Mộ Dung Quân xoay người ngắm nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh mình. Anh phải công nhận tư thế ngủ của cô rất mê người. Không kiềm chế được Mộ Dung Quân đưa tay ra véo véo má cô vài cái. Sau đó lấy điện thoại trong túi ra bấm một dãy số dài.
" Tổng giám đốc gọi tôi có việc gì không" Một giọng nói lạnh băng của cô gái vang lên
" Băng Hiền đến căn hộ số 4, đường X trả phòng trọ rồi đem tất cả đồ đạc của chủ nhân nơi đó về đây. Tiện thế cô mua giúp tôi vài bộ quần áo nữ cỡ..." Mộ Dung Quân nói một mạch sau đó cúp máy. Xoay người ôm Quyên Quyên vào lòng...
" Bảo bối em muốn ngủ tới chừng nào nữa...mặt trời đã muốn xuống núi rồi kìa..." Mộ Dung Quân nhìn khuôn mặt say ngủ của cô lại không kiềm được véo véo vài cái. Dù không nở kêu cô tỉnh dậy nhưng anh buộc phải làm vậy.
" Oa..." Quyên Quyên khẽ òa lên một tiếng sau đó lại tiếp tục rúc vào trong lòng Mộ Dung Quân ngủ tiếp
" Zài...em đúng là một cô bé hư...anh phải trừng phạt em mới được..." Mộ Dung Quân thở dài sau đó cười gian xảo, cuối mình xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của Quyên Quyên đưa đầu lưỡi vào càn quét miệng cô.
Quyên Quyên đối với sự càn quét của Mộ Dung Quân liền nhíu mày tỉnh dậy, mi dài khẽ chớp chớp vài cái nhưng lập tức mở to ra không tin vào những gì mình đang thấy trước mặt.
" Tên hỗn đản kia anh làm cái quái gì đấy hả..." Quyên Quyên đẩy mạnh Mộ Dung Quân ra hét lên.
" Chỉ tại anh kêu em không dậy anh mới làm vậy thôi." Mộ Dung Quân nhún vai thản nhiên nói
" Nói mau anh mang tôi đến đây là có ý đồ gì." Quyên Quyên trừng mắt lớn tiếng nói.
" Chỉ là thấy em rất thú vị liền đem em về thôi. " Mộ Dung Quân vẫn dùng giọng điệu thản nhiên nói với Quyên Quyên
" Hứng thú ư...nếu anh chỉ vì chỉ hứng thú với tôi thì mau thả tôi trở về. Tôi không phải là loại con gái dùng để mua vui cho anh " Quyên Quyên đối với thái độ thản nhiên của Mộ Dung Quân cảm thấy rất uất ức.
" Em hiểu lầm rồi anh không có ý như vậy. " Mộ Dung Quân cảm thấy Quyên Quyên đang hiểu lầm ý mình liền lớn tiếng phản bác
" vậy là gì chứ?...nếu anh cho tôi một lời giải thích thì tôi sẽ suy nghĩ lại." Quyên Quyên nhíu mày nói. Tên này không biết hắn nghĩ gì nữa
" Chỉ là anh cảm thấy rất có hứng thú với em, có lẽ anh động tâm với em rồi." Mộ Dung Quân nói xong liền ôm Quyên Quyên vào lòng hôn nhẹ lên má cô. " Vì thế bảo bối cho anh cơ hội ở bên em nhé."
" Chuyện này, tôi làm sao biết được anh nói thật hay giả " Quyên Quyên mặt có chút đỏ nhưng lập tức nghiêm mặt nói
" Cho anh thời gian anh sẽ chứng minh cho em thấy." Mộ Dung Quân nói một cách tự tin
" Được rồi, tôi cho anh cơ hội." Quyên Quyên thở dài nhìn người đàn ông trước mặt
" Thật tốt quá bảo bối, anh nhất định sẽ yêu thương em " Mộ Dung Quân cười nhẹ khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Thanh Thanh nhìn anh trai của mình đang ngồi trên ghế sủng nịnh nhìn Quyên Quyên ăn cháo. Cô thật sự không thể nào thích ứng với bộ dạng này của anh trai cô. Quyên Quyên đến đây cũng đã được 1 tháng rồi, kể từ ngày đó hôm nào anh cô cũng về sớm dùng cơm với Quyên Quyên, bất kể Quyên Quyên muốn gì anh cũng đều đáp ứng. Nhưng Quyên Quyên cũng không có đòi hỏi gì cao, hằng ngày cô còn dậy sớm chuẩn bị thức ăn, cô phải công nhận đồ ăn Quyên Quyên nấu ngon hơn đầu bếp ở nhà cô nhiều.
