Viễn Khê

Chương 27



edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

______

Việc có đi bán mứt quả hay không, tạm thời chưa bàn luận thêm, bởi việc quan trọng trước mắt là làm điểm tâm. Vẫn bị thúc thúc ôm, Dương Dương và Nhạc Nhạc lấy lý do phải nấu canh trứng cho gia gia để nhân cơ hội thoát khỏi cái ôm của bọn hắn, trong lòng chúng không ngừng dâng lên cảm giác quái dị với hai thúc thúc nên phải lấy bận rộn để kìm chế nội tâm.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không bắt ép, dù bọn hắn rất nóng vội, nhưng cũng hiểu hai đứa nhỏ cần thời gian để thích ứng với hai người, quen dần với sự xuất hiện đột ngột của hai vị thúc thúc ‘xa lạ’ trong cuộc sống của chúng. Cho dù người nọ cảm thấy bọn hắn vô liêm sỉ, là đồ mặt dày, thì bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi người nọ nữa, rời bỏ người đã sinh hạ hài tử cho bọn hắn.

Không để cho Dương Dương và Nhạc Nhạc phải động tay, Triển Tô Nam xào một đĩa củ cải và một đĩa rau cải xanh.Lúc Nhạc Nhạc vừa mang canh trứng vào cho ông nội thì Kiều Thiệu Bắc cũng rang xong cơm. Nhạc Nhạc từ trong phòng đi ra, đi cùng cậu bé còn có cả Từ nãi nãi và Từ lão gia cũng đã xuống giường.

“Triển lão bản, Kiều lão bản, hai cậu đến ăn cơm là được rồi, sao lại còn xắn tay áo lên làm là thế nào?” Từ nãi nãi và Từ lão gia khỏi phải nói hốt hoảng thế nào. Nếu không phải vừa lúc nãy không tiện vào phòng bếp, Từ nãi nãi chắc chắn sẽ không để hai người này chuẩn bị bữa sáng.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cởi tạp dề, cười nói “Bác trai, bác gái, hai bác đã bảo chúng cháu đến nhà chơi thì trăm nghìn lần đừng gọi chúng cháu là ông chủ này ông chủ kia nữa, cứ thế này chúng cháu rất ngượng ngùng khi gặp Tiểu Hà.”

Biểu tình trên mặt của Từ nãi nãi và Từ lão gia có đôi chút biến hóa, Từ nãi nãi vội vàng tiếp đón nói “Mau vào nhà đi, sáng sớm hai cậu đã tới nhà mà lại còn phải làm việc khiến chúng tôi rất ngại. Mau vào nhà trong đi, mau đi.”

Từ lão gia cũng niềm nở nói “Mau vào nhà ngồi đi, đợi một lúc nữa thì ăn được rồi, không phải động tay vào nữa.”

“Bác trai, bác gái, hai bác đừng khách khí với chúng cháu.” Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam tay ôm hài tử, đồng thanh nói “Chúng cháu rất thích làm việc cùng hai đứa nhỏ (đây cũng là việc chúng cháu nên làm).”

“Mau vào nhà đi.”

Nhìn nhìn mấy lần khuôn mặt của Kiều Thiệu Bắc, rồi lại nhìn nhìn vết xanh tím trên mặt Triển Tô Nam, Từ lão gia và Từ nãi nãi đẩy hai người vào nhà. Theo Từ nãi nãi và Từ lão gia vào phòng. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nhịn không được, ngẩng đầu đưa mắt hướng đến phòng Cố Khê, Từ nãi nãi thấy hết những hành động đó, lấy lý do bảo Dương Dương và Nhạc Nhạc đi xem thử Cố Khê rời giường chưa rồi mới thừa dịp hai đứa nhỏ không ở đây, bà nói đầy ẩn ý * “Tiểu Hà ngày thường phải mở quán ăn rất vất vả, buổi tối trở về còn phải soạn giáo án, đôi khi còn phải chấm bài và sửa bài tập cho học sinh, làm xong việc cũng đã là tối muộn. Dương Dương và Nhạc Nhạc rất thương ba ba, mỗi sáng sớm đều thức dậy làm điểm tâm, làm xong mới gọi Tiểu Hà thức dậy. Vốn chuyện này nên để bà già như tôi làm nhưng ba cha con chúng nó không cho, hz…. Hai đứa trẻ này từ nhỏ đã hiểu chuyện rồi, biết thương lấy người khác.”

