Viễn Phương

Chương 33: Thì ra là như vậy



“Triển Chiêu, tôi yêu cậu.”

Mặc kệ qua bao nhiêu năm, yêu chính là yêu, Bạch Ngọc Đường yêu Triển Chiêu, thiên kinh địa nghĩa.



Bạch Ngọc Đường chạy ra khỏi Hãm Không, trong lòng cũng có chút trống rỗng, không biết phải đi đâu, ngẫm lại đem Triển Chiêu ném cho Đinh Nguyệt Hoa, cũng không biết có ổn chưa. Vạn nhất cậu ấy lại phát điên không biết nha đầu kia có đủ khả năng trấn an cậu hay không. Bất quá hình như Triển Chiêu chưa từng phát điên ở trước mặt bất cứ ai ngoài mình, Bạch Ngọc Đường cười khổ một cái, nếu cứ tiếp tục như thế này, mình cũng rất nhanh trở nên bất bình thường. (Chú cút đi, đã bỏ em chạy mất còn dám mắng em điên, không giao em cho chú nữa ợ__ợ)

Nhớ lúc xế chiều đại ca có đánh tới một cuộc điện thoại bảo mình quay về công ty một chuyến, nói gì thì nói hiện tại tâm trạng hỗn loạn, không muốn quay về Hãm Không, vậy đi thăm bên kia đi.

Lúc đến Bạch thị trời đã không còn sớm, đã qua khỏi giờ tan sở được một lúc. Lô Phương không có mặt, nhưng Hàn Chương và Tương Bình vẫn còn đang chộn rộn cái gì đó trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc.

“A? Không phải là Tổng giám đốc của tập đoàn chúng ta đây sao?” Tương Bình cười nói, “Sao hôm nay rảnh rỗi tới công ty tuần tra thế?”

Trong lòng Bạch Ngọc Đường hiện đang loạn thành một đoàn, căn bản không có tâm tình đùa giỡn với tứ ca, đi tới bên cạnh ghế salon, nhanh chóng ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, cố gắng hòa hoãn dây thần kinh căng thẳng cả nửa ngày nay.

“Tiểu Bạch, cậu làm sao vậy?” Hàn Chương tinh tế nhìn ra tình huống có điểm không tầm thường, đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, nhẹ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Nhị ca, em không sao.” Giọng nói của Bạch Ngọc Đường tràn ngập sự uể oải, nhỏ giọng trả lời nhị ca hắn, thế nhưng ai nấy đều có thể nhận ra, bộ dáng của hắn như thế này làm sao có thể không có việc gì.

“Tiểu Bạch, không phải hôm nay em đưa bọn Triệu Huệ ra ngoài chơi sao?” Tương Bình cũng có chút buồn bực, vốn còn muốn trách cứ hắn không nên dùng xe chung của công ty để làm việc riêng, nhưng khi nhìn cái bộ dạng này của hắn, thực sự cũng không đành lòng nói thêm gì nữa.

“Các anh tìm em có việc không?” Bạch Ngọc Đường không trả lời câu hỏi của Tương Bình, chỉ là lãnh đạm hỏi lại một câu.

“Nếu không có đại sự gì, em muốn nghỉ ngơi một chút, em quay về phòng làm việc ngả lưng một lát đây.”

Bạch Ngọc Đường từng bước chậm rãi đi ra khỏi phòng làm việc giám đốc, ném lại hai ông anh trai vẻ mặt tràn ngập lo lắng. Chuyện gì xảy ra đây, Hàn Chương và Tương Bình đều rất khó hiểu, bất quá bọn họ càng thêm đau lòng, từ nhỏ Tiểu Bạch đã là một đứa nhỏ trầm tĩnh, chừa từng thể hiện tình tự đại hỉ đại bi, càng chưa từng xuất hiện dáng vẻ thất hồn lạc phách như vậy.

“Anh hai, nhất định đã xảy ra chuyện, em gọi điện thoại cho Triệu Huệ hỏi chuyện đây.” Tương Bình cau mày nói.

“Được, hỏi thử xem đã xảy ra chuyện gì.”

