Nói tạm biệt với Angela, Cố Khê tắt video đi, như thường lệ mỗi ngày lại bắt mạch cho chính mình. Sau vài phút, cậu thở dài, vẫn là không có. Ghi nhớ lời Angela nói – không thể gây cho mình áp lực quá lớn, Cố Khê hít sâu hai cái làm cho tâm tình của mình khôi phục bình tĩnh, rồi bắt đầu sửa sang lại nội dung mà mình đã học hôm nay.
Có người gõ cửa, sau đó lên tiếng hỏi: “Tiểu Hà, học xong chưa?”
Là Tô Nam, Cố Khê đứng dậy đi mở cửa: “Vừa mới xong.”
Triển Tô Nam nhìn thoáng qua trong phòng, thấy video đã tắt, y mới cầm chặt tay Cố Khê, nói: “Quán sủi cảo đã trang hoàng xong, nhân viên cũng tìm đủ, anh dẫn em qua đó xem thử, Thiệu Bắc đã ở bên đó.”
“A, được, em đi thay quần áo.”
“Không vội.”
Không nghĩ tới quán sủi cảo lại trang hoàng xong mau như thế, nhân viên cũng tìm đủ, Cố Khê chạy nhanh về phòng thay quần áo đi ngoài, rồi đi theo Triển Tô Nam.
Lên xe, Triển Tô Nam giao cho Cố Khê một tập văn kiện, nói: “Phía bên ngục giam rất phối hợp, trong đây là hồ sơ của 7 nhân viên mà bọn anh đã chọn, bốn nam, hai nữ. Còn có một đứa nhỏ mới vừa đầy 18 tuổi, là tội phạm thiếu niên, một tháng trước vừa mới ra tù, bạn anh ở cục cảnh sát đưa nó đến chỗ Thiệu Bắc, muốn Thiệu Bắc để ý một chút, bọn anh cũng đưa nó đến quán luôn, vừa đi làm vừa đi học. Trước mắt, 8 người này đã được huấn luyện qua, nếu sau này nhân công không đủ bọn anh lại tiếp tục đưa người tới, em xem tư liệu về bọn họ trước đi.”
“Dạ.”
Cố Khê xem tư liệu của mỗi người rất chú tâm, cậu đặc biệt chú ý tới đứa bé tội phạm thiếu niên mà Triển Tô Nam đã nhắc tới.
“Bình Quả?”
“Đứa bé này là cô nhi, trước đây bị người mua làm công cụ ăn xin, trưởng thành thì bị đưa đến băng nhóm trộm cướp, sau khi băng nhóm trộm cướp kia bị phá, nó bị phán hai năm giáo dục lao động vì tội trộm cướp, là một đứa bé đáng thương. Anh nghe bạn nói kỳ thật đứa bé này rất ngoan, chỉ là số mệnh quá chua cay. Nó không có người thân, bạn anh muốn cho nó có thể vừa học vừa làm, ban ngày ở trong quán làm công, buổi tối đi học lớp bổ túc.”
“Như vậy rất tốt. Xem ảnh chụp cũng không giống là một đứa bé hư hỏng.”
Phía sau mỗi phạm nhân đều có một quá khứ bi kịch, cho nên mặc cho những người này đã từng phạm tội, thậm chí còn giết người, nhưng Cố Khê cũng không ngại, hơn nữa cậu tin tưởng những người này đều đã được Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chọn lựa kỹ càng.
Tới quán sủi cảo, Cố Khê gặp được nhóm nhân viên tương lai của cậu. Những người này từ ngục giam đi ra nên trên người có một ít đặc điểm khác người thường, rõ ràng nhất chính là im lặng ít nói, nói cái gì cũng đều thích đáp “dạ” hoặc là “rõ”. 8 người này đều là tù khổ sai vừa được phóng thích không lâu, nên rất quý trọng cơ hội được làm việc này. Sau khi bọn họ nhìn thấy ông chủ chân chính của quán sủi cảo – Cố Khê, cũng an tâm không ít, ông chủ thoạt nhìn rất hòa thuận, hơn nữa dù biết bối cảnh không tốt của bọn họ vẫn không hề cho bọn họ cảm giác bị khinh thường.
