Viên Xuân

Chương 55



Khi ấy tôi hẵng còn nghĩ, mai này sẽ có vô số mùa đông, vô số miền trắng, trong mùa đông và màu trắng, đều có anh Xuân.

— Nhật kí An Viên

An Viên cứ ngồi đó, tay bưng cốc nước kia, nước nóng trở thành nước ấm, rồi trở thành nước nguội, ngắt quãng từng cơn, cậu đã nghe hết lời người phụ nữ cậu nên gọi là “mẹ” đang ngồi trên sofa.

Cảnh Bạch rót nước xong đã về phòng, trong phòng khách chỉ còn An Viên và người phụ nữ trên sofa.

Tên tiếng Trung của Linda là Giang Lam, cô không giấu An Viên điều gì, kể rất nhiều chuyện trước đây, lúc trước cô và An Quốc Khánh làm ăn ở quê, đang phất lên, có An Viên xem như là một sự cố.

Giang Lam đi vào năm An Viên hai tuổi, cô luôn muốn ra nước ngoài phát triển, nhưng An Quốc Khánh muốn ở lại trong nước, thời gian trôi qua, hai người dần xa cách, sau đó cô không từ mà biệt, bỏ đi Quảng Châu, sau đó đi Washington.

Mấy năm trước khi An Quốc Khánh vừa gặp chuyện, vẫn chưa biết ông bà Thẩm nhận nuôi An Viên đã viết thư cho Giang Lam, gửi đến quê cô, nhưng hai năm trước Giang Lam mới nhận được lá thư ấy từ họ hàng.

Hai năm trước công ti Giang Lam ở nước ngoài gặp vấn đề, kiện cáo liên miên, cô bị hạn chế, cấm xuất cảnh nên không thể về ngay.

Giang Lam đã nói xong từ lâu, An Viên vẫn im lặng rất lâu, cậu thật sự không biết nên phản ứng ra sao, những chuyện này đối với cậu mà nói quá đỗi đột ngột, ngón tay cầm cốc nước của An Viên đã bắt đầu trắng bệch, đầu ngón tay trắng, cổ và mặt cũng trắng.

“Tên mẹ cháu đúng là Giang Lam, nhưng những điều cô nói không giống những điều bố cháu nói với cháu..” An Viên nói một câu vào khoảnh khắc này chẳng để làm gì.

An Quốc Khánh nói với cậu, từ hồi cậu còn rất nhỏ mẹ đã ôm bệnh ra đi rồi, thậm chí chẳng thể để lại một tấm ảnh trong nhà, An Quốc Khánh thường nói, cậu trông giống mẹ hơn, bây giờ nhìn lại, mũi, mắt, còn có khuôn mặt, đúng là rất giống Giang Lam.

Giang Lam rất chân thành, cũng không hề viện cớ gì cho bản thân.

“Năm ấy là mẹ quá ích kỉ, là mẹ có lỗi với bố con con, là mẹ bỏ rơi con trước, bố con không nói, cũng là vì không muốn con buồn, dù sao cũng tốt hơn nói ‘mẹ không cần con nữa’.”

An Viên cũng biết lí lẽ này, An Quốc Khánh không muốn cậu từ nhỏ đã ôm hận mẹ, bây giờ dù đã biết, nói ra cũng không có gì đáng hận cả.

Một là vì mười mấy năm nay, đối với cậu mà nói, theo thời gian đã quen thiếu vắng mẹ rồi, đứa trẻ hai tuổi không có kí ức gì, tuy hồi nhỏ An Viên cũng từng ghen tị với đứa trẻ khác, nhưng An Quốc Khánh đã cho cậu một cuộc sống rất tốt, cậu và bố sống cuộc sống hai người cũng rất tốt.

Hai là về sau, bố gặp chuyện, cậu lại có ông bà, còn có Thẩm Hành Xuân, từ đầu đến cuối An Viên luôn cảm thấy, bản thân cậu rất may mắn, nên bây giờ càng không thể nói hận hay không hận.

