Sở Tử Ngôn cùng Ngân Tu lần lượt bước vào hang động. Chân trước vừa vào cửa động, Sở Tử Ngôn liền bắt gặp ánh mắt lạnh như băng sương của Ngân Phách đông cứng cơ thể, khép nép đi đến dựa cái đầu nho nhỏ vào bờ vai vững chãi lắc lắc cánh tay hắn. Ngân Phách kiềm chế lửa giận, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu, Sở Tử Ngôn thầm kêu không tốt vội vàng trưng ra đôi mắt ướt sũng tùy thời có thể rơi lệ. Ngân Phách vỗ trán hết cách với nàng, phất tay để nàng an vị trên đùi mình sau đó phân phó Ngân Tu lui ra ngoài. Ngân Tu thở hắt ra, cuối cùng cũng giữ lại được cái mạng nhỏ, Thánh quân ngay cả ánh mắt cũng có thể giết người thật nguy hiểm. Lúc này Ngân Phách dùng ánh mắt trách cứ lên án hành động của Sở Tử Ngôn, hắn biết dụng ý của nha đầu này, muốn đứng bên cạnh hắn nhất định phải nhận được sự chấp nhận cùng tôn trọng của thuộc hạ, nàng còn nhỏ như vậy áp lực này thật làm khó nàng rồi.
-“Những chuyện do chính mình tự nổ lực mới ý nghĩa”. Sở Tử Ngôn mỉm cười lắc đầu. Sự chấp nhận của Ngân Tu hay các thuộc hạ khác của Ngân Phách vô cùng quan trọng đối với nàng, nàng biết xung quanh hắn luôn có nguy cơ rình rập nếu như nội bộ còn bất đồng quan điểm khó tránh lộ ra sơ hở cho kẻ địch thừa cơ, vả lại nàng không muốn hắn khó xử, tiến thoái lưỡng nan giữa những người chiến hữu và nàng, cho nên chỉ có nàng từng bước nổ lực nắm lấy lòng của họ vẫn trăm lợi mà không hại. Bước đầu coi như không có vấn đề gì dù sử dụng chút mưu kế nhưng sau này nàng nhất định sẽ dùng thực lực chân chính để xứng đáng đứng bên cạnh Ngân Phách.
Ngân Phách trầm mặc, dùng ngón tay thon dài lướt nhẹ qua những vết thương của Sở Tử Ngôn, chúng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ khép lại. Cùng lúc đó, từ miệng Ngân Phách tràn ra từng sợi tơ máu vô cùng chói mắt khiến Sở Tử Ngôn hoảng sợ không thôi, trái tim nàng đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
-“Nói cho ta biết là chuyện gì?”. Sở Tử Ngôn trấn định nhìn Ngân Phách kiềm nén sợ hãi trong lòng, nàng bình thường có chút hồ nháo nhưng tuyệt đối không phải là một người chỉ thích gây chuyện, chuyện gì nghiêm trọng nàng không phải không biết, nàng tuyệt đối sẽ không để người thân của nàng một mình đối mặt với nguy hiểm mà bản thân không thể làm gì cũng tuyệt không làm con chim nhỏ núp sau đôi cánh của hắn.
-“Huyết thống của ta vừa có lợi lại càng hại, mỗi tháng phải trải qua một kỳ đột phá, thân thể thật có chút suy yếu”.Ngân Phách cười khổ.
-“Sẽ có người đến quấy rối sao?”. Sở Tử Ngôn mày nhíu lại càng chặt, dò xét.
-“Đến lúc đó, Ngân Tu sẽ bảo hộ ngươi”. Ngân Phách gật nhẹ, Sở Tử Ngôn hít sâu một hơi nhưng lại không đáp lời hắn, trong lòng một mảnh trấn định, dù như thế nào nàng cũng sẽ dùng cách của mình bảo vệ A Ngân, bảo vệ người thân duy nhất của nàng ở nơi này.
-“Đêm nay, ta không cần uống máu”.
-“Không được, phải uống liên tục 7 7 49 ngày, nếu không hơn nửa tháng qua sẽ là vô ích”. Ngân Phách lập tức lắc đầu, Sở Tử Ngôn biết vấn đề này không thể làm khác nhưng vẫn thật lo lắng cho hắn.
-“Không sao, một chút máu không chết được”. Ngân Phách cười sủng nịnh, vuốt ve một bên má mềm mịn của Sở Tử Ngôn, nàng tuy bề ngoài không biểu hiện gì nhưng chỉ có nàng mới biết, tâm dao động như thế nào, A Ngân nhận thức nàng không lâu nhưng lại xem nàng như trân bảo mà coi trọng, có lúc nàng sẽ mơ hồ cảm thấy, mối quan hệ của họ không chỉ đơn giản như vậy.
Đêm đến sau khi cho Sở Tử Ngôn uống máu, Ngân Phách phân phó Ngân Tu bảo hộ nàng cẩn thận mới ly khai đi luyện công. Lúc này đây, tuy đang giằng co vơi cơn đau nhưng đầu óc Sở Tử Ngôn lại thanh tỉnh lạ thường. Từng giọt, từng giọt mồ hôi từ cổ trượt vào lớp áo, khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn nhưng Sở Tử Ngôn không dám lơ là dù chỉ một chút. Ngân Tu nằm ở bên cạnh, nhìn Sở Tử Ngôn mà tâm đau, nó đã biết vì sao Thánh quân lại yêu thương nàng như vậy, chính hắn cũng bị một phần nhiệt tâm này mà dao động. Nhờ giác quan đặc biệt nhạy cảm, Sở Tử Ngôn phát hiện một tia nguy hiểm trước cả Ngân Tu, ánh mắt khép hờ lập tức mở thật to phòng bị, ra ám hiệu với Ngân Tu, nó hiểu ý lập tức ngẩng đầu đề cao cảnh giác.
