Viên Xuân

Chương 59



Tôi thật xấu xa, tôi đã đi rồi, còn để nhật kí lại, đó là lời tỏ tình tôi đã lột sạch vỏ, bất kể mai sau là đỏ hay trắng, tôi cũng phải cam chịu.

— Nhật kí An Viên

Thẩm Hành Xuân quay người qua, hai tay khoanh trước ngực, dựa ra đằng sau, nheo hờ mắt nhìn Lâm Hạo, hỏi:

“Sao mày biết là sổ nhật kí của Tiểu Viên nhi? Nói đi, mày biết từ khi nào?”

Lâm Hạo bị ánh mắt lạnh buốt của Thẩm Hành Xuân nhìn đến mất tự nhiên, đưa tay sờ cổ, ánh mắt trốn tránh, lắp bắp nói:

“À thì, Đại Xuân à, trước đây tao vô tình đọc được nhật kí của Tiểu Viên nhi, tao không phải cố tình muốn đọc đâu.”

Lâm Hạo nói xong, cảm nhận được khí áp càng lúc càng thấp của Thẩm Hành Xuân, muốn chuyển chủ đề.

“Tiểu Thụy đang đợi tao đi đốt pháo hoa với nó kìa, tao đã bê sang cả một thùng pháo hoa, to nhỏ gì cũng có…”

Lâm Hạo nói rồi quay người muốn đi.

Thẩm Hành Xuân vươn chân, chặn đứng Lâm Hạo, kéo anh về.

“Về đây, chưa phải vội đốt pháo hoa, còn chưa đến 10h kìa, nói đi, chuyện gì thế?”

Trước đây Lâm Hạo đã đồng ý với An Viên sẽ không nói ra chuyện nhật kí, nhưng nhìn phản ứng hiện tại của Thẩm Hành Xuân, chắc đã biết rồi, chắc cũng đã xem nhật kí, anh quay phắt người, đứng ngang hàng với Thẩm Hành Xuân, trước hết thở dài một hơi, sau đó mới kể chuyện anh vô tình đọc nhật kí của An Viên vào năm Thẩm Hành Xuân mười tám tuổi cho Thẩm Hành Xuân nghe.

“Tao đã đồng ý với Tiểu Viên nhi sẽ không kể với mày.” Lâm Hạo lại quay sang hỏi Thẩm Hành Xuân. “Thế nhật kí của Tiểu Viên nhi sao lại ở chỗ mày?”

“Lúc đi thằng bé không mang hết đồ theo, bỏ quên.” Thẩm Hành Xuân nhàn nhạt nói.

“Bỏ quên á?” Lâm Hạo không tin. “Đồ vật riêng tư như nhật kí sao có thể bỏ quên được? Mày không lấy trộm đấy chứ?”

Thẩm Hành Xuân liếc xéo Lâm Hạo một cái, “hừ” một tiếng, lạnh lùng hỏi ngược lại:

“Đã bao giờ mày thấy tao ăn trộm chưa?”

“Thế thì sao lại bỏ quên được nhỉ?” Lâm Hạo lấy làm lạ, gãi đầu, chuyển chủ đề. “Đúng rồi, lúc trước không phải Tiểu Viên nhi nói không có mẹ sao? Sao lại đi theo mẹ nó rồi.”

“Mẹ thằng bé lúc trước vẫn ở nước ngoài, mới về một thời gian trước, đến nhà một chuyến đã đưa An Viên đi rồi, mẹ thằng bé điều kiện tốt lắm, Tiểu Viên nhi đi theo cô ấy sẽ sống tốt hơn.” Thẩm Hành Xuân không nói chi tiết thêm nữa.

Lâm Hạo gật đầu, lại hỏi:

“Vậy nó còn về nữa không?”

“Về chứ.” Thẩm Hành Xuân nói rất chắc chắn. “Đây chẳng phải vẫn là nhà thằng bé sao?”

“Mày biết ý tao không phải vậy mà.” Lâm Hạo quay người, nhìn Thẩm Hành Xuân mấy lần từ đầu xuống chân, không vòng vo tam quốc với anh, nói thẳng: “Trông mày không ngạc nhiên chút nào thế này, chắc mày cũng đã xem nhật kí rồi đúng không, mày với Tiểu Viên nhi bây giờ tình hình ra sao? Không phải là bị mày từ chối nên nó mới đi theo mẹ đấy chứ?”

“Tình hình chẳng thế nào cả.” Thẩm Hành Xuân dùng gót chân gõ vào giường, không nói gì khác.