( * Nguyên tác话里有话 – thoại lý hữu thoại: câu nói có hàm ý khác)

Sắc mặt của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô trở nên rất khó coi, Kiều Thiệu Bắc nói “Dương Dương và Nhạc Nhạc chúng cháu đã gặp tối qua, quả thật là những đứa nhỏ rất hiểu chuyện, cháu và Tô Nam đặc biệt thích chúng. Cuộc sống của Tiểu Hà cùng hài tử suốt mười mấy năm thế nào, cháu và Tô Nam đã nghe Mạn Mạn kể lại, chúng cháu cũng rất đau lòng. Việc khác cháu và Tô Nam không dám đảm bảo nhưng có thể làm cho cuộc sống của ba cha con Cố Khê từ nay về sau được thoải mái thì tuyệt đối không thành vấn đề.”

Nói tới đây, Kiều Thiệu Bắc nhân cơ hội nhờ cậy “Bác trai, bác gái, tính Tiểu Hà thì mấy bác cũng biết rồi, cậu ấy muốn gì, thích gì cũng đều giữ trong lòng, tự mình tìm cách giải quyết, không thích dựa vào người khác. Cho nên sau này xin bác trai, bác gái giúp chúng cháu khuyên nhủ Tiểu Hà để cậu ấy đừng cự tuyệt sự giúp đỡ của chúng cháu. Thân thể cậu ấy không tốt, Dương Dương và Nhạc Nhạc lại còn nhỏ, nếu cứ làm việc mệt nhọc thế này thì sẽ rất có hại cho cậu ấy, đến lúc đó Dương Dương và Nhạc Nhạc phải làm sao đây?”

Từ nãi nãi đợi chính là câu nói này, nhưng trên mặt bà vẫn là biểu tình bất đắc dĩ nói “Tiểu Hà…đứa nhỏ này có đôi khi quá quật cường. Tối qua tôi cũng nói với nó rồi, tôi thấy các cậu quan tâm tới nó như thế, còn đặc biệt tới đây thăm nó, cũng đã khuyên nó tới nhờ cậy các cậu xem có thể giúp nó tìm một công việc nhàn hạ một chút được không. Hộ tịch của nó vẫn ở Doanh Hải, lại không có bằng cấp, không thể tìm nổi được một công việc tốt. Nhưng nó nói muốn tự để chính nó kiếm tiền, dù khuyên bảo thế nào trong lòng nó vẫn rất kiên định, không quen dựa dẫm vào người khác.”

Thở dài một tiếng, Từ nãi nãi nói “Các cậu và Tiểu Hà mười mấy năm rồi chưa gặp mặt, vừa gặp lại nhau mà tôi đã nói với các cậu những lời này thật sự không phải, chúng tối là người quê mùa không biết cách nói chuyện, các cậu cũng đừng để ý.”

“Không ạ.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc xua tay, Triển Tô Nam thành khẩn nhìn hai vị lão nhân nói “Chúng cháu là thật tâm muốn giúp đỡ Tiểu Hà, cho dù cậu ấy không chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của chúng cháu thì chúng cháu cũng quyết không nhìn cậu ấy vất vả như thế nữa.”

Từ nãi nãi trong lòng nhẹ nhàng thở phào, thật cao hứng nở nụ cười. Lúc này, bên ngoài vọng đến tiếng của Dương Dương và Nhạc Nhạc “Ba, ba rời giường rồi ạ?”

“Các con ăn sáng chưa?”

Nghe thấy câu này, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tự động đứng dậy, không nói hai lời đi ra ngoài. Từ nãi nãi nhìn về phía Từ lão gia, trên mặt hai người đều cùng một tâm tư giống nhau ‘Giữa hai người kia và Tiểu Hà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thoạt nhìn thật sự không giống bạn bè bình thường’.

Đi ra khỏi phòng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đồng thời hướng mắt lên trên lầu, liền thấy được người vừa lúc xuống lầu. Người nọ so với tối hôm qua còn tái nhợt hơn, nhìn đến quầng thâm dưới mắt cậu, hai người chân tay luống cuống đứng đó, không biết nên nói cái gì, chỉ khàn khàn gọi “Tiểu Hà.”

So với sự kích động của hai người kia, Cố Khê có vẻ bình tĩnh đến lạ thường, thái độ vẫn như hôm qua, cậu cười nhẹ với hai người, hỏi “Đến lúc nào vậy? Hải Trung ca và Trang tiên sinh đâu?”

Hai người cùng giấu diếm, nói “Bọn họ về Doanh Hải có chút chuyện cần giải quyết, bọn anh cũng vừa mới tới thôi.”

Nhưng ngay sau đó, có hai hài tử rất thật thà vạch trần lời nói dối của bọn hắn “Ba, thúc thúc từ sáng sớm đã tới đây rồi. Thức ăn sáng nay đều do mấy thúc ấy làm.”

