Viên Ngọc Kề Bên

Chương 27



Kể từ ngày hôm ấy, Lưu Quang còn đến gặp Phượng Tử Hi vài lần nữa.

Cậu biết mọi việc trên Huyễn Hư đảo khó mà qua mắt Đàm U được, nên mỗi lần đều vô cùng cẩn thận. May mà người em kia của Đàm U còn ở lại đảo này vài ngày, khiến Đàm U phân tâm, đỡ cho Lưu Quang phải lo lắng nhiều.

Lúc mới mắt đầu, Phượng Tử Hi tuyệt vọng không hề có ý định bỏ trốn, nhưng Lưu Quang khuyên bảo lâu, cũng dần lay chuyển, ánh mắt có vài phần sinh khí.

Nhưng hai người phải đi như thế nào, lại là một chuyện đau đầu.

Huyễn Hư đảo không hề có thủ vệ, nhưng bốn bề đều là biển nước mênh mông, hàn khí trong nước rất nặng, tùy tiện nhảy xuống tất chỉ có đường chết. Hơn nữa dù dùng mạng ra đặt cược cũng chưa chắc thoát khỏi tay Đàm U.

Hai người bọn họ cân nhắc nhiều lần nhưng chẳng nghĩ được biện pháp gì hay, cuối cùng Phượng Tử Hi nói: “Ta ở trên đảo đã lâu, quen với địa hình nơi này rồi, chỉ cần có khả năng chịu nổi hàn khí trong nước thì cũng không phải là không có đường trốn. Nhưng Nhị Điện Hạ nắm rõ mọi sự trên đảo, Lưu Quang ca ca đến thăm ta nhiều lần thế này đã mạo hiểm lắm rồi, huống hồ trốn đi? Trừ phi…”

“Trừ phi thế nào?”

“Trừ phi có thể khiến Nhị điện hạ tới Nhân giới. Bản lĩnh hắn cao cường nhưng đến Nhân giới rồi, cũng khó mà khống chế việc trên đảo.” Ngắt lời, cười khổ, “Nhưng nhị điện hạ trời sinh cao ngạo, chỉ là đặt chân xuống Nhân Giới e là đã làm ô uế chân hắn, sao có thể ở lại cái nơi ấy?”

Trái tim Lưu Quang run rẩy, bỗng dưng nhớ tới chuyện nào đó, kinh ngạc không nói nên lời.

Lúc đó Lưu Quang phụng mệnh tới nhân gian bắt yêu, Đàm U từng lặng lẽ đi theo hai ngày, sau đó còn theo hắn dạo chơi mấy tòa thành, thậm chí còn định mua trân châu tặng hắn.

Xem ra, muốn vị Nhị điện hạ kia ở lại nhân gian vài ngày không phải là việc khó.

Chỉ là không biết… cậu còn cái sức hút khiến người đó nghe lời hay không?

Lưu Quang nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy may mắn mình chưa động tình, không nhì vị Nhị điện hạ có mới nới cũ đó đã sớm vứt cậu đi xó nào rồi, cả liếc cũng không thèm liếc.

Lưu Quang suy nghĩ thật nhanh, rồi lập tức quyết định, nhưng không nói cho Phượng Tử Hi biết, chỉ trấn an vài câu rồi lại đi.

Đêm hôm đó, Lưu Quang tỏ ý muốn đi Nhân giới.

Lúc đó cậu và Đàm U vừa nằm xuống giường, Đàm U không ngừng ôm ôm hôn hôn, vừa nghe tất nhiên là rất kinh ngạc: “Đang yên đang lành, sao lại muốn tới đó chơi.?”

“Không phải là chơi.” Lưu Quang đã sớm tìm cơ, thản nhiên nói, “Ta muốn thăm Bạch Hổ đại nhân.”

Bạch Thất Mộng hạ phàm đầu thai mới được có một năm, giờ vẫn là đứa bé miệng ngậm sữa, có gì đáng xem?” Giọng điệu Đàm U rất lạ, không giấu ý ghen tị.”

Nhưng lúc này, Lưu Quang cũng không cười, mà hỏi ngược lại: “Cả một đứa bé đang bú mẹ điện hạ cũng ghen?”

Chuyện mất mặt như thế, Đàm U đời nào chịu thừa nhận? Lập tức khoát tay, nói: “Thôi đi, đợi ta đuổi thằng nhóc kia đi, rồi đi với em tới nhân gian một chuyến.”

