Từ mẹ này rất xa vời, rất cũ kĩ trong kí ức, lại chợt theo gió bấc xâm nhập.
— Nhật kí An Viên
An Viên chỉ mải chạy về phía trước, mấy lần đều cảm giác gấu áo mình bị nắm lấy, khi quay đầu nhìn, Ngô Thiến vẫn đang kéo Cát Xuyên, Cát Xuyên mấy lần không bắt được An Viên.
Đến nơi đông người, An Viên đã chạy ra rất xa, tiếng hò hét lôi kéo của Ngô Thiến và Cát Xuyên đánh động những sinh viên và giáo viên đi ngang qua, Cát Xuyên bị bảo vệ đưa đi.
An Viên không thèm quay đầu, chạy thẳng về phòng, Thẩm Hành Xuân đã về, Văn Nhạc không ở đó.
“Anh, hôm nay về sớm thế.” An Viên đứng ở cửa, hai tay chống lên đầu gối, khom người thở dốc, hỏi.
“Tan sớm, anh về cùng Văn Nhạc, Văn Nhạc ra nhà ăn rồi.” Thẩm Hành Xuân nói. “Em đi đón anh à? Sao chạy ghê thế?”
“Anh, anh đoán xem bay nãy em bắt gặp ai? Em cho anh xem cái này.” An Viên đứng ở cửa lấy lại nhịp thở, đi đến cạnh Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân sớm hơn An Viên một bước, lấy ra một bức thư, huơ trước mắt An Viên.
“Tiểu Viên nhi, sáng nay Ngô Thiến đi học rồi, lúc tan lớp cô ấy đưa anh một lá thư xin lỗi, trong thư cô ấy đã kể hết mọi chuyện, cũng thừa nhận đã đổ oan cho anh, cô ấy còn nói sẽ nói rõ chuyện này với thầy cô trong trường.”
An Viên nhìn lá thư trên tay Thẩm Hành Xuân.
“Chị ấy nói rồi à?”
“Nói rồi.” Thẩm Hành Xuân cất gọn thư, lại hỏi: “Đúng rồi, em vừa nói muốn cho anh xem gì cơ?”
An Viên cho tay vào trong túi, muốn đưa bút ghi âm cho Thẩm Hành Xuân, nhưng rất nhanh đã biến sắc, trong túi không có gì hết, trống không, cậu sờ hết túi trên quần áo, vẫn không thấy, cậu cố chấp cởi áo khoác ra, hai tay cầm vạt áo giũ hai cái, vẫn không thấy có gì rơi ra.
“Không tìm thấy à? Thứ gì thế?” Thẩm Hành Xuân hỏi.
An Viên đứng tại chỗ nửa ngày, bút ghi âm là chứng cứ, không thể mất, vả lại Ngô Thiến đã viết thư xin lỗi, bút ghi âm của cậu bây giờ lại trở thành dư thừa.
Cậu nhìn Thẩm Hành Xuân đang đứng chống nạng, ngập ngừng nói:
“Chẳng là, vừa rồi em ra ngoài mua cho anh một món quà nhỏ, chắc là rơi mất ở dọc đường rồi, anh, em ra ngoài tìm thử nhé.”
An Viên dứt lời, quay đầu ra khỏi cửa phòng, Thẩm Hành Xuân chống nạng đuổi theo hai bước, mở cửa gọi cậu.
“Tiểu Viên nhi, đừng tìm nữa, mất rồi thì thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
An viên đã bắt đầu tìm dọc theo hành lang, không nghe lời Thẩm Hành Xuân, cậu men theo đường về tìm đi tìm lại rất nhiều lần, nhưng tuyết đọng trên đường quá dày, hơn nữa rất nhiều nơi đã bắt đầu xử lí tuyết đọng, cậu tìm hết cả một buổi chiều vẫn không tìm thấy bút ghi âm.
Ba ngày sau, tin Ngô Thiến nhảy lầu nhanh chóng lan khắp trường, chiều hôm ấy Thẩm Hành Xuân không về kí túc xá, Văn Nhạc về một mình, An Viên nghe Văn Nhạc kể.
“Anh Nhạc, anh em đâu?” An Viên đứng ở cửa ngó ra ngoài hành lang, không thấy Thẩm Hành Xuân.
“Anh em bị thầy hướng dẫn gọi đi rồi.” Văn Nhạc nói.
“Thầy hướng dẫn sao còn tìm anh ấy nữa?” Ngô Thiến đã viết thư xin lỗi rồi, chuyện trước đó cũng có thể nói rõ rồi, An Viên hơi lấy làm lạ, không biết vì sao thầy hướng dẫn còn tìm Thẩm Hành Xuân.
