Viên Mãn - Vị Ương

Chương 7



18.

Ta và Tiểu Tiểu tiếp tục đi về phía trước.

Đường phố kinh thành dường như đông hơn bình thường, có rất nhiều người từ nơi khác đến, họ bước đi chậm rãi, sắc mặt đau khổ, ta còn chưa kịp nhìn kỹ.

“Xì ——”

Một tiếng ngựa hí thảm thiết kéo dài vang lên, thu hút sự chú ý của ta.

Ta lần theo tiếng nhìn lại, phát hiện có người đang chém ngựa giữa đường.

Giữa đường, một nam tử mặc đồ đen đang quỳ một gối trên mặt đất, trong lòng còn ôm một đứa trẻ đang sợ hãi khóc rống.

“Ngươi không muốn sống nữa rồi phải không? Dám chém ngựa của Bạch gia chúng ta? Có biết tiểu thư nhà chúng ta là bạn thân của hoàng hậu nương nương không, may mà tiểu thư nhà chúng ta không ở trong xe, nếu không thì dù có chém ngươi thành ngàn mảnh cũng là nhẹ!”

Một người trông giống gã sai vặt từ phía trước xe bò ra quát.

Ta nhìn kỹ cỗ xe ngựa, xem biểu tượng thì hẳn là của nhà Bạch Dung.

Gã sai vặt giơ roi ngựa lên định đánh vào người nam tử mặc đồ đen nhưng bị hắn ta túm lấy, cũng không thấy hắn dùng sức kéo, gã sai vặt đã theo roi ngựa ngã mạnh sang một bên.

Nam tử mặc đồ đen không nhìn gã sai vặt, hắn đứng dậy đưa đứa trẻ trong lòng cho người phụ nữ mặt đầy lo lắng bên cạnh.

Người phụ nữ nhận lấy đứa trẻ, cảm ơn rối rít rồi rời đi.

Nam tử mặc đồ đen xoay người cũng định đi nhưng lại bị gã sai vặt đứng dậy chặn lại.

“Đồ ngu ngốc, ngươi có biết địa vị của Bạch gia chúng ta trong triều không?”

“Cho dù là vương hầu tướng lĩnh thì thế nào? Đua ngựa giữa đường, suýt chút nữa giết người, theo quốc pháp, bất kể ngươi là ai, đều không thoát khỏi tội!”

Nam tử mặc đồ đen lên tiếng nói.

Giọng nói của hắn lạnh lùng uy nghiêm, tuy còn chưa nhìn thấy dung mạo nhưng chỉ nghe giọng nói này thôi, nghe có vẻ là một người cao quý chính trực.

“Hừ, nghe giọng điệu này của ngươi thì hẳn là người từ nơi khác đến rồi? Không biết từ xó xỉnh nào chui ra, hôm nay gia gia sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là vương pháp ở kinh thành này!”

Nói xong, gã sai vặt liền lấy còi trong lòng ra thổi, không lâu sau liền có mấy tên đại hán vạm vỡ đến vây quanh nam tử mặc đồ đen.

“Đừng nói ngựa của ta không giẫm trúng đứa trẻ đó, cho dù có giẫm trúng thì cũng chẳng ai dám tìm ta tính tội, nhóc con, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết trời cao đất rộng đến mức nào.”

Gã sai vặt vung tay, mấy tên đại hán liền vung đao chém vào người nam tử mặc đồ đen.

Nam tử mặc đồ đen dường như bị thương, không biết có phải do lúc chém ngựa đã động đến vết thương hay không, hắn hành động không được linh hoạt lắm.

Ta có thể nhìn ra võ nghệ của hắn không tệ nhưng song quyền khó địch tứ thủ, hắn bị mấy người vây công, dần dần rơi vào thế yếu.

Gã sai vặt thấy vậy đắc ý mở miệng.

“Ngươi nhìn xem trên phố có bao nhiêu người? Không một ai dám xen vào chuyện người khác, biết tại sao không? Bọn họ hiểu rõ thế lực của Bạch gia chúng ta, chỉ có ngươi là kẻ không biết trời cao đất rộng, chẳng có chút tự hiểu lấy nào.”

Gã sai vặt cười khẩy.

Ta thật sự không thể chịu được bộ mặt đó của hắn, liền đi tới.

