối của cậu, nhưng cũng không phải là quá tiếc nuối, cậu tình nguyện bỏ học, cũng muốn có được Dương Dương và Nhạc Nhạc. Nhưng Bình Quả không giống vậy, nó vẫn chưa đến 20 tuổi, hẳn là nên đi học.

Triển Tô Nam nói: “Anh sẽ nói chuyện với nó, để năm nay nó tham gia thi vào trường cao đẳng. Thi không đậu thì sang năm thi lại. Học đại học, cuộc đời của nó sẽ hoàn toàn thay đổi.”

Cố Khê đồng ý gật đầu.

Trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đau nhói, Cố Khê phát hiện sắc mặt của hai người thay đổi, lập tức hiểu rõ mà nói: “Các anh lại nghĩ đến chuyện trước đây nữa rồi. Nếu em đi học, sẽ không có Dương Dương và Nhạc Nhạc, các anh có muốn thế không?”

Ách… Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc do dự.

Cố Khê nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khóe miệng là nụ cười hạnh phúc: “Dương Dương và Nhạc Nhạc là tài sản lớn nhất của em, không có gì có thể đổi lấy được bọn nó.”

Kiều Thiệu Bắc thở dài một hơi, cũng cười: “Đúng vậy, con trai của chúng ta rất giỏi, đừng nói ngàn vàng khó đổi, ngay cả một quốc gia cũng không thể đổi được.” Cầm tay Cố Khê, y hỏi: “Tiểu Hà, em có muốn đi học lại không?”

Cố Khê lắc đầu không chút do dự: “Em học y là vì thân thể của em, hiện tại có Angela và La Kiệt là hai người thầy đầy tận tâm, em đã rất mãn nguyện. Hiện tại, em có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian để đi học lại, nhiều dự định cũng chưa hoàn thành xong.”

Kiều Thiệu Bắc cười hỏi: “Còn có việc gì chưa hoàn thành sao?”

Trên mặt Cố Khê hiện lên nụ cười hạnh phúc: “Rất nhiều. Muốn chăm sóc Angela, muốn chăm sóc Khanh Khách và Bán Nguyệt, muốn chăm sóc ba mẹ, muốn mở tiệm, muốn học y, còn có…” Cậu nắm chặt tay Kiều Thiệu Bắc, nhìn về phía Triển Tô Nam đang lái xe, “Muốn chăm sóc anh và Tô Nam, muốn được chăm lo,” Cố Khê dừng lại một chút, hơi có chút thẹn thùng, nói: “muốn được chăm lo cho ‘gia đình chúng ta’. Các anh nói xem – em làm gì có thời gian để học đại học?”

Kiều Thiệu Bắc kích động ôm lấy Cố Khê, tiểu Hà của y nói – muốn được chăm lo cho ‘gia đình chúng ta’; tiểu Hà của bọn họ càng ngày càng chủ động.

Triển Tô Nam cười nhe răng, cảm thấy hạnh phúc đến nổi không có gì sánh được. Làm trò trước mặt trẻ con, Triển Tô Nam hô to một tiếng: “Tiểu Hà, anh yêu em!”

Dương Dương và Nhạc Nhạc nở nụ cười ‘ha ha’, Tom và Thomas hét lên: “Kiss kiss kiss kiss…” Bốn đứa bé to đầu không hề cảm thấy mắc cỡ.

Ngược lại, mặt Cố Khê đỏ bừng, Kiều Thiệu Bắc ngại cậu còn chưa đủ xấu hổ, kéo mặt cậu qua, hôn lên môi cậu một cái thật kêu. Tom và Thomas ngồi ở phía sau bọn họ “gào khóc” kêu to, vỗ tay hoan hô. Nếu không phải đang ở trên xe, Cố Khê nhất định sẽ chạy trối chết. Còn Dương Dương và Nhạc Nhạc hiểu chuyện và yêu thương ba ba, lập tức che hai mắt của Tom và Thomas lại, không để cho ba ba cảm thấy thẹn thùng.

Một đường náo loạn như thế về tới nhà, Cố Khê thẹn thùng đi vào nhà. Trong nhà có người lớn trẻ nhỏ, mặc dù còn đang thẹn thùng, cậu cũng không thể mặc kệ mà trốn đi.

Thấy ba ba trở về, Khanh Khách và Bán Nguyệt đang được ông nội ôm đều lập tức vươn tay, muốn được ba ba ôm.

Cố Khê nhanh chóng rửa sạch tay, ôm lấy con gái. Bán Nguyệt thấy ba ba ôm em gái không ôm mình, há to miệng khóc lên. Cố Khê ngồi xuống trên ghế sô pha, để con gái ngồi vào trong lòng mình, sau đó vươn tay về phía con trai, ông Kiều bồng cháu nội giao cho Cố Khê. Được ba ba ôm lấy, Bán Nguyệt liền ngừng khóc.

Nếu hai bé con cực kỳ dính ba ba, theo tình huống thông thường thì chính là muốn ngủ. Sau khi Cố Khê dỗ hai bé con yên giấc, thì giao bọn nó cho bảo mẫu, để bảo mẫu hát ru hai bé con, còn cậu phải đi nấu cơm. Cậu có thể mặc kệ những người khác, nhưng Angela lại chỉ ăn thức ăn do cậu nấu. Đối với Cố Khê mà nói – Angela không chỉ là bạn mà còn là ân nhân của cậu.

Đối với Cố Khê quen bận rộn mà nói, cuộc sống bây giờ vừa phong phú vừa hạnh phúc. Nhìn bọn nhỏ ăn thức ăn do cậu nấu với vẻ mặt đầy thỏa mãn kêu to ăn ngon; nhìn dáng vẻ liên tục tươi cười ôm lấy hai bé con chơi đùa của các cụ; nhìn bạn thân dưới sự chăm sóc của cậu mà dần dần hiện ra hình dáng người mang thai; nhìn mỗi ngày trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều lá ý cười hạnh phúc, Cố Khê cảm thấy càng thêm hạnh phúc. Có người nhà, có bạn bè, có người yêu, có con ngoan bao vây quanh mình; đây chính là cuộc sống mà trước đây cậu luôn mong muốn có được nhưng lại không thành, mà giờ đây, cậu đã chiếm được.

