Viễn Khê

Chương 8



edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

_____

“Ngô ô — ngô —!”

Ga giường bị hai tay nắm chặt co rúm lại, mu bàn tay cùng lòng bàn tay đã sớm thấm đẫm mồ hôi… Trong phòng, một người đang vô cùng thống khổ, tiếng hét kìm nén không ngừng vang lên, bên ngoài cửa sổ nhỏ ở tầng hầm là ánh đèn đường heo hắt mỏng manh của đêm khuya. Phòng chỉ có duy nhất một ngọn đèn nhỏ yếu ớt, nhưng lại chiếu sáng rõ cảnh tượng đang diễn ra trên giường khiến người ta phải sợ hãi.

“Ngô —–!”

Thân thể nặng nề gồng lên rồi lại hạ xuống, Cố Khê gắt gao cắn chặt chiếc khăn mặt nhét vào trong miệng, một khi chiếc khăn bị nhả ra, tiếng kêu của cậu nhất định sẽ gây chú ý tới người khác. Đau đớn tới nỗi nước mắt và mồ hôi trào ra nhễ nhại cả hai má cùng toàn thân, Cố Khê hạ thân trần trụi, co gập hai chân, bụng to rõ ràng đang nhúc nhích…

Từ giữa trưa đến giờ, không biết đã qua bao lâu, Cố Khê sắp không có chút khí lực nào nữa nhưng hài tử vẫn không có dấu hiệu đi ra. Tiếp thêm sức lực cho bản thân, kiên trì cố gắng, Cố Khê điều chỉnh hô hấp, lại một lần nữa dùng sức….

“Ngô ngô –”

Cậu cơ hồ có thể cảm giác được hài tử đã sắp ra ngoài, nhưng khi cậu buông lỏng khí lực, hài tử lại thụt vào——.

Không thể mất sức thêm nữa, tuy nghe nói người cổ đại lúc sinh hài tử thường phải đau tới tận hai dến ba ngày, nhưng Cố Khê không dám lấy sinh mệnh của đứa con cùng mình ra nói giỡn được. Lại một lần dùng sức không có kết quả, Cố Khê chống đỡ thân thể, khó khăn ngồi xuống, tựa người vào đầu giường. Một tay run rẩy sờ xuống dưới hạ thân, bụng động đậy rất nhiều, Cố Khê đau đớn tới nỗi thiếu chút nữa nhả cái khắn ra.

Cửa ra quá nhỏ, cũng khó trách sao hài tử lại không ra được. Làm sao bây giờ…… Cố Khê thu lại bàn tay lau mồ hôi cùng nước mắt động lại trên khóe mắt và trên khuôn mặt. Thống khổ cực độ, Cố Khê miễn cưỡng bảo trì một phần tỉnh táo, ‘lục lọi’ trong trí nhớ những tư liệu hữu dụng. Gian nan xoay người, cắn chặt răng, chống tay từ trên giường đứng dậy, chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng khiến cậu đau đến phát ngất. Đau đớn tê dại càng về sau càng thêm khó nhịn, Cố Khê sờ đến dao giải phẫu bên cạnh gối, hai chân quỳ gối trên giường, đỡ bụng mình lên trên bàn, ổn định thân thể——-.

“Ngô……”

Hô hấp trở nên khó khăn…. Máu loãng dọc theo đùi chảy xuống thấm ướt ga giường, cơ hồ cái ga giường duy nhất cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Đau đớn hít sâu, Cố Khê một tay nắm chắc bàn, một tay kia cầm lấy dao giải phẫu sờ tới hạ thân của chính mình. Nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí, tại lối ra, Cố Khê rạch một đường. Máu loãng phun tung toé trên ga giường, Cố Khê trước mắt từng trận trắng bệch. Ném dao vào trong chậu nước, Cố Khê nâng bàn tay đẫm máu ấn bụng mình xuống, rồi cố sức rặn…….

“Ngô –”

Trên khăn mặt đều có vết máu. Cố Khê ấn bụng đưa hài tử ra ngoài, chính mình có thể chết hay không, lúc này cậu đã không còn kịp suy xét nữa rồi, cậu chỉ mong muốn hài tử được sinh ra bình an. Thân thể Cố Khê như không còn là của chính cậu nữa, dùng lực ấn bụng, máu loãng vẫn nhỏ giọt, mọi thanh âm dần dần trở nên xa xôi.

Chịu được mọi tra tấn, Cố Khê dứt khoát dung hai tay ấn bụng. ‘Đi ra, mau ra đây nào……’ Khăn ở miệng rơi ra, nơi tầng hầm đột nhiên truyền ra tiếng hét to của Cố Khê “A ———–!”

Thân thể như bị xé toạc đau đớn vô cùng, một ‘vật gì đó’ nặng nề theo ra từ hạ thân đầy máu của Cố Khê. Khi “vật đó” rơi ra giữa hai chân Cố Khê, cậu cả người đều ngây ngẩn. Đột nhiên không biết nên phản ứng ra sao khi hài tử được sinh ra……. “Kinh hỉ”…… Tựa hồ vì cảm thấy mình đã ra bên ngoài, nên hài tử bất chợt cất tiếng khóc chào đời….

“Oa a ——-”

Tiếng khóc vô cùng mạnh mẽ, cũng chứng thực được bình thường Cố Khê ăn cái gì cùng đều vào hết bụng của cậu để nuôi “nó”. Tầm mắt trở nên mông lung, vẫn duy trì tư thế quỳ gối, Cố Khê kinh ngạc nhìn hài tử giữa hai chân mình, một tiểu cục cưng đang khẽ run run. Tiếng khóc của đứa trẻ khiến mũi cậu có chút chua xót, lại nhìn nhìn, cậu vỡ òa….nước mắt và tươi cười cùng nhau tuôn trào—-.

“Ngô……” Cũng không kịp đợi Cố Khê khom người ôm lấy hài tử, bụng cậu lại có cơn đau chở dạ kéo đến. Cố Khê ngạc nhiên trừng nhìn bụng mình đang nhúc nhích, trong đầu mờ mịt. Sao lại vậy, sao có thể…?!

Hai tay run rẩy ấn ấn bụng, cảm nhận được một sinh mệnh đang đáp lại, Cố Khê cắn miệng, xuất ra khí lực cuối cùng, dùng sức ấn bụng mình. Đầu ngửa ra sau, Cố Khê nước mắt thuận theo khóe mắt rơi xuống. Cứ như vậy quỳ gối trên giường, cả người cơ hồ đều dính đầy máu loãng, Cố Khê hai tay dùng sức rặn đẻ —— Một…Hai…Ba…… Miệng vết thương vỡ ra, lại một lần nứt toạc, máu loãng trào ra, có cái gì đó từ trong vết thương ‘vỡ nứt’ của Cố Khê chậm rãi chui ra, Cố Khê lại một lần kìm nén không ngừng tiếng thét đau đớn.

Thở hắt ra một hơi, hài tử ra trước còn đang khóc rất thương tâm, còn ‘tiểu đông tây’ này thì lại ‘phá vỡ’ cơ thể cậu….. Mà ‘tiểu đông tây’ đã làm cậu bị thương thì tựa hồ so với cậu còn ủy khuất hơn, oa oa khóc rống lên.

Cúi đầu nhìn hai hài tử người đầy máu, Cố Khê tê liệt ngã xuống một bên, một tay vẫn như trước gắt gao sờ bụng. Đợi một lúc sau, Cố Khê mới nhấc tay ra, vừa khóc vừa cười, đem bế một bên hài tử này một bên hài tử kia lên——.

Hai hài tử, hai……nam hài…… Một cảnh máu loãng nhuộm đầy loang lổ khắp nơi, Cố Khê ôm một hài tử, nhìn một hài tử khác, thỏa thích phát tiết hết thảy hỉ nộ ái ố chính mình kìm nén suốt chín tháng qua…

Tại một nơi tầng hầm vô cùng đơn sơ, tại chiếc giường thấm đẫm máu loãng, Cố Khê đánh cược tính mạng mình, vô cùng nguy hiểm tự sinh ra hai bé trai khỏe mạnh…. Cho dù sau này có thể nào đi chăng nữa, Cố Khê hoàn toàn không còn đắn đo, cậu đắm chìm trong niềm vui sướng bình an sinh được hai hài tử. Cậu không còn cô đơn một mình nữa, cuộc đời cậu giờ đây đã có người bầu bạn, mà người bạn này tuyệt đối sẽ không dễ dàng dứt bỏ cậu———.



Lúc mở mắt ra thì trời bên ngoài đã bừng sáng. Chóp mũi nồng đậm mùi máu tanh, Cố Khê cố gắng chống đỡ thân thể đau đớn, miễn cưỡng ngồi xuống. Tim đập loạn nhịp một lát, nhớ lại chính mình đêm qua đã trải qua sự tình như thế nào, Cố Khê vội vàng quay đầu nhìn hài tử. Hai bé trai trên người đã quấn tã, đang ngủ yên bình. Tối hôm qua, sau khi cảm xúc dịu đi, cũng là lúc Cố Khê sức cùng lực kiệt. Kiên cường chống đỡ hơi cuối, tự mình khâu lại miệng vết thương, cắt cuống rốn cho hai đứa con, lau qua loa thân thể, đến khí lực để đổi ga giường Cố Khê cũng đều không còn, trải tạm ga giường duy nhất sạch sẽ ra rồi trực tiếp kéo chăn ngủ.

Cả người đều đau, nửa người dưới như không còn chút cảm giác, Cố Khê lại nằm xuống. Trong sách nói, trẻ sơ sinh không được bú sữa mẹ ngay mà trước tiên phải đem ô vật trong dạ dày nôn ra, không biết điều này có phải sự thật không….

Sờ nắn khuôn mặt nhở nhắn của bé con vẫn còn vết máu, Cố Khê vui sướng nở nụ cười. ‘Đây là lão đại’…… Cố Khê ánh mắt chuyển tới hài tử cũng đang ngủ kia, ‘còn đứa này là lão nhị….’

Không nghĩ phân biệt đứa nào với đứa nào, Cố Khê lưu lại trên trán hai hài tử một nụ hôn. Từ hôm nay trở đi, cậu không chỉ là ba ba, mà còn là mụ mụ (mẹ) nữa. Từ lúc hai hài tử được sinh ra, hết thảy mọi việc đều đã bỏ lại vào ngày hôm qua.

“Triêu Dương, Triêu Nhạc, ba ba sẽ nuôi lớn các con trưởng thành, hãy tin tưởng ba ba—-.”

Triêu Dương, Triêu Nhạc là tên của hài tử. Lúc đầu, cậu chỉ nghĩ tới một đứa, nên quyết định bất luận nam nữ đều kêu là Triêu Dương, hy vọng nó có thể giống như ánh sáng của bình minh, vĩnh viễn tràn ngập sức sống, luôn lạc quan yêu đời. Hiện tại, lại nhiều một sinh mệnh ngoài ý muốn, cậu hy vọng ‘điều ngoại lệ’ này có thể cùng anh trai, bên nhau hạnh phúc lớn lên vui vẻ——–.

Thấy đói bụng, nằm một lúc nữa, Cố Khê cố gắng chống tay đứng lên. Hai chân như tê liệt, cậu đành chống tay vào bàn, đổ chút nước vào ấm, được nửa ấm nước liền cầm đi. Cắm điện, rửa sạch hai quả trứng gà bỏ vào trong, Cố Khê lột bỏ cái ga giường bẩn, tạm thời để dưới gầm bàn. Hài tử trên người vết máu còn chưa tẩy rửa sạch sẽ, cậu cũng một thân bẩn thỉu cũng chưa tắm. Tuy nói rằng sau khi sinh con phải ở cữ, nhưng đối Cố Khê mà nói đây là một việc rất khó khăn—-.

Nằm ở trên giường nghỉ ngơi, thấy nước sôi, Cố Khê lại động eo ngồi dậy, đổ nước nóng vào chậu rửa, hòa tan chút nước lạnh còn thừa lại từ đêm qua. Dùng thìa múc hai quả trứng luộc ra, Cố Khê đặt vào trong chén nhỏ. Trước ôm lấy hai hài tử, tỉ mỉ lau thân thể bé con, mặc kín áo lót bên trong, sau Cố Khê mới tẩy rửa chính mình.

Hai hài tử chưa tình lại lần nào, có lẽ tối hôm qua chui ra cũng khiến chúng rất mệt mỏi… Như vậy cũng tốt, lúc này Cố Khê không có sức lực để dỗ dành hai đứa trẻ khóc lóc——-.

Nghỉ ngơi đôi chút, Cố Khê cuối cùng mặc quần áo cẩn thận cho đứa con, rồi mới cầm lên hai quả trứng gà đã nguội lạnh ăn. Không có canh gà dinh dưỡng gì đó, trong nhà trừ bỏ đồ ăn của hai bé con thì chỉ còn suy nhất trứng là gà bổ dưỡng, cũng rất thuận tiện.

Thường những lúc này, phụ nữ sinh con một ngày phải ăn bốn mươi quả trứng gà (O_o giờ ta mới biết đấy), Cố Khê không có tiền mua nhiều trứng gà như vậy, nhưng một ngày bốn quả cậu vẫn có thể thu xếp được —–.

Ăn xong trứng gà, có thêm chút sức, Cố Khê nghỉ ngơi hơn một giờ rồi tự mình đi nấu cơm nước. Trong phòng thực ấm, Cố Khê cảm thấy rất may mắn khi cậu không xuống miền nam, phương bắc mùa đông rất ấm áp, hài tử có thể thoải mái ở trong phòng vượt qua hết tháng đầu. Đứa con sẽ không thể có tiệc đầy tháng của mình, thậm chí còn không có người nào biết đến sự tồn tại của chúng.

Cố Khê lại cắn cắn đôi môi tối qua đã gần như bị cậu cắn nát, rồi mới mỉm cười ngọt ngào với hài tử. Cầm lấy bàn tay nhỏ của hai cục cưng, Cố Khê thấp giọng nói “Ba ba không chu cấp được cho các con một cuộc sống cẩm y ngọc thực *, nhưng dù tương lai sau này có bao nhiêu gian khổ, ba ba cũng sẽ không bỏ lại các con, sẽ cho các con ăn no, được mặc ấm——.”

( * Nguyên tác 锦衣玉食 – cẩm y ngọc thực: chỉ cuộc sống sung túc, no đủ, mặc áo gấm, ăn mĩ vị, tương ứng với cậu thành ngữ VN ‘ăn sung mặc sướng’)

Cậu có tay có chân, cũng không hề ngu ngốc, cho dù có bị coi là phế nhân, phải đi bán máu, cậu cũng nhật định nuôi lớn hai đứa con trai. Không có điều gì có thể so được với những ngày tháng khó nhọc bị đuổi đi. Lúc đó, cậu đi mua vé tàu mà trong người nhiều nhất chỉ còn hơn 100 đồng, bởi vì chỉ có một thân một mình nên cậu không thể tìm được việc làm, càng đừng nói tới một nơi ở, cậu lại còn đang mang thai….. Nhưng cho dù có gian nan như vậy, cậu vẫn vượt qua được. Cậu là Tiểu Hà, rồi sẽ có một ngày nào đó biến thành biển lớn (đại tiểu hà). Huống chi giờ đây cuộc sống của cậu không phải chỉ một thân một mình mà còn có thêm người để bận lòng.

Đối với hài tử cười, cũng là đối với chính mình mỉm cười, Cố Khê ôm hai bé con vào trong ngực, hạnh phúc nhắm mắt lại. Cậu đã có con, cậu, nhất định phải chính mình dưỡng dục con trai thật tốt———-.



Tết âm lịch qua đi, hai ngày nữa chính là mười lăm tháng giêng, ngày tết nguyên tiêu, lễ hội hoa đăng… Tại tầng hầm này đã sống được hơn một tháng, Cố Khê uy hai nhi tử ăn no, rồi mới rửa sạch bình sữa, sắp xếp quần áo trẻ con cùng sữa bột bỏ vào trong túi hành lý. Mái tóc dài đã biến mất, đêm qua sau khi hài tử ngủ, Cố Khê ngồi đối mặt với chiếc gương nhỏ, ‘tiễn đưa’ mái tóc dài của mình để nam phẫn nữ trang (trai giả gái), khôi phục lại một thân nam nhi của chính mình.

Cố Khê đem một cái ga giường cắt thành hai mảnh, dùng một mảnh cột trưởng tử vào sau lưng, rồi mới đem tiểu nhi tử cột vào trước ngực. Tiếp theo lại lấy một mảnh ga giường bọc kín hai hài tử từ đầu đến chân. (TT^TT thương Cố Khê và hai bé con quá, không có tiền để mua đôi tất và bao tay cho em bé nữa!! Huhu…)

Hài tử thực ngoan, từ lúc sinh ra tới giờ rất ít khóc nháo, tựa hồ cũng biết thông cảm phụ thân vất vả. Cột chắc hai đứa con, Cố Khê lưu lại cho chủ thuê nhà một phong thư đặt lên bàn, rồi mới mang toàn bộ gia sản của cậu thừa dịp đêm tối mà ly khai—–.

Người dân xung quanh đều nghĩ cậu là nữ nhân, cậu phải một lần nữa đổi một nơi không ai nhận thức cậu, lấy thân phận nam nhân tiếp tục sinh sống. Sở dĩ, cậu lựa chọn buổi tối rời đi, chính là không muốn có người phát hiện ra bí mật của cậu. Tóc đã cắt, không cần phải cố ý quấn kín khăn quàng cổ để che dung mạo nữa….Cố Khê một tay xách túi hành lý, một tay cầm phích nước nóng, bình nước cũng gia sản, lên đường rời đi vào tháng giêng gió lạnh, thẳng hướng nhà ga đi tới. Hai hài tử dựa vào thân nhiệt ấm áp của phụ thân vù vù ngủ say, không hề hay biết tương lai của mình rồi sẽ ra sao……..

___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.