“Ồ, Bạch gia này là thế lực gì ghê gớm vậy, nói ra cho ta nghe xem nào.”

Ta khoanh tay đi đến bên xe ngựa, ngước mắt nhìn gã sai vặt.

Tiểu Tiểu đi sát bên cạnh bảo vệ ta.

“Ngươi từ đâu tới…” gã sai vặt quay người định mở miệng mắng nhưng khi nhìn thấy ta thì lập tức ngậm miệng nhưng đáy mắt lại thêm nhiều vẻ chế giễu: “Vân tiểu thư đừng có chuyện bé xé ra to, nhà ngươi hiện giờ không còn như trước, không được bệ hạ coi trọng nhưng Bạch gia chúng ta lại là người được bệ hạ sủng ái, nếu như xé rách mặt nhau thì chẳng ai đẹp mặt.”

Nghe lời đe dọa của gã sai vặt, ta không khỏi có chút cảm khái.

Xem ra là ta đã lâu không ra tay, bọn họ đều quên mất danh hiệu tiểu bá vương của ta hồi nhỏ rồi.

Lúc trước vì thân phận hoàng tử phi tương lai, để giữ thể diện cho hoàng gia và Tần Bách, ta đã kìm nén tính tình, làm một quý nữ nhu mì được mấy năm, đúng là đã cho bọn họ mặt mũi.

Ngày thường ta đi đâu cũng có mẫu thân bảo vệ, không cần ta phải ra tay.

Nhưng hôm nay ta sẽ bắt đầu từ tên vô lại này, để bọn họ nhớ lại ký ức năm xưa.

19.

“Hắn, ta đã để mắt tới, hôm nay nhất định phải mang đi!”

Ta chỉ vào nam tử mặc đồ đen đang đánh nhau với đám đại hán kia nói.

Nam tử mặc đồ đen trong lúc hỗn loạn liếc nhìn ta, thân hình đột nhiên có chút không vững, suýt chút nữa bị đại hán chém trúng người, may mà hắn kịp thời thu hồi tinh thần nên không bị thương.

Gã sai vặt còn muốn mở miệng cãi nhau với ta nhưng ta đã không còn tâm trạng.

Ta ra ngoài đã mất nhiều thời gian rồi, nếu không đến hiệu sách, ta sợ bộ truyện kia lại bán hết mất.

Ta nhặt roi ngựa trên mặt đất, quất vào người gã sai vặt hai roi.

Đáy mắt hắn đột nhiên hiện lên vẻ căm hận, xông lên định bắt ta.

“Dám đụng vào ta, ngươi tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ, nếu ta mà mất một sợi tóc thì mấy cái mạng của ngươi cũng không đủ đền, thân phận phụ thân, mẫu thân, ca ca, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của ta không cần ta phải nói cho ngươi biết từng người một chứ, chỉ bằng thân phận con gái của Trấn quốc tướng quân này, hôm nay cho dù ta dùng roi đánh chết ngươi giữa đường, ngươi có tin ta sẽ không cho người thu xác ngươi không, ngươi thậm chí còn không có chỗ chôn thân.”

Gã sai vặt dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta.

“Ngươi còn coi trọng vương pháp không?”

“Vương pháp?” Nghe hắn nói vậy ta cười: “Vừa rồi ngươi không phải còn luôn miệng nhắc đến vương pháp sao? Trong kinh thành cái gì là vương pháp, ngươi còn không rõ hơn ta?”

Gã sai vặt lập tức im bặt.

Ta cầm roi ngựa trong tay tiếp tục quất vào người hắn, đáy mắt hắn lúc này đã có vẻ sợ hãi, không dám làm bộ làm tịch trước mặt ta nữa.

“Là tiểu nhân sai, người đừng đánh nữa, người này người muốn mang đi thì cứ mang đi.”

Hắn quỳ xuống nói, vung tay cho mấy tên đại hán kia rời đi.

Thấy nam tử mặc đồ đen đã thoát khỏi vòng vây, ta ném roi ngựa vào người gã sai vặt: “Cút đi.”

Hắn không ngẩng đầu lên, cầm lấy roi ngựa rồi chạy mất.

Mấy tên đại hán kia cũng theo sau hắn lần lượt rời đi.