“Tình hình chẳng thế nào là tình hình thế nào? Tình hình chẳng thế nào mà bây giờ trông mày như này à?”

“Trông tao như nào?” Thẩm Hành Xuân cười.

“Mày nói trông mày như nào á?” Lâm Hạo nắm cằm Thẩm Hành Xuân, xoay đi xoay lại. “Xem thử bộ dạng ‘không được thỏa mãn ham muốn’ của mày đi.”

Thẩm Hành Xuân gạt tay Lâm Hạo ra, cười, mắng một tiếng “cút”, lại nói:

“Không phải nói muốn đốt pháo hoa à? Pháo hoa đâu?”

Lâm Hạo biết nếu Thẩm Hành Xuân đã không nói, anh chắc chắn cũng không moi ra được, khoát tay.

“Không hỏi mày nữa, bực hết cả mình, trước đây tao nghĩ, con trai thích con trai không đúng chút nào, đấy là chuyện gì kia chứ, nhưng tao nhìn ánh mắt mỗi khi nhìn mày của Tiểu Viên nhi, có lúc đúng là đau lòng phết đấy, nếu chúng mày thật sự ở bên nhau, tao thấy cũng không sao, khá tốt mà…”



An Viên vẫn chưa tắt đèn, tắm xong đã nằm xuống, cậu không bật TV, trong phòng rất im lặng, gió ngoài cửa thổi làm lá cây kêu xào xạc, thỉnh thoảng cũng có hương hoa thanh nhã bay vào từ khung cửa, An Viên cố gắng ngửi, nhưng cụ thể là hoa gì cậu cũng không biết.

Cậu nhắm mắt nằm hơn một tiếng, trằn trọc tới lui sao cũng không ngủ nổi, cuối cùng lại nhổm dậy khỏi giường, mở cặp lấy ra một quyển sổ nhật kí, đây là quyển mới, trước đây cậu mua để làm bài tập đông, vẫn chưa dùng.

Cậu ngồi bên bàn học, giở sổ nhật kí ra, cầm bút viết tên mình lên trang đầu tiên, rồi viết ba tiếng bên cạnh tên.

Sổ nhật kí.

Ngòi bút đặt lên mép phải bên trên trang thứ hai, viết ngày tháng năm—

Ngày 4 tháng 2 năm 2000, thứ tư, Giao thừa, trời nắng



Khi điện thoại reo lên, An Viên vừa đặt bút xuống, trước tiên cậu ngẩng đầu lên nhìn thời gian, đã sắp mười một rưỡi, điện thoại reo thêm mấy tiếng cậu mới cầm ống nghe lên, ghé vào ống “alo” một tiếng.

Âm thanh đầu dây bên kia hơi lộn xộn, có tiếng pháo có tiếng bước chân, có tiếng TV, Đêm mùa xuân vẫn đang tiếp tục, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy Tiểu Hoa meo meo hai tiếng, dưới âm thanh tạp nham, một giọng nói hơi trầm thấp khàn tối truyền qua ống nghe vào tai An Viên, vấn vít tai cậu, rồi thâm nhập từng chút một.

“Mười bảy rồi, Tiểu Viên nhi sinh nhật vui vẻ.”

Là Thẩm Hành Xuân, trước khi An Viên bắt máy đã biết là anh, khẽ đáp một câu:

“Cảm ơn anh Xuân, chúc mừng năm mới anh Xuân.”

“Ừ.” Giọng Thẩm Hành Xuân rất trầm. “Đến nơi bao giờ thế?”

“Tối mới đến nơi.”

“Đến nơi rồi là được.”

Thẩm Hành Xuân nói xong thì im lặng một lúc, An Viên nghe ra đầu dây bên kia Thẩm Thụy kêu nó muốn đi đốt pháo hoa, chưa đợi Thẩm Hành Xuân lên tiếng, đã nói trước:

“Anh Xuân, anh đi đốt pháo hoa trước đi, em đi đường mệt quá, ngủ trước đây.”

Thẩm Hành Xuân nói với Thẩm Thụy gì đó, sau đấy mới nói vào điện thoại một tiếng “được”.

Một cuộc gọi kéo dài ba phút, chẳng nói được mấy câu, phần lớn thời gian là im lặng.

An Viên dập máy, chớp chớp mắt với bên ngoài cửa sổ, sau đó dời ánh mắt về, nhìn sổ nhật kí mới của mình một cách vô hồn, sổ nhật kí rất đơn giản, tiệm văn phòng phẩm bán hai tệ một quyển, không bọc vỏ đỏ, là màu đen in mấy họa tiết không hề có quy luật gì.