8 người này đã được huấn luyện qua, Cố Khê cùng mỗi người bọn họ tỉ mỉ nói chuyện với nhau một lần, lại để bọn họ thực hành thao tác ở nhà bếp một lần, cuối cùng cậu giữ lại ba người làm việc ở nhà bếp, một người thu ngân, còn bốn người còn lại làm nhân viên chạy bàn, nhưng khi quán quá bận cũng phải tới nhà bếp giúp đỡ.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc còn tìm tới hai nhân viên nữ chuyên rửa chén, như vậy nhân viên trong quán tổng cộng là 10 người. Cố Khê đặc biệt cho đứa bé gọi là Bình Quả làm việc ở nhà bếp, ý của cậu là – tất cả mọi người sẽ thay phiên làm việc ở nhà bếp, như vậy mỗi người đều có thể học được cách làm sủi cảo, cho dù sau này bọn họ muốn rời khỏi đây, cũng có một tay nghề để nuôi sống chính mình. Cố Khê không hề đem quán sủi cảo trở thành một phần sự nghiệp, mà như làm một việc thiện.
Trước khi quán sủi cảo chính thức khai trương, mỗi ngày Cố Khê đều đến quán sủi cảo một chuyến, dạy cho mọi người cách làm nhân cùng cách gói sủi cảo. Dựa theo lịch trình hiện tại của cậu mà nói thì cậu không có biện pháp mỗi ngày đều đến quán, cho nên nhóm nhân viên phải nhanh chóng nắm vững công việc của chính mình. Sau khi Cố Khê nếm thử sủi cảo do mỗi người bao sẽ cho bọn họ ý kiến, để bọn họ cải tiến.
Tất cả mọi người thực quý trọng phần công việc này, cũng thực kính trọng ông chủ Cố Khê này, nên rất cố gắng học tập. Trong 8 người này có bốn người không có chỗ ở, Cố Khê để bọn họ ở lại trong quán. Quán sủi cảo có hai tầng, phía sau nhà bếp có một gian nhà trống có thể cho nhân viên ở, bốn người kia bao gồm cả Bình Quả ở trong đó, bọn họ đều thực nguyện ý.
Sau nửa tháng tự mình huấn luyện nhóm nhân viên, quán sủi cảo chính thức khai trương. Cố Khê để cho chị Tâm – người lớn tuổi nhất trong 8 nhân viên làm trưởng nhóm, chị bị phán quyết 12 năm tù vì bạo lực gia đình mà lỡ tay giết chết chồng của mình. Còn có một thanh niên gọi Đại Thuận, bị phán quyết 16 năm tù vì tội ngộ sát, bây giờ là người tổng phụ trách nhà bếp, không chỉ chịu trách nhiệm làm sủi cảo, còn phải chịu trách nhiệm mua nguyên liệu cho quán mỗi ngày. Thu ngân gọi là Cát Viên, biệt hiệu là Phiến Tề, bị phán quyết 5 năm tù vì giúp ông chủ làm giả sổ sách, Cố Khê để cho hắn chịu trách nhiệm thu ngân cùng tính toán sổ sách. Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, những người này đúng là đã từng phạm sai lầm, nhưng nếu ai cũng không cho bọn họ có một cơ hội hối cải để làm lại người mới, thì bọn họ chỉ có thể mắc thêm lỗi lầm khác.