An Viên đối diện với Giang Lam bây giờ đột nhiên quay về, không biết diễn tả cảm giác trong lòng ra sao lắm, là chấn kinh, ngoài thêm chút mịt mù, còn có chút khó xử không biết về sau nên tiếp xúc với Giang Lam ra sao, không còn cảm xúc nào khác nữa.

Người phụ nữ trước mặt đối với cậu mà nói vẫn xa lạ, cậu vẫn chưa gọi nổi tiếng “mẹ”, nhưng cũng không gọi nổi gì khác.

Giang Lam nói tiếp:

“Tiểu Viên nhi, khi bố con mới xảy ra chuyện đã viết thư cho mẹ, đáng tiếc mẹ không nhận được, bây giờ con, có muốn đi Washington cùng mẹ không?”

Ngón tay cầm cốc nước của An Viên bắt đầu hơi mỏi, cậu đặt cốc nước xuống bàn trà, liếc điện thoại vẫn đang im lìm một cái, rồi hướng ánh mắt về Giang Lam, hỏi:

“Nếu năm ấy đã đi rồi, vậy bây giờ vì sao đột nhiên cô lại muốn về?”

Giang Lam ngẩn ra trước lời An Viên, rất lâu sau mới trả lời.

“Xin lỗi, nhiều năm như vậy, vẫn luôn thấy rất áy náy với con, trước đây bố ở bên con, bây giờ bố không ở bên, mẹ muốn…”

“Không cần đâu, bây giờ cháu có ông bà, còn có anh, bây giờ cháu sống thật sự rất tốt.” An Viên bình tĩnh cắt ngang lời Giang Lam, không có lời lẽ nào quá khích, ngữ khí rất nhẹ nhàng. “Vả lại cháu cũng sắp mười tám rồi, cháu có thể tự chăm sóc tốt bản thân.”

Điện thoại tức thì vang lên, chút hoang mang và khó xử trong lòng An Viên ấy không kéo dài bao lâu, rất nhanh đã biến thành gương mặt tươi cười, cậu vội đứng dậy khỏi ghế, chạy đi bắt máy.

Quả nhiên là Thẩm Hành Xuân gọi cho cậu, An Viên nghe ra tiếng thở của Thẩm Hành Xuân, còn chưa đợi anh cất giọng, đã tự nôn nóng gọi một tiếng “anh”.

“Tiểu Viên nhi đến nơi chưa? Ăn cơm chưa?” Thẩm Hành Xuân hỏi qua điện thoại.

“Vẫn chưa ăn.” An Viên muốn kể về Giang Lam với Thẩm Hành Xuân qua điện thoại, lại thấy nói qua điện thoại không rõ, hỏi anh: “Anh, sáng mai em có thể sang trường anh tìm anh không?”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, một lát sau Thẩm Hành Xuân mới lên tiếng.

“Trưa mai anh sang tìm em nhé, em đừng đến trường nữa.”

“Chân anh không tiện, cứ để em sang trường tìm anh đi.” An Viên nói, cậu không muốn Thẩm Hành Xuân đi lại vất vả.

Thẩm Hành Xuân lại nói:

“Em mà đến, không có thẻ sinh viên cũng không vào được, trưa mai anh bảo Văn Nhạc đưa em vào.”

An Viên nghe anh nói vậy, đành đáp một tiếng “vâng”, lại nói với Thẩm Hành Xuân mấy câu, dặn anh để ý chân cẩn thận mới cúp máy.

Giang Lam đợi An Viên ngồi về lại ghế mới hỏi cậu:

“Là anh con à?”

“Vâng.” An Viên gật đầu. “Anh ấy tên Thẩm Hành Xuân.”

“Trong thư bố con có nhắc ông bà Thẩm và anh con, có thể nghe ra tình cảm giữa mọi người không tệ.”

“Đúng là rất tốt ạ, ông bà và anh cháu đều đối xử với cháu vô cùng vô cùng tốt.”

“Con vừa nói vẫn chưa ăn cơm, bây giờ cũng không còn sớm nữa, mẹ cũng chưa ăn, có muốn ra ngoài ăn chút gì cùng mẹ không? Khách sạn mẹ đặt ở ngay con phố bên cạnh thôi, đủ ba bữa, quà mẹ mang cho con cũng để trong khách sạn, ăn cơm xong mẹ đưa con về.”