Cố Khê nhíu mày, động tác này đều khiến cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc trong lòng dậy sóng, Cố Khê có phần trách cứ nói với hai con trai “Thúc thúc là khách, sao có thể để thúc thúc làm điểm tâm chứ.”

Hai hài tử bĩu môi, không giải thích, tuy là do thúc thúc cương quyết đòi hỗ trợ, nhưng thật sự thì bọn chúng cũng không ngăn trở. Bị ba ba trách cứ, trên mặt hài tử cũng không nhịn được bật cười.

‘Khách nhân…..’. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam trong lòng cực kỳ khó chịu, hai người tiến lên ôm hài tử, giải thích “Là lỗi của bọn anh.”

Triển Tô Nam nhịn không được nói “Tiểu Hà, em có thể trách mắng bọn anh, nhưng đừng trách Dương Dương và Nhạc Nhạc. Em để anh và Thiệu Bắc nhìn hai đứa chúng nó làm, còn mình thì ăn không ngồi rồi, bọn anh không chịu được. Bọn anh….” Hắn ngập ngừng, vẫn là nói ra “Tụi anh cũng mong muốn được thân thiết với Dương Dương Nhạc Nhạc nhiều hơn dù chỉ là trong chốc lát.”

Cố Khê mấp máy môi, nhìn Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam một lúc lâu, rồi mới đi xuống cầu thang, xoa đầu hai con trai ủy khuất, nói “Thực xin lỗi, ba ba vừa nói quá nghiêm khắc rồi, ba ba xin lỗi các con.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc lắc đầu, nhìn ba ba nói “Ba, sau này chúng con sẽ không để hai thúc hỗ trợ nữa, ba ba đừng nóng giận.”

“Tiểu Hà…..” Trong tiếng gọi của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mang theo vẻ cầu xin, tự trách cứ “Đừng nên trách hài tử, muốn trách thì trách bọn anh đi.”

Ngón tay xoa nhẹ khuôn mặt của nhi tử rất giống Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tiều tụy hai người — hai mắt tràn đầy tơ máu, tóc tai rối bù, mắt thâm quầng còn cằm thì râu ria lởm chởm — trong lòng cậu khẽ thở dài, vuốt tóc hai đứa con rồi cúi đầu nói với chúng “Ba ba không giận gì hết, chỉ là thúc thúc đường xa tới đây, lại đến từ sáng sớm, ba ba định mời họ dùng bữa mà để cho họ nấu cơm nên trong lòng cảm thấy rất ngại. Thực xin lỗi, ba ba không có ý trách các con đâu.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc cắn miệng, tuy ba ba đã nói như thế, nhưng trong lòng chúng vẫn rất khó chịu. Cũng không phải bởi vì bị ba ba trách cứ, mà là…… Bọn chúng cũng không tốt.

Chỉ vì một câu khách khí mà giờ lại biến bầu không khí thành thế này, tựa hồ còn làm tổn thương đến hài tử, Cố Khê rất áy náy, đây không phải kết quả mà cậu mong muốn. Mặc kệ cậu và hai người kia đã từng có khúc mắc gì thì hai đứa nhỏ cũng đâu có biết, thực sự trong lòng cậu cũng không muốn hai đứa nhỏ quá gần gũi với hai người họ…… Cậu…không thể cướp đoạt đi quyền lợi thân cận với cha đẻ của hai con trai được…..

Nở nụ cười hối lỗi, Cố Khê nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, rồi mới cúi đầu nhìn các con “Các con thích Triển thúc thúc và Kiều thúc thúc không?” Cậu vừa hỏi xong, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc trong mắt hiện lên tia hi vọng. Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn ba ba rồi lại nhìn thúc thúc, qua một lát sau, bọn chúng không giấu diếm, gật đầu “Thích ạ.” Tuy rằng thúc thúc chỉ là thúc thúc, tuy rằng chúng sẽ không vì thúc thúc mà rời bỏ ba ba, nhưng… chúng thực sự thích thúc thúc. Nhất là vừa rồi thúc thúc thơm chúng, bọn chúng hình như càng thêm thích thúc thúc hơn một chút.

Đây là tình phụ tử trời sinh sao? Cố Khê trong lòng không hề ghen tị, không có bất mãn, cũng không có không cam lòng. Con trai vẫn luôn là niềm tự hào và niềm kiêu ngạo của cậu, không phải là thứ để cậu dùng làm công cụ báo thù hay làm cho hả giận. Cậu nở nụ cười thản nhiên “Nếu thích thúc thúc, vậy thừa dịp thúc thúc còn ở đây hãy cùng thúc thúc trò chuyện thật nhiều vào. Thúc thúc là từ Mĩ trở về, các con có muốn cùng thúc thúc học tiếng Anh không?”