“Thầy hướng dẫn không chỉ tìm anh em, thầy ấy đã tìm hết sinh viên trong lớp anh rồi, ban nãy cũng tìm anh, giữ một mình Đại Xuân lại.” Văn Nhạc nói xong thở dài. “Lớp anh có một bạn nữ, chiều nay vừa nhảy xuống từ cửa sổ tầng bốn.”
Tim An Viên lộp bộp một tiếng, tóm lấy Văn Nhạc hỏi:
“Chị gái nhảy lầu đó có phải Ngô Thiến không?”
Văn Nhạc không ngờ An Viên biết Ngô Thiến, hỏi:
“Tiểu Viên nhi, sao em biết? Em quen Ngô Thiến à? Hay là nghe sinh viên khác kể thế?”
An Viên không trả lời, hỏi dồn:
“Chị Ngô Thiến thế nào rồi? Sao chị ấy lại nhảy lầu?”
Văn Nhạc đóng cửa rồi nhỏ tiếng lại.
“Ngô Thiến là trẻ mồ côi, lúc ở quê đã kết hôn với một người đàn ông trong thôn, người đàn ông đó đã nuôi Ngô Thiến học suốt, nhưng anh ta có khuynh hướng bạo lực, Ngô Thiến tưởng lên đại học rồi là thoát được anh ta, kết quả một năm trước người đàn ông đó đến Bắc Kinh, thường xuyên đến trường tìm Ngô Thiến, Ngô Thiến muốn chia tay mà không được, để trả thù cô ấy, người đàn ông đó phát tán ảnh khỏa thân của Ngô Thiến trong trường, còn có một đoạn ghi âm nữa, Ngô Thiến liền nhảy từ tầng bốn xuống.”
“Ngô Thiến thì sao, chị ấy sao rồi?” An Viên trắng bệch mặt. “Còn anh em nữa, liệu anh ấy có gặp rắc rối không? Đoạn ghi âm đó là đoạn ghi âm gì?”
“Ngô Thiến đã được 120 đưa đi rồi, mấy thầy cô và lãnh đạo cũng đi theo, tầng bốn đã cao lắm rồi, nhưng cũng may ngã lên cây sồi xanh, nhà trường đã báo cảnh sát rồi, người đàn ông đó nhặt được một tấm thẻ học sinh, nghe nói mấy ngày trước đến tìm Ngô Thiến đã bị bảo vệ đuổi đi, hôm nay lại trà trộn vào.”
Nhắc đến ghi âm, Văn Nhạc còn bổ sung.
“Đoạn ghi âm là Cát Xuyên mang đến, trong đoạn ghi âm có nhắc anh em, hình như là Ngô Thiến viết thư cho anh em, bị người đàn ông đó phát hiện…”
An Viên đứng dưới kí túc xá đợi Thẩm Hành Xuân mãi, dựa trên thân cây dương ở cổng kí túc xá, đối diện với đường về, sinh viên lục tục qua cổng, có người vẫn còn đang xì xào, An Viên nghe được tên Ngô Thiến.
Mấy hôm trước, trên cây đọng một lớp tuyết dày, bị gió thổi đã rơi sạch.
Về sau lại thêm một trận tuyết, lại là một lớp tuyết đọng dày, lại một cơn gió, tuyết đọng ập xuống đầu An Viên, men theo cổ áo cậu chảy vào cổ.
An Viên lạnh toát cổ, cậu bật ho vì rét, không dựa vào thân cây nữa, tiến lên hai bước, cứ đi đi lại lại ở cổng kí túc xá.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, cái lạnh đơn thuần khiến An Viên thấy hơi phiền, cóng buốt sụn mũi, ấn đường cũng đau.
Thẩm Hành Xuân được hai người bạn học đưa về, An Viên từ xa đã thấy Thẩm Hành Xuân, chạy về phía anh, khẽ gọi một tiếng “anh”, giọng cậu hơi run, không biết là do lạnh hay đơn giản chỉ vì đợi quá lâu
“Anh…” An Viên lại gọi một tiếng.
Thẩm Hành Xuân quay đầu nói với hai người bạn:
“Chư Đức Ninh, Cốc Du, làm phiền hai cậu rồi, đây là em trai tớ, để thằng bé đỡ tớ lên trên là được, các cậu đi ăn đi, lỡ bao nhiêu thì giờ rồi.”
Hai người bạn không nói nhiều, vẫy tay với Thẩm Hành Xuân rồi đi, An Viên đỡ Thẩm Hành Xuân, rồi lấy cặp anh sang khoác lên lưng mình.
“Anh, chị Ngô Thiến sao rồi?” Lúc lên cầu thang không có ai, An Viên mới hỏi Thẩm Hành Xuân.
“Vừa nãy thầy hướng dẫn nhận được thông báo của bệnh viện rồi, người đã tỉnh.”
