Viên Ngọc Kề Bên

Chương 54



Ánh nắng xuyên qua khung cửa chiếu vào, đâm chói mắt.

Lưu Quang không khỏi đưa tay lên, chậm chạp mở hai mắt – thứ đầu tiên đập vào mắt là đỉnh giường, sau đó là cột trụ khắc hoa, rồi là màn che mềm mại, cuối cùng là một gương mặt tuấn tú luôn cười.

Tim cậu chợt nảy lên, chuyện cũ lần lượt kéo về, không hỏi bật một tiếng “A”.

Đàm U nằm nghiêng trên giường, chăm chú ngắm nhìn, mỉm cười nói: “Tỉnh?”

Giọng vô cùng nhẹ nhàng, như thể đã nói thế trăm ngàn trăm ngàn lần, từng ngày từng ngày, hắn ở bên cạnh giường chờ cậu tỉnh lại.

Lưu Quang hơi hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy ngực hơi khó chịu, hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi? Mấy trăm năm hay mấy ngàn năm?”

Cậu vẫn nhớ ngày ấy Phượng Tử Hi đồng quy vu tận, trân châu cuối cùng vỡ ra thành bụi phấn, đúng ra cậu đã hồn phi phách tán rồi. Bây giờ có thể tỉnh táo lại, nhất định là Đàm U đã bỏ vô số tâm huyết mới khiến cậu lại có một thân máu thịt, linh hồn quy tụ.

Chuyện này trải gian nguy vô cùng thế nào, người bên ngoài không cách nào tưởng tượng, Đàm U thì chỉ cười nhẹ một tiếng, bâng quơ nói: “Dù là bao lâu, với ta thì chỉ là chớp mắt mà thôi.”

Dứt lời, không để Lưu Quang nói đã lại gần hôn lấy môi cậu.

Hơi thở ấm áp quen thuộc tràn ngập.

Lưu Quang hổn hển, tâm can đều kích động, nhịn không được đáp lại nụ hôn này.

Cậu ở trong bóng đêm khôn cùng đấu tranh lâu đến thế, giờ mở mắt người đầu tiên nhìn thấy là Đàm U. Đã để lỡ bao nhiều rồi, lúc này… hẳn là nên giữ chặt trong tay.

“Điện hạ…”

“Ngoan,” Đàm U lại hôn lên môi Lưu Quang, quyến luyến mãi mới dứt ra, “Thân thể em vừa phục hồi, nên nghỉ ngơi mới đúng.”

Lưu Quang giật mình, không nhịn được cười: “Hóa ra giờ là đến phiên tôi sinh bệnh? Ừm, vết thương của người đã tốt rồi?”

Vừa nói vừa đưa tay vuốt lên má Đàm U, nhưng cánh tay bủn rủn, không nghe lệnh chủ nhân.

Đàm U lặng lẽ cười, không gật đầu xũng không lắc đầu, chỉ nói: “Em ngủ tiếp đi.”

Ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng, chỉ nhìn như thế thôi cũng đủ khiến trái tim Lưu Quang ấm nóng, dù mệt mỏi thế nào cũng không nỡ ngắm mắt lại.

Đàm U đưa tay điểm lên giữa trán cậu, cười dài: “Sao vậy? Muốn ta ru em sao?”

Lưu Quang bật cười, chốc lát sau lại khẽ thở dài, tựa đầu vào vai Đàm U, “Tôi ngủ lâu như thế, không biết Thiên Giới đã biến thành ra sao rồi.”

“Yên tâm, Bạch Thất Mộng vẫn hoạt bát lắm, không gặp rắc rối.”

“Ý tôi không phải vậy.”

“Phượng Tử Hi chết không hết tội, ta không có hứng cứu hắn.”

“Tôi cũng không nhắc tới cậu ta.”

Lưu Quang vẫn lắc đầu, chỉ nhìn Đàm U.

Đàm U với cậu đã tâm ý tương thông, sao lại không hiểu cậu đang nghĩ gì? Chỉ mỉm cười, chậm rãi nói: “Cũng không có việc gì lớn, chỉ là vị trí Thiên Đế đã thay đổi rồi thôi.”

“Lục điện hạ?”

Đàm U nghĩ ngợi, nói: “Ai ngồi ở đó thì liên quan gì đến em và ta? Không cần để ý làm gì.”

