Viễn Phương

Chương 16: Tôi bằng lòng rồi, nhất định sẽ lưu lại



Khi cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc đã đóng lại, Triển Chiêu như thể mới vừa trong cơn chấn động bình tĩnh lại.

“Triển Chiêu, sao cậu lại ngẩn người ra rồi?” Bạch Ngọc Đường nhăn mày, nắm tay của Triển Chiêu kéo nhẹ.

“Có phải là do thái độ của bọn đại ca làm cậu tức giận không? Cậu không cần phải để ý tới bọn họ, từ khi tôi còn nhỏ đã luôn như vậy rồi, bọn họ lúc nào cũng muốn bảo bọc tôi, so với anh trai ruột còn có phần quan tâm hơn nữa. Bọn họ đều là người tốt cả, sau này cậu sẽ biết thôi.”

Triển Chiêu lắc đầu, nói rằng: “Tôi không giận bọn họ. Ngọc Đường, anh có chú ý đến người vừa vào trong đó không?”

“Người nào?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

“Chính là người bước vào khi chúng ta vừa ra khỏi phòng làm việc đó.”

“A, vừa nãy lúc thư ký Trương gọi điện cậu không để ý nhỉ? Hình như là đại diện của tập đoàn Thiên Hữu cái gì đó, đến bàn chuyện làm ăn. Sao vậy? Người đó có vấn đề gì?”

Bạch Ngọc Đường phát hiện ra Triển Chiêu có vẻ hơi bất thường, dưới tình huống bình thường, Triển Chiêu sẽ không nảy sinh hứng thú với một người xa lạ, vị đại diện Thiên Hữu này có điều gì đặc biệt sao? Chẳng lẽ có liên quan đến ký ức đã mất của Triển Chiêu? Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt của Bạch Ngọc Đường sáng lên.

“Triển Chiêu, cậu nhận ra người kia sao?”

Triển Chiêu chau mày, nhẹ lắc đầu.

“Không biết, chỉ là có cảm giác quen mặt.”

“Quen mặt?” Thanh âm của Bạch Ngọc Đường có chút ngần ngại, người mà Triển Chiêu cảm thấy quen mặt nhất định phải có liên hệ với quá khứ của cậu ấy rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Ngọc Đường thoáng qua một tia bất an. Hắn rất mong muốn Triển Chiêu có thể khôi phục lại được ký ức đã mất, rời xa tình trạng khổ sở hiện tại. Thế nhưng không biết vì sao, nghĩ tới phần quá khứ của Triển Chiêu không có sự hiện diện của mình, đột nhiên Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy khó chịu, tuy rằng bản thân hắn biết rõ, loại cảm giác khó chịu này mang theo ý tứ không thể lý giải được.

“Ngọc Đường, vị đại diện của Thiên Hữu này vẫn luôn do thư kí Trương tiếp đón sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừ, đó là mối làm ăn lớn, đại ca tự mình đàm phán, chắc hẳn là do thư kí Trương đón tiếp đó.” Bạch Ngọc Đường thấy thái độ nghiêm túc của Triển Chiêu, trong ngực lại tiếp tục hiện ra một chuỗi bất an, “Triển Chiêu, rốt cuộc người này có chỗ nào không đúng?”

“Hiện giờ vẫn chưa biết.” Triển Chiêu cười nhẹ, nói với Bạch Ngọc Đường: “Chúng ta đi tìm thư kí Trương trước, thu xếp cho tôi một vị trí đi được không?”

“Cậu đồng ý ở lại sao?” Bạch Ngọc Đường còn tưởng thái độ của bốn vị ca ca khiến cậu ấy tức giận, không ngờ rằng Triển Chiêu vẫn có ý muốn lưu lại, lập tức vui vẻ lên ngay.

“Tôi đã đồng ý với anh sẽ lưu lại, nhất định tôi sẽ lưu lại.”

Triển Chiêu chăm chú nhìn vào đôi mắt của Bạch Ngọc Đường, biểu tình rất nghiêm túc, như thể đang cam kết điều gì. Bạch Ngọc Đường chỉ lo vui mừng, hắn không chú ý đến thái độ của Triển Chiêu có chút thay đổi, đương nhiên, hắn càng không thể nào nghe được giọng nói cất lên trong tim cậu.