An Viên thầm thở phào một hơi dài, lại hỏi:
“Anh, thầy hướng dẫn tìm anh nói gì thế?”
“Gọi anh đi tìm hiểu tình hình một chút thôi.” Thẩm Hành Xuân đáp. “Hỏi chuyện Cát Xuyên với Ngô Thiến, còn chuyện ảnh và đoạn ghi âm nữa.”
“Anh.” Cằm An Viên run mấy cái. “Đoạn ghi âm đó, là em ghi, hôm ấy thứ em bất cẩn làm mất, chính là bút ghi âm, em chỉ sợ bị người khác nhặt mất…”
“Đoạn ghi âm không liên quan đến em.” Thẩm Hành Xuân cắt ngang lời An Viên, bước lên một bậc thang, đứng bất động, xoa đầu An Viên. “Ngô Thiến làm vậy là vì chịu không nổi Cát Xuyên đến trường làm loạn, còn phát tán ảnh của cô ấy.”
“Còn Cát Xuyên thì sao?”
“Cát Xuyên bị cảnh sát đưa đi điều tra rồi.” Thẩm Hành Xuân nói. “Cát Xuyên còn thừa nhận, kẻ lúc trước tìm người đánh anh cũng là hắn ta.”
“Anh, thật ra anh biết đoạn ghi âm đó là do em ghi đúng không?” An Viên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Hành Xuân, hỏi.
“Anh đoán đấy, hôm ấy em tìm đồ cả chiều, hôm nay anh cũng mới đoán ra được.” Thẩm Hành Xuân không nói về chuyện đoạn ghi âm nhiều, chuyển chủ đề. “Đúng rồi, thầy hướng dẫn còn bảo anh, bây giờ trong trường xảy ra chuyện, phải bắt đầu quản lí nghiêm ngặt mọi mặt, kí túc xá cũng thế, từ hôm nay trở đi người ngoài không được ở trong kí túc xá nữa, xin phép rồi cũng không được, tối Tiểu Viên nhi sang chỗ anh Phong và anh Bạch ngủ, tuần sau là thi rồi, thi xong hai đứa mình mua vé về nhà ăn Tết…”
An Viên cúi đầu vâng lời:
“Em biết rồi, vậy em còn có thể đến trường tìm anh không?”
Thẩm Hành Xuân không nói được, cũng không nói không được, chỉ nói:
“Có chuyện gì anh sẽ gọi cho em.”
Khi hai người vào phòng, Văn Nhạc đang cầm ba hộp cơm không, chuẩn bị đi lấy cơm.
Thẩm Hành Xuân lấy đi một hộp từ tay Văn Nhạc, là hộp cơm An Viên thường dùng.
“Văn Nhạc, chỉ cần lấy cơm cho tao với mày thôi, tối nay Tiểu Viên nhi không ăn ở đây nữa.” Thẩm Hành Xuân nói rồi chống nạng tiến lên hai bước, để An Viên vào thu dọn đồ đạc.
“Anh, phải gấp vậy sao?” An Viên đứng ở khe cửa khép hờ, nhìn từ góc của Thẩm Hành Xuân, cậu chỉ để lộ non nửa khuôn mặt.
“Phần lớn là vì trời sắp tối rồi, đi tối anh không yên tâm.” Thẩm Hành Xuân móc ví ra khỏi túi, đưa cho An Viên. “Cầm lấy ví này, ra khỏi cửa thì bắt xe thẳng luôn, thẻ ngân hàng ở bên trong, mật khẩu em biết, không đủ thì cứ rút bên trong, tối ăn cơm xong anh sẽ gọi em.”
An Viên đứng bất động ở khe cửa nửa ngày, bàn tay cầm ví của Thẩm Hành Xuân cứ dừng lại giữa không trung, thấy An Viên mãi không đón lấy, huơ huơ với cậu.
An Viên đón lấy ví, đẩy cửa ra bước vào bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, đồ của cậu không nhiều, mấy ngày nay cơ bản đều dùng đồ của Thẩm Hành Xuân, không có gì đáng dọn cả, lề mề nửa ngày, cuối cùng vẫn khoác ba lô ra ngoài.
Khi An Viên khoác ba lô xuống dưới thì thấy Ân Dật Minh đang đi đằng trước, bên cạnh còn có một sinh viên, hai người đang bàn tán về Thẩm Hành Xuân, An Viên theo sau nghe.
“Thẩm Hành Xuân là một thằng đồng tính, sao có thể yêu đương với Ngô Thiến chứ.” An Viên dễ dàng nghe ra giọng Ân Dật Minh.
“Ân Dật Minh, sao mày biết nó đồng tính? Tao chẳng nhìn ra chút nào.”
