Viên Ngọc Kề Bên

Chương 31



Mũi tên kia kéo theo mỗi tia sáng đỏ dài, tiếng lửa cháy rừng rực vô cùng đáng sợ, chẳng khác nào đang thiêu đốt lòng người.

Chỉ nhìn, Lưu Quang đã cứng người lại, không sao thở nổi.

Ngược lại, Đàm U lại một lần nữa cười rộ lên, nâng tay lau máu trào ra khỏi miệng, đôi mắt đên tối lại, chẳng thèm bận tâm mà bật ra mấy tiếng: “Huyền Nhật Tiễn.”

Lưu Quang từng nghe những từ này.

Phượng Tử Hi đã nói, nhược điếm lớn nhất của Đàm U là thể chất âm hàn, chỉ có Huyền Nhật tiễn đúc kết từ lửa phượng hoàng mới có thể tổn thương hắn.

Ngọn lửa đang cháy này là lửa phượng hoàng ư?

Lưu Quang hoảng loạn lắm, không hề nghĩ ngợi đưa tay muốn rút mũi tên kia ra. Nhưng tay cậu vừa chạm vào tên đã thấy thoàn thân đau nhức, ngón tay nháy mắt đỏ rực.

Cậu nhíu mày, chính bản thân còn không kêu đau, Đàm U đã vội cầm tay hắn la lên: “Đừng chạm vào, lửa phượng hoàng này không dễ ứng phó.

Vừa nói vừa cẩn thận xem bàn tay Lưu Quang, hoàn toàn không để ý mũi tên nơi ngực.

Lưu Quang biết điều này, cổ họng nghẹn lại, lúc sau mới nói được: “Ngươi bị thương…”

“Vết thương nhỏ, không đáng kể.” Đàm U cầm tay Lưu Quang lên thổi, khi thấy không có gì đáng lo, mới cười nói, “Ta vừa thấy em trúng độc là biết kẻ nào ám hại. Nhưng kẻ đó vì muốn tổn thương ta, ngay cả mạng mình cũng không tiếc đổi, thật làm người ta bội phục.”

Dứt lời, quay đầu lại, nhìn ngọn núi cách đó không xa.

Dưới ánh trăng có thể thấy mơ hồ ngọn núi đó không quá cao, trên đỉnh có một người đang đứng, tay áo đỏ rực tung bay trong gió, mái tóc đen dài xõa ra, gương mặt thanh thoát xinh đẹp.

Nhãn lực Lưu Quang vô cùng tốt, lập tức nhận ra người này là Phượng Tử Hi – cậu ta đang đứng ngược gió, tay cầm một cây cung lớn đỏ, vẻ mặt vân ngây thơ như trước, nhưng mày nhíu chặt như thể đang lâm đại địch.

Quả nhiên… mũi tên kia là do Phượng Tử Hi bắn ra!

Lưu Quang nhớ cậu ta từng nói, Phượng Hoàng tộc tuy có thể hóa ra Huyền Nhật Tiễn, nhưng một khi tên bắn ra bản thân cũng dầu hết đèn tắt, không có phượng hoàng nào lại ngu ngốc thế.

Nhưng giờ, Phượng Tử Hi vì sao lại làm thế?

Cậu ta căm hận Đàm U như thế thật sao?

Sau biến cố hôm nay, Lưu Quang không biết còn có thể tin lời Phượng Tử Hi được mấy phần, lập tức chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ hỏi Đàm U: “Mũi tên này không thể tùy tiện rút ra sao?”

“Ừ, phải về Huyễn Hư Đảo trước đã.”

“Vậy chúng ta lập tức trở về.”

Đàm U nhắm chặt mắt, cầm tay cậu cười, nói: “Giờ thì chưa được.”

Lưu Quang kinh ngạc, còn muốn hỏi, thì nghe thấy một tiếng cười lạnh.

“Nơi này đã bày ra thiên la địa võng, sợ là nhị ca khó có thể dễ dàng trốn đi được đâu.” Giọng kia âm trầm đáng sợ, tưởng như vọng lại từ chân trời lại như gần trong gang tấc, khiến người nghe rợn tóc gáy.

Đàm U như thể nghe được chuyện buồn cười nhất, lông mày nhướn lên, cười khẽ: “Chỉ bằng ngươi?”

Tiếng cười lạnh kia nhất thời càng thêm âm trầm.