Ngọc Đường, lúc này đây, ta nhất định sẽ giữ lấy tay ngươi, quyết không buông ra.

Là thư kí của một Tổng giám đốc, Trương tiểu thư là một người phụ nữ vô cùng khôn ngoan và có năng lực, một phụ nữ tài ba hiếm thấy như thế, đương nhiên ngoại hình cũng rất đẹp. Cho nên, cô dù với vị thế là một nữ nhân tài ba khôn khéo hay một mỹ nữ kiêu ngạo đều không cho phép bản thân giống như các nữ đồng sự của mình, lúc nào cũng mơ tưởng đến những mộng đẹp không thiết thực. Cho nên tuy rằng mỗi ngày đều đi theo bên cạnh Tổng giám đốc, lại có thể thường xuyên chạm mặt với ba vị quản lý cao cấp khác vừa là nhân tài, vẫn còn độc thân, tướng mạo lại không tồi, thế nhưng Trương tiểu thư vô cùng kiên định trả lời rằng, cô chưa từng một lần rung động.

Nhưng mà lúc này đây, cô nhận ra nguy hiểm của mình đã xuất hiện rồi. Hai người dễ nhìn trước mặt kìa, một người đang dịu dàng cười với cô, người còn lại tuy rằng vẻ mặt không thoải mái cho lắm, có điều cũng rất quan tâm quan sát cô. Trương tiểu thư cảm thấy, mình hình như sắp sửa giống hệt như mấy con bé ngu ngốc dưới lầu hễ cứ thấy người đẹp là đắm đuối tới mờ cả mắt rồi.

“Trương tiểu thư?”

Đối với biểu tình như thế này của phái nữ, đối với Bạch Ngọc Đường cũng chẳng xa lạ gì, có điều hắn không thích vẻ mặt của cô nàng khi cô ta nhìn thấy Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường trong lòng cười tự giễu, thế nào vậy chứ? Ăn giấm của Triển Chiêu à? Ha hả, thực sự là không thể hiểu nổi.

“Ôi,” Trương tiểu thư phục hồi tinh thần lại, lập tức lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, “Bạch Tổng giám đốc, xin hỏi Lô Tổng giám đốc đối với chuyện này đã có quyết định gì chưa ạ? Tôi cũng không nhận được điều lệnh nào đưa Triển tiên sinh vào công ty, cho nên sợ rằng không dễ sắp xếp.”

“Trương tiểu thư, tôi không muốn làm khó dễ cô, cậu ấy là do tôi đưa tới, không cần mệnh lệnh của đại ca, cô chỉ cần nhớ kỹ sau này cậu ấy sẽ làm việc ở phòng của tôi là được. Tôi chỉ đến thông báo cho cô thôi, đại ca bảo tôi cứ nói với cô là đủ.”

Nhìn thoáng qua Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cười nói: “Còn nữa, sau này cậu ấy sẽ là trợ lý của tôi.”

Bạch Ngọc Đường đến tột cùng có phải là không học vấn không nghề nghiệp như bản thân hắn vẫn luôn tự nhận hay không, Triển Chiêu không rõ. Nhưng Triển Chiêu nhận ra rằng, ít nhất từ biểu hiện đập vào mắt cậu, hắn ta tuyệt đối không làm giảm giá trị của căn phòng làm việc cực kỳ khí phái này.

Dáng vẻ nghiêm túc của Bạch Ngọc Đường thực sự mê người, điều này từ trước đến nay Triển Chiêu luôn biết rõ, chỉ có điều cậu không có nhiều thời gian để chú tâm quan sát cảnh Bạch Ngọc Đường làm việc chăm chỉ. Triển Chiêu đang bận suy nghĩ người vừa nãy, không sai, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua thôi, Triển Chiêu đã nhận ra người nọ là ai.

Triệu Giác, là Tương Dương Vương năm đó, là Đại Tống phản loạn bị tiêu diệt dưới chính lưỡi Cự Khuyết của mình, là Trùng Tiêu lâu của hắn giết chết Bạch Ngọc Đường của mình. Người này cho dù có hóa thành tro, Triển Chiêu cũng nhận ra được, huống hồ bề ngoài của lão không thay đổi một phân. Biến hóa duy nhất là lão nhìn trẻ hơn so với lão ngày đó, độ tuổi khoảng chừng bốn mươi.