Cậu ngồi trên ghế một lát, cuối cùng đóng nhật kí lại, lên giường nằm, nhưng vẫn không ngủ được.

Cửa sổ mở hết một đêm, gió thổi hết một đêm, sáng hôm sau An Viên không xuống ăn cơm.

Ban đầu Giang Lam tưởng An Viên mệt quá, muốn cậu ngủ thêm một lát, nhưng mãi đến trưa An Viên vẫn chưa dậy, Giang Lam lên trên mới phát hiện mặt An Viên đỏ bất thường, cô đưa tay sờ, trán An Viên nóng rực, môi khô nứt nẻ, hết mở lại đóng, đang lẩm bẩm gì đó.

Giang Lam cúi đầu nghe, mới nghe rõ cậu cứ mê man gọi “anh Xuân”.

Một đợt ốm đến đột ngột nhưng không bất ngờ, An Viên nằm viện hết ba ngày, mê man trên giường bệnh hết ba ngày.

Ba ngày ấy cậu mơ suốt, đầu tiên mơ thấy mình hồi nhỏ, lúc ấy cậu còn rất nhỏ, đang sống cuộc sống hai người cùng bố.

Thời gian trong mơ rất lộn xộn, trong một giây đã vọt đến rất lâu về sau, mãi đến năm mười hai tuổi, năm cậu gặp Thẩm Hành Xuân lần đầu.

Thẩm Hành Xuân trong mơ mười hai tuổi, vành mũ trên đầu bị lệch, khuôn mặt nhỏ với làn da lúa mạch dưới ánh mặt trời, giọng nói trong trẻo, ngón tay thô ráp nhéo mặt cậu, gọi cậu là “em bé hư”.

Thẩm Hành Xuân lại nắm tay anh đi mãi về phía trước, con đường ấy dường như không có điểm tận, họ đi mãi đi mãi, sắc màu trong mơ liên tục thay đổi, lúc thì đỏ, lúc thì trắng.

Cảnh cuối cùng trong mơ dừng ở buổi sáng hôm ấy khi cậu chuẩn bị rời đi, cậu đứng trong căn phòng nhỏ, quay lưng vào Thẩm Hành Xuân thu dọn hành lí của mình từng chút một, gấp mấy cái áo cho vào ba lô, rồi đặt mấy quyển sách vào, cuối cùng cậu lấy sổ nhật kí của mình ở ngăn dưới cùng ra.

An Viên biết Thẩm Hành Xuân đang đứng sau lưng cậu, ngước nhìn bia phi tiêu trên tường.

Thẩm Hành Xuân nhìn bia phi tiêu, nói:

“Đi luôn hôm nay à, còn mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, 30 Tết là sinh nhật em.”

An Viên quay đầu, thấy Thẩm Hành Xuân chỉ mặc một cái áo len, một nửa dấu răng lộ ra bên cổ ngoài cổ áo len, nửa kia được che dưới áo len, đó là do cậu cắn, cậu biết mình đã dùng rất nhiều sức, nhiều sức như thể muốn ăn sạch Thẩm Hành Xuân.

An Viên nhìn dấu răng đỏ bừng kia, nhét sổ nhật kí của mình vào giữa mấy quyển sách vở, xếp gọn lên đống áo đã gấp ngay ngắn.

“Qua Tết sẽ bận hơn, Giang Lam còn nói phải đi Quảng Châu xử lí chuyện chi nhánh.” An Viên khoác ba lô lên lưng, trước khi ra ngoài lại bổ sung một câu:

“Anh, mấy cái áo gấp sẵn trên giường nhỏ rồi, em không mang theo nữa, lát anh cất giúp em nhé, sách cũng dọn hộ em với.”



Sau khi ra viện, An Viên lại nằm trên giường thêm bảy ngày, cứ như lại trải qua mấy năm nay của cậu một lượt, mấy ngày ốm không nuốt nổi, ăn gì nôn nấy, mặt trắng như tờ giấy, nhìn bằng mắt thường có thể thấy đã gầy hẳn đi, đáy mắt cứ lơ đãng.

Giang Lam rất lo cho cậu, cũng may qua mùng mười An Viên đã khá lên dần, ăn được rồi, sắc mặt cũng khá hơn một chút.

Giang Lam thấy cậu đã đỡ mới bàn bạc với An Viên, mời giúp cậu một giáo viên tiếng Anh.