Cứ như vậy, sau nửa tháng, quán sủi cảo đặc biệt của Cố Khê khai trương. Ngày đầu tiên khai trương, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lợi dụng quan hệ của mình kéo tới một đám người thật đông, ủng hộ quán sủi cảo của Cố Khê, ngục giam cùng cục cảnh sát cũng tới không ít để cổ vũ, cực kỳ náo nhiệt. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng tới, bọn nó không hề sợ các cô chú cùng các anh đã từng là tội phạm ở trong quán, hai đứa mặc đồng phục của quán giúp ba ba bưng sủi cảo, chào hỏi khách khứa. Đối với rất nhiều người mà nói – cuộc sống mới vừa được bắt đầu.
“Chúng con tan học, rồi đón xe bus tới đây, nên rất mau. Cô Tâm, anh Bình Quả đâu?”
“Đang rửa đồ ăn trong bếp.”
“Dạ, chúng con đi tìm anh ấy.”
“Hôm nay Đại Thuận làm bánh bí ngô, mới vừa làm xong, các ncon đi lấy ăn đi.”
“Dạ.”
Từ khi quán sủi cảo khai trương, Dương Dương và Nhạc Nhạc tan học là đi thẳng đến quán trợ giúp, chuyện này ba ba đã sớm cho phép bọn nó, bọn nó cũng có thể được coi là một nửa ông chủ của quán sủi cảo a. Vì sao chỉ một nửa? Bởi vì phía trên còn có 3 người cha của bọn nó nữa mà.
Sau khi quen biết với Bình Quả, Dương Dương và Nhạc Nhạc thường thường mang một ít sách vở cho Bình Quả. Lúc ở trong tù, Bình Quả đã được học xong chương trình tiểu học cùng năm 1, Dương Dương và Nhạc Nhạc giúp Bình Quả học bổ túc chương trình học năm 2 và năm 3. Cố Khê đã thương lượng với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, muốn giúp đỡ cho Bình Quả lên đại học.
“Anh Bình Quả?”
“Anh ở đây.”
Bình Quả đang rửa đồ ăn, vừa nghe thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc đến đây, lập tức đứng lên, lau sạch nước trên tay.
Đại Thuận đang nhào bột, ngừng tay lại, đem bánh bí ngô mới vừa làm xong đưa tới trước mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc, nói: “Thừa dịp còn nóng ăn mau đi.”
“Cám ơn chú Đại Thuận.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không khách khí, một người cầm một cái nhét vào miệng.
“Đại Thuận! Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa đến còn chưa rửa tay mà cậu đã cho bọn nhỏ ăn rồi, cẩn thận bọn nhỏ đau bụng.” Phiến Tề vừa làm sổ sách xong, nhìn thấy thế liền hướng Đại Thuận quát lớn.
“Ai nha, tôi quên mất.” Đại Thuận vừa nói vừa muốn đi lấy lại bánh bí ngô trong tay Dương Dương và Nhạc Nhạc.
Dương Dương và Nhạc Nhạc liền nhét hết vào miệng, lẩm bẩm nói: “Ngô kiền ngô sạch sẽ, kỳ hạn mễ bệnh (không sạch sẽ, ăn không bệnh).”
“Đi rửa tay đi rửa tay, trên xe buýt rất nhiều vi khuẩn a.”
Phiến Tề có chút sạch sẽ, trực tiếp đưa Dương Dương và Nhạc Nhạc đến bên lavabo, mở vòi nước ra. Dương Dương và Nhạc Nhạc rất bất đắc dĩ mà rửa sạch tay. Đối với hai đứa bé con của ông chủ, tất cả mọi người rất yêu thích. Quán sủi cảo khai trương đã một tháng, việc làm ăn có xu thế càng ngày càng tốt, mọi người trong quán rất hòa đồng với Dương Dương và Nhạc Nhạc. Bất quá không biết tại sao, mỗi lần Cố Khê tới, mỗi người đều rất khẩn trương, rõ ràng Cố Khê là một người rất hiền lành.