Quà cáp gì đó An Viên không quan tâm, nhưng vẫn đồng ý đi ăn cùng Giang Lam.

An Viên gõ cửa phòng Cảnh Bạch, nói với cậu một tiếng rồi theo Giang Lam ra ngoài.

Hai người đi trên lề đường, Giang Lam không hề cố ý xích tới gần An Viên, giữa hai người có một chút khoảng cách.

Giang Lam đi giày cao gót, không đi được nhanh, An Viên cũng đi chậm lại, cứ cúi đầu, trên mặt đường còn đọng tuyết, giẫm lên nghe sột soạt.

“Bao giờ cô về Washington ạ?” An Viên tìm chuyện hỏi Giang Lam.

“Lần này về thời gian của mẹ rất thong thả, vả lại mẹ chuẩn bị mở một chi nhánh ở Thâm Quyến, nên rất nhiều thời gian, mẹ có thể ở Bắc Kinh với con một khoảng thời gian.”

“Mấy hôm nữa anh cháu được nghỉ rồi, cháu và anh sẽ không ở Bắc Kinh mãi, chúng cháu phải về ăn Tết.” An Viên nói.

Giang Lam biết An Viên sẽ nói vậy, mượn lời cậu, hỏi:

“Có ngại mẹ tới nơi con sống mấy năm nay xem thử không? Mẹ cũng muốn gặp ông bà Thẩm và anh con nữa.”

An Viên kéo cổ áo xuống, hé miệng hà mấy hơi, xung quanh miệng vờn khói trắng, một lúc sau cậu mới đáp:

“Nếu cô muốn đi xem.”

Thẩm Hành Xuân biết Linda là mẹ An Viên thì kinh ngạc không hề kém An Viên, An Viên kể với Thẩm Hành Xuân rất nhiều, nhưng không nói với anh chuyện Giang Lam muốn đưa cậu đi Washington, bởi vì từ đầu đến cuối cậu chưa hề nghĩ muốn rời đi, nên cũng không cần nhắc, chỉ nói Giang Lam đến thăm cậu.

“Tên tiếng Trung của cô ấy là Giang Lam, bây giờ đang định cư ở Washington, hôm qua lúc ăn cơm cô ấy còn kể cho em không ít chuyện hồi nhỏ, nhưng những chuyện ấy em đều không nhớ nữa rồi.”

Thẩm Hành Xuân thấy An Viên nói rất bình tĩnh, nhưng cũng nhìn ra sự bất an của An viên, đưa tay vỗ mấy cái trên lưng cậu.

“Tốt lắm, Tiểu Viên nhi nhà mình có mẹ rồi.”

“Không đến mức tốt hay không tốt, bảo em đối với cô ấy như mẹ con bình thường không khả thi lắm, không tới nỗi gần gũi, cũng không tới nỗi bài xích.” An Viên nói rất chậm, ngừng một lát rồi lại nói. “Cơ mà anh, bây giờ em vẫn thấy hơi ngại, hơi khó tin.”

Về vấn đề nên tiếp xúc với bố mẹ ra sao, Thẩm Hành Xuân không có kinh nghiệm gì hay, nên càng không góp ý gì được cho An Viên, anh chỉ quan tâm cảm nhận của An Viên, nói với cậu:

“Không cần ngại, cũng không cần phải cố yêu cầu bản thân phải tiếp xúc với cô ấy sao cho đúng, bản thân em thấy làm sao thoải mái thì cứ làm vậy là được, cũng không cần ép buộc bản thân nhất định phải tiếp nhận, hoặc là nhất định phải bài xích, đối xử như bạn bè cũng được.”

Cả đêm An Viên ngủ không ngon, bởi vì người mẹ đã mất đột nhiên quay về, không ai có thể tiếp nhận nhanh như vậy, bây giờ gặp Thẩm Hành Xuân, nói với anh mấy câu mới thấy đỡ hơn không ít, không bế tắc như vậy nữa rồi.

“Washington xa phết nhỉ.” Thẩm Hành Xuân chợt nói.

An Viên quay đầu cười với Thẩm Hành Xuân.