Gọi điện thoại cho Đinh Triệu Huệ xong, Tương Bình càng thêm rối rắm hơn, Đinh Triệu Huệ nói Triển Chiêu bị thương ở trên núi, nhưng không biết vì sao bị thương, hơn nữa hình như cũng không nghiêm trọng. Nhưng khi nhìn bộ dáng của Tiểu Bạch lúc này, giống như nó bị thương thì đúng hơn.

Bạch Ngọc Đường nằm trong phòng làm việc đen kịt, trong đầu không ngừng tái diễn lại hình ảnh gương mặt đầy nước mắt của Triển Chiêu, tim bỗng nhiên đau, đầu cũng rất đau. Giống hệt như mấy hôm trước, chính trong phòng làm việc này, mình cũng đột nhiên đau đầu không giải thích được, sau đó không dám nhìn vào mắt Triển Chiêu nữa. Lần này cũng bị tương tự như vậy sao? Hình như mình cứ tránh né điều gì đó, nhưng đến tột cùng điều đó là gì?

Nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ, nhưng mà nghĩ không ra được bất cứ gì, thanh âm yếu ớt trong đầu kia cứ không ngừng lặp đi lặp lại những lời hắn không thể nào hiểu nổi, hắn sắp bị ép điên rồi.

Ngủ không được, nhưng lại không muốn bật đèn, càng không muốn quay trở về Hãm Không. Bạch Ngọc Đường cứ mơ mơ màng màng nằm trên ghế sa lon trong phòng làm việc như vậy, cho đến tận khi bị Hàn Chương gọi dậy, hắn mới phát hiện đã là sáng sớm ngày hôm sau.

“Nhị ca, sao anh lại ở đây?” Bạch Ngọc Đường mơ hồ hỏi.

“Anh thấy cậu vẫn không ra khỏi phòng, cho nên cùng anh tư cậu thay phiên nhau ở đây trông chừng cậu.” Hàn Chương cười cười, “Thằng nhóc này, cậu không chịu nói chuyện gì đã xảy ra, làm sao bọn anh yên tâm được.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, trong lòng có chút hổ thẹn.

“Xin lỗi nhị ca, khiến các anh lo lắng, em không sao đâu, chỉ là có chút mệt mỏi. Còn có, hôm qua ở trên núi, Triển Chiêu vì cứu em mà bị thương, em cảm thấy hơi khổ sở.”

“Triển Chiêu bị thương vì cậu sao?” Hàn Chương nhướng mày.

“Em trượt chân xuống sườn núi, cậu ấy sợ em té, kết quả chính mình lại té bị thương.”

“Nghiêm trọng không?” Hàn Chương nhàn nhạt đặt câu hỏi.

“Cũng may, bác sĩ nói không sao, Nguyệt Hoa —— đang chăm sóc cho cậu ấy.”

Lúc nói lời này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên có cảm giác khó chịu vô cùng, như thể mình đã làm sai điều gì vậy. (Lại chả, đem vợ ném cho người ta thế cơ mà:v)

Hàn Chương tỉ mỉ quan sát biểu tình trên mặt Bạch Ngọc Đường, đột nhiên nói: “Tiểu Bạch, cậu rất lưu ý Triển Chiêu, vì sao vậy?”

Anh không hỏi có đúng hay không, mà hỏi vì sao, bởi vì sự lưu ý này của Bạch Ngọc Đường đã được rất nhiều người chứng kiến trong suốt thời gian dài, không thể nào phủ nhận.

Bạch Ngọc Đường giật mình, vì sao? Hình như chưa từng nghĩ tới vấn đề này, trong đầu cũng chưa từng có chút ý niệm nào phải suy nghĩ về vấn đề này cả.

Thấy Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Hàn Chương lại hỏi thêm một câu: “Tiểu Bạch, câu đối với Triển Chiêu, có phải có tình cảm vượt quá mức thông thường không?”

“Cái gì?!” Bạch Ngọc Đường cả kinh, theo bản năng phủ nhận, “Đương nhiên không có!”

Không có sao? Bạch Ngọc Đường vừa trả lời xong liền rơi vào trầm tư, nếu không đúng, những tình tự khác thường này là vì cái gì?