Rửa tay xong, Dương Dương và Nhạc Nhạc đem sách vở cùng với đồ ăn vặt đưa cho Bình Quả, rồi hai đứa đi thay đồng phục của quán. Hai đứa bọn nó là ‘nhân viên’ hấp dẫn người xem nhất trong quán sủi cảo, có không ít cô bé đến quán ăn sủi cảo là vì hai chàng đẹp trai này a. Đương nhiên, hương vị của sủi cảo vẫn xếp hạng đầu tiên.
Mỗi ngày buổi sáng, Cố Khê sẽ làm tốt nhân sủi cảo, rồi cho người mang đến quán, nhân sủi cảo do chính tay cậu làm là bảng hiệu của quán, giá cả so với sủi cảo bình thường mắc hơn gấp đôi, mặc dù thế, nhân sủi cảo do Cố Khê làm mỗi ngày đều có thể bán hết.
Lo lắng đến thân thể và bài vở cần học của Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không cho Cố Khê đến quán mỗi ngày. Trong quan niệm kinh doanh của hai người – quý ở hiếm, không phải nhiều. Sủi cảo bán hết thì đóng cửa, mỗi ngày bán ba chậu nhân sủi cảo, tới chậm sẽ không được ăn, đó cũng là vì sao việc làm ăn của quán sủi cảo càng ngày càng náo nhiệt hơn.
Sau khi biết Cố Khê khai trương quán sủi cảo, mỗi ngày Rex đều gọi điện thoại dụ dỗ Cố Khê đi Seattle mở chi nhánh. Nhắc đến Rex thì không thể không nhắc tới Tom và Thomas – hai con mèo tham ăn này. Hai tuần trước, hai con mèo tham ăn này khóc như mưa, lưu luyến không rời mà mang hơn mười hộp món ngon mỹ vị do Cố Khê làm cho bọn nó, được Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đóng gói đưa lên máy bay. Hai đứa không để các chú đưa về, mà tự mình ngồi máy bay tư nhân do cha phái tới, tạm biệt Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng chú Cố mà bọn họ không nỡ xa rời quay về Seattle. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng buồn bã hết mấy ngày, may mắn có quán sủi cảo phân tán lực chú ý của bọn nó, bằng không bây giờ bọn nó vẫn còn đang buồn bã.
Hai nhóc quậy quay về Seattle thì gọi điện thoại cho Cố Khê – lên án hành vi phạm tội vô lương của cha bọn nó. Hơn mười hộp món ngon mỹ vị mà bọn nó không nỡ ăn ở trên máy bay kia đã bị ba ba của bọn nó mạnh mẽ cướp đoạt hết một nửa, một nửa còn lại thì bị người cha vô lương của bọn nó lấy danh nghĩa ‘cho cha ăn thử’ đoạt đi rồi, hại bọn nó chỉ ăn được một chút.
Sau khi Dương Dương và Nhạc Nhạc nghe được chỉ cảm thấy Tom và Thomas thật đáng thương, liền hứa với bọn nó – nếu sang năm bọn họ không đi Mỹ, thì nghỉ hè bọn họ nhất định sẽ đi Mỹ thăm bọn nó.
Tom và Thomas về nước, mỗi ngày Dương Dương và Nhạc Nhạc trừ bỏ đến trường thì chính là đến quán sủi cảo giúp đỡ.
Mùa đông, xương cốt Cố Khê lại bắt đầu đau, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam khuyên Cố Khê vài ngày, Cố Khê mới miễn cưỡng tạm dừng việc đi bệnh viện học với La Kiệt, thay vào đó thì tự học ở nhà.
Cuối năm, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng có chút bận, bà Từ bảo Cố Khê mua cho bà một ít giấy đỏ, bắt đầu chuẩn bị dán lên tường, ông Từ có thể chậm rãi đi lại thì theo các cụ già ở trong khu biệt thự cùng nhau chơi cờ vua, còn theo bọn họ học kinh kịch, người một nhà sinh hoạt tại Doanh Hải bắt đầu cắm rễ nẩy mầm.