“Em cũng có đi đâu, xa hay không không sao cả, đúng rồi, cô ấy còn nói muốn về ăn Tết cùng mình.”

“Về nhà mình à?” Thẩm Hành Xuân nói.

“Đúng thế, cô ấy còn nói muốn gặp ông bà, và cả anh nữa.”

Thẩm Hành Xuân thấy vẻ mặt An Viên không thay đổi nhiều, cười nói:

“Được, muốn đi xem thì đi xem thôi.”

Khoảng thời gian trước khi Thẩm Hành Xuân nghỉ lễ, anh đều không cho An Viên đến trường mình nữa, lần nào cũng là Văn Nhạc đưa anh đến gặp An Viên.

Giang Lam đã đặt vé máy bay trước, một ngày trước khi Thẩm Hành Xuân về đi viện tháo bột, rồi đưa An Viên đi mua không ít đồ cho ông bà.

An Viên cũng đã gọi điện báo trước với ông bà chuyện Giang Lam muốn về cùng họ.

Bà đã đón Thẩm Thụy về nhà, nghe mẹ An Viên muốn đến, trong điện thoại kêu để bảo người mổ lợn trước, còn nói:

“Mấy hôm nay bà đã phơi chăn cho hai đứa rồi, lúc về được nằm chăn êm luôn, chỉ là ít thời gian quá, bằng không bà sẽ lên trấn mua ít bông và vải về, nhồi cho các con hai cái chăn mới.”

“Bà ơi, Tiểu Thụy còn cần người chăm mà, bà đừng vất vả thế, ông bà cứ ở nhà đợi là được.” An Viên nghĩ, Giang Lam chắc chẳng ở nổi mấy ngày, chưa chắc cô đã thích ứng được với cuộc sống mùa đông không có nhiều thức ăn để chọn lựa, bếp lò, và mùa đông giá rét ở nông thôn.

Đi máy bay nhanh hơn đi tàu vỏ xanh nhiều, nhưng sau khi xuống máy bay vẫn phải ngồi ô tô rất lâu, Giang Lam thuê luôn một chiếc xe ở sân bay, mấy lần An Viên muốn nói với Giang Lam, xe khách đường dài cũng chạy thẳng, nhưng nhìn chiếc váy dài tinh tươm trên người cô và đôi giày da cao gót bóng loáng, rốt cuộc vẫn không thốt nên lời.

Khi An Viên và Giang Lam ở cùng nhau vẫn ngại ngùng, nhưng vì có Thẩm Hành Xuân bên cạnh, cậu không ngừng nói chuyện với Thẩm Hành Xuân, chốc chốc cũng sẽ bắt chuyện với Giang Lam vài câu.

Ô tô băng băng trên quốc lộ thẳng tắp, An Viên rạp ra cửa sổ, ngắm nhìn màu trắng ngút ngàn bên ngoài, nói:

“Anh, mùa đông năm nay hình như lạnh hơn năm ngoái, anh cảm nhận được chưa? Nhưng tuyết vẫn đẹp như vậy.”

Cảnh tượng này làm An Viên nhớ đến năm ấy khi cậu tới đây lần đầu cùng bố, An Quốc Khánh ngồi trước lái xe, một mình cậu khoác áo, bọc mình kín mít, chỉ để lộ đôi mắt, ngồi ở ghế sau, cuộn tròn người, rạp ra cửa kính, đầy tò mò với màu trắng tinh khiết không ngừng lùi về sau lại không ngừng tiến về trước ngoài cửa.

Đẹp vô cùng, đẹp đến mức không thể nói được đẹp chỗ nào, nhưng chỗ nào cũng đẹp.

Cái lạnh năm ấy cũng khác cái lạnh năm nay, cái lạnh và tuyết năm ấy đều khắc ghi trên xương, bây giờ An Viên hồi tưởng vẫn sẽ không khỏi run rẩy toàn thân, đến giờ cậu vẫn thấy không thể tin được, sau đó chỉ vì một tai nạn của An Quốc Khánh, cậu đã ở lại, mỗi mùa đông về sau, đều ngập trong miền trắng này.

An Viên nghĩ, mai này sẽ còn vô số mùa đông, vô số miền trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.