-“Ngân Tu, ngươi mau ra đây”. Sáng sớm tinh mơ, Sở Tử Ngôn đã bắt đầu truy tìm dấu vết của Ngân Tu, đừng trách nàng thị lực kém mà là vì vật nhỏ này quá nhỏ đi lại giỏi thuật ẩn nấu, nàng đã cố gắng căng mắt đến cay xè vẫn không tìm thấy nó. Nếu không phải nhờ giác quan đặc biệt nhạy cảm có thể cảm nhận được nó, nàng thật như đang mò kim đáy bể vậy. Ngân Tu cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, trước giờ thực hiện bao nhiêu nhiệm vụ Thánh quân phân phó, nếu dễ dàng bị phát hiện như vậy thì nó có mười cái mạng cũng không đủ thế mà nàng có thể lần tìm được, trốn ở đâu nàng cũng chỉ mất một chút thời gian đã truy ra thật là làm nó tức chết.
-“Ngân Tu, nếu ngươi còn không ra, ta không ngại phóng hỏa hang động này, ngươi tự đi nói với A Ngân aaa”. Sở Tử Ngôn phúc hắc cười, khoanh tay trước ngực ra dáng tiểu nhân đắc ý lên tiếng. Ngân Tu không ngừng kêu khổ trong lòng, Thánh quân sủng nha đầu này như thế nào nó không rõ sao, người chịu thiệt không là nó thì là ai. Nó chỉ không muốn giao tiếp với nhân loại phiền phức, nha đầu này lại luôn năm lần bảy lượt làm phiền nó, đầu tức giận muốn bốc hỏa nhưng không thể không xuất hiện. Sở Tử Ngôn thong thả chậm rãi bước đều về phía cửa động bỗng phía mặt đất một lần nữa vang lên tiếng la đầy phẫn uất của Ngân Tu vang lên lần thứ không đếm xuể.
-“Xin lỗi, ta thực sự không cố ý”. Sở Tử Ngôn áy náy tự cốc đầu mình.
-“Ngươi tìm ta có chuyện gì”. Ngân Tu bị mài hết kiên nhẫn lên tiếng.
-“Ta muốn ngươi nhận thức ta”. Sở Tử Ngôn sờ mũi đổi lại Ngân Tu thè cái lưỡi đỏ hồng, ánh mắt lóe lên tia khinh thường nàng quá mức tự đại.
-“Ngươi còn chưa đủ tư cách”. Sở Tử Ngôn không hề tức giận, càng khó thuần phục càng đáng qúy, cỗ cốt khí này nàng thích. Sở Tử Ngôn có thể dùng A Ngân tạo áp lực nhưng nàng quyết không làm vậy, nó sẽ không thật sự coi trọng nàng, chỉ có chính mình tự cố gắng mới đáng giá, không phải sao?
-“Ngân Tu, ngươi theo ta”. Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại không cho phép từ chối. Ngân Tu bất đắc dĩ theo sau Sở Tử Ngôn. Đi đến một vườn cây trổ đầy quả màu đỏ hỏn nho nhỏ chi chít cả vườn, Sở Tử Ngôn đích thân trèo lên một cây cao gần đó, rất nhanh chóng lên đến nửa thân cây, tay nhỏ bé thoăn thoắt hái xuống những quả dại đỏ bỏ vào túi. Ngân Tu ở bên dưới lo trái lo phải, sợ nàng ngã bị thương lại vô lực ngăn cản chỉ có thể chăm chú quan sat nhất cử nhất động của nàng ở trên kia. Sở Tử Ngôn liếc mắt thấy được dáng vẻ lo lắng của Ngân Tu, miệng nhếch lên nụ cười khẽ sau đó trượt chân ngã xuống, cơ thể sượt qua các tán lá tạo thành những vết thương nhỏ ứa máu. Ngân Tu hoảng hồn vội vàng rót yêu lực tạo thành một ngọn gió lớn gom góp những lá khô xung quanh tạo thành một cái đệm vừa đủ người Sở Tử Ngôn, ánh mắt nàng lóe lên tia sáng hài lòng không dễ phát hiện nhẹ nhàng đáp xuống đệm lá cây.
-“Ngươi muốn chết sao, cao như vậy”. Ngân Tu thật sự tức giận rồi.
-“Ngươi lo lắng cho ta sao?”. Sở Tử Ngôn giả vờ đau thút thít, hai má phiếm hồng kết hợp với đôi mắt ngập nước thật muốn có bao nhiêu đáng thương thì liền có bấy nhiêu đáng thương, buồn bã nói. Ngân Tu khịt mũi không lên tiếng, cảm thấy nàng vừa phiền lại còn là xú nha đầu ngu xuẩn nhưng cũng chỉ có nó mới biết vừa rồi mình hoảng sợ như thế nào, tuy nàng rất phiền nhưng đối với một tiểu cô nương khả ái đáng yêu như vậy làm sao có thể ghét bỏ được. Ngân Tu âm thầm đấu tranh với mớ loạn thất bát tao trong đầu nên không phát hiện được ánh mắt giảo hoạt như hồ ly của Sở Tử Ngôn.
-“Ta, ta chỉ muốn hái quả dại cho ngươi ăn mà thôi, nghe nói rất ngon, nếm thử chút”. Vừa nói vừa từ trong túi lấy ra vài quả dại đỏ, Sở Tử Ngôn cẩn thận bóc vỏ đưa đến miệng Ngân Tu, ban đầu nó còn chần chừ nhưng cuối cùng cũng há miệng nuốt xuống. Chua chua ngọt ngọt hài hòa, kích thích vị giác người ăn khiến lòng Ngân Tu ấm áp, ánh mắt nhìn Sở Tử Ngôn dịu dàng hơn chút ít. Trong lòng Sở Tử Ngon đắc ý như nở hoa, bước đầu tiên thành công. Nếu nàng có khả năng thành thạo leo lên đương nhiên có cách an toàn đáp đất, suốt một khoảng thời gian ở bên cạnh Ngân Phách nàng ít nhất cũng đã học được không ít công phu mèo quào đủ để ứng phó trong trường hợp không để ngã chết. Rất tốt, Ngân Tu không cô phụ lòng tin của nàng. Ăn đã đủ, Sở Tử Ngôn yêu cầu trở về, Ngân Tu cầu còn không được, nàng mỉm cười cất bước, Ngân Tu an phận đi đằng sau. Một người, một xà ngươi trước ta sau cảnh tượng thật có chút khôi hài, tình bằng hữu của họ cũng bắt đầu từ đầy, đồng sinh cộng tử quyết không chối từ.