※
Bước xuống xe bus, Cố Khê đi nhanh về phía quán sủi cảo, từ nhà đến quán sủi cảo ngồi xe bus rất thuận tiện, mỗi lần Cố Khê đến quán sủi cảo – trừ phi tất yếu – cậu đều tự mình ngồi xe bus, không muốn phiền lái xe phải đưa đón cậu. Vừa đi vào quán sủi cảo, liền thấy trong quán ngồi thật nhiều người, trong lòng lập tức ấm áp lên. Nhìn thấy Cố Khê đến đây, nhân viên quán đều lên tiếng chào hỏi Cố Khê, bảo bọn họ cứ tiếp tục làm việc, Cố Khê đi vào phòng làm việc của mình.
“Ông chủ, đây là sổ sách tháng này, tôi làm xong rồi.”
Cố Khê mới vừa ngồi xuống, Phiến Tử cũng đi theo vào, đem sổ sách đặt ở trên bàn làm việc của Cố Khê, rồi vội vàng đi ra ngoài, hắn là nhân viên thu ngân không thể rời đi lâu được.
Cố Khê mở sổ sách ra, Phiến Tề làm sổ sách cực kỳ rõ ràng, ngay cả tiền bán ra một bao khăn tay đều ghi rõ rành mạch. Chữ của Phiến Tề rất đẹp, nhìn sổ sách như thế này, Cố Khê thế nào cũng không nghĩ ra – vì sao Phiến Tề lại hồ đồ đi giúp ông chủ trước của hắn làm giả sổ sách, kết quả hại chính mình. Mỗi người trong quán đều đang cố gắng bắt đầu lại một lần nữa, Cố Khê nguyện ý đem chút sức lực non nớt của mình tận lực giúp đỡ bọn họ, so sánh với những người này, cuộc sống của cậu vẫn hạnh phúc nhiều lắm.
“Ông chủ.”
Cố Khê ngẩng đầu, Đại Thuận bưng một ly gì đó nóng hôi hổi tiến vào, đặt ở trên bàn cậu, nói: “Tôi nấu trà gừng, ngài thừa dịp còn nóng thì uống đi.”
“Cám ơn.”
Đại Thuận gật đầu, vội vàng xoay người đi ra ngoài, trái tim đập mạnh ‘phịch phịch’, cũng không biết vì sao – khi bọn họ đối mặt với ông chủ đều cảm thấy khẩn trương.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã nói qua với bọn họ – vừa đến mùa đông, xương cốt Cố Khê sẽ không thoải mái, Đại Thuận vừa thấy Cố Khê đến đây, thì chạy nhanh pha trà gừng cho cậu. Đối với quan hệ giữa Cố Khê và hai ông chủ còn lại kia, trong lòng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều rõ ràng, bất quá không có ai ở trước mặt Cố Khê biểu hiện ra điều gì.
Trước khi khai trương quán sủi cảo, Cố Khê đã đi theo Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc học phương pháp cùng trình tự quản lý một khách sạn, bất quá trong thực tế Cố Khê lại phát hiện mở quán sủi cảo so với cậu tưởng tượng còn khó khăn hơn nhiều. Thu vào bao nhiêu, chi ra bao nhiêu, tiền lương của nhân viên, khai thác thứ mới.v.v.. Có rất nhiều chuyện cần cậu quan tâm. Bất quá đây là sự nghiệp chân chính đầu tiên của cậu, cậu nhất định phải làm tốt, cho dù chỉ vì tạo cơ hội cho những người lầm lỗi kia, cậu cũng muốn làm tốt. Uống một ngụm trà gừng nóng, Cố Khê rời khỏi bàn làm việc.
Hơn 4g chiều, Dương Dương và Nhạc Nhạc đúng giờ xuất hiện ở quán sủi cảo, vừa nghe ba ba đến đây, hai đứa vui mừng chạy đến văn phòng.
“Ba ba.”
Cố Khê từ trong sổ sách ngẩng đầu lên: “Tan học rồi.”