“Giấu tương đối kĩ thôi, trước đây tao ở cùng phòng với nó, đương nhiên biết, hồi trước, lúc tao còn chưa chuyển phòng, nó đã dẫn một thằng nhóc về.”
“Có một thằng nhóc đang ở phòng nó, không phải nói là em trai nó à?”
“Em trai cái gì, là bạn trai nhỏ…kinh tởm…”
An Viên dừng lại trên hành lang, đợi hai người phía trước đi đến đầu cầu thang, rẽ khuất bóng rồi, cậu mới đè mũ trên đầu xuống, chạy ra ngoài.
Khi đi đường An Viên nghĩ đến chuyện Thẩm Hành Xuân nói ăn tối xong sẽ gọi cho cậu, không hề chậm trễ chút nào, chưa tới hai mươi phút đã đến nhà Cảnh Bạch.
Cảnh Bạch nghe tiếng gọi cửa, tưởng là Tề Vân Phong đã về, không ngờ là An Viên.
“Tiểu Viên nhi, sao tự nhiên mi lại về?”
“Kí túc xá anh em không cho người ngoài ở nữa rồi.”
“Vào đi.” Cảnh Bạch nhường đường. “Anh đang định sang chỗ Đại Xuân tìm mi đây, Linda đã tới rồi.”
An Viên bước vào trong, vừa nhìn đã phát hiện người phụ nữ trong phòng khách, cậu đã quên sạch chuyện Linda nói sẽ đến Bắc Kinh vào ba ngày sau lúc trước rồi.
Người phụ nữ tên Linda mới đầu ngồi quay lưng vào cửa trên sofa, nghe thấy tiếng cửa mở, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa.
Người phụ nữ xõa tóc sau đầu, mặc váy len dài màu lam nhạt, khuôn mặt trang điểm tinh tế, trong sự từng trải xen lẫn vẻ trí thức và đoan trang, cô dưỡng da rất tốt, nếu bỏ qua vài nếp nhăn nơi cuối mắt thì trông không quá ba mươi, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự mệt mỏi mĩ phẩm không thể che giấu.
An Viên nhìn vào đôi mắt cô, bỗng cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không biết cảm giác quen thuộc này đến từ đâu, thầm nghĩ, người trước mắt này chắc là họ hàng của cậu thật.
Cậu hơi cúi đầu chào người phụ nữ một cái, không biết nên xưng hô thế nào, chỉ nói trước mấy tiếng “xin chào ạ”, bỏ cặp sách lên chiếc tủ ở lối vào, cúi đầu thay sang dép lê, cởi áo khoác treo lên giá áo, đi cạnh Cảnh Bạch vào phòng khách.
“Hai người ngồi đi, đừng đứng mãi thế.” Cảnh Bạch rót hai cốc nước nóng, đặt lên bàn uống trà.
Người phụ nữ vẫn đứng đó, đợi đến khi An Viên đến gần, sự bình tĩnh vốn có trên mặt đã biến thành thận trọng và căng thẳng đầy dè dặt, bàn tay buông thõng bên người không biết nên để ra sao, vuốt vuốt nếp nhăn trên váy, lại cúi đầu xem xét mình từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn không có gì không ổn mới ngồi xuống.
An Viên không ngồi lên sofa, ngồi trên chiếc ghế đối diện người phụ nữ, lại cất tiếng thăm dò.
“Chào cô ạ, không biết nên xưng hô với cô thế nào, cháu nên gọi cô là cô Linda ạ?”
Khi người phụ nữ nghe An Viên gọi mình là cô, biểu cảm trên mặt cứng đờ mất mấy giây, đáy mắt nổi lên chút ưu thương và buồn bã nhàn nhạt.
An Viên đã nhận ra, không nên gọi cô, vậy cậu thật sự không biết nên gọi thế nào nữa, im lặng không lên tiếng.
Người phụ nữ chỉnh đốn biểu cảm rất nhanh, cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, rồi cầm cốc nước còn lại lên đưa cho An Viên.
“Uống ít nước nóng đi, ngoài trời có lạnh không.”
“Đúng là khá lạnh ạ.” An Viên đứng dậy đón lấy cốc nước, nói hai tiếng “cảm ơn”.
Người phụ nữ không ngừng uống nước, nhìn An Viên chăm chú, rất lâu sau vẫn không nói gì.
An Viên thấy cô mãi không lên tiếng, lại không thoải mái trước cái nhìn của người phụ nữ, trong lòng nghĩ đến cuộc gọi của Thẩm Hành Xuân, mắt không ngừng liếc về phía điện thoại.
Vào lần thứ ba cậu liếc sang điện thoại, người phụ nữ mới mở miệng, giọng nói rất dịu dàng, trầm trầm.
“Tiểu Viên nhi, con còn, nhớ ta không? Ta là, mẹ đây…”