Rất nhanh sẽ đến tiệc 100 ngày của Bán Nguyệt và Khanh Khách, Cố Khê đầy bận rộn nên không hề phát hiện hai ông cụ và bốn đứa bé đang âm mưu một việc sau lưng mình.

Buổi tối đêm hôm trước, ông Triển điện thoại tới bảo hôm nay ông và ông Kiều phải đi dự đám cưới của con gái một người bạn, sẽ không tới. Cố Khê lập tức nói bọn họ cứ chơi vui vẻ thoải mái.

Dạo gần đây, các cụ không muốn quấy rầy bọn họ, nên nhận bé con xong liền rời đi, đến tối mới đưa bé con về lại. Vốn Cố Khê đang rất băn khoăn vì đã làm phiền các cụ trông cháu, giờ nghe các cụ nói thế, cậu cũng muốn các cụ vui chơi, nghỉ ngơi thoải mái.

Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Tom và Thomas bắt đầu huấn luyện ở quân bộ, tại đó bọn nó được huấn luyện một cách chuyên môn bài bản. Sáng sớm hôm nay, bốn đứa vừa ăn xong đã vội vã rởi đi, Cố Khê và Angela cũng không quản bọn nó. Bốn đứa tự mình chạy bộ đến nơi, sau khi rời khỏi Bích Sơn cư, lại quẹo vào một con đường khác, cứ thế chạy bộ thẳng tới khu quân sự.

Hơn 10g sáng, trong nhà máy chế biến thực phẩm ở Phổ Hà, Từ Mạn Mạn đang kết toán tài vụ của tháng này, Trang Phi Phi ở trong phòng làm việc của quản lý đang liên hệ nghiệp vụ, phó quản lý –  Từ Khâu Thuật dẫn theo con trai chạy nghiệp vụ ở bên ngoài, trong nhà máy đầy nhiệt huyết vươn lên cao.

Nhà máy chế biến thực phẩm không chỉ cải thiện đời sống kinh tế của Phổ Hà đầy ích lợi và hiệu quả, mà còn tạo công ăn việc làm cho các bạn trẻ. Không chỉ như vậy, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc còn đầu tư xây trường tiểu học, trung học cho huyện Phổ Hà, mở xưởng may trang phục, đầu tư nông nghiệp. Điều này không chỉ là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đối với huyện Phổ Hà, mà đối với chính phủ phát triển thành phố cũng là một hạng mục rất được tuyên dương, vì thế rất được các nhà lãnh đạo xem trọng. Cũng nhờ đó, gia đình họ Từ đã trở thành những nhân vật có mặt mũi nhất ở địa phương. Ai cũng biết đứa con nuôi nhà họ Từ đã mang đến hai vị thần tài.

Hiện tại, Quách nguyệt nga không còn dám gây náo loạn với Từ Khâu Thuật nữa, mỗi ngày bà ta dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc mọi thứ thật cẩn thận, thấy mỗi tháng Từ Khâu Thuật đều cầm tiền lương về, bà ta vui như trẩy hội.

Từ Hoài Chí cũng hiểu chuyện hơn, tự bản thân hắn tích góp tiền, rồi mượn của cha mẹ một ít, đem trả lại cho ông bà nội khoảng tiền mà lúc trước mẹ hắn mượn của ông bà nội mua nhà. Hiện tại, hắn cũng nhận ra lúc trước mình quá sai trái, nên mỗi ngày đều chịu khó theo cha mình chạy nghiệp vụ, hắn cũng hiểu được – chỉ có nỗ lực hết mình thì mới có tiền, mới được vợ yêu thương. Nếu hắn không nỗ lực, dù cho người hai chú cho hắn cơ hội này, hắn cũng không có tương lai.

“Ùng ùng…” thanh âm trực thăng mơ hồ bay qua đỉnh đầu. Từ Mạn Mạn sửng sốt một chút, lập tức gọi điện thoại nội bộ cho Trang Phi Phi. Điện thoại vừa nhấc máy, cô vội vàng hỏi: “Thôn Trang, anh có nghe tiếng trực thăng không?”

“Anh có nghe. Để anh gọi điện hỏi xem.”

“Dạ.”

Cúp điện thoại, Trang phi phi gọi cho một người, hỏi: “Ông chủ, hôm nay có người đến Phổ Hà phải không?” Không có người nhà ở đây, Trang Phi Phi vẫn thích gọi Triển Tô Nam là ông chủ, dù sao gọi như thế đã nhiều năm.

Triển Tô Nam đang ở công ty, hắn không hiểu, nên hỏi lại: “Không có. Xảy ra chuyện gì?”

“Vừa nãy nghe tiếng trực thăng bay qua, tôi cho rằng có người tới.”

Có trực thăng bay qua? Triển Tô Nam trầm ngâm chốc lát, nói: “Cậu chờ một chút, để tôi hỏi xem.”

“Được.”

Triển Tô Nam gọi điện thoại cho cha, điện thoại tắt máy; hắn gọi cho chú Kiều, cũng tắt máy. Triển Tô Nam có dự cảm “bất hảo”. Hai ông cụ đi ăn tiệc cưới thì tắt máy làm gì? Hắn lại gọi điện thoại cho hai bà cụ, cũng trạng thái tắt mát. Triển Tô Nam gọi điện cho con trai, cũng là tắt máy. Kỳ quái hơn là ngay cả di động của Tom và Thomas cũng tắt máy.

