Viên Xuân

Chương 60



Rung động — Trần Khiết Nghi·

Năm 2003, vào dịp lễ đặc biệt năm ấy, mỗi ngày tôi đều dạo chơi trong giấc mơ ngắn ngắn dài dài, trong mơ có ánh sao, biển hoa, rừng bạch dương, còn có anh Xuân…

— Nhật kí An Viên

Hai năm sau đó, mỗi năm An Viên đều về một chuyến, mỗi lần ở non nửa tháng, nhưng đều cố ý tránh kì nghỉ đông hè của Thẩm Hành Xuân.

Trong điện thoại mỗi người lại thêm mấy mẩu tin nhắn, nhưng vẫn chỉ là lời chúc nhân dịp lễ tết hoặc sinh nhật.

An Quốc Khánh ra tù vào tháng sáu năm 2002, hôm ấy ba người An Viên, Giang Lam và ông nội Thẩm đi đón chú, Thẩm Hành Xuân đang học cao học năm nhất, xin nghỉ cuối tuần, vội vã quay về, nhưng lúc ấy An Viên đã đi cùng An Quốc Khánh rồi, khu rừng bạch dương ấy xanh rì xum xuê.

Tin nhắn giữa An Viên và Thẩm Hành Xuân lại dần tăng lên sau một mùa Tết, bởi vì mùa xuân đặc biệt năm ấy, dịch SARS 2003.

Bà nội mỗi ngày đều ôm TV xem thời sự, tin trong nước và tin quốc tế không sót cái nào, ban ngày gọi điện cho Thẩm Hành Xuân ở Bắc Kinh, ban đêm nhẩm thời gian lại gọi cho An Viên ở Washington.

Tin nhắn An Viên trả lời Thẩm Hành Xuân tiếp nối tin cuối cùng Thẩm Hành Xuân gửi vào ba tháng trước: Tiểu Viên nhi, hai mươi rồi, chúc mừng sinh nhật!

Tháng tư, An Viên gửi cho Thẩm Hành Xuân:

“Anh Xuân, bình an.”

Từ sau đó trở đi mỗi ngày họ đều sẽ gửi cho nhau một tin nhắn, tuy cách mười ba tiếng, nhưng không hề gây cản trở, hai người đều nói gì đó với đối phương một cách tùy ý trong tin nhắn, chỉ cần nhận được hồi đáp của đối phương là được.

An Viên kể với Thẩm Hành Xuân thời tiết sáng sớm ở Washington, cơm trưa ở trường, và người vô gia cư gặp phải trên đường về nhà một mình mấy hôm trước, cậu còn thường chụp vài bức ảnh gửi cho Thẩm Hành Xuân, mèo hoang bên đường, cây ngoài cửa sổ lớp học, bàn học của mình, hay ảnh chụp chung với bạn học.

Thẩm Hành Xuân ngồi trên thành giường trong phòng kí túc, lật giở những tin nhắn anh và An Viên gửi cho nhau.

An Viên: “Anh, hôm nay Washington mưa rồi.”

Thẩm Hành Xuân: “Bây giờ ở Bắc Kinh trời đang nắng.”

An Viên: “Gần đây rất nhiều bài.”

Thẩm Hành Xuân đã năm hai cao học, trả lời: “Anh cũng đã thức đêm hết một tuần ở phòng thí nghiệm rồi, mệt.”

An Viên còn thường than vãn với Thẩm Hành Xuân về đồ ăn ở Washington, cậu không thích cơm Tây tí nào, tuy chỗ ở Giang Lam sắp xếp ở ngay gần trường cậu, nhưng không phải ngày nào cậu cũng về ăn, lúc ăn tối nói với Thẩm Hành Xuân muốn ăn bánh bao đậu bà làm.

An Viên nhắn xong, còn gửi cho Thẩm Hành Xuân một bức ảnh, hôm nay cậu không có lớp. An Quốc Khánh nấu bữa tối cho cậu.

“Hôm nay không có lớp nên nghỉ ngơi, về nhà ăn tối, bố xuống bếp, bố nấu rất ngon, nhưng bố không biết làm bánh bao đậu, mẹ em cũng không biết làm.”

An Viên gửi ảnh xong, ngồi trên ghế ăn, một tay cầm đũa, một tay cầm điện thoại, đợi nửa ngày Thẩm Hành Xuân vẫn chưa trả lời, cậu không ngừng lướt lên trên, nhìn từng chữ trong tin nhắn, đọc đi đọc lại tin nhắn lúc trước.

An Quốc Khánh ngồi cạnh An Viên thấy An Viên ngơ ngẩn nhìn điện thoại, gắp cho cậu một miếng thịt kho tàu, nhân cơ hội này, nghiêng cổ cố gắng nhìn vào điện thoại cậu, vừa nhìn còn vừa giục.

“Tiểu Viên nhi, ăn miếng thịt đi.”

An Viên liếc thấy ánh mắt của An Quốc Khánh, úp điện thoại lên bàn, cười đẩy cánh tay An Quốc Khánh một cái, quay sang nhìn chú.

“Đồng chí Quốc Khánh, sao đồng chí còn xem trộm điện thoại người khác nữa thế?”

An Quốc Khánh cười ngồi thẳng người lên, hỏi cậu:

“Tiểu Viên nhi đọc tin nhắn của ai đấy? Nghiêm túc thế, có phải có người yêu rồi không? Hay là tin nhắn cô bé nào gửi con?”

“Chưa có người yêu ạ, cũng không phải tin nhắn của cô nào hết.” An Viên cầm đũa, bưng bát lên ăn tiếp, lại thong thả bổ sung. “Là tin nhắn của anh con.”

“Tin nhắn của Đại Xuân à?” An Quốc Khánh hỏi.

An Viên “vâng” một tiếng, gật đầu.

“Là anh Xuân ạ.”

Giang Lam nghe thế, ngẩng đầu nhìn An Viên một cái, thấy khóe miệng ăn cơm của An Viên còn đang cong lên, ho nhẹ một tiếng, hỏi:

“Tiểu Viên nhi, con với anh con bình thường có liên lạc nhiều không?”

An Viên ngẫm nghĩ, nếu tính cả mấy năm trước, họ gần như không mấy liên lạc, nhưng nếu tính khoảng thời gian gần đây nhất, ngày nào cũng nhắn tin không ngớt, hình như còn khá nhiều, cuối cùng cậu chọn ở giữa, nói:

“Cũng tạm ạ.”

An Quốc Khánh ngồi cạnh vẫn đang nói:

“Hai năm con mới sang Washington ấy, Đại Xuân nghỉ hè nghỉ đông thường đến thăm bố một mình, chuyển lời thay ông bà, nhưng thằng bé hỏi thăm bố tình hình của con suốt, hỏi con có viết thư không, lúc ấy bố còn tưởng hai đứa làm sao rồi cơ, bây giờ xem ra hai anh em vẫn ổn đấy chứ nhỉ.”

Giang Lam nhìn ra An Viên hơi thất thần, động tác ăn cơm càng ngày càng chậm, lấy mũi giày đụng chân An Quốc Khánh dưới gầm bàn, ra hiệu chú đừng nói nữa, bỏ đũa xuống, lại nói với An Quốc Khánh:

“Em ăn no rồi, anh cũng ăn mau lên, lát còn phải mở cuộc họp khẩn cấp nữa.”

An Quốc Khánh bưng bát lên và vội vào mồm hai miếng, ăn xong bỏ đũa xuống đứng lên, theo Giang Lam ra ngoài.

Sau khi ra tù An Quốc Khánh đi Washington cùng An Viên, những năm Giang Lam ở nước ngoài cũng không phải toàn một mình xây dựng sự nghiệp, thời gian trôi qua, An Viên thấy hai người đều độc thân, cuối cùng dưới sự dẫn dắt cố ý của cậu, hai năm nay An Quốc Khánh đều giúp Giang Lam xử lí một số chuyện công ti.

An Viên nhìn An Quốc Khánh và Giang Lam một trước một sau ra khỏi cửa, mới giở điện thoại úp trên bàn ăn lên nhìn, Thẩm Hành Xuân vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Tháng tư trường Thẩm Hành Xuân ngừng dạy, đóng cửa, anh đã nhập hai chữ vào điện thoại, đang định trả lời An Viên thì bị Văