Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 127: 127: Chai Mặt





- Tiểu Viễn đâu?
- Con bé đâu rồi?
Vợ chồng Từ Phiến chạy vào phòng khách Hồng Thao.

Mỹ Na vì thế phải đứng lấy lại hô hấp.

- Cô ấy về rồi ạ.

- Về đâu?
- Con không biết.

- Thằng này!
Mỹ Na đánh vào lưng con trai, bà tiếc nuối vô cùng.

- Có cơ hội mà không biết nắm giữ!
Trên mặt của hai người có thêm mấy nếp nhăn, những ngày tháng trước vợ chồng bà tốn rất nhiều công sức để tìm Thư Viễn nhưng không có kết quả.

- Thế con gặp được con bé kiểu gì? Ở đâu?
- Con gặp em ấy ở nơi an nghỉ của cha Thư....!
- Con bé đi cách đây bao lâu?
- 10 phút ạ.


- Tra camera, chúng ta đi.

- Con cho người đi theo rồi.

- Một người có thể chống lưng cho Tiểu Viễn 7 năm, con nghĩ họ đơn giản?
Từ Dịch Phong thấy có lí, dù biết theo dõi người khác là sai nhưng lòng anh không cho phép bản thân để cô đi như thế.

- Ông bà chủ, thiếu gia đi cẩn thận ạ!
Người làm đồng thanh chào nhà Từ, ngồi tập trung trong phòng khách chờ tin.

- Xin lỗi thưa ngài, tôi mất dấu chiếc xe rồi ạ!
Dịch Phong nhận được báo cáo, tuyến đường được gửi tới, con đường ghi lại rất ngoằn ngoèo, xem ra Vãn Thiệu đã sớm biết có người đi theo.

Nhà Từ chia ra làm bốn, vợ chồng lão Phiến, Từ Dịch Phong và quản gia Lữ Minh tản ra bốn tuyến đường khác nhau, tìm Thư Viễn trong đêm.

- Nếu có ai tìm đến, cứ mời họ vào đây.

- Vâng thưa ngài.

Vãn Thiệu nhắc quản gia của Tiếu gia.

Lã Phí Như cùng Tiếu Lăng Vĩ ngồi ở sofa chờ sẵn.

- Chúng ta rảnh rỗi thật đấy, còn ngồi chờ người ta tìm tới chứ.

Lã Phí Như đút cho Duệ Kha miếng táo, cười.

- Chờ ai vậy bà?
- Cha của con.

Thằng bé nghe xong hết muốn thắc mắc, mắt đượm buồn.

- Biết vậy con đã không để mommy đi tới đó.

- Sớm muộn gì nhà nội con cũng biết, tiểu quỷ này nên làm quen đi là vừa.

- Kha Kha không muốn, con chỉ muốn ở đây với mọi người thôi!
- Về đó rồi con muốn đến đây lúc nào đều được.


Duệ Kha chỉ không hiểu một điều, tại sao ông bà, cha và dì lại cố chấp để mẹ con nó đi như vậy, rõ ràng là rất buồn lòng.

"Người lớn khó hiểu thật đấy!"
- Lại đây với ta.

Đứa nhỏ đi tới bên cha, chờ đợi điều anh sắp nói.

- Đang ngủ với mommy sao lại ra đây ngồi rồi?
Vãn Thiệu véo cái mũi nhỏ của nó.

- Vì....!
- Thưa ông bà, thiếu gia, tiểu thư, họ đã đến.

- Mời vào.

- Dạ!
Cả bốn người tắt cười, lấy lại vẻ sang trọng, điềm tĩnh vốn có, ngồi nghiêm trang trên ghế, Duệ Kha nép mặt vào cổ Vãn Thiệu, vểnh tai lắng nghe tiếng bước chân lại gần.

- Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, tôi tới đây có chuyện nhờ giúp đỡ.

Người bước vào Tiếu gia là Từ Dịch Phong, trên tay anh cầm vài cái túi vô cùng đẹp.

- Đây là chút lòng thành của tôi.

- Từ tổng tới đây là có việc gì vậy, tôi nhớ lần cuối chúng ta gặp nhau là khi cậu còn là một thiếu niên đó.


Lã Phí Như nở nụ cười dập khuôn, chàng trai họ Từ bà gặp ngày nào đã trở thành người đàn ông rồi.

Cách đây 15 năm khi Tiếu gia tổ chức tiệc, đấy là lần đầu tiên Từ Dịch Phong ra mắt giới kinh doanh, bà có ấn tượng rất sâu sắc với anh, không ngờ có ngày gặp lại ở tình huống này.

- Thưa Tiếu phu nhân, chẳng là tôi có tìm người tên Thư Viễn, liệu phu nhân có thấy không?
- Cậu vất vả tới đây để gặp con gái tôi sao? Con bé đi nghỉ rồi.

- Có thể cho tôi nói chuyện với con trai mình được không?
- Không, Kha Kha buồn ngủ đến nỗi không muốn nói chuyện với ai cả.

- Thằng bé nói đúng.

Tiếu Lăng Vĩ gật đầu.

Lã Phí Như cười khổ, cái gương mặt nhỏ nhắn kia quay ra là bao công sức lừa dối bay đi hết, nhìn vậy ai có thể cãi lại huyết thống của Từ Dịch Phong chứ.

- Cảm ơn mọi người, vậy lần sau tôi lại tới.

- Không phải làm thế đâu ạ! Mất công lắm!
- Thôi rồi, quả này mệt đấy!
Lã Phí Như ôm đầu nhìn bóng lưng xa dần, nếu còn từ chối như vậy chắc bà bị đeo bám đến già mất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.