Triển Tô Nam lập tức ý thức được có chuyện xảy ra, hắn liền gọi lại cho Trang Phi Phi, nói: “Di động của các cụ cùng Dương Dương và Nhạc Nhạc đều tắt máy, cậu đi xem thử có phải bọn họ đến đấy không. Dương Dương và Nhạc Nhạc muốn dẫn Tom và Thomas quay về Phổ Hà, rất có thể các cụ cũng đi theo.”

“Tôi đi liền.”

Vội vàng cúp điện thoại, Trang Phi Phi cầm lấy áo khoác, vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện cho Từ Mạn Mạn – muốn cô đi qua đó cùng mình. Nghe có thể ông bà cụ đã đến Phổ Hà, khiến cho Từ Mạn Mạn càng thêm hoảng sợ. Trang Phi phi khởi động xe việt dã của mình phóng nhanh về phía khu căn cứ quân sự tạm thời.

Mà tại khu quân sự tạm thời cách thị trấn Phổ Hà không xa, có bốn ông bà cụ và bốn đứa bé đang bước từ trên trực thăng xuống, đi cùng còn có Ngụy Hải Trung.

Ông cụ không muốn làm phiền nhà họ Từ, cũng không muốn kinh động lãnh đạo địa phương, chỉ muốn được nhìn nơi Cố Khê và hai đứa cháu lớn đã sinh sống nhiều năm, bọn họ chỉ nói cho Ngụy Hải Trung biết, rồi len lén tới đây.

“Ông nội, bà nội, các người có khoẻ không? Tim có khó chịu không?” Dương Dương và Nhạc Nhạc lo lắng mà hỏi thăm lần thứ N. Hai đứa đều nhớ ông nội đã nói qua  – bây giờ bọn họ đã quá già nên không ngồi máy bay được.

Ông Triển và ông Kiều mỗi người nắm tay một đứa cháu nội, cười nói: “Ông nội ổn, không có việc gì.”

Hai bà cụ lắc đầu: “Trực thăng có điểm tốt chính là không chợt cao chợt thấp.”

Nhìn sắc mặt ông bà nội cũng không có gì không ổn, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng yên tâm. Suốt chặn đường bay này, bọn nó chỉ sợ tim của ông nội chịu không nổi.

Lên xe, hai ông cụ để Hải Trung dẫn bọn họ đi thẳng đến nhà của ông bà Từ. Dương Dương và Nhạc Nhạc lấy di động ra, khởi động máy, máy vừa khởi động trong chốc lát, di động của hai đứa liền vàng lên.

Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn về phía ông nội: “Ông nội, ba con gọi điện, bọn con nói sao đây?”

Ông Kiều vươn tay cầm lấy di động của Nhạc Nhạc, ấn nghe.

“Nhạc Nhạc, các con ở đâu?”

“Tô Nam a, là ta, chú Kiều.”

“Chú Kiều, các người cùng Dương Dương và Nhạc Nhạc ở cùng một chỗ?”

“Ừ. Chúng ta tới Phổ Hà. Chúng ta muốn nhìn xem nơi tiểu Hà, Dương Dương và Nhạc Nhạc sinh sống trước đây. Có Hải Trung đi theo chúng ta, các ngươi không cần lo lắng, cũng đừng nói gì với ông Từ, khiến cho họ bận tâm; cũng đừng nói với tiểu Hà, chờ chúng ta trở lại sẽ nói cho cậu ấy biết sau.”

“Được, các người muốn tới nhìn xem cũng tốt, nhưng phải chú ý thân thể, đừng để quá mệt mỏi, chỉ nên ở hai ngày rồi về.”

“Biết rồi, có Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Hải Trung ở đây, các ngươi yên tâm đi.”

Cúp điện thoại, Triển Tô Nam cười cười, không nghĩ tới cha mẹ cự nhiên lại làm như thế. Bất quá nghẫm lại, Triển Tô Nam cảm thấy cha mẹ quả thực nên đi xem để biết được trước đây ‘con dâu’ và cháu nội đã chịu khổ thế nào. Triển Tô Nam lại lập tức gọi điện thoại cho Trang Phi Phi để hắn an bài chỗ ở cho cha mẹ ở Phổ Hà, chờ các cụ “tham quan” nhà ông Từ xong, mới thông báo cho Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật.

Vừa nghe quả nhiên ông cụ đã tới, tay lái của Trang Phi Phi chuyển một cái, hướng về phía nhà ông bà Từ. Hiện tại, hắn và Từ Mạn Mạn ở đó, nên trở về dọn dẹp một chút.

Thị Trấn Phổ Hà ở trong mắt Ông Triển và Ông Kiều là một thị trấn nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa, lại là nơi lớn lên của cháu lớn bọn họ. Khi xe hơi lái vào Phổ Hà, nhìn những con đường và nhà cửa không thể nào so sánh với Doanh Hải ở trước mắt mình, Ông Triển và Ông Kiều nắm thật chặt tay cháu trai, nỗi lòng dậy sóng.

Hạ cửa kính của xe xuống, tài xế cố ý thả chậm tốc độ. Tom và Thomas có vẻ rất im lặng, không hoạt bát náo nhiệt như thường ngày.

“Ông nội bà nội, nơi này là nhà trẻ, là nơi con và anh hai học khi còn bé.”

Tom và Thomas nghe thế, cũng giương mắt nhìn thật kỹ.

Hai ông cụ nhớ tới Tô Nam và Thiệu Bắc từng nói qua, khi Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa đi nhà trẻ là đã bắt đầu biết giúp ba ba kiếm tiền, khi đó bọn nó còn quá nhỏ, không thể giúp ba ba bày sạp bán hàng, nên đã đi lượm ve chai, để dành bán kiếm tiền. Hai ông cụ nhẫn nhịn lòng chua xót, không dám tưởng tượng ra hình ảnh ấy. Còn hai bà cụ liếc về phía bạn già, trong mắt toàn là ai oán.

Xe chạy thêm một lát nữa, Dương Dương kinh ngạc hét lên: “Trường học sao khác thế này?”

“Đúng vậy, anh hai, ngay cả cổng trường cũng thay đổi, thiếu chút nữa em đã nhận không ra.”

Hai người hưng phấn mà nhìn về phía những người khác: “Đây là trường tiểu học trong huyện, bọn con đã học ở trong này.”

“Ngừng xe.” Ông Triển hô lên một tiếng, xe ngừng lại.

Một đám người xuống xe. Dương Dương và Nhạc Nhạc rất hưng phấn mà nhìn trường tiểu học hoàn toàn thay đổi so với trước khi bọn nó rời đi. Nghĩ đến ba Triển và ba Kiều đã nói cho bọn nó biết sẽ cải thiện hoàn cảnh của trường học, lúc đó bọn nó cũng không nghĩ nhiều, không ngờ các ba đã làm xong rồi!

“Ông nội, bà nội, Tom, Thomas, chúng ta vào xem.”

Mọi người ở gần đó tò mò nhìn một đám người từ trên xe bước xuống kia, nhất là hai đứa nhỏ kia, rõ ràng là con của Cố Khê. Có người nhận ra Dương Dương và Nhạc Nhạc, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng vui vẻ chào hỏi bọn họ.

Trong đó có một người hay nói giỡn, nói: “Ba của các cháu rời đi, chúng ta không còn được ăn bánh chẻo, và mì vằn thắn của cậu ấy nữa, thật nhớ cậu ấy a. Khi nào thì ba các cậu trở về lại đây.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc nghe thế, chẳng cảm thấy gì cả, nhưng có mấy người nghe vào tai lại cảm thấy rất mất hứng. Dương Dương cười nói: “Ba cháu sẽ không trở về nữa. Ba cháu có mở quán bánh chẻo ở Doanh Hải, sau này chú có tới Doanh Hải thì nhớ ghé tới quán ba cháu ủng hộ nhé.”

“Doanh Hải a, được, sau này nếu chú có cơ hội đến Doanh Hải, thì sẽ tới quán của ba cháu ăn.”

Ông Triển và Ông Kiều nắm tay Dương Dương và Nhạc Nhạc di dạo xung quanh trường học, gương mặt càng thêm buồn phiền. Tiểu Hà nhà bọn họ thường xuyên làm bánh chẻo, làm mì vằn thắn cho người khác ăn sao?

Tom và Thomas cũng rất mất hứng, nếu không phải sợ Dương Dương và Nhạc Nhạc buồn, bọn nó tuyệt đối sẽ đáp trả lại những người đó, cho bọn họ xấu mặt luôn. Sau này chú Cố sẽ không trở về nơi này nữa! Cũng sẽ không bao giờ bày sạp bán mì vằn thắn nữa! Các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!

Dương Dương và Nhạc Nhạc biết ông bà nội lại nghĩ tới chuyện của bọn nó nên cảm thấy khó chịu. Để cho ông bà đừng suy nghĩ về phương diện này nữa, hai đứa cố gắng tạo ra bầu không khí sôi động.

Hôm nay không phải cuối tuần, trường học đang dạy học. Bảo vệ trường nhận ra Dương Dương và Nhạc Nhạc, lại nghe bốn cụ già này là ông bà nội của Dương Dương và Nhạc Nhạc, từ Doanh Hải tới đây tham quan, lập tức mở cửa trường cho bọn họ tiến vào, còn nhanh chóng phái người đi thông báo cho hiệu trưởng.

Trường học thay đổi, Dương Dương và Nhạc Nhạc tìm không được lớp học của mình truớc kia. Hai người ở trong trường học mới tìm kiếm những nơi bọn nó đã từng quen thuộc.

Hiệu trưởng và một vài cán bộ trường xuất hiện, Ông Triển và Ông Kiều chủ động giới thiệu chính mình. Hiệu trưởng vừa nghe bốn cụ già này là cha mẹ của hai ông chủ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, càng trở nên cực kỳ kích động.

Ông Triển và Ông Kiều cự tuyệt lời mời đến phòng làm việc ngồi uống trà của hiệu trưởng, chỉ là để hiệu trưởng kể lại cho bọn họ nghe tình huống ở trường học trước đây của Dương Dương Nhạc Nhạc.

Từ chỗ hiệu trưởng, bốn cụ già cùng Tom và Thomas mới biết được từ năm lớp một Dương Dương và Nhạc Nhạc đã đi theo giúp đỡ ba ba bày hàng quán; mới biết được hai người học rất giỏi; mới biết được giày dép, áo quần, vật tư cá nhân bị xài đến mòn, đến rách mới được thay mới.

Bốn cụ già nghe kể mà nước mắt dâng trào khoé mi, Tom và Thomas cũng rất buồn khổ, ngược lại Dương Dương và Nhạc Nhạc không để tâm, bọn nó không cảm thấy sao cả, trái lại còn nghĩ không nên để ông bà nội buồn khổ. Chuyện quá khứ đều đã qua, hiện tại bọn nó rất hạnh phúc a.

Âm thầm nhìn chú Ngụy Hải Trung cầu xin giúp đỡ, Dương Dương và Nhạc Nhạc lôi kéo ông bà nội cùng Tom và Thomas đang cảm thấy buồn khổ ra khỏi trường học, một đám người lên xe, đi tới nhà ông Từ.

Xe hơi chạy đi, ngoại trừ Dương Dương và Nhạc Nhạc ra, những người khác đều nhìn về một hướng khác —— nơi Cố Khê đã từng bày hàng quán. Đi ngang qua nơi đó, người bày quán đã đổi thành người khác, nhưng hai ông cụ và hai nhóc khỉ con lại phảng phất thấy được hình ảnh Cố Khê dẫn theo Dương Dương và Nhạc Nhạc đang khổ cực bày hàng quán trong gió đông rét lạnh. Nuớc mắt của hai ông cụ nước mắt không cách nào kiềm nén được nữa.