-“Vì sao họ tìm được đến đây?”.
-“Thánh quân thuộc huyết thống Ngân Tuyết linh xà, chỉ cần tìm được đóa hoa Xuyên Tuyết bảy cánh, càng đến gần Thánh quân Xuyên Tuyết hoa sẽ phát sáng dị thường, chỉ có khi đột phá tầng cuối cùng Xuyên Tuyết hoa mới vô dụng”. Ngân Tu thở dài, Sở Tử Ngôn hiểu được bây giờ cách duy nhất là làm nhiễu loạn cảm ứng của loại hoa này mà người duy nhất có thể đảm nhiệm vai trò này chính là nàng. Nửa tháng qua, uống máu Ngân Phách quả nhiên bây giờ đã có chỗ dùng, trong cơ thể Sở Tử Ngôn vừa hay có một phần là máu của hắn, tuy không biết tác dụng được bao lâu nhưng có còn hơn không, tuyệt đối không để họ tìm được hắn.
-“Tu Tu, giúp ta”. Sở Tử Ngôn bất chấp đau đớn chống tay bò dậy. Ngân Tu không biết thế nào cho phải, chần chừ do dự thật không phải phong cách của nó.
-“Ngây ra đó làm gì, họ sắp đuổi tới rồi, nhanh”. Sở Tử Ngôn tức giận quát, nàng lập tức choàng lên người chiếc hắc bào của Ngân Phách chạy ra khỏi hang động, Ngân Tu biến hóa thành một vòng nhỏ bám trên tay nàng. Sở Tử Ngôn nhặt một viên đá sắc nhọn ngay bên đường, không nói hai lời trực tiếp cứa thật mạnh vào tay trái, máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ cánh tay, cách duy nhất là dùng máu của nàng truyền ra không khí lấn át đi mùi vị của Ngân Phách, hi vọng lúc này hắn không chảy máu nếu không nàng cũng vô lực hết cách. Sở Tử Ngôn bất chấp đau đớn chạy trối chết về phương hướng cách xa hang động, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Đám người Xà tộc dường như mắc mưu kịch liệt đuổi theo phương hướng bọn Sở Tử Ngôn.
-“Hôm nay sẽ là ngày chết của Ngân Phách, cái gì mà huyết thống linh xà, cái gì mà huyết thống trân quý nhất, cũng không phải sẽ chết trong tay chúng ta sao, ha ha ha”. Xuyên Tuyết hoa ngày càng phát sáng, một lão đầu râu tóc hoa râm dáng người hơn béo, đây chính là Tam trưởng lão trong Thất lão hộ tộc của Xà tộc, lão cười lạnh, nói chuyện với người đi bên cạnh. Loại linh xà này tồn tại chính là uy hiếp lớn nhất đối với địa vị của bọn hắn thậm chí là vận mệnh của Xà tộc, bọn hắn phải tận diệt truyền thừa duy nhất này mới an ổn hưởng lạc vinh hoa phú quý. Người bên cạnh im lặng gật đầu, trong ánh mắt lóe lên sát ý mãnh liệt, sau nhiều năm rốt cuộc hắn sắp được gặp lại cố nhân.
Trở về với Sở Tử Ngôn, nàng càng chạy càng hăng hoàn toàn bỏ mặc vết thương đau rát trên tay, hễ có đường sẽ chạy, máu khô lại tiếp tục cứa vết khác, trên cánh tay bạch ngọc chi chít vết thương lớn nhỏ, mất máu quá nhiều khiến nàng có chút choáng nhưng lại không dám ngơi nghỉ một chút nào. Máu trên tay lại khô, Sở Tử Ngôn chán nản, ánh mắt quét qua Ngân Tu đang an vị trên cánh tay liếm liếm vết thương của nàng tránh nhiễm trùng.
-“Hết cách rồi, Tu Tu cắn ta”. Sở Tử Ngôn xé rách vạt áo hé lộ ra bờ vai trắng mịn, trầm giọng.
-“Cái gì, ngươi điên rồi”. Ngân Tu sửng sốt thét lớn, cắn nàng, nó không nỡ cũng không có lá gan đó.
-“Nếu không làm được thì trở về đi”. Sở Tử Ngôn lười đôi co với nó, lạnh giọng. Ngân Tu ủy khuất, nàng nghĩ nó có thể bỏ mặc nàng sống chết không lo sao? Nó thở dài trong ánh mắt lộ vẻ do dự, nhe răng sắc nhọn cắn lên vai nàng, máu tươi nhỏ giọt chảy xuống thấm ướt áo ngoài. Ngân Tu quay đầu không dám nhìn cũng âm thầm thở dài. Ánh trắng soi rõ vết cắn sâu hoắm ghê rợn kia tạo nên sợi dây liên kết của cả hai, dấu vết tồn tại sẽ theo nàng mãi mãi, cũng là nỗi cắn rứt duy nhất của Sở Tử Ngôn. Là đau, là khổ, nhưng sao vẫn làm. (Vết cắn này có bí ẩn đằng sau nhé, giữa truyện sẽ biết)