Mới đầu Giang Lam còn sợ An Viên không muốn ra nước ngoài với mình, sẽ bài xích giáo viên, nhưng mỗi ngày An Viên đều học hành cực kì nghiêm túc, ngoại trừ tám tiếng học hằng ngày ra, thời gian sau đó cũng sẽ tự mình ở trong phòng xem phim tiếng Anh, nghe các thể loại băng.

Hễ muốn học cái gì, cậu sẽ học rất nhập tâm, trong ngày trừ việc gọi cho bà máy cuộc điện thoại ra, thời gian còn lại đều dồn vào học.

Lúc đầu Giang Lam đã hỏi ý kiến của An Viên, nếu An Viên muốn tiếp tục đi học trong nước, cô cũng có thể từ từ chuyển sự nghiệp của mình về nước.

Nhưng câu trả lời An Viên cho cô rất thản nhiên, nói mình ở đâu cũng được, cuối cùng Giang Lam vẫn đưa cậu đi Washington.

(2)

Vào mùa hè năm thứ hai An Viên đã về một lần, bà nội nghe An Viên kể cậu đã nộp hồ sơ vào một trường đại học danh tiếng, thậm chí đã được chọn, vui đến mức thiếu điều cầm loa rao trước cổng nữa thôi, tuy nhiên đến tên trường An Viên bà còn chưa từng nghe qua, cho dù nghe An Viên nói tận mấy lần tên trường, đến lúc bà tự nói cũng không trọn vẹn được một lần, không phải thiếu chữ này thì là thiếu chữ kia.

“Tiểu Viên nhi nhà mình giỏi thật đấy.” Ông bà lặp đi lặp lại nửa ngày, từ lúc đón An Viên ở đầu thôn, đi đường gặp một người là khen một câu, nói Tiểu Viên nhi nhà họ giỏi lắm.

Ông cũng ở bên phụ họa một câu “giỏi thật”, sau đó lại cười nói với bà:

“Trông bà ra oai kìa, năm ấy lúc Đại Xuân lên đại học bà cũng thế.”

“Ông không ra oai à? Đừng tưởng tôi không biết ông nhé, râu cũng sắp dựng lên trời rồi chứ gì, tôi đương nhiên oách rồi, hai cháu trai lớn của tôi đều giỏi thế cơ mà.” Bà nội vui đến mức không khép được miệng, kéo tay An Viên đi về. “Tiểu Viên nhi khó khăn lắm mới về một chuyến, ở nhà thêm mấy ngày nhé, anh con bây giờ vẫn chưa nghỉ hè, nhưng cũng sắp rồi, đợi anh con về.”

An Viên tiếp lời rất nhanh.

“Bà ơi, thôi con không đợi anh Xuân được nghỉ đâu, lần này con về cũng không ở được mấy ngày, cùng lắm một tuần là phải đi rồi, mẹ con đang ở chi nhánh Quảng Châu xử lí công chuyện, mấy ngày sau là con phải sang đấy cùng mẹ quay lại học rồi.”

“Chỉ một tuần thôi à?” Bà nội lưu luyến nói.

“Nhiều nhất là một tuần ạ.”

Bà nội Thẩm đến giờ vẫn không biết hai đứa cháu trai đã có xích mích gì, nghe An Viên nói vậy, bây giờ vẫn chưa làm lành, trong đầu đang nghĩ làm trung gian thế nào, lại hỏi:

“Con đã gọi điện kể chuyện đỗ đại học cho anh con chưa?”

An Viên lắc đầu.

“Chưa ạ.”

Tuy An Viên chưa nói, nhưng người ở Bắc Kinh đã biết rồi, không muộn hơn bà mấy phút, không phải bà gọi cho Thẩm Hành Xuân, là Lâm Hạo nói cho Thẩm Hành Xuân, Lâm Hạo đang học ở Thượng Hải, anh nghe bố kể qua điện thoại, bố anh nghe bà nội Thẩm kể trên đường.

Hết một vòng, đã qua miệng mấy người liền, chỉ duy người trong cuộc là An Viên chưa lên tiếng.

Khi Thẩm Hàn Xuân nhận được điện thoại của Lâm Hạo, anh đang đạp xe trên lề đường, đang trên đường đi dạy kèm tại nhà, sau khi bắt máy một chân giẫm lên bàn đạp xe, một chân giẫm lên phiến đá ốp lề đường.

Ánh nắng giữa trưa rất gay gắt, mồ hôi trên đỉnh đầu Thẩm Hành Xuân chảy dọc xuống dưới theo đôi má màu lúa mạch của anh, cổ áo đã ướt tối một mảng mồ hôi.