Đối với đời này, Triển Chiêu đoán trước được rất nhiều, tỷ như duyên phận của Bạch Ngọc Đường với bốn vị ca ca của hắn, tỷ như duyên phận của ba huynh muội Đinh gia. Nhưng cậu thật sự không ngờ, mình dĩ nhiên lại gặp phải cừu nhân không đội trời chung của kiếp trước, mà lão đương nhiên lại có liên hệ với Bạch Ngọc Đường.

Tựa như duyên phận của Ngũ Thử lúc này vẫn là duyên phận thân tình, như vậy người này thì sao? Chẳng lẽ Triệu Giác vẫn là kiếp số trong vận mệnh của Bạch Ngọc Đường? Nghĩ đến vấn đề này, trên người Triển Chiêu nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sợ, thực sự sợ. Cho nên cậu tuyệt đối không thể ly khai Bạch Ngọc Đường, nếu như lần này Triệu Giác đến để bàn chuyện làm ăn với Bạch thị, như vậy ít nhất phải đợi đến khi vụ buôn bán này chấm dứt, Triển Chiêu mới có thể rời khỏi Bạch thị. Trước thời điểm đó, cho dù bốn người kia có dùng lời lẽ lạnh nhạt hơn nữa, cũng không có cách nào kích động Triển Chiêu rời đi.

Bạch Ngọc Đường ngồi sau bàn làm việc, từ đầu đến cuối chăm chú nhìn biểu đồ báo cáo nghiệp vụ gần đây, tuy rằng không thích mấy thứ này cho lắm, có điều trải qua quá trình học tập thời gian gần đây, những thứ này nọ bề nổi cũng không làm khó được hắn. Bất quá hắn hoàn toàn không thể chuyên tâm, bởi vì hắn cứ muốn nhìn Triển Chiêu hoài.

Kỳ thực “trợ lý” Triển Chiêu này vẫn chỉ là “học sinh” của hắn. Bạch Ngọc Đường đang học tập nghiệp vụ công ty, mà Triển Chiêu chẳng qua cũng là đi theo để học hỏi vị “lão sư” của mình, đem “phòng học” từ Hãm Không dời qua Bạch thị mà thôi. Lớp học ngày hôm nay của cậu tiếp tục bài học làm quen với bàn phím máy vi tính, có điều Bạch Ngọc Đường phát hiện cậu “học sinh” luôn luôn rất nghiêm túc hiếu học mọi khi ngày hôm nay có điểm bất an, thỉnh thoảng lại đưa mắt hướng về phía cửa phòng, như thể bên ngoài đang có thứ gì đó hấp dẫn sự chú ý của cậu. (bản thân chú cũng có tập trung đâu mà nói em thế =)))))

“Triển Chiêu, cậu đang nhìn gì vậy?”

Mổi lần ngẩng đầu lên đều phát hiện Triển Chiêu đang nhìn ra cửa, Bạch Ngọc Đường rốt cục không nhịn được nữa lên tiếng hỏi.

“A, không có gì, tôi muốn ra ngoài kia một chút.”

Triển Chiêu nhẹ nhàng trả lời Bạch Ngọc Đường, sau đó liền mở cửa bỏ ra ngoài.

Nhìn theo Triển Chiêu rời khỏi phòng, trong lòng Bạch Ngọc Đường có chút chán nản, hắn cảm nhận được Triển Chiêu đang giấu diếm hắn chuyện gì đó. Mặt nhăn dính, lập tức đứng dậy theo cậu đi ra ngoài.

“Chờ đã,” Bạch Ngọc Đường gọi Triển Chiêu lại, “Cậu muốn đi đâu?”

“Ừm ——” Triển Chiêu trầm ngâm một lát, rồi cũng nói ra ý nghĩ của mình, “Ngọc Đường, tôi muốn hỏi thăm Trương tiểu thư một chút về sự việc của Thiên Hữu.”

Chân mày của Bạch Ngọc Đường càng nhíu chặt hơn, Thiên Hữu, quả nhiên, Triển Chiêu đối với người vừa tới kia rất có khả năng là có ấn tượng. Nhìn vào ánh mắt thanh minh của cậu một chút, Bạch Ngọc Đường gật đầu, cười nói: “Đây là bí mật kinh doanh, cậu hỏi không ra đâu, tôi đi thì tốt hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.