“Ông nội…”

–tcn–

hồi trước bị khoảng cách thế này, chỉ cần click sửa rồi save là hết, sao giờ nó lại ko dc nhỉ, có ai biết cách chỉ dùm mình với, giản dòng như vậy thấy ớn quá

Dương Dương và Nhạc Nhạc nhanh tay lau nước mắt cho ông nội, Tom và Thomas cắn chặt răng đến độ da mặt căng chặt.

Ông Triển và Ông Kiều hối hận ngàn lần, ôm lấy cháu nội, nói: “Ông nội có lỗi với các con, Ông nội đã khiến các con chịu quá nhiều đau khổ.”

“Ông nội, bọn con không cảm thấy khổ.”

Dương Dương đóng cửa kính xe lại, không cho Ông nội nhìn nữa, cười nói: “Ông nội, bọn con thực sự không cảm thấy khổ, người cực khổ là ba ba. Ông nội, các ông không nên suy nghĩ về những chuyện trước đây nữa. Ba ba không nghĩ, con và Nhạc Nhạc không nghĩ, cho nên các ông cũng đừng nghĩ đến nữa.”

Nhạc Nhạc nói chen vào: “Hãy nghĩ đến Khanh Khách và Bán Nguyệt.”

Hai ông cụ ôm chặt lấy cháu nội: “Ông nội có lỗi với các con a.”

“Ông nội, nói xong rồi thì đừng nghĩ đến nữa.” Dương Dương và Nhạc Nhạc rất hối hận khi đáp ứng đưa ông nội tới Phổ Hà, Nhạc Nhạc còn nói: “Ông nội, Khanh Khách và Bán Nguyệt khẳng định rất nhớ các ông, hôm nay chúng ta quay về sớm một chút đi.”

Nhìn hai đứa cháu lớn vô cùng hiểu chuyện, lại nhớ đến hai đứa cháu nhỏ đáng yêu ở nhà, ông triển và ông Kiều cố nén chua xót, gật đầu: “Ông nội sẽ cố gắng sống thật khoẻ, sống để nhìn các con lớn lên, nhìn các con thành gia lập nghiệp.”

Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn tài xế, tiến đến bên tai ông nội, nhỏ giọng nói: “Ba ba nói ba ba còn muốn sinh cục cưng, còn muốn sinh em trai em gái cho bọn con.”

Ông Triển thoáng cái sửng sốt, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, Ông Kiều thấy thế liền vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhạc Nhạc tiếng tới bên tai ông, chỉ chốc lát sau, ông Kiều cũng không còn đau thương nữa, thay vào đó là cực kỳ vui vẻ. Ách, ông lại lo lắng hỏi: “Thân thể ba ba con không khoẻ, không nên cố sức, ông nội có các con là đủ rồi.”

Ông Triển cũng gật đầu đồng ý: “Ông nội có các con đã thấy hạnh phúc.”

Nhạc Nhạc cười nói: “Ba ba nói ba ba sẽ chú ý thân thể. Bởi vậy, ông nội phải sống thật khoẻ mạnh vui vẻ, không nên suy nghĩ đến những chuyện buồn.”

“Được, được, ông nội sẽ sống thật khoẻ mạnh vui vẻ, ông nội sẽ không buồn, không buồn.”

Hai ông cụ tự thề ở trong lòng, từ nay về sau, bọn họ nhất định sẽ cưng chiều “con dâu’ hết mình, cùng nỗ lực bù đắp những thiệt thòi của “con dâu”.

Tom và Thomas nhìn Dương Dương và Nhạc Nhạc dỗ hai ông cụ vui vẻ, đột nhiên rất bội phục hai người. So sánh với Dương Dương và Nhạc Nhạc, bọn nó còn chưa đủ trưởng thành. Hai đứa quyết định sau này phải học tập Dương Dương và Nhạc Nhạc nhiều hơn.

Hơn 10 phút sau, xe hơi lái đến trước nhà ông bà Từ. Xe dừng lại, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhảy xuống xe trước tiên, hưng phấn mà nói: “Ông nội, bà nội, Tom, Thomas, nơi này chính là chỗ ở trước đây của chúng ta và ba ba.”

Hai người đỡ ông bà nội xuống xe. Cửa nhà ông Từ đột nhiên mở ra, Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi nghe được động tĩnh, đi ra chào đón.

Dương Dương và Nhạc Nhạc vô cùng kinh ngạc và vui vẻ: “Chị, anh Thôn Trang, các người không đi làm à.”

Trang Phi Phi nói: “Bọn anh nghe thấy tiếng trực thăng bay qua, nghĩ có phải có ai đó đến đây không, không nghĩ tới lại là các cụ tới.”

Ông Triển và Ông Kiều tay chống gậy, tay nắm chặt tay cháu nội, đi vào trong nhà. Viền mắt hai người lại ươn ướt, nơi này chính là nơi cháu nội cùng ‘con ‘dâu’của nhà bọn họ đã sinh sống mười mấy năm qua.

Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi cũng không vội dẫn các cụ vào trong nhà, để bốn cụ già và 2 đứa bé chậm rãi nhìn ngó xung quanh. Nơi này chính là gia đình nhà nông điển hình, chỉ có một điểm khác là trong sân không có gà chạy, chân tường cũng không có trồng rau.

“Truớc đây, bọn con và ba ba đều ở trên lầu một, ông bà nội thì ở dưới đấy.” Dương Dương giới thiệu.

Những người khác vừa nghe, liền nói: “Đi lên xem một chút.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc đỡ ông nội, Trang Phi Phi và Từ Mạn Mạn đỡ hai bà cụ, Tom và Thomas đi đầu lên lầu. Tom nhìn thấy cửa của một gian phòng không có khóa, đẩy mở ra.