Dương Dương và Nhạc Nhạc mắt trừng to, không tránh khỏi lộ vẻ vui mừng, trên mặt lập tức cười rộ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thì vô cùng kích động, nắm chặt tay Dương Dương và Nhạc Nhạc, bọn hắn không nghĩ tới người nọ sẽ nguyện ý để hài tử thân cận với bọn hắn! Nhìn nhi tử tươi cười, Cố Khê biết quyết định của mình là chính xác.

“Thúc thúc đồng ý giúp đỡ, các con đã cảm ơn hai thúc chưa?”

“Dạ rồi ạ!” Cố Triêu Nhạc mãnh liệt gật đầu, rồi mới rút bàn tay đang bị thúc thúc nắm chặt ra “Con đi luộc trứng gà cho thúc thúc.”

“Con cũng đi.”

Hai hài tử chạy nhanh như chớp. Cũng không rõ Dương Dương và Nhạc Nhạc vì sao lại muốn đi luộc trứng gà, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đứng đó vừa cảm kích vừa áy náy chăm chú nhìn vào nét cười trên gương mặt của Cố Khê, mới từ “Địa Ngục” trở lại nhân gian thì trái tim lại bắt đầu rỉ máu. Người này không phản đối hài tử gần gũi với bọn họ, nhưng…cũng chỉ có thế mà thôi.

Ho khan vài tiếng, Cố Khê nói “Các anh vào nhà đi, tôi đi rửa mặt.”

“Anh đi đổ nước ấm cho em.” Triển Tô Nam không nói hai lời, xoay người bước đi, nhanh tới nỗi Cố Khê cũng không kịp lên tiếng ngăn cản. Vội bước nhanh, Cố Khê hô “Không cần, tự tôi làm là được rồi.”

Tại phòng bếp, Triển Tô Nam đã xách ấm đi đun. Kiều Thiệu Bắc ngăn Cố Khê lại, một tay giữ chặt bả vai cậu “Để cho Tô Nam làm đi.”

“Thật sự không cần mà.” Cố Khê thực không muốn nhìn thấy bộ dạng cứ luôn hối lỗi của bọn họ, nhưng xương cốt cả người đều đau khiến cậu vô phương tránh khỏi sự kiềm chế của Kiều Thiệu Bắc.

Kiều Thiệu Bắc nhịn không được ép sát vào Cố Khê, ghé vào lỗ tai cậu nói “Xương cốt em đau thì đừng làm việc nặng.”

Cố Khê theo bản năng né khỏi Kiều Thiệu Bắc, nhăn mặt, qua một đêm, cậu cũng không cách nào đi trách hài tử lắm chuyện được. Cậu không muốn bọn hắn biết thân thể cậu yếu ớt nhiều bệnh, không muốn bọn hắn bởi vậy mà tự trách mình. Sự việc cũng đã lâu rồi, cậu chỉ hy vọng cuộc sống có thể trôi qua nhẹ nhàng là đủ rồi.

“Tiểu hà, nước xong rồi.” Triển Tô Nam đặt ấm nước nóng ở cửa phòng bếp. Kiều Thiệu Bắc buông Cố Khê ra, Cố Khê nhìn hai người, không nói gì đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. ‘Hôm nay không mở quán, hay là mau chóng nói rõ ràng với bọn họ đi.’

Liếc mắt nhìn qua cửa thấy ba ba đi rửa mặt, Cố Triêu Dương vẫy vẫy tay gọi hai thúc thúc, khi hai thúc thúc đi tới, nó nhỏ giọng nói “Thúc thúc, ba cháu trời lạnh xương cốt sẽ rất đau, chạm vào nước lạnh sẽ càng đau, hơn nữa mùa đông hàng năm đều ho khan, có đôi khi còn có thể đau nửa đầu, thúc thúc, thúc khuyên nhủ ba ba đi bệnh viện kiểm tra đi.”

Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nhíu mày “Chuyện này xảy ra bao lâu rồi? Ba ba cháu không hề đi bệnh viện kiểm tra?”

Hai hài tử đồng thời gật đầu “Ba ba cho tới giờ chưa hề tới bệnh viện, mỗi lần sinh bệnh đều tự mình mua thuốc uống.” Triêu Dương nói “Từ lúc cháu và Nhạc Nhạc được hai tuổi thì đã thấy xương cốt của ba ba hay bị đau, còn lúc trước hai tuổi thì chúng cháu không còn nhớ rõ nữa ạ.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nghe xong đều chấn động “Các cháu nhớ rõ những chuyện lúc hai tuổi?!!!”