Trò hề đã kết thúc, đám người xung quanh cũng nhanh chóng tản đi.

Ta liếc nhìn nam tử mặc đồ đen, thấy hắn vẫn có thể đứng vững, liền không quan tâm, dẫn Tiểu Tiểu bước nhanh về phía hiệu sách.

Nhưng chưa đi được hai bước, trước mặt đã xuất hiện một bóng đen.

“Không cần cảm ơn.”

Ta không ngẩng đầu lên, tùy tiện vung tay, muốn vòng qua hắn mà đi.

Nhưng hắn lại chặn ta lại: “Vừa rồi ngươi không phải nói ta là người của ngươi sao? Đưa ta đi.”

??!

20.

Ta ngẩng đầu định mở miệng nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hắn thì khựng lại.

Người này sao lại còn dữ tợn hơn cả đại ca ta vậy?

Hắn và ca ta có khuôn mặt rất giống nhau, đều là khuôn mặt lạnh lùng có góc cạnh như được đẽo bằng dao.

Nhưng sự lạnh lùng của ca ta là hờ hững, lãnh đạm, phần nhiều là sự thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

Còn hắn lại toát ra một luồng sát khí nồng đậm.

Nhưng nếu bỏ qua lớp lạnh lùng bên ngoài thì dung mạo của hắn còn đẹp hơn cả ca ta.

Nếu hắn sinh ra ở kinh thành, e là danh hiệu mỹ nam tử lạnh lùng số một kinh thành của ca ta sẽ phải nhường lại cho hắn.

Nhận ra ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta, ta nghĩ đến lời hắn vừa nói, sợ hắn hiểu lầm ta muốn hắn lấy thân báo đáp, vội vàng giải thích.

“Ta cứu ngươi chỉ là tiện tay, ngươi không cần để trong lòng, muốn đi đâu thì đi đi.”

Hắn không trả lời.

Tay phải thò vào trong ngực lấy ra một vật đưa đến trước mặt ta.

Ta liếc nhìn, kinh ngạc.

Đây không phải là miếng ngọc bội mà cha ta thích nhất sao? Đã lâu rồi ông không đeo, ta còn tưởng là bị mất rồi, sao lại ở trong tay người này?

“Ngươi là?”

Ta nhìn hắn hỏi.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt phượng sắc bén của hắn thì lại ngẩn người.

Đôi mắt này… sao lại có chút quen thuộc?

“Ngươi không nhớ ta?”

Hắn cau mày hỏi.

Ta lục lại trí nhớ một lượt nhưng không nghĩ ra, liền lắc đầu.

Thần sắc hắn căng thẳng, cảm xúc trên mặt nhất thời khó có thể nói rõ.

Bỗng nhiên, hắn cúi đầu che miệng ho khan vài tiếng, từng tiếng một nghiêm trọng hơn, như thể cả gan ruột phổi đều sắp ho ra ngoài.

“Ngươi không sao chứ?”

Vì có vật tùy thân của phụ thân ta, hẳn là cố nhân của phụ thân, ta quan tâm hỏi một câu.

“Không sao, phiền ngươi đưa ta đi gặp lệnh tôn.”

Nghĩ đến bộ truyện mà ta vẫn chưa mua được, ta nhìn người trước mặt này dường như sắp không xong, vẫn đưa hắn về nhà trước.

Trên đường đến nhà ta, hắn luôn cố ý vô tình cúi đầu, tránh những nơi đông người, dường như là sợ người khác nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

Nghĩ đến lai lịch của hắn không rõ ràng, vì an toàn, ta không đưa hắn trực tiếp đến gặp cha.

Trước tiên để Tiểu Tiểu đưa ngọc bội qua đó, ta ở lại chính sảnh cùng hắn chờ.

Không ngờ cha lại đến nhanh như vậy.

Thân hình đó, không kém gì tốc độ mà mẹ ta kêu ông biến mất.

“Tần Dật, cuối cùng ngươi cũng đến.”

Phụ thân bay đến đứng trước mặt hắn nhưng khi nhìn thấy sắc mặt hắn thì kinh ngạc: “Ngươi bị thương?”

Tần Dật?

Người này chính là Tần Dật, Vương gia trấn giữ phương Bắc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.