Nhạc Nhạc ở phía sau nói tới: “Đó là phòng của ba anh.”

Tom và Thomas đi vào, gian phòng không lớn, bài biện cũng rất đơn giản. Ông cụ và bà cụ cũng đã đi tới nơi, vừa nhìn thấy tình cảnh trong phòng, bọn họ liền cảm thấy thật chua xót.

Ở cửa nhìn một hồi, mọi người lại đến phòng sát vách, đó là phòng của Dương Dương và Nhạc Nhạc trước kia. Trong phòng bài biện cũng không khác lắm, một giường đôi, một bàn học, một tủ quần áo nhỏ. Bất quá khiến cho bốn cụ già cực kỳ khiếp sợ chính là trong phòng treo toàn là giấy khen, đều là của Dương Dương và Nhạc Nhạc. Mà người làm chủ của những giấy khen ấy – Dương Dương và Nhạc Nhạc hơi có chút ngượng ngùng.

Ông Triển và Ông Kiều buông tay cháu nội ra, rảo bước đi vào phòng. Nhìn từng tấm giấy khen, bọn họ cảm thấy cực kỳ tự hào và kiêu ngạo, đây là cháu lớn của bọn họ a. Ách, vẫn phải nên cảm kích Cố Khê, cảm kích cậu ấy kiên cường, cảm kích cậu ấy đả sinh ra cho bọn họ hai đứa cháu giỏi giang ưu tú như thế.

Xem xong từng tấm giấy khen, ông Kiều xoay người lại, nói với Trang Phi Phi và Từ Mạn Mạn đang đứng cùng nhau ở ngay cửa phòng: “Đêm nay bọn ta muốn ngủ ở đây một đêm.”

“Dạ, gối chăn đều có sẵn.”

Tom rất nhanh nòi theo: “Tối nay, con và Thomas cũng muốn ở chỗ này.”

Thomas kéo Dương Dương, nói: “Dương Dương, tối nay bọn em ngủ ở đây được không?”

“Được.” Dương Dương cười nói, “Chỉ sợ các em ngủ không quen.”

“Không đâu.” Tom và Thomas vỗ ngực cam đoan.

Trên lầu thì  không đủ phòng, dưới lầu thì phòng óc lộn xộn, điều quan trọng là WC nằm ở ngoài trời, trời lạnh, thực sự rất bất tiện. Trang Phi Phi liền đề nghị hai bà cụ qua ở bên căn nhà Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã mua lúc trước. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mua lại căn nhà đó là để sau này Cố Khê có quay về Phổ Hà, cả nhà bọn họ có nơi để ở. Bên kia tiện nghi hơn, cũng rộng rãi thoải mái hơn.

Hai ông cụ muốn tự cảm nhận một chút gian khổ mà ‘con dâu’ và cháu nội đã từng trải qua, nên cũng đồng ý để bạn già qua bên kia ở. Ngụy Hải Trung cũng ở bên kia, để chăm sóc cho hai bà cụ, chuyện ngủ lại buổi tối cứ thế quyết định.

Chuyện hai ông cụ đi tham quan trường học, hiệu trưởng của trường liền lập tức đem chuyện này nói cho lãnh đạo của huyện biết. Trang Phi Phi biết ông cụ không thích cùng những người này tiếp xúc quá nhiều, nên gọi điện thoại nhắc cha vợ đừng để ãnh đạo huyện phái người đến thăm hai ông cụ.

Buổi trưa, hai vợ chồng Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật đều tới. Vừa thấy bọn họ, hai ông cụ liền nắm chặt tay bọn họ mà liên tục nói cám ơn, cám ơn bọn họ đã chăm sóc và cưu mang Cố Khê và bọn nhỏ nhiều năm qua. Mặt của vợ chồng Từ Khâu Thuật đỏ rần, rất chột dạ, nhất là Quách Nguyệt Nga, không dám đối mặt với Dương Dương và Nhạc Nhạc.

Cơm trưa do Lý Trân Mai và Quách Nguyệt Nga phụ trách, Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật cung kính mời hai ông cụ vài ly rượu. Hai ông cụ liên tục hỏi bọn họ về sinh hoạt của Cố Khê cùng Dương Dương và Nhạc Nhạc lúc ở chỗ này, một chút chi tiết cũng không bỏ qua. Bất quá Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật cũng không dấu diếm điều gì, tất nhiên sẽ là biết gì nói nấy.

Quách nguyệt Nga để tỏ lòng mình đã hối cải làm một người mới, nên kể về Cố Khê và Dương Dương Nhạc Nhạc có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương. Nhất là lúc Cố Khê vừa đến Phổ Hà, khi đó một người ôm hai đứa con nhỏ kiếm sống vô cùng gian khổ, Quách Nguyệt Nga kể lại những gì bà ta chứng kiến, hoặc nghe lại từ những người khác, có gì thì kể hết cái nấy, căn bản không thấy được Dương Dương và Nhạc Nhạc không ngừng nháy mắt với bà ta.

Ông Triển và Ông Kiều nghe kể mà không sao nuốt nổi cơm, rượu cũng không  uống trôi, vô cùng tự trách. Hai bà cụ thì không ngừng ở trong lòng oán than hờn giận hai ông cụ, càng thêm yêu thương cháu nội, yêu thương ‘con dâu’ hơn. Tom và Thomas thì mặt mày chầu bậu, vô cùng mất hứng, bọn nó đều oánh trách chú Triển và chú Kiều.

Cũng là Từ Khâu Thuật thấy được ánh mắt của Trang Phi Phi, ở dưới gầm bàn đạp mạnh vợ mình một đạp, lúc này Quách Nguyệt Nga mới ngậm miệng.

Ông Triển và Ông Kiều đã hiểu vì sao con trai không nói cho bọn họ biết sự tồn tại của cháu nội. Nếu đổi lại là bọn họ, đừng nói đến chuyện tha thứ, chỉ không đoạn tuyệt quan hệ cha con cũng đã là quá tốt rồi.