Dương Dương và Nhạc Nhạc gật đầu đầy vẻ hãnh diện “Những chuyện xảy ra từ lúc hai tuổi, chúng cháu đều nhớ rất rõ.”

Đầu hơi choáng, cố gắng giữ vững bình tĩnh, Kiều Thiệu Bắc xoay người xoa đầu hai đứa nhỏ “Thúc thúc biết, sau này có thúc thúc ở đây rồi, thân thể ba ba nhất định sẽ khỏe lên.”

“Vâng ạ!” Bọn chúng tin tưởng.

Bên ngoài vọng đến tiếng bước chân của ba ba, hai hài tử nhanh nhanh đẩy bọn họ vào “Thúc thúc, mau vào nhà đi, trứng luộc xong chúng cháu sẽ vào ngay.”

“Được.”

Hai người mất hồn mất vía rời khỏi phòng bếp, vừa ra ngoài gặp ngay Cố Khê vừa rửa mặt xong. Ba người cùng nhau vào phòng, Từ nãi nãi ở trong phòng vẫn đang lén nhìn, thấy ba người vào thì vội vội vàng vàng giả bộ múc cháo, trong lòng càng lúc càng cảm thấy lạ lùng.

Một đêm ngủ không ngon, đầu tự nhiên nhói lên đau đớn, dạ dày cũng hơi khó chịu. Ngồi xuống bàn ăn, Cố Khê bưng bát canh nóng hổi lên uống, dạ dày thư thái hơn rất nhiều. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nhìn màn thầu, trầm tư không biết suy nghĩ cái gì.

“Tiểu Hà, Dương Dương và Nhạc Nhạc sao còn chưa vào ăn cơm?”

Từ nãi nãi tuy hỏi Cố Khê nhưng ánh mắt lại ngó nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẻ mặt đang phiêu du thất thần.

“Chúng bảo đi luộc trứng gà.” Trong mắt Cố Khê sáng tỏ.

‘Luộc trứng gà làm gì?’ Từ nãi nãi rất muốn hỏi, nhưng nghĩ đến hai đứa cháu vẫn luôn làm việc có mục đích rõ ràng nên bà cũng nhịn xuống. Từ lão gia ngồi một bên không lên tiếng, vẫn một mực húp bát canh trứng, trong lòng ông không phải không có nghi vấn, chẳng qua là không tiện hỏi thôi.

Rất nhanh, Dương Dương và Nhạc Nhạc liền đi vào nhà. Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc tạm thời thu hồi tâm tư, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong tay Dương Dương cầm một chén nhỏ, Triển Tô Nam buông đũa, nghẹn ngào khó thở.

“Thúc thúc, để cháu xoa cho thúc thúc.” Dương Dương cười, cầm quả trứng lăn vào vết sưng thâm tím trên mặt Triển Tô Nam. Triển Tô Nam kiềm chế nội tâm kích động, nhìn đăm đăm vào Dương Dương, tận hưởng sự ấm áp từ quả trứng gà đang lăn qua lăn lại trên mặt mình, hai tay hoàn toàn theo bản năng ôm lấy Dương Dương.

Nhìn thấy cảnh này, Từ nãi nãi cùng Từ lão gia đều buông bát xuống. Lúc trước cảm thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc rất giống vị lão bản họ Kiều kia, nhưng giờ đột nhiên họ lại thấy sao mà giữa hai đứa nhỏ cùng vị họ Triển này cũng có một cảm giác gì đó rất khác thường?

Chỉ có Cố Khê là vẫn thản nhiên ăn màn thầu, uống cháo. Miệng nhai món củ cải xào của Triển Tô Nam, trong lòng cậu cũng sinh ra vài phần cảm khái. Thời gian thật sự có thể làm thay đổi rất nhiều điều. Một người trước kia không phân biệt nổi giữa đường và muối, mà giờ có thể nấu ra được hương vị thơm ngon thế này. Ngẩng đầu, thấy nhi tử đang nhìn hai người nọ, lại thấy bọn họ đang nhìn nhi tử, Cố Khê cố nén niềm thương cảm trong lòng… ‘Hai con trai thực thông minh, nếu đi theo hai người kia … sau này chúng sẽ có một cuộc đời khác biệt. Đời này, có lẽ cậu cũng không thể làm gì tốt hơn ngoài là một giáo viên tiểu học, cố nữa vì bọn nhỏ cũng chỉ được thế mà thôi… nếu bọn họ muốn mang nhi tử đi …. thì cậu, sẽ đồng ý.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.