" Quân Quân...chả phải anh nói hôm nay có cuộc họp quan trọng sao. " Quyên Quyên buông chén cháo xuống nhìn Mộ Dung Quân
" Viên Viên bảo bối em không cần lo. Hôm nay em không đi học liền ở nhà đợi anh đó. " Mộ Dung Quân cuối cùng cũng chịu rời ghế xoay người hôn vào má Quyên Quyên sau đó liền xách cặp đi làm
Chờ cho bóng xe của Mộ Dung Quân đi mất cô liền nháy mắt tinh nghịch với Thanh Thanh. Xì...ai mà thèm ở nhà đợi anh về chứ, cô phải nhân cô hội này đi ra ngoài thôi. Nghĩ sao làm vậy Quyên Quyên liền cùng với Thanh Thanh đi ra ngoài phố.
Quyên Quyên kéo tay Thanh Thanh đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Nhưng không ngờ mới đi được một lát liền bị Mộ Dung Quân kéo về.
"Viên Viên theo anh trở về đi. " Mộ Dung Quân ôm cô gái nhỏ vào trong xe nhẹ nhàng bảo
" Không...không...em muốn ra ngoài chơi. " Quyên Quyên òa lên khóc ôm lấy Mộ Dung Quân
" Được rồi về nhà anh sẽ cho em mấy viên kim cương kia. " Mộ Dung Quân vỗ nhẹ lưng Quyên Quyên nhẹ nhàng nói
" Được...được..." Quyên Quyên lập tức nín khóc ôm lấy cổ Mộ Dung Quân hôn một cái ngay vào má anh.
Quyên Quyên vui vẻ theo Mộ Dung Quân bước vào nhà. Nhưng chỉ mới bước vào phòng khách cô đã thấy một vị phu nhân cùng một cô gái xinh đẹp ngồi đó.
" Mẹ..." Mộ Dung Quân cùng Thanh Thanh lập tức cuối đầu chào vị phu nhân kia.
" Mộ Dung phu nhân xin chào." Quyên Quyên có chút lúng túng trước vẻ lạnh lùng của vị phu nhân kia.
" Anh Quân~lâu rồi không gặp anh, anh có khỏe không~~~" Cô gái xinh đẹp kia bỗng nhiên chạy tới ôm cánh tay Mộ Dung Quân tiện tay đẩy Quyên Quyên ra
" Băng Như mau bỏ ra..." Mộ Dung Quân tức giận đẩy cô gái xinh đẹp kia ra sau đó đỡ lấy Quyên Quyên. Rồi lại đi đến bên cạnh mẹ anh nói lớn. " Mẹ...đây là con dâu con tìm cho mẹ..."
" Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, người con lấy nhất định phải là Băng Như, còn cô gái này không xứng với con đâu. " Mộ Dung phu nhân đứng lên chỉ thẳng vào mặt Quyên Quyên nói.
" Mẹ, con cũng muốn nói với mẹ rằng Quyên Quyên là người con yêu thương nhất trên đời này, ngoài cô ấy ra con cũng không lấy ai nữa. " Mộ Dung Quân tức giận nói lớn. Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với mẹ mình nhưng vì cô anh phải làm vậy." Viên Viên chúng ta đi." Nói xong anh lạnh lùng quay đầu ôm Quyên Quyên bước lên phòng.
Rầm...Mộ Dung Quân đóng mạnh cửa phòng sau đó đặt Quyên Quyên xuống giường.
" Quân Quân, hay là thôi đi em không muốn vì em mà anh và mẹ anh cãi nhau." Quyên Quyên cuối đầu kéo kéo góc áo của Mộ Dung Quân đang tức giận ngồi bên.
" Viên Viên bảo bối, em đừng lo anh nhất định sẽ bảo vệ em, hãy tin anh." Mộ Dung Quân nắm chặt tay Quyên Quyên nói.
" Nhưng..." Quyên Quyên chưa kịp nói xong liền bị môi của Mộ Dung Quân ngăn lại. " Ukm..." Quyên Quyên liền không kìm được bật ra một tiếng rên rỉ ngoài ý muốn. Nhưng cô không ngờ điều này đã kích thích Mộ Dung Quân.
" Viên Viên...cho anh đi..." Mộ Dung Quân ôm lấy Viên Viên ôn nhu nói.
" Ukm..." Quyên Quyên không nói gì chỉ ukm một tiếng
Mặc cho không khí bên ngoài cực kì nặng nề thì bên trong cảnh xuân lại tràn đầy...