Thấy ông nội tự trách, Dương Dương và Nhạc Nhạc thở dài trong lòng, cũng có chút hiểu rõ mỗi lần bọn nó ở trước mặt các ba kể về chuyện trước kia, thì tâm tình của các ba là như thế nào.

Ngày hôm nay, trong lòng ông Triển và ông Kiều đều cực kỳ đè nén. Tom và Thomas cũng rầu rĩ không vui. Dương Dương và Nhạc Nhạc ra sức an ủi ông bà nội, rồi lại an ủi Tom và Thomas. Trang Phi Phi và Từ Mạn Mạn cũng không đến nhà máy nữa, hai người được ông cụ ra chỉ thị, không được gọi điện thoại báo cho Cố Khê biết.

Dương Dương lén gọi điện thoại cho bác cả, nhờ bác cả vào tối nay khuyên nhủ ông bà nội không nên nghĩ nhiều về chuyện trước đây nữa. Tuy Từ Khâu Lâm không biết trước đây hai ông cụ đã làm ra chuyện gì, nhưng nhìn phản ứng của hai ông cụ, bác ta cũng đoán được trước đây hai người đã đối xử với Cố Khê rất tồi tệ.  Sự việc đều đã trôi qua nhiều năm như thế, hiện tại ba mẹ cũng đều sống ở Doanh Hải, còn là sống ở trong nhà của hai ông cụ, tự nhiên Từ Khâu Lâm sẽ đồng ý giúp đỡ chuyện này.

Buổi tối, vợ chồng Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật lại tới nấu cơm mời khách, Từ Khâu Lâm một câu cũng không nhắc tới chuyện trước đây Cố Khê và con trai đã chịu những khổ sở gì, chỉ nói sau khi nhà bọn họ có Cố Khê cùng Dương Dương và Nhạc Nhạc thì có bao nhiêu sung sướng, bao nhiêu hòa thuận, bao nhiêu thay đổi, và bọn họ có bao nhiêu cảm kích Cố Khê.

Cố Khê là cô nhi, được bà nội nhặt về nuôi, khi cậu tốt nghiệp tiểu học, bà nội liền qua đời. Cố Khê sống cô độc một mình, nên đối với người thân vẫn luôn có một loại khát vọng rất mãnh liệt. Gia đình ông Từ cho cậu tình thân mà cậu khao khát đã lâu, cho cậu một gia đình hoàn chỉnh, có người thân theo đúng ý nghĩa. Ông bà Từ không thể rời xa Cố Khê, Cố Khê cũng không thể nào rời xa bọn họ.

Ông Triển và Ông Kiều cực kỳ cực kỳ cảm kích gia đình ông Từ đã thu nhận Cố Khê và hai đứa nhỏ, nếu khi đó không có bọn họ chứa chấp Cố Khê, thì hai lão già hồ đồ cố chấp bảo thủ này sẽ thật sự trở thành tội nhân.

Đêm nay, Ông Triển và Ông Kiều thao thức cả đêm. Ở bên trong gian phòng đơn sơ mà căn bản trước đây bọn họ sẽ nhìn với ánh mắt kinh thường, bọn họ tựa hồ đã hiểu ra làm thế nào để bồi thường cho ‘con dâu’. Cố Khê muốn không phải là tiền tài của bọn họ, mà là muốn được bọn họ đối xử thật tâm, muốn được yêu thương bảo bọc như đối với con trai ruột của mình vậy.

Trong phòng của Dương Dương và Nhạc Nhạc, hai đứa cùng Tom và Thomas đang chơi game, rốt cuộc hai anh em nhà khỉ con cũng đã cười vang. Dương Dương và Nhạc Nhạc thực sự không cảm thấy trước đây bọn nó đã có bao nhiêu khổ cực, bởi vì bọn nó có ba ba, có ông bà nội yêu thương.

Trời dần dần sáng, gà trống của nhà sát vách cất tiếng gáy to vang. Một đêm ngon giấc, Dương Dương và Nhạc Nhạc nghe tiếng gáy liền tỉnh lại. Tom và Thomas khoát chân lên người bọn nó ngủ say sưa. Hai đứa trao đổi ánh mắt với nhau, từ trong mắt đối phuơng nhìn ra ý nghĩ giống nhau. Nhẹ nhàng đem chân Tom và Thomas đặt xuống, hai đứa nhè nhẹ đi xuống giường, mặc quần áo tử tế, rồi rón rén đi ra ngoài.

Trong căn phòng dưới lầu, Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi vẫn còn đang ngủ. Sau khi hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn, Trang Phi Phi liền da mặt dày mà đòi ăn ở chung với Từ Mạn Mạn.

Hai người đi xuống lầu, đi tới nhà bếp để lấy nước nóng, sau đó đi tới WC đánh răng rửa mặt. Tựa như đang quay về những ngày truớc đây, hai anh em nhìn nhau cười vui.

Bọn họ nhớ lại ngày đó đột nhiên ba Triển và bà Kiều xuất hiện; nhớ lại ba Triển và bà Kiều quỳ gối trước mặt ba ba cầu xin tha thứ; nhớ lại bọn nó luộc trứng gà lăm lên mặt ba Triển và bà Kiều, cuối cùng hai vị ba ba ăn quả trứng ấy, không để cho bọn nó ăn; nhớ lại bọn nó chỉ sau một ngày đã không thể rời khỏi ba Triển và bà Kiều; nhớ lại ba Triển dẫn bọn nó ngồi trực thănng bay tới Doanh Hải; nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện mà trước đây bọn nó căn bản sẽ không nhớ tới.