Hàn Chương lắc đầu, lãnh đạm nói: “Anh không hỏi nữa, chính cậu tự suy nghĩ thật cẩn thận đi. Chứ anh thấy cậu Triển Chiêu này tuyệt đối không đơn giản. Cậu ta là cái tên Triệu Trinh của Thiên Hữu kia rất thân cận. Cậu cứ tín nhiệm người này, anh thực sự lo cậu sẽ vì nhỏ mà mất lớn. Nếu cậu thực sự không có tình cảm đặc biệt với cậu ta, vậy làm việc cho tốt, đừng để cậu ta ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của mình nữa, đừng để cho những người yêu quý cậu phải thất vọng.”

Hàn Chương rời khỏi phòng làm việc, Bạch Ngọc Đường lại lâm vào tình trạng trầm mặc suy nghĩ. Nụ cười của Triển Chiêu, cơn ác mộng của Triển Chiêu, sự quan tâm của Triển Chiêu, nước mắt của Triển Chiêu, còn có mấy tháng chung sống ngắn ngủi này, mỗi một chi tiết, đều rõ ràng như thế. Đối với những kẻ mang tư tưởng tiếp cận Triển Chiêu, hắn đều tràn ngập đề phòng, muốn đem cậu theo bên người mọi lúc mọi nơi, muốn khiến cậu chỉ vì mình mà mỉm cười, đây là cái gì? Đây là ——

Từ ngữ mà Bạch Ngọc Đường đã quên mất suốt một ngàn năm dằng dặc, cuối cùng hiện lên trong đầu hắn, như sấm sét giáng xuống trái tim lạnh như băng của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, cái người không biết từ đâu rớt xuống này, thì ra ——

Chân mày nhíu chặt của hắn dần dần thả lỏng, nụ cười nhẹ nhàng bò lên khóe miệng, sau đó từ từ kéo rộng, thì ra là thế.

“Triển Chiêu, tôi yêu cậu.”

Thanh âm nhẹ nhàng không biết nói cho ai nghe đơn giản thốt ra, như thể đang nói đến một chuyện hiển nhiên, không ai có thể phủ nhận, không ai có thể phản đối. Mặc kệ qua bao nhiêu năm, yêu chính là yêu, Bạch Ngọc Đường yêu Triển Chiêu, thiên kinh địa nghĩa.

Đầu Bạch Ngọc Đường đột nhiên không đau nữa, hình như tâm tình hắn cả đời này chưa từng tốt như thế. Hắn thậm chí còn chưa ý thức được yêu của hắn dành cho Triển Chiêu không giống người ta bình thường yêu nhau, hắn chỉ biết là hắn thật vui vẻ, không chỉ là vui vẻ, mà là ấm áp, một sự ấm áp mà đời này hắn chưa từng trải qua.

Thế nhưng, hắn lại lập tức phải hỏi mình một vấn đề, Triển Chiêu có yêu mình sao? Cậu ấy đối với mình không tồi, tuy nhiên cậu ấy có yêu mình không? Liệu cậu ấy có thể chấp nhận yêu một người đàn ông khác? Một tên cậu ấy chỉ vừa mới quen mấy tháng? Bạch Ngọc Đường chần chờ, nếu tình yêu của hắn không phải sâu như vậy, có thể hắn không thể chịu được một lần đả kích, thế nhưng hắn biết rất rõ ràng, tuy rằng hắn chỉ vừa biết mình yêu không bao lâu, nhưng thật đã yêu quá sâu đậm.

Bất quá bị động và chờ đợi đều không phải tác phong hành sự của Bạch Ngọc Đường, cho dù không chịu nổi, cũng không thể bỏ qua rồi hối hận. Cho nên, Bạch Ngọc Đường ôm lấy tâm tình thấp thỏm hắn lần đầu tiên cảm nhận được từ khi chào đời tới nay, chạy về Hãm Không. Triển Chiêu, tôi phải hỏi cậu vấn đề này, vô luận thế nào, cậu cũng phải cho tôi một đáp án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.