“Điện hạ nếu bận, đâu cần phải cố theo.”

“Sao thế được?” Đàm U cong hai tay, càng ôm chặt Lưu Quang hơn, nhẹ nhàng thở vào tai hắn, “Ta vừa rời em đã thấy ngớ rồi.”

Lưu Quang không ngờ lại thuận lới đến thế, thân thể căng thẳng cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng vừa thở ra một hơi đã bị Đàm U cắn vào tai: “Lưu Quang, việc gì ta cũng nghe em, em không cảm ơn ta sao?”

Thân thể Lưu Quang run lên. “Ý điện hạ là…?”

“Sờ ta đi.” Đàm U vừa hôn hai má cậu, vừa nắm tay cậu kéo xuống dưới, giọng nói đã khàn đi mấy phần, “Chỉ cần em hầu hạ ta vui vẻ, tất nhiên ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Mắt đảo qua, con ngươi đen thắm lại sâu thêm mấy phần.

Trái tim Lưu Quang máy động, tay chân trở nên nóng rực, để mặc Đàm U nắm tay cậu kéo xuống, bao lấy thứ cứng rắn đã rất phấn chấn.

Vật nóng bỏng trong tay cậu lại lớn lên.

Lưu Quang vội nhắm mắt, theo cử động của Đàm U mà thả tay.

Tiếng thở dốc như có như không vang lên trong phòng.

Rõ ràng là việc đáng xấu hổ như thế, Lưu Quang lại thấy cơ thể có gì khác thường, cũng nóng lên không tự chủ được mà kề sát Đàm U.

Cậu không biết thuật thải bố ấy cần điều kiện gì, mà Đàm U không có trái tim của cậu không được.

Cậu nhớ tới Phượng Tử Hi vẫn đang chờ đợi.

Lúc trước, có phải Phượng Tử Hi cũng từng bị quyến rũ như thế này?

Có phải cùng từng… khó kìm lòng nổi thế này?

Cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, Lưu Quang lại chạy tới chỗ Phượng Tử Hi.

Cậu biết được đi nhiều lần quá, độ nguy hiểm sẽ tặng lên, nhưng nếu gặp Phượng Tử Hi ít hơn một chút, chỉ e… chỉ e cậu không thể giữ nổi quyết tâm.

Lưu Quang và Phượng Tử Hi vừa gặp đã nói lại kế hoạch, cậu tính lừa Đàm U tới Nhân giới, rồi tranh thủ cơ hội cho Phượng Tử Hi trốn thoát.

Phượng Tử Hi vừa nghe đã lắc đầu: “Không được! Có đi thì hai chúng ta phải cùng đi, sao có thể để Lưu Quang ca ca một mình mạo hiểm?”

“Nếu không làm thế, sao có thể lừa Nhị điện hạ rời Huyễn Hư đảo?”

“Nhưng mà…”

“Sau này ta sẽ còn cơ hội đi. Hơn nữa, ta ở lại là có lý do.” Từ đầu tới cuối, cậu chỉ nghe lời từ một mình Phượng Tử Hi chứ không hề hỏi qua Đàm U, không thể ra đi mà không rõ ràng như vậy.

:Nhị điện hạ là loại người nào? Nếu biết mình bị lừa chắc chắn sẽ không tha cho anh.”

Lưu Quang nhắm mắt lại, cười. “Thế thì đó là mệnh ta rồi.”

“Lưu Quang ca ca…”

“Ngoan đi.” Lưu Quang vuốt tóc Phượng Tử Hi, giọng rất thản nhiên, vẻ mặt rất kiên định, không để cho người đối diện cự tuyệt, “Dù thế nào ta cũng muốn cứu em, nếu lúc này em không đi, hai người chúng ta đều không đi được.”

Phượng Tử Hi ngẩn ra, gần như muốn khóc, vất vả lắm mới nghiến răng chịu đựng, lục trong túi một chuỗi hạt, rồi lấy từ trong đó ra một viên ngọc đỏ rực tháo ra đưa cho Lưu Quang.

Giọng cậu bé run rẩy, nói rất khẽ: “Đây là thánh vật của của tộc Phượng Hoàng chúng ta, ăn vào tuy không thể cải tử hồi sinh, nhưng lỡ như kế hoạch thất bại, Nhị điện hạ muốn gây bất lợi cho anh… ít nhất có thể giữ mạng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.