“Ba ba, ba ba đang xem cái gì vậy?” Nhạc Nhạc tiến đến bên người ba ba, Cố Khê đem sổ sách chi tiêu đưa cho con trai xem, rồi nói: “Tết sắp đến, ba ba đang suy nghĩ nên xắp xếp cho mấy người Bình Quả như thế nào, các con có ý gì hay không?”
Dương Dương và Nhạc Nhạc suy nghĩ một lúc, Nhạc Nhạc nói: “Ba, hay là để chú Đại Thuận và anh Bình Quả đến nhà chúng ta đón tết?”
Dương Dương nói: “Đón năm mới, bác cả và bác hai cũng đến nhà chúng ta, người trong nhà rất nhiều, chú Đại Thuận và anh Bình Quả có tới đó cũng sẽ không mất tự nhiên.” Không phải bọn nó không biết nhân viên trong quán đã từng ngồi tù, nhưng bọn nó không ngại cũng bảo đảm những người khác không ngại.
Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, rồi nói với ba ba: “Ba ba, đêm 30 gọi mấy người chú Đại Thuận ở trong quán tự mình đón năm mới, chúng ta sẽ mua đồ tết giúp họ, chờ mùng 3 hoặc mùng 4, cả nhà chúng ta đến quán cùng bọn họ ăn bữa tiệc, coi như đón năm mới với họ, được không ạ?”
Sau một hồi băn khoăn suy nghĩ, Cố Khê cảm thấy rất tốt, sờ đầu Nhạc Nhạc, nói: “Chủ ý này rất được, vậy hai con đi hỏi mấy cô chú xem đón năm mới có muốn về nhà hay không? Để xem đón năm mới có bao nhiêu người không muốn về nhà.”
“Chúng con đi ngay đây.” Dương Dương và Nhạc Nhạc chạy ra ngoài.
Nguyên đán đã qua, Cố Khê lấy lịch bàn qua, trên ngày 4 tháng 2 vẽ một vòng tròn, thời gian qua thật mau a, chớp mắt một cái lại qua một năm. Nghĩ đến một sự kiện, Cố Khê cúi đầu thở dài.
“Ba ba.” Hai bé đi ra ngoài hỏi thăm đã trở lại, “Chú Đại Thuận, chú Phiến Tề, anh Bình Quả và chị Mẫn đều không trở về nhà đón năm mới.”
“Bọn họ nói nghe theo an bài của ba ba.”
Cố Khê cười cười, nói với Dương Dương: “Con đi nói cho mấy người chú Đại Thuận – 9 giờ sáng ngày mai họp, nói về chuyện an bài lễ đón năm mới và công việc.”
“Dạ.” Dương Dương chạy đi, Nhạc Nhạc tiến đến trước mặt ba ba vươn tay ra, Cố Khê đem sổ sách giao cho bé, ở trên việc buôn bán các con so với cậu có chủ ý hơn.
6 giờ, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lái xe tới quán sủi cảo, Cố Khê ở trong phòng làm việc thương lượng với bọn họ chuyện an bài lễ đón năm mới và công việc, đợi đến 7 giờ, cậu bảo các con thay quần áo cùng hai người về nhà, thời điểm đi khỏi, trong quán gần như không còn chỗ ngồi. Cố gắng của nhân viên quán, nhân mạch của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, hơn nữa là nhân sủi cảo do Cố Khê tự mình điều chế, khiến cho quán sủi cảo của Cố Khê đã bắt đầu vang danh khắp nơi, nếu tình huống hiện tại vẫn kéo dài tiếp tục, quán sủi cảo mở chi nhánh đó chỉ là chuyện sớm muộn.
Sau khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mang Cố Khê và các con đi khỏi quán sủi cảo, ở phố đối diện, bên trong một chiếc xe ngừng đã lâu, một người thanh niên nhìn theo Cố Khê và hai đứa bé đi khỏi, thở hắt ra.