Lưu Quang tỉnh lại khỏi bóng đêm vĩnh cửu, thấy Đàm U bên mình liền đoán được người này đã mất rất nhiều công sức mới cứu được mình, tất nhiên đầu còn có thể lo chuyện Thiên Giới. Cậu hiểu Đàm U tuy không nói ra miệng nhưng vẫn coi cái ghế Thiên Đế là vật trong tay, nay vì cậu lại phải nhường quyền lợi địa vị cho người khác.

Ngực cậu nghẹn lại, nhưng không nói ra lời, ngón tay chuyển động, nắm lấy tay Đàm U.

Đàm U hiểu lòng cậu, hạ thấp giọng: “Nếu còn vướng bận, thì chịu khó dưỡng bệnh nhanh lên.”

Dừng một chút, lại hạ thấp giọng thêm nữa, cố ý thở vào bên tai Lưu Quang: “Để cho ta được… khoát hoạt.”

Mặt Lưu Quang lập tức đỏ lên, cọ quậy trong lòng hắn.

Đàm U chỉ cười, ầm ĩ một hồi lâu mới cuốn cả mình lẫn Lưu Quang vào chăn: “Thôi thôi, giờ ngủ được rồi chứ?”

Lưu Quang đúng là đã mệt, nhưng không muốn nhắm mắt ngủ, cậu sợ hết thảy chỉ là mộng. Cậu cố mở mắt, chăm chú quan sát Đàm U, chắc rằng gương mặt hắn đã khôi phục như ban đầu mới nhẹ thở ra.

Đàm U không còn cách nào, đành đổi biện pháp dỗ dành. Miệng niệm chú, trong tay đột nhiên có thêm một thứ xoay tròn trong bàn tay.

Lưu Quang nhìn kỹ, thì ra chính là viên trân châu của cậu.

Nhưng viên trân châu này phủ đầy vết nứt, thô ráp không ánh sáng, hoàn toàn mất đi vẻ lấp lánh khi xưa.

Lưu Quang nhìn ngây cả người, không biết Đàm U dùng bao nhiêu cách mới có thể chữa trị cho viên trân châu này hoàn chỉnh lại. Cậu chỉ ngủ say trong bóng đêm, mà Đàm U chỉ có một mình một người… làm thế nào chịu đựng qua những ngày đêm ấy.

Miệng cậu đắng lại, chưa cất lời đã bị Đàm U giành trước: “Tuy không thể khôi phục lại như ban đầu, nhưng khiến em cải tử hồi sinh cũng không phải quá khó.”

Cái khó có thể chịu được, chỉ là nỗi tương tư khắc cốt.

“Có điều lúc đó, em không nên chắn trước mặt ta.”

Lưu Quang nhướn mày, không chút do dự đáp: “Dù quay trở lại, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”

“Vì sao?”

“Nếu ta xảy ra chuyện, điện hạ nhất định sẽ tìm cách cứu tôi. Nhưng nếu điện hạ ngủ say không tỉnh, chẳng phải tôi bó tay bó chân sao?”

Đàm U biết nếu gặp chuyện tương tự, Lưu Quang nhất định không chịu thua. Cậu nhất định sẽ làm theo lòng mình, dù tốn tâm sức thế nào cũng phải cứu hắn tỉnh lại. Nhưng chỉ cần nghe thế này, đủ biết tình cảm sâu nặng Lưu Quang dành cho mình, trái tim nhất thời đập liên hồi không thôi, nghẹn giọng: “Lưu Quang…”

Ánh sáng trong mắt Lưu Quang lấp lánh, không hề thua viên trân châu năm nào, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ lúc đó không nghư rõ lời tôi nói sao? Đời này kiếp này, tôi chỉ muốn ở bên cạnh điện hạ.”

Đàm U tất nhiên đã nghe được, nhưng giờ lại được nghe Lưu Quang nhắc lại, tất nhiên cảm xúc khác hoàn toàn. Hắn cũng ngây ngẩn ra, hốt nhiên bật cười, giống như nhiều năm trước dịu dàng cúi đầu hôn lên viên trân châu trong tay.

Ngọc vẫn ở trong lòng bàn tay hắn, khẽ tỏa ra ánh sáng mát dịu.

Vì yêu một người, nên ngàn năm vạn năm chỉ là một chớp mắt.

Thế nên một giây một phút… cũng dài lâu như tuổi trời và đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.