Ánh trăng đổ về tây, Lưu Quang nhìn thấy từ xa bên cạnh hòn đá Phượng Tử Hi đang đứng xuất hiện thêm một bóng người. Vì ngược sáng, khuôn mặt người đó mơ hồ, nhưng nhìn là biết còn rất trẻ, đáng tiếc biểu tình quá hung ác nham hiểm, gương mắt khuất tôi như chưa bao giờ biết cười.

“Nơi này không phải Huyễn Hư Đảo, Nhị ca trúng độc lại bị thương, không biết còn lại vài phần sức lực?”

“Dù là còn vài phần sức lực, vẫn thừa đủ đối phó với ngươi.” Đàm U nắm chặt tay lqn, vô thanh vô tức chắn trước người Lưu Quang, vừa nói vừa cười, “Có điều ngươi vì tấn công ta ngay cả Huyền Nhật Tiễn cũng có thể tìm ra, không hổ là đứa em tốt của ta.”

“Biết làm sao được, ai bảo Nhị ca muốn cướp người trong lòng của ta? Để cứu hắn ra, chỉ có thể đối địch với Nhị ca vậy.” Người nọ vừa nói vừa đưa tay ôm eo Phượng Tử Hi, tay còn lại chậm rãi đưa lên, trong lòng bàn tay lại xuất hiện quầng sáng đỏ rực.

“Khoan đã!” Phượng Tử Hi vội vàng ngăn hắn lại, kêu lên, “Lưu Quang ca ca còn đứng ở đó, anh đừng làm anh ấy bị thương.”

“Không sai, nếu không nhờ hắn hỗ trợ, không biết đên năm nào tháng nào chúng ta mới có thể đoàn tụ.” Dứt lời, thật sự triệt đi lửa đỏ trong tay.

Phượng Tử Hi giờ mới thở phào, cất tiếng gọi Lưu Quang: “Lưu Quang ca ca, Nhị điện hạ bị Huyền Nhật Tiễn bắn trúng, giờ ngay cả đứng thẳng cũng khó, ngươi không cần sợ hắn, mau tránh ra đi.”

Lưu Quang đứng im bất động.

“Lưu Quang ca ca?” Phượng Tử Hi lại gọi, “Anh nghĩ mọi biện pháp để được Nhị điện hạ tín nhiệm, hi sinh như thế để lừa hắn tới Nhân giới không phải là để thoát khỏi Huyễn Hư đảo sao?”

Lưu Quang giật mình, không nói ra lời.

Lúc trước để an ủi Phượng Tử Hi, quả đã nói muốn cùng trốn đi, nhưng nay nhắc lại việc nay thì đã thành một ý nghĩa khác. Cậu nguyên chỉ muốn cứu Phượng Tử Hi ra, nhưng giờ chẳng khác nào ba người họ hợp mưu ám hại Đàm U.

Phượng Tử Hi vẫn dõi theo hắn, thân thiết gọi “Lưu Quang ca ca”.

Người trẻ tuổi kia đưa tay ôm chặt lấy Phượng Tử Hi, hỏi mang phần ghen tuông: “Hắn dùng trăm phương ngàn kế giúp em, không phải là vì thích em đó chứ?”

“Đừng nói bậy, Lưu Quang ca ca đã có người mình thích rồi.”

Bọn họ cười cười nói nói, như thể đã coi Lưu Quang là người của mình.

Đàm U nghe vào tai, sao có thể không nghĩ ngợi? Lập tức quay đầu liếc nhìn Lưu Quang, hỏi: “Lưu Quang, chuyện là thế nào?”

Lưu Quang mở miệng, nhưng Phượng Tử Hi lại cất tiếng cười, nói: “Nhị điện hạ còn không hiểu sao? Không thể tưởng được kẻ thông minh như ngươi lại có lúc hồ đồ như thế. Lưu Quang ca ca cố ý ăn quả độc đó, anh ấy không tiếc mạo hiểm để thoát khỏi khống chế của ngươi trở về bên người yêu thương.”

Nghe thế, Đàm U chấn động, sắc mặt đột nhiên tái nhợt như tuyết.

Khóe môi hắn vết máu còn chưa khô, giờ lại trào ra lần nữa, nhưng bản thân như chẳng hề hay biết, chỉ nhìn thẳng vào Lưu Quang, ánh mắt không dám tin ấy khiến người ta cả đời khó quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.