Khi An Viên tỉnh đã là buổi tối, lúc mở mắt ra, trước mắt là một màu đen, mắt như bị một lớp vải đen che mất.
Chuyện đầu tiên em làm khi tỉnh lại là tìm bố, thật ra em nửa tỉnh nửa mê nghe thấy An Quốc Khánh đã đi rồi, bố còn nói lấy da xong sẽ về đón em, nhưng màu đen trước mắt làm em hơi sợ, em từ giường ngồi dậy, hé miệng khẽ gọi bố.
“Bố, bố ơi…”
Gió bấc bên ngoài rít liên hồi khiến cửa sổ cứ kêu lạch cạch, dù cách một lớp tường dày, trong khoảnh khắc, An Viên đã nghĩ mình sắp bị gió bấc ngoài cửa cuốn đi.
Em lại lúng búng khản họng gọi một tiếng.
“Bố ơi…”
Thẩm Hành Xuân ở phòng ngoài nghe giọng nói run rẩy của An Viên, vội vàng mở cửa vào kéo dây đèn, phòng vừa sáng lên, cậu liền thấy An Viên đang ngồi quấn chăn trên giường, để lộ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mắt An Viên nhìn cậu lom lom, lệ ầng ậng trong hốc mắt, em cật lực hít mũi, cố gắng để nước mắt không rơi xuống.
Thẩm Hành Xuân đi đến bên giường, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy em qua chăn.
“Tiểu Viên nhi sao thế? Nhớ bố à?”
An Viên biết bố em giờ vẫn chưa về, nhưng cảm giác trống rỗng khi mới ngủ dậy và nỗi sợ cơn gió kia vẫn đang bao vây em, Thẩm Hành Xuân vừa ôm em như vậy, lệ nơi hốc mắt ào qua vành mắt thành từng giọt lớn, tí ta tí tách rơi.
An Viên vốn đâu muốn khóc, em thấy lớn thế rồi còn khóc hơi mất mặt, nhưng vừa rồi Thẩm Hành Xuân ôm em như vậy, nước mắt đột nhiên không cầm được nữa.
Thẩm Hành Xuân nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của em, buông em ra, cúi đầu nhìn An Viên giàn giụa nước mắt, đưa tay lau nước mắt cho em.
“Đừng khóc, chắc mai kia là chú An về thôi, đến lúc ấy là tới đón Tiểu Viên nhi rồi.”
Khi Thẩm Hành Xuân dùng ngón tay lau nước mắt cho An Viên, An Viên còn cảm nhận vết chai trên ngón tay cậu hơi thô ráp, chọc vào da, nhưng đầu ngón tay cậu ấm nóng, vậy nên An Viên không thấy đau lắm, còn đưa mặt ra cho cậu lau.
Thẩm Hành Xuân thấy em không khóc nữa, lại đặt tay lên trán em thử xem còn nóng không, nói:
“Tốt rồi, Tiểu Viên nhi đã hết sốt rồi.”
Ông nội Thẩm bà nội Thẩm cũng nghe thấy động tĩnh, mở cửa vào phòng, An Viên khàn giọng chào hai ông bà một tiếng:
“Ông, bà…”
Bà nội Thẩm nghe giọng An Viên khàn kinh quá, vội đi qua đưa tay sờ trán và lòng bàn tay của An Viên, thấy không sốt nữa mới yên tâm, quay sang bảo ông nội Thẩm:
“Chắc hết sốt rồi, ông già mau qua xem cho cháu nó.”
Ông nội Thẩm cầm nhiệt kế và ống nghe đo nhiệt độ cho An Viên, 36 độ 8, đúng là hết sốt rồi, sau đó lấy ống nghe kiểm tra em, phổi cũng không vấn đề, không có tạp âm, ông nắm cằm An Viên, nói:
“Tiểu Viên nhi mở miệng ra, ông khám họng cho con nào.”
An Viên nghe lời há miệng, “a” một tiếng rất dài, sau khi ông nội Thẩm xem họng em thì nói:
“Họng còn viêm nhẹ, vẫn phải uống ít thuốc tiêu viêm.”
An Viên không thích uống thuốc, cụp hờ mi xuống, trong lòng hơi kháng cự, nhưng bây giờ em đâu có điều kiện kháng cự, em đang ở nhà người khác, không có An Quốc Khánh chiều chuộng, em cũng không thể ăn vạ làm nũng, bèn ngoan ngoãn gật đầu, đáp:
“Vâng thưa ông, con uống thuốc ạ.”
Bà nội Thẩm cười, nắn bóp tay em mấy cái, nói:
“Tiểu Viên nhi ngoan ghê cơ, chúng ta ăn cơm trước, đợi lát nữa ăn tối xong thì uống thuốc, ngủ hết một buổi chiều, đói rồi đúng không?”
An Viên ngẩng đầu cười với bà nội Thẩm rồi bất giác sờ bụng mình, thưa:
“Đúng là hơi đói ạ.”
“Muốn ăn gì nào?” Bà nội Thẩm hỏi em. “Bà đã làm bánh bao nhân đậu hấp này, nem rán này.”
Hiện giờ An Viên không muốn ăn đồ chiên rán lắm, nói:
“Con muốn ăn bánh bao nhân đậu hấp của bà ạ.”
Bà nội Thẩm tươi cười xoa đầu em.
“Đại Xuân à, bà vào bếp hâm cơm, con đưa em đi rửa tay nhé.”
Thẩm Hành Xuân đáp một tiếng “vâng”.
An Viên bỏ chăn ra, mặc áo len vào, hai tay chống vào thành giường, nhưng em vừa hạ sốt, lại cả ngày chưa ăn gì, lúc xuống giường phát hiện chân mình hơi nhũn, đi hai bước đã run, hai tay bám lấy cánh tay Thẩm Hành Xuân bên cạnh không buông.
Thẩm Hành Xuân nhìn ra em không có sức, nửa ôm nửa đỡ em ra ngoài.
“Có phải đói lả rồi không?”
“Chắc vậy ạ.” Sau khi An Viên xuống đất đi hai bước, quen rồi là đỡ, bỏ tay Thẩm Hành Xuân ra rất nhanh.
Thẩm Hành Xuân đưa An Viên vào buồng nhỏ rửa tay, vặn nước lạnh vào chậu rửa mặt của mình, đang định để An Viên rửa thẳng vào đó, nhớ ra bàn tay nhỏ vừa thon vừa mịn của An Viên bèn quay người vào bếp lấy phích nước nóng, rót chút nước nóng vào chậu, thò ngón trỏ vào chậu thử nhiệt độ nước rồi mới nói với An Viên đang đứng một bên:
“Nước vừa ấm tới đấy, Tiểu Viên nhi đến rửa tay đi.”
Thẩm Hành Xuân nói xong liền cầm phích nước đi vào buồng nhỏ.
Giá gỗ để chậu nước hơi cao, vừa vặn với chiều cao của Thẩm Hành Xuân nhưng lại quá cao với An Viên, em tiến lên hai bước, đứng trước chậu xắn hai tay áo lên, nhón chân, nhúng tay vào chậu, kết quả nước theo cổ tay chảy hết vào tay áo, ban nãy tay áo đã xắn đến khuỷu, rốt cuộc vẫn ướt sũng.
Khi Thẩm Hành Xuân quay lại, thấy An Viên đứng cạnh chậu, cúi đầu vắt tay áo mình, cậu mới nghĩ ra chậu để cao quá, cậu bước tới bưng chậu nước, để xuống đất, kéo cánh tay An Viên, vừa sờ tay áo em đã thấy ướt sũng rồi.
Cậu cầm cổ tay An Viên ngồi xổm xuống, nhúng hai bàn tay nhỏ của em vào chậu nước.
“Ngồi xổm rửa đi, lát nữa rửa tay xong vào phòng thay đồ nhé.”
Lúc ngồi xổm đầu gối An Viên đụng vào đầu gối Thẩm Hành Xuân, em lại dịch sang bên cạnh hai bước, chà tay trong chậu, nói:
“Em hết quần áo thay rồi, quần áo thay ra trên đường còn chưa kịp giặt.”
Thẩm Hành Xuân vô tư nói:
“Mặc của anh này, hơi to thôi, chốc nữa để anh tìm thử quần áo cũ của anh cho em.”
An Viên rửa xong, Thẩm Hành Xuân lấy chiếc khăn vắt trên giá đưa cho An Viên.
“Đây là khăn của anh.”
An Viên tự nhiên cầm khăn Thẩm Hành Xuân lau tay, thật ra trong ba lô em có khăn, nhưng em lười không muốn lấy.
Thẩm Hành Xuân tìm ra một chiếc áo nho nhỏ cho An Viên, nhưng An Viên mặc lên người vẫn hơi to, lai áo len vắt ngang đùi, tay áo phải xắn mấy vòng mà vẫn lòng thòng trên cổ tay, tay An Viên rất gầy, đến nỗi hai ống tay rộng thùng thình, cũng làm An Viên trông thật còi cọc.
An Viên cũng thấy áo to quá mặc không thoải mái lắm, chốc thì sờ tay áo, chốc thì cúi đầu chỉnh sửa lai áo.
Thẩm Hành Xuân nói:
“Đợi lát ăn tối xong, anh giặt quần áo cho em, phơi cạnh tường giữ nhiệt, quần áo mỏng mỏng sáng mai là khô rồi.”
An Viên lại cúi đầu chỉnh tay áo, khẽ nói:
“Em tự giặt được mà.”
Thẩm Hành Xuân bật cười, hỏi em:
“Em biết giặt quần áo không?”
An Viên không cất tiếng, em đúng là chưa tự giặt quần áo bao giờ, trước đây ở nhà, khi An Quốc Khánh bận sẽ mời một cô giúp việc theo giờ, cô sẽ nấu cơm, giặt quần áo cho em, bình thường em giặt tất hay áo lót không thành vấn đề, nhưng chưa từng giặt quần áo to hơn dày hơn.
Em còn đang nghĩ trả lời Thẩm Hành Xuân ra sao, chỉ nghe Thẩm Hành Xuân nói tiếp:
“Lát anh cũng phải giặt quần áo của mình, tiện tay giặt quần áo của em luôn.”
An Viên ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hành Xuân, cười đáp:
“Cảm ơn anh nha.”
“Không có gì.” Thẩm Hành Xuân dắt tay Tiểu Viên nhi. “Bà nội nấu cơm xong rồi, đi ăn cơm thôi.”
Bàn ăn chỉ có bà nội và Thẩm Hành Xuân, An Viên quay đầu nhìn, hỏi bà nội:
“Bà ơi, ông đâu ạ? Sao không thấy ông ra ăn cơm ạ?”
Bà nội Thẩm nói:
“Ông vừa tự ăn trước rồi, trong thôn có trẻ con phát sốt, ông bị gọi đi rồi, chắc phải tối muộn mới về được, chúng ta ăn thôi.”
An Viên gật đầu rồi dịch ghế sang cạnh Thẩm Hành Xuân, em ăn một lèo hết hai cái bánh bao nhân đậu, húp thêm nửa bát cháo.
Bé mèo mướp trong nhà cuộn mình dưới gầm bàn kêu meo meo, nhón chân vờn qua vờn lại bên chân họ.
Thẩm Hành Xuân cúi đầu ngó xuống gầm bàn, chốc chốc ném ít đồ cho bé mèo mướp ăn. Lại thấy An Viên đã ăn hết đồ trong bát, lấy cho em thêm cái bánh bao nhân đậu.
An Viên thật tình không ăn nổi nữa, xua xua tay, nói:
“Anh ơi, em không ăn nổi nữa đâu, bụng phình cả ra rồi.”
Em nói rồi dựa vào lưng ghế, cố ý ưỡn cái bụng nhỏ.
Thẩm Hành Xuân xoa bụng nhỏ của em qua lớp áo, nói:
“Phình thật này.”
An Viên ngồi thẳng lên, sau khi hóp bụng vào thì vỗ vỗ áo, bụng hơi ngứa, không cho Thẩm Hành Xuân sờ thêm nữa.
Nửa tiếng sau bữa cơm, bà nội Thẩm đưa chỗ thuốc ông nội Thẩm kê trước khi đi cho An Viên.
“Tiểu Viên nhi này, đây là thuốc con phải uống tối nay, ông bảo uống xong là khỏi.”
An Viên liếc một cái, trong tay bà nội Thẩm có viên con nhộng, cũng có thuốc viên màu trắng, viên con nhộng còn đỡ, nhưng An Viên biết thuốc viên màu trắng kia chắc sẽ đắng cực kì, hơn nữa không chỉ thuốc viên, trong cốc còn pha sẵn thứ nước đen sì không ngừng tỏa ra mùi đắng chát, đắng lan ra khắp phòng.
An Viên âm thầm nuốt nước bọt, gượng gạo đưa tay đẩy đẩy tay áo thùng thình, cuối cùng vẫn đón lấy cái cốc đen sì từ tay bà nội, rồi nhặt mấy viên thuốc trong tay bà lên.
Em nhìn thuốc trong tay hết nửa ngày, ngẩng đầu liếc một cái về hướng cánh cửa sau lưng bà nội Thẩm, Thẩm Hành Xuân không ở đây, em không biết cậu đã đi đâu.
Bà nội Thẩm biết em đang tìm Thẩm Hành Xuân, bèn nói:
“Đại Xuân một lát là về ấy mà.”
An Viên khẽ “vâng” một tiếng, bỏ thuốc vào miệng, rồi nhấc chiếc cốc đầy chất lỏng đen sì sì lên, ngửa đầu uống ực một hơi.
Trong miệng toàn là vị đắng, đắng đến mức em ê cả chân răng. An Viên nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đống, trong họng trào lên cảm giác buồn nôn, em he hé miệng, muốn hít từng ngụm lớn không khí tươi mới, bỗng nhiên thấy miệng bị nhét thứ gì tròn tròn.
Rất ngọt, An Viên nhanh chóng nhận ra là mứt.
Trong miệng An Viên tiết ra rất nhiều nước bọt, mùi vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa từ đầu lưỡi xuống cổ họng, xuống dạ dày, cái chát đắng của thuốc bị cái chua ngọt của mứt che lấp hoàn toàn.
An Viên cảm thấy trên đầu lưỡi như đang đốt pháo hoa, em ngậm viên mứt ấy, chầm chậm mở mắt ra.
Thẩm Hành Xuân không biết đã vào từ lúc nào, trên người mang theo khí lạnh rõ ràng, chắc cậu vừa từ ngoài về, khóa áo khoác trên mình mở tung, phần da cuối cổ hơi đỏ, cậu cúi người, đang nhìn em cười.
“Bây giờ trong miệng hết đắng rồi chứ? Vừa nãy cái mặt nhỏ đã sắp xoắn thành quẩy luôn rồi.”
An Viên dùng lưỡi cuộn viên mứt kia lên, đẩy đến đáy chân răng bên phải, cắn hết hai miếng mới nhe hàm răng nhỏ trắng tinh cười với Thẩm Hành Xuân.