Hiện tại, bọn họ có ông bà nội ruột, có em trai em gái, và trên mặt ba ba luôn hiện lên nụ cười hạnh phúc. Ba ba nói đúng, bọn nó phải nhìn về phía trước, không thể dừng mãi ở quá khứ. Bọn nó không phải kẻ ngu, bọn nó có thể nhìn ra được ông bà nội vẫn luôn cố gắng bù đấp cho bọn nó, nhìn ra được người chú hai mà bọn nó không thích cũng vẫn đang cố sức bù đấp cho bọn nó. Cho nên bọn nó cũng sẽ học tập ba ba, luôn nhìn về phía trước.

“Nhạc Nhạc, em xắt đồ, anh đi hấp bánh bao.”

“OK.”

Hai đứa nhỏ đi và phòng bếp. Dương Dương thuần thục thay than tổ ong mới trong bếp lò, rồi nhen lửa; Nhạc Nhạc xắt cải trắng, lột vỏ đậu; Dương Dương đặt lồng hấp lên bếp lò, đem bánh bao nguội lạnh bỏ vào trong, đậy nắp lại, tiếp theo lấy bốn quả trứng gà, một chén đặt hai quả, rồi đánh trứng lên; Nhạc Nhạc mở nước rửa rau. Mặc dù hiện tại không cần bọn nó phải ra tay nấu cơm, nhưng động tác của Dương Dương và Nhạc Nhạc không hề có chút bỡ ngỡ nào.

Trong bếp bốc lên từng làn khói làm mờ mắt người, tiếng nước sôi ‘cô cô’ vang lên liên tục. Nhìn đồng hồ, đã đến giờ ông nội thức dậy, Dương Dương đem nước sôi đổ vào trong chén, trứng gà đã được đánh đến tơi xốp lập tức biến thành trứng gà hoa,  múc vào trong chén một muỗng đường trắng, Dương Dương đặt hai cái chén lên bếp lò để giữ nóng, tiếp tục cầm lấy cái vá để bắt đầu xào rau; Nhạc Nhạc mở nấp lồng hấp ra, dùng chiếc đũa chọt chọt bánh bao, đã nóng và mềm, bé đậy nấp lại, hạ lồng hấp xuống, lấy một cái nồi khác ra, để chuẩn bị nấu cháo.

Tom và Thomas vẫn còn đang khò khò, hai anh chị cũng sẽ không thức dậy sớm như vậy, thời gian của bọn nó vẫn còn rất dư giả. Dương Dương xào rau gần xong, Nhạc Nhạc đi ra khỏi phòng bếp, đi thẳng lên lầu.

Đi đến phòng của Ông nội, Nhạc Nhạc gõ cửa một cái, phòng trong truyền đến thanh âm của một người: “Ai vậy.”

“Ông nội, các ông thức dậy chưa?”

“A, đã dậy rồi.”

Nhạc Nhạc nghe thế, xoay người chạy xuống lầu. Chỉ chốc lát sau, Dương Dương và Nhạc Nhạc mỗi người bưng một cái chén đi ra khỏi phòng bếp.

Ông Triển và Ông Kiều ở trong phòng đang thay quần áo, lại có người gõ cửa, Ông Kiều đứng ở bên giường đi tới mở cửa. Vừa mở cửa ra, ông Kiều liền ngây ngẩn cả người.

“Ông nội, buổi sáng tốt lành, ăn sáng thôi.”

Dáng tươi cười của Dương Dương và Nhạc Nhạc ở trong mắt ông Kiều có chút mơ hồ. Ông chỉ theo bản năng mà lách người sang một bên nhường đường.

Dương Dương và Nhạc Nhạc bưng mâm đi vào phòng, đặt lên bàn, nhìn người đang sửng sờ, nói: “Ông nội, buổi sáng tốt lành, ăn sáng thôi.”

Đường nhìn của ông Triển cũng có chút mơ hồ. Dương Dương và Nhạc Nhạc cười cười với hai ông, rồi chạy ra ngoài. Đợi bọn nó trở lại lần thứ hai, ông Triển và ông Kiều còn đang sửng sờ nhìn hai chén trứng gà ở trên bàn.

Dương Dương và Nhạc Nhạc bưng cháo và bánh báo đặt lên bàn, đóng cửa lại, hỏi: “Ông nội, các ông đánh răng trước hay là ăn trước?”

“…” Ông Triển và Ông Kiều lau nước mắt, “Ăn, ăn, ăn sáng trước.”

“Súc miệng trước.”

“… Được, được…” hai ông cụ còn đang sửng sờ nên như hai con rối bị điều khiển, nghe cháu nội nói gì thì làm theo thế đó.

Đưa nước cho ông nội súc miệng, Dương Dương và Nhạc Nhạc đưa ông nội ngồi vào bên bàn, Dương Dương nói: “Ông nội, ăn sáng đi. Sau này con và Nhạc Nhạc sẽ thường xuyên làm đồ ăn sáng cho ông nội.”

“Ông nội, ba ba nói chúng ta phải nhìn về phía trước. Con và anh hai phải nhìn về phía trước, ông nội cũng nên như thế.”

“… Được, được…” Hai ông cụ tay chân luốn cuống cầm lấy đôi đũa, hai mắt rất nhanh liền mơ hồ.

“Ông nội, ăn sáng đi.”

Dương Dương lau mắt cho Ông nội (Ông Triển), đưa cho ông một cái muỗng. Ông Triển không có cầm lấy, mà ôm lấy cháu nội, ôm thật chặt. Cháu nội của mình nấu bữa sáng cho mình.

Ông Kiều cũng ôm lấy Nhạc Nhạc, gật đầu: “Ông nội ăn, Ông nội ăn.”

Buổi sáng này, ông Triển và ông Kiều cảm nhận được hàm nghĩa của từ cực kỳ hạnh phúc. Bọn họ mong ước – nếu như có kiếp sau, bọn họ nhất định sẽ không để cho ‘con dâu’ của mình chịu bất kỳ khổ cực nào, nhất định phải để cho cháu nội lớn lên vòmg tay yêu thương của bọn 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.