Lâm Hạo nói một mạch qua điện thoại, Thẩm Hành Xuân dừng xe bên đường, đi đến dưới tán cây ngô đồng bên đường, khom lưng, một tay cầm điện thoại, một tay chống lên đầu gối.

Đến khi Lâm Hạo nói xong, Thẩm Hành Xuân mới đứng thẳng lên, dựa lưng vào thân cây ngô đồng, mũi chân trái giẫm lên gốc cây, đưa tay quạt cổ rồi mới lên tiếng:

“Trường tốt phết nhỉ, Tiểu Viên nhi ở đâu cũng không kém được.”

“Ui chao.” Lâm Hạo dài giọng, cười đê tiện. “Vậy thì quá là không kém rồi, cơ mà sao tao nghe cứ thấy người làm anh là mày không vui lắm nhỉ.”

Ánh nắng lách qua kẽ lá ngô đồng chiếu lên mặt bên góc cạnh kiên nghị của Thẩm Hành Xuân, anh chê mùa hè nóng, tóc càng cạo ngắn hơn, sát da đầu, anh giơ tay lên vuốt một cái trên đỉnh đầu, ngược nắng ngước lên nhìn mặt trời quá đỗi chói lọi trên đỉnh đầu, nuốt một ngụm rồi nói:

“Vui chứ, sao không vui, chuyện tốt mà.”

“Chuyện tốt thì là chuyện tốt thật.” Lâm Hạo nói. “Cơ mà, trước kia Tiểu Viên nhi luôn miệng nói muốn thi trường mày, bây giờ không đi theo, tao còn tưởng mày sẽ khó chịu trong lòng kia.”

Thẩm Hành Xuân không đáp, Lâm Hạo hỏi anh:

“Đại Xuân, bây giờ mày đã có người yêu chưa?”

“Không có lòng dạ với thời gian cho việc đó.”

“Là không có thời gian hay không muốn hả?” Lâm Hạo cao giọng hỏi.

Thẩm Hành Xuân không trả lời, lại hỏi:

“Tiểu Viên nhi về bao giờ thế?”

“Mới đây thôi, cũng mới nửa tiếng trước, lúc bố tao gọi điện cho tao là vừa từ nhà mày về.” Lâm Hạo trước giờ cứ muốn biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Hành Xuân, tìm được cơ hội thì không kiêng dè nữa. “Mày muốn biết sao không tự mình gọi điện hỏi An Viên ấy, bây giờ chẳng phải mày có điện thoại cầm tay à? Lúc nào cũng có thể gọi điện cho nó hỏi thăm thử, có phải mày không biết số An Viên không? Nếu người làm anh là mày không biết, thì tao biết đấy, tao nói cho mày.”

“Lâm Hạo, ngày nào mày cũng thiếu đánh phải không.” Thẩm Hành Xuân cười mắng anh một câu qua điện thoại, lấy chân đạp thân cây, mấy phiến lá ngô đồng chậm rãi rơi xuống đỉnh đầu và vai anh.

Thẩm Hành Xuân dùng tay phủi lá cây đi, cầm lấy phiến lá rơi trên mai, ngón tay mân mê tới lui, lại nói với Lâm Hạo:

“Không nói chuyện với mày nữa, tao cúp đây, còn có việc phải làm nữa.”

“Làm việc gì đấy?” Lâm Hạo hỏi.

“Gia sư, đang đạp xe trên đường đây, còn cách nửa tiếng đi đường nữa, cúp đây.” Thẩm Hành Xuân không đợi Lâm Hạo mở miệng, vội vàng cúp máy.

Thẩm Hành Xuân cúp máy xong không vội đi, khoanh chân ngồi luôn xuống đất, cầm điện thoại ấn nửa ngày.

Anh đương nhiên có số An Viên, Giang Lam đã mua điện thoại di động cho An Viên từ rất sớm, có điều ngoại trừ gọi điện cho ông bà, về cơ bản không dùng bao giờ.

Điện thoại cầm tay của Thẩm Hành Xuân là phụ huynh học sinh tặng sau khi con họ đỗ đại học lúc anh đi làm gia sư, bên trong chỉ lưu mấy số, anh và An Viên chưa từng gọi điện, chỉ có dịp Tết hằng năm, và vào dịp sinh nhật đối phương mới nhắn qua lại mấy tin.

Tin nhắn chỉ có mấy cái, nội dung cũng đều rất đơn giản, nếu chỉ nhìn cuộc đối thoại, thì không giống anh em, không giống người nhà, cũng không giống bạn bè, dường như gì cũng không giống.

Tin nhắn đầu tiên là vào mùa hè một năm trước, sinh nhật Thẩm Hành Xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.