Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí quỷ dị cuối cùng cũng xong. Dù thế nào cũng không chịu để Từ nãi nãi động tay, lại càng không để hài tử và Cố Khê thu dọn, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc chiếm lấy phòng bếp, rửa sạch sẽ bát đũa, dọn dẹp gọn gàng mọi thứ.
Đứng ở cửa bếp, khi thấy hai người quay đầu nhìn, Cố Khê mở lời “Tô Nam, Thiệu Bắc, đến phòng tôi đi, tôi có lời muốn nói với hai anh.”
Cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đang rửa tay, trầm mặc gật gật đầu.
Trốn ở trong phòng bà nội, nhìn lén qua cửa sổ, Triêu Dương và Triêu Nhạc thấy sắc mặt thúc thúc bất an còn thần sắc của ba ba tựa hồ rất nghiêm túc, khi thấy ba ba cùng hai thúc thúc lên gác thì hai đứa không yên lòng cũng đi ra theo.
Hai hài tử vừa đi, Từ nãi nãi liền nói với Từ lão gia “Ông nó à, tôi sao cứ cảm thấy Tiểu Hà cùng hai vị lão bản kia không giống như quan hệ bạn bè bình thường?”
Từ lão gia nhìn ra ngoài cửa sổ, nói “Có phải là bạn bình thường hay không thì người giờ cũng tìm tới tận cửa rồi. Tôi thấy kiểu này chắc chắn về sau Tiểu Hà sẽ cùng hai người kia về Doanh Hải…”
“A————?”
Từ nãi nãi có chút hoảng hốt đi đến trước mặt Từ lão gia “Ông nói Tiểu Hà sẽ mang theo Dương Dương Nhạc Nhạc quay về Doanh Hải?”
Từ lão gia nặng nề nhét thêm thuốc vào cái tẩu hút, nói “Tiểu hà vốn không phải người ở cái vùng hẻo lánh này, theo tôi đoán, nó ở đây suốt mười mấy năm chắc là để trốn hai người kia. Giờ người cũng đã tìm được tới tận đây, lại còn là ông chủ lớn, Tiểu Hà dù không chịu thì liệu hai người kia có đồng ý để nó tiếp tục ở lại đây chịu khổ chịu cực sao? Hơn nữa còn có Dương Dương và Nhạc Nhạc. Chính Tiểu Hà cũng thừa nhận Dương Dương và Nhạc Nhạc có quan hệ với mấy người nọ còn gì, bọn họ lại thích hai đứa nhỏ như vậy, việc Tiểu Hà cùng hài tử đi theo bọn họ trở về là chuyện sớm muộn thôi.”
Từ nãi nãi nhất thời trong lòng hoảng loạn “Việc này, việc này……” Tuy Tiểu Hà gọi bà là mẹ nuôi, nhưng trong lòng bà cũng đã coi Tiểu Hà như chính con đẻ của mình, mà con đẻ của bà còn chẳng được hiếu thuận được như Tiểu Hà nữa. Cứ nghĩ đến việc Tiểu Hà và bọn nhỏ sẽ phải rời khỏi đây, trong lòng Từ nãi nãi khỏi phải nói khó chịu biết nhường nào.
Từ lão gia nhả khói thuốc, nói “Phượng hoàng thì nên trở về với tổ phượng hoàng chứ không nên rúc mãi trong chuồng gà”.
Từ nãi nãi mắt đỏ hoe, ngồi bịch xuống ghế, nói không ra lời. Từ lão gia vẫn trầm lặng hút tẩu, cũng không lên tiếng nữa.
***
Theo Cố Khê đi vào phòng, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam tim đập thình thịch. Trong phòng bài trí rất đơn giản, một giường đôi, một tủ quần áo hai cánh, một cái bàn học có giá sách, một cái ghế tựa, cạnh bàn là một phích nước nóng, trên nóc tủ quần áo không cao mấy là di ảnh của bà Cố Khê, ngoài những thứ đó ra thì không còn gì nữa. Trên giường, chăn gối xếp ngăn nắp chỉnh tề, đầu giường để một chiếc áo len đang dở dang. Bứt rứt đứng trong phòng, ánh mắt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nhìn chằm chằm chiếc áo len rõ ràng dành cho 2 đứa nhỏ kia, trái tim lại hứng chịu sự tra tấn của hối hận.
“Ngồi đi.” Chỉ chỉ cái giường, Cố Khê lấy ba cốc nước. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam chậm chạp ngồi xuống giường, trong lòng không yên. Dương Dương và Nhạc Nhạc vụng trộm ngồi xổm ở trước cửa phòng ba nghe lén, không thèm bận tâm xem liệu có bị ba ba đánh đòn hay không, giờ chúng chỉ muốn biết ba ba sẽ nói gì với thúc thúc, sẽ đồng ý để thúc thúc dẫn chúng đi, hay là…..đuổi thúc thúc. Những hành động của thúc thúc rõ ràng đang muốn xin lỗi ba ba, bọn chúng cũng muốn biết giữa thúc thúc và ba ba rốt cuộc đã xảy chuyện gì.
Đưa cốc nước cho hai người, Cố Khê ngồi xuống ghế, nhìn về phía hai người nọ đang ngồi rất nghiêm chỉnh. Hôm qua, cậu đã suy nghĩ suốt một đêm để cân nhắc xem nên mở lời ra sao, nhưng khi đối mặt với ánh mắt tràn ngập áy náy của hai người, lời đã đến bên miệng lại không thể nào nói được…
Qua một lát, uống một ngụm nước để nhuận cổ họng, Cố Khê mở lời “Cũng sắp gần tất niên rồi, mấy ngày nữa nên về đi?”
Áp chế trái tim đau nhói, đờ ra một lúc, Kiều Thiệu Bắc trả lời “Bọn anh tết này không về, nếu em không phiền thì hãy để anh và Tô Nam ở lại tết này, được chứ?”
Tránh khỏi cái nhìn tha thiết của hai người, Cố Khê nói “Tất niên sao có thể không về nhà. Các anh không về thì chắc chắn trong nhà sẽ rất vắng vẻ, lạnh lẽo, người lớn sẽ rất buồn.”
Triển Tô Nam hai tay siết chặt vào nhau, ấm ách nói “Tiểu Hà, anh biết em không muốn nhìn thấy anh, anh biết anh đã phạm phải lỗi lầm cả đời không thể bù lại được. Nhưng dù em có chán ghét anh tới cỡ nào, không muốn nhìn thấy anh ra sao thì anh cũng nhất định sẽ không rời khỏi em nữa. Tiểu Hà, em không cần tha thứ cho anh, hãy để anh cả đời này sống trong ân hận.”
Khi Cố Khê vừa định nói tiếp thì Kiều Thiệu Bắc nhanh chóng chớp tiếp lời Triển Tô Nam nói “Tiểu Hà, anh không nói ra được ba từ “thực xin lỗi”. Sự thương tổn anh gây ra cho em không thể bằng ba chữ này mà tiêu tan. Em nói mọi việc đều đã qua, nhưng đối với anh và Tô Nam nó vĩnh viễn sẽ không thể trôi qua. Sau này, em ở đâu, anh cùng Tô Nam sẽ ở đó. Còn về Dương Dương và Nhạc Nhạc….Anh và Tô Nam không có tư cách để nói đến, nhưng chúng sau này sẽ chính là con của chúng ta.”
Nhìn về phía hai người, trong lòng Cố Khê thở dài, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người hình như không có ý hỏi về thân thế của Dương Dương và Nhạc Nhạc.
“Tô Nam, Thiệu Bắc, những lời tôi nói vào ngày hôm qua không phải lời trái lòng. Cũng đã mười hai năm, sự tình năm đó nếu không phải các anh nhắc lại, thì thực sự tôi cũng đã dần dần quên đi rồi. Các anh cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi, khi đó chúng ta còn quá trẻ, làm ra chuyện bồng bột cũng là thường tình. Trước kia, tôi đã làm phiền các anh nhiều rồi, khiến các anh phải bận tâm, giờ ngẫm lại, thực sự lúc đó là do tôi quá cạn nghĩ.”
“TIỂU HÀ————.”
Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đồng thời kêu lên, tâm đau như cắt.
Cố Khê ngữ khí buông lỏng, nói “Tô Nam, Thiệu Bắc, thật sự….đã qua rồi. Mọi người trong nhà đều cảm thấy tôi quá vất vả, nhưng kỳ thật cuộc sống không phải nên thế sao? Nếu khi đó tôi không gặp được các anh, tôi cũng phải bán hàng mỗi ngày, làm thuê làm mướn khắp nơi. Bây giờ cũng chỉ như trở lại lúc ấy mà thôi. Nhưng khi đó tôi lại quen được các anh…Giờ biết mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, tôi cũng an lòng hơn. Đợi Dương Dương và Nhạc Nhạc nghỉ hè, tôi sẽ trở về Doanh Hải chuyển hộ tịch về đây, bổ sung thêm bằng tốt nghiệp trung học là tôi có thể trở thành giáo viên chính thức rồi. Vừa dạy trên lớp, vừa dạy thêm ở nhà, thu nhập của tôi cũng không phải là thấp. Huống hồ, Dương Dương và Nhạc Nhạc giờ cũng đã trưởng thành, chúng lại hiểu chuyện, tôi cũng ít phải nhọc lòng vì hai đứa, cuộc sống càng ngày càng dễ chịu, hai người thật sự không cần phải nhớ tới tôi nữa, cũng đừng cố chấp giữ việc kia trong lòng.”
Nhìn nét mặt Cố Khê là sự khách khí, xa cách, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ý thức rõ được người nọ không phải đã thực sự quên đi mọi chuyện, chỉ là… người nọ đã bị tổn thương quá sâu sắc đến mức chỉ muốn tránh xa bọn hắn….
Không phải không nhìn thấy sự thống khổ cùng hối hận trong mắt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, nhưng Cố Khê vẫn dứt khoát nói tiếp “Tôi từ nhỏ vốn không cha không mẹ, chỉ còn một mình nãi nãi, sau khi bà qua đời, tôi liền trở thành cô nhi. Nếu không tới vùng này, có lẽ cả đời tôi sẽ sống trong cô đơn. Nhưng giờ, các anh cũng thấy đấy, tôi vừa có cha mẹ, vừa có con trai, có anh trai, có chị dâu, còn có cả cháu gái nữa…cả một đại gia đình…. đây vốn là khát vọng của tôi. Tương lai, Dương Dương Nhạc Nhạc sẽ lớn, sẽ đi cưới vợ, có con, tôi sẽ trở thành ông nội…. Cho nên, Tô Nam, Thiệu Bắc, các anh không cần cảm thấy có lỗi với tôi nữa, cũng không nên cảm thấy tôi quá khổ sở. Tôi không khổ, cuộc sống hiện giờ của tôi chính là điều tôi muốn, bình dị thanh thản, an nhiên yên ổn.”
Sắc mặt Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam muốn bao nhiêu trắng bệch thì có bấy nhiêu, bất cứ lời sám hối nào trước mặt Cố Khê đều trở nên vô dụng. Người này đã nói là làm, cậu muốn một cuộc sống bình dị thanh thản, an nhiên yên ổn, cậu không muốn quay trở lại cái thời dễ dàng bị người khác hiểu lầm, bị người đánh đập…. Triển Tô Nam cúi đầu, nghiến chặt răng.
Hít một hơi thật sâu, Cố Khê kiên quyết tiếp tục nói “Chuyện quá khứ đều đã qua, cũng không phải thâm cừu đại hận gì, đâu cần ghi nhớ cả đời. Có thể gặp lại hai anh, tôi cũng rất mừng. Các anh sống ở Doanh Hải, tương lai Dương Dương và Nhạc Nhạc nếu có thể thi đỗ ở đó, có hai vị thúc thúc, tôi cũng yên tâm. Tuy tôi chỉ sống ở vùng quê nhỏ bé này, nhưng nếu các anh muốn thì bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các anh đưa vợ và con tới đây làm khách.”
“TIỂU HÀ!!!!”
Kiều Thiệu Bắc đau lòng, khó nhịn nổi nữa rồi, chặn ngang lời của Cố Khê, thở hổn hển, hắn gằn ra từng tiếng “Anh và Tô Nam sẽ không kết hôn, cũng sẽ không có con nữa, Dương Dương và Nhạc Nhạc chính là con của chúng ta!”
Siết chặt nắm tay trong tay, hắn nhìn thẳng vào hai mắt của Cố Khê “Ở Mĩ suốt bảy năm, anh cùng Tô Nam một lòng luôn mong muốn thành đạt rồi sẽ quay về tìm em. Về nước được năm năm, anh và Tô Nam luôn chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu là đi tìm em. Giờ, bọn anh đã tìm được em, em đuổi bọn anh đi cũng được, đánh cũng xong, không để ý tới bọn anh cũng kệ, bọn anh tuyệt đối sẽ không rời khỏi em thêm một lần nào nữa, tuyệt không buông em ra….”
Triển Tô Nam ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói “Tiểu Hà, anh và Thiệu Bắc không vọng tưởng có thể được em tha thứ, em nghĩ gì về bọn anh cũng tùy em, đây là sự trừng phạt bọn anh phải chịu…. Nhưng, anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu, cho dù em có kết hôn, anh cũng tuyệt không rời khỏi em. Anh sẽ không yêu cầu em cùng anh về Doanh Hải, em bày quán bán, anh cũng sẽ theo em đi; em tới trường dạy học, anh cũng sẽ theo cùng em dạy học. Anh biết anh thực vô sỉ, thực đê tiện, thực……”
“TÔ NAM———–.”
Cản Triển Tô Nam tự sỉ nhục bản thân, Cố Khê mím chặt miệng, một lúc thật lâu sau, cậu bất đắc dĩ nói “Các anh cần gì phải như vậy.” Hai người hiện giờ sự nghiệp thành công, lại đang ở độ tuổi lôi cuốn; còn cậu….một nam nhân trung niên, bày bán hàng vỉa hè, lại có hai con…… Cậu đã già thật rồi, đã cách xa bọn họ quá xa rồi.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chậm rãi lắc đầu, Kiều Thiệu Bắc ấm ách nói “Tiểu Hà…… Việc tuy đã qua rồi…..nhưng đối với anh và Tô Nam, lại vĩnh viễn như vừa mới ngày hôm qua. Đời này, tận cho đến lúc chết, bọn anh cũng không thể quên đi được. Bọn anh không cầu em tha thứ, bởi vì sai lầm kia căn bản là không thể tha thứ. Tiểu Hà, em không cần khuyên bảo chúng anh nữa, bọn anh nhất quyết sẽ không trở về. Nếu em cảm thấy phiền hà, thì đừng để ý tới bọn anh. Bọn anh…không rời khỏi em nữa.”
Dưới cái nhìn chăm chú cùng lời nói da diết chân thành của hai người kia, Cố Khê rốt cục không giữ nổi sự bình tĩnh nữa… Nhưng, trong lòng cậu cảm thấy thật bất đắc dĩ, có cả một tia chua xót, lại cả bi thương…Thật ra, không phải là tâm không rung động…Chỉ là, tâm của cậu từ mười hai năm trước đã chết rồi, ngoài lý do vì sống sót, vì nuôi nấng hài tử, cậu đã không thể rung động trước tình yêu.
Cốc nước ấm sớm đã biến lạnh, Cố Khê cúi đầu nói “Tô Nam, Thiệu Bắc…… Tôi, tôi đã quen rồi……”
Triển Tô Nam đột nhiên đứng lên “Anh vừa mới nhớ ra quên đưa sách cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, anh đi lấy sách đây!” Nói xong, hắn không dám nhìn Cố Khê, vọt nhanh đến cạnh cửa, định mở rồi chạy vụt ra bên ngoài.
“Tô Nam.” Cố Khê đứng dậy, yếu ớt đuổi theo, nào biết Kiều Thiệu Bắc lại giữ chặt cậu, rồi cũng bỏ lại một câu “Thiếu chút nữa quên xừ mất việc này, thùng sách rất nặng, Tô Nam một mình bê vào không được.” Cũng không dám nhìn mặt Cố Khê, hắn vội vàng chạy….
Ngoài cửa, không kịp tránh né, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc bị hai người đụng phải. Hai hài tử hoảng sợ hãi, trên mặt là vẻ chột dạ khẩn trương.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không nghĩ tới hai hài tử sẽ ở bên ngoài nghe lén, trên mặt lúc xanh lúc trắng. Hai người đơn giản không nói hai lời, mỗi người xách một đứa, đi xuống lầu. Cố Khê đuổi theo ra đến nơi, thấy hai hài tử bị Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam bế xuống nhà, nhìn gương mặt lúc quay đầu của con trai tràn ngập lạ lẫm cùng bất an, cậu không khỏi bồn chồn, đành nuốt những lời nói vừa đến cửa miệng xuống.
Đứng trên gác, Cố Khê tinh tường nhìn thấy Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam mở cốp xe ô tô của mình, từ bên trong, mỗi người ôm một thùng giấy lớn màu xám. Cậu nghe thấy tiếng reo hò của con trai, cũng thấy được nét mặt vui sướng của chúng.Trong đáy lòng chợt vô thức thở dài, cậu khẽ cười, đi xuống nhà.
“BA!!!! Thúc thúc cho con và anh trai rất rất nhiều sách hay!!”
Nhạc Nhạc đã cố nín nhịn không quay đầu lại nhìn để không bị ba ba đánh đòn, nhưng rồi vì kích động quá nên lại kêu lớn lên. Những quyển truyện tranh được đóng gói cẩn thận và đẹp mắt thế này chúng chưa bao giờ được thấy qua!
Cố Khê đi tới, hỏi “Các con đã nói cảm ơn với hai thúc thúc chưa?”
Hai đứa nhỏ, mỗi đứa ôm một bộ truyện trên tay, nhìn hai nam nhân nét mắt đang rất không tự nhiên, nói “Thúc thúc, cám ơn thúc ạ!”
“Đừng ngại.” Xoa đầu hai nhi tử, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đi về phía người nọ đang tới, Triển Tô Nam ngập ngừng “Mạn Mạn nói Dương Dương và Nhạc Nhạc thích xem truyện tranh, bọn anh lại không nghĩ ra được món quà gặp mặt gì nên..”
“Ba! Là tứ đại danh tác, còn có “Địch Nhân Kiệt xử án truyền kỳ” nữa này!” Dương Dương cũng kích động sắp nhảy cẫng lên rồi, Nhạc Nhạc bên này lại hét to “Còn có rất nhiều sách tham khảo nữa chứ!”
Kiều Thiệu Bắc ôm lấy một chồng sách, nhanh chóng nói “Đi nào, đem đống sách này vào nhà đã.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc hưng phấn không thôi, dán mắt vào đống truyện tranh được đóng gói cầu kì rồi mới ngẩng đầu, hơi bất an gọi “Ba….” Chúng có thể nhận không? Đống sách này chắc không rẻ đâu.
Cũng sợ Cố Khê cự tuyệt, Triển Tô Nam vội nói “Dương Dương và Nhạc Nhạc thích đọc sách là chuyện tốt, xem hết đống này thì chúng sẽ biết nội dung của tứ đại danh tác.”
Cố Khê nhẹ nhàng xoa xoa đầu Cố Triêu Nhạc, nói với hai hài tử “Đây là tâm ý của thúc thúc, mau nhận lấy đi.”
“CẢM ƠN BA BA!” Hai hài tử hoan hô một tiếng, Nhạc Nhạc ôm sách chạy vọt vào trong sân nhà, miệng gọi “Gia gia nãi nãi, thúc thúc cho cháu và anh trai rất nhiều truyện tranh nè!”
Dương Dương cũng cao hứng chạy đi, quay người nhìn bọn nhỏ vui mừng, Cố Khê nhịn không được nở nụ cười. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Kiều Thiệu Bắc giao chồng sách trên tay cho Triển Tô Nam, rồi mới ôm lấy hơn mười quyển sách tham khảo đi tới trước mặt Cố Khê “Tiểu Hà, em cứ đứng yên đấy, để anh và Tô Nam bê nốt sách vào trong nhà.”
Hắn vừa nói xong, đã vọt chạy vào trong phòng của Dương Dương Nhạc Nhạc. Triển Tô Nam đưa một bộ sách cho Dương Dương, lại ôm một bộ sách đưa cho Nhạc Nhạc, rồi mới ôm lấy bộ sách cuối cùng, một tay khép cửa phòng lại. Kiều Thiệu Bắc thu hồi thủ, nói với Cố Khê “Vào nhà đi, Dương Dương và Nhạc Nhạc hôm nay bận rộn rồi.”
Cố Khê cảm tạ nói “Tốn kém tiền của các anh quá.”
Kiều Thiệu Bắc lập tức nói “Mua sách cho hai đứa nhỏ thì có gì mà tốn, đây cũng là điều nên làm.”
Như thể cuộc nói chuyện vừa nãy không tồn tại, hắn một tay nắm chặt cánh tay của Cố Khê “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh, em lại không mặc áo ấm, đừng để bị đông cứng lại.”
“A.”
Thoáng dùng sức, muốn giãy cánh tay ra, Cố Khê theo Kiều Thiệu Bắc đang cầm chồng sách trên tay đi, hai người im lặng dần dần tiến vào trong sân, đi đến cửa, cậu cúi đầu nói “Nếu Dương Dương Nhạc Nhạc có hỏi đến, các anh đừng nói cho chúng biết, đó chỉ là hiểu lầm nho nhỏ thôi mà.”
Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam cứng đờ người, có ý gì vậy? Nhưng Cố Khê đã xốc rèm cửa đi vào mất rồi….
Đờ người mười giây, hai người hiểu được ý của Cố Khê, hốc mắt nhịn không được xè xè cay. Người này, ngay từ đầu đã bằng lòng để hai hài tử thân thiết với bọn hắn! Đứa tay vỗ nhẹ vào vai Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc kiên định nói “Tô Nam, chúng ta nhất định phải cố lên.”
“Được!”
※
“Anh! Quyển nào trông cũng có vẻ hay!”
“Ừ, anh cũng đang không biết nên xem bộ nào trước đây.”
“Em thấy tiêng tiếc.”
“Anh cũng thấy tiếc.”
“Nhưng sách chính là để người ta đọc mà, không xem mà mua chúng thì thật lãng phí. Thúc Thúc đề nghị các cháu hãy đọc Tây Du Kí trước đi….”
“A, thúc thúc, sách này đắt quá, bộ này đã 600 đồng rồi!”
“Bộ này còn hơn 800 đồng cơ!”
“Không đắt, không đắt đâu. Thúc thúc mua được lúc đang giảm giá, bộ đắt nhất cũng chỉ có 200 đồng thôi.”
“…… Nhưng, mấy bộ này cũng vẫn thực quý giá.”
“Không sao. Chờ các cháu đọc xong mấy bộ này, thúc thúc sẽ lại mua thêm cho các cháu. Chỉ cần các cháu muốn đọc thì đắt mấy cũng đáng. Nên biết là những gì học được từ trong sách là kiến thức vô giá.”
“…… Cám ơn thúc thúc!”
“Không cần phải cảm ơn thúc thúc đâu, bất quá, cuối tuần này đi thi, các cháu không được để điểm kém đấy.”
“Sẽ không đâu ạ, chúng cháu tuyệt đối là thứ nhất!”
“Được! Nếu các cháu thi được hạng nhất, thúc thúc sẽ có thưởng.”
“Không cần đâu ạ, đống sách này coi như là phần thưởng đi. Cám ơn thúc thúc!”
“Ha ha, đừng khách khí.”
Trong phòng, hai hài tử ngồi uể oải trên ghế buồn phiền nhìn ngắm mấy bộ truyện tranh, hai thúc thúc ngồi sau chúng, một tay ôm chúng, một tay giúp bọn trẻ lấy sách ra khỏi thùng. Cố Khê và cha mẹ nuôi cùng nhau ngồi vây quanh bếp lò, nhìn bốn người kia đang kề cận nhau. Từ nãi nãi càng không ngừng xem xét nét mặt Cố Khê, mà Cố Khê nhìn mấy người kia, ánh mắt lại dần dần mơ hồ mông lung. Mấy lời kia…cậu chưa kịp nói xong, nhưng xem ra với phản ứng của hai người đó, khó mà có thêm lần sau nói rõ ràng. Cậu định nói với hai người kia là cậu thực sự đã quen cuộc sống một mình rồi…..
“Thì ra, ba năm này cậu đối với tình cảm của bọn tôi đều là giả dối …Thì ra… Một đêm kia, cũng là giả…”
“Mày là đồ hèn kém không ai bằng, đê tiện đến mức không ai đê tiện hơn, dựa vào khuôn mặt cùng thân thể để đeo bám anh tao cùng anh Thiệu Bắc. Lần này là dạy dỗ mày để mày bớt đê tiện…”
Thở dài não nề, Cố Khê thu hồi ánh mắt. Mười hai năm trước cậu đã không xứng với bọn họ, mười hai năm sau, cậu lại càng không xứng với bọn họ…Vẫn nên tìm cơ hội nói rõ ràng thôi. Đứng dậy đi ra khỏi phòng, Cố Khê đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm cơm trưa.
Vẫn luôn chú ý tới động thái của Cố Khê, nét cười trên mặt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cùng hài tử vụt tắt, buông hai con trai ra, hai người nói với Từ nãi nãi “Chúng cháu vào xem thử” rồi cũng đi ra ngoài.
Dương Dương và Nhạc Nhạc buông sách trong tay, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía ngoài cửa sổ, Từ nãi nãi cùng Từ lão gia cũng nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi vào phòng bếp. Từ nãi nãi quay đầu hỏi “Dương Dương Nhạc Nhạc, ba cháu và thúc thúc ở trong phòng nói gì thế?”
Dương Dương mấp máy môi, nói “Ba ba bảo thúc thúc tất niên nên về nhà, nhưng thúc thúc không chịu.”
Nhạc Nhạc vuốt ve bìa sách, lại không hề lên tiếng. Từ nãi nãi thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi “Rốt cục chuyện này là sao chứ?”
Cố Triêu Dương đặt quyển sách xuống, đứng lên “Gia gia nãi nãi, chúng cháu bê sách lên gác đây ạ.”
“Đi đi———.”
Kéo Nhạc Nhạc dậy, Triêu Dương trầm mặc, ôm lấy một bộ sách. Anh em hai đứa bê đi bê lại ba lần mới bê hết đống sách nặng vào phòng mình. Vừa mới khép cửa lại, Triêu Dương liền hỏi em trai vẫn rầu rĩ không vui “Nhạc Nhạc, thúc thúc rốt cuộc đã từng làm gì có lỗi với ba ba?”
Triêu Nhạc cắn cắn môi, lắc đầu.
Triêu Dương nhíu mày “Anh muốn đi hỏi thúc thúc.”
Triêu Nhạc do dự nói “Thúc thúc thoạt nhìn rất thống khổ, chúng ta vẫn nên đi hỏi ba ba.”
Triêu Dương khó hiểu, hỏi “Ba ba sẽ nói cho chúng ta biết sao? Anh cảm giác ba ba không muốn chúng ta biết.”
Triêu Nhạc không nói không rằng, hai đứa đi đến trước bàn, ngồi xuống, đầy một bụng sầu lo. Chúng thích thúc thúc, nhưng thúc thúc hình như đã làm một chuyện rất có lỗi với ba ba. Bọn chúng nên làm sao đây?