Viên Ngọc Kề Bên

Chương 14



Lưu Quang nghe vào tai, cảm thấy buồn cười.

Người này sao lại biết đến tương tư?

E là thứ hắn quan tâm, chỉ là đồ chơi trong tay có thú vị, có đủ giá trị tiêu khiển không thôi.

Tuy tâm tư khó dò, nhưng nụ hôn của Đàm U quả là thập phần nóng bỏng, làn môi ẩm ướt dán lên cổ Lưu Quang chuyển lên, không nặng không nhẹ cắn lên vành tai hắn.

Lưu Quang ngơ ngác nhìn mặt nước run rẩy, không hề giãy dụa.

Đúng rồi, cả tâm cũng đã chết, ai còn quan tâm thân thể này?

Đàm U thấy cậu thuận theo, động tác càng mạnh bạo, một tay ôm eo, tay kia trượt vào cổ áo, dễ dàng tìm được điểm nổi lên trước ngực, nhẹ nhàng xoa nắn.

Chân Lưu Quang mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.

Đàm U thuận thế áp người lên lan can, khiến cho thân thể hai người càng dán chặt vào nhau. Hắn có thể coi là cao thủ trăng gió, chỉ tùy tiện trêu đùa, đã khiến Lưu Quang động tình.

Hô hấp càng ngày càng dồn dập, gương mặt tái nhợt nhiễm một tầng đỏ ửng, Lưu Quang khó chịu nhắm mắt lại, cảng thấy thân thể như bị thiêu đốt, nhưng đáy lòng lại lạnh thấu xương.

Trong thoáng chốc, dường như thấy gương mặt tươi cười của Bạch Thất Mộng ngay trước mắt, nhưng lại như mơ hồ, biến mất không còn tăm hơi.

Dù vươn tay ra, chỉ có thể bắt lấy một mảng hư vô.

Nội tâm Lưu Quang quặn đau, cuối cùng há miệng, gọi mà như thở dài: “Bạch Hổ đại nhân…”

Vừa dứt lời, cảm thấy da đầu nhói lên, bị người giật tóc ném xuống đất.

Trán đập vào mặt đất lạnh băng, hơi đau một chút.

Lưu Quang hé mắt ra, thấy Đàm U từ trên cao nhìn hắn, trên mặt vẫn là vẻ cười như không cười kia, có điều khóe miệng có vài phần trào phúng, lành lạnh nói: “Ngươi quả là nhớ mãi không quên.”

Lưu Quang cũng không để ý tới, chậm rãi ngồi dậy, mặt không biểu tình: “Điện hạ đối xử với người mình thích như vậy sao?”

Đàm U cứng lại, cũng cảm thấy hơi luống cuống, không hiểu tại sao mình lại vì chuyện nhỏ thế mà tức giận.

Lưu Quang lại cười, tiếp tục nói: “Thứ điện hạ muốn đã đạt được ròi, giờ có thể đá tôi đi?”

Lời còn chưa dứt, đôi mắt Đàm U đã lạnh đi mấy phần, đột nhiên cuối đầu, ôm lấy cổ Lưu Quang, khẽ thì thào: “Mơ tưởng.”

Nói rồi, lại một lần nữa đè ép người xuống đất.

Nụ hôn lần này thô lỗ hơn lúc trước nhiều. Môi lưỡi vội vàng dây dưa, nóng bỏng dị thường, như thể sẽ hòa tan sự sống. Sau đó, dưới xiêm y đã bị vạch trần, một đường hôn xuống, từ cổ đến ngực xuống bụng dưới, nhu hòa biến thành triền miên cực hạn.

Nhưng Lưu Quang không hề động.

Hắn mở to đôi mắt, chết lặng mà nhìn bầu trời trên đầu, trong não trống rỗng.

Một lúc lâu sau, không nghe được âm thanh gì, Đàm U mới cảm thấy không đúng ngẩng đầu lên, kinh ngạc thấy Lưu Quang cắn chặt lấy môi, trên khóe miệng đã đỏ thắm màu máu.

“Lưu Quang, em…”

Hắn mở miệng, lại không thể nói gì nữa, chỉ thở dài một cái, nâng mình lên liếm đi máu trên môi Lưu Quang.

Mùi máu tươi nồng nặc xộc lên.

Đàm U như bị cái gì kích thích, bỗng dưng đứng dậy, híp mắt nhìn Lưu Quang. Một lúc sau cuối cùng cũng nói: “Em thật sự thích Bạch Thất Mộng như vậy?”

Lưu Quang im lặng không trả lời.

Chỉ là đôi mắt kia — vẻ đạm nhạt ôn nhu ấy đã nói hết tất thảy.

Đàm U không giận mà cười, đột nhiên vỗ tay, mở miệng nói một tiếng “Tốt”, sau đó xoay người, phất tay áo rời đi.

Lưu Quang nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Trên môi hắn đầy máu, quần áo nhếch nhác không chịu nổi, bộ dạng cực kỳ khốn khổ, song lại mệt mỏi đến cực điểm rồi, cả sức nhúc nhích một ngón tay cũng không có, nên chỉ đành nhắm mắt lại.

Hắn không biết mình đã nằm thế bao lâu, chỉ biết khi sắc trời đã tối hẳn, vẫn thấy mình mơ mơ màng màng, như ngủ như tỉnh, hình như có người đến bên cạnh, ôn nhu vuốt tóc hắn.

Khi mở mắt đã thấy mình nằm trên một chiếc giường ấm áp sạch sẽ.

Đàm U ngồi ở đầu giường, buồn chán vuốt ngón tay mình, thấy hắn tỉnh, liền nở nụ cười, nói: “Ba ngày.”

“Sao?”

“Em ngủ suốt ba ngày.”

“Ừm.” Lưu Quang nhàn nhạt đáp, không có phản ứng gì.

Đàm U lại cười, có vẻ tâm tình rất rốt, nói: “Em có biết trong ba ngày này đã có những chuyện gì xảy ra không?”

“Liên quan đến tôi sao?”

“Không hề, nhưng liên quan tới Bạch Thất Mộng.”

Lưu Quang lập tức giãy dụa ngồi dậy.

Đàm U không tức giận, mà nở nụ cười sung sướng: “Ta đưa linh hồn gốc lan đó trở lại, cũng sửa lại sách nhân duyên. Bạch Thất Mộng không phải kẻ ngu, sau khi biết rõ hết thảy, thì không còn mê luyến nữ tử kia nữa.”

Lưu Quang không khỏi siết chặt nắm tay.

Đàm U thấy hết, nhưng làm bộ cái gì cũng không thấy, tiếp tục: “Nhưng không ngờ, nàng cũng là người cương liệt. Nàng lúc trước vì Bạch Thất Mộng mới giao dịch với ta, hôm nay nản lòng thoái chí, nhảy từ Tru Tiên đài xuống, thà buông tha ngàn năm đạo hạnh cũng không muốn gặp lại Bạch Thất Mộng.

Dừng lại, nụ cười vui vẻ trên môi càng sâu, hỏi: “Kết quả… em đoán sẽ ra sao?”

Mí mắt Lưu Quang nhảy lên, không nói.

Đàm U mỉm cười vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, cố ý để căng thẳng tới cao trào, mới chậm rãi nói: “Bạch Thất Mộng quả là đại tình thánh, hắn cũng nhảy xuống theo.”

Nghe vậy, trong đầu Lưu Quang nghe “Ong” lên một tiếng, lạnh lẽo thấu xương dấy lên trong lòng, từ đầu đến chân đều lạnh, nhưng gò má lại nóng hổi, trời đất đều đảo lộn.

Thì ra, hắn thật lòng yêu nàng.

Dù biết là một cái bẫy, cũng vẫn như trước yêu nàng.

Bạch Thất Mộng lúc ra đi, từng nói sẽ quay lại cứu mình, giờ thì không thể nữa rồi.

Lưu Quang vốn tưởng nỗi đau khi đó đã là tột cùng, không thể ngờ… lại có lúc đau hơn.

Cậu cảm thấy mình thật đáng cười, nhưng cổ họng như bị thứ gì ngăn chặn không làm sao cười nổi, đến khi lấy lại tinh thần, vội đẩy Đàm U trên giường ra, chân trần chạy ra khỏi cửa.

Lưu Quang không biết đường trên Huyễn Hư đảo, chạy một hồi đã đến cuối hành lang, đưa mắt tới trước chỉ thấy mịt mờ những nước, vốn không có chỗ để đi.

Cậu ngơ ngác nhìn mặt nước.

Phía sau có tiếng bước chân Đàm U, hắn nói: “Lưu Quang, em không chịu nổi hàn khí trong nước, mau trở lại.”

Lưu Quang chậm rãi quay đầu, ánh mắt trống rỗng nhưng lại mịt mờ.

“Bạch Hổ đại nhân…”

“Trong lòng Bạch Thất Mộng không có em.” Đàm U đi tới từng bước một, đưa tay ra cho Lưu Quang, “Người thích em là ta, em nên ở bên ta mới phải.”

“Ngài? Không, ngài chưa từng thích tôi.” Lưu Quang lắc đầu, nói, “Thật sự thích một người, sao có thể để họ thương tâm? Chỉ là ngài vì không chiếm được, nên mới muốn độc chiếm tôi mà thôi?”

Đàm U giật mình, nhất thời không nói gì.

Lưu Quang bình tĩnh đứng đấy, đột nhiên cười nhẹ. Cậu chỉ mặt một bộ áo mỏng, lại đi chân trần, thân hình thật sự mỏng manh, nhưng lúc này nụ cười đạm nhạt trên mặt lại, như thể đã suy nghĩ xong chuyện gì.

“Là tôi sai, tôi không nên si tâm vọng tưởng.” Cậu nhếch miệng, rõ ràng đang cười, trong mắt lại mờ đi như có sương mù, “Tất cả mọi người đều cho rằng tôi không có tâm, tất cả mọi người đều cho rằng tôi không biết đau, trong mắt tất cả họ, tôi không phải chỉ là một món đồ sao? Sớm biết như vậy, lúc trước không nên biến thành hình người, tránh cho sau này sinh ra nhiều ý nghĩ xằng bậy.”

Dứt lời, nhắm mắt lại, thả người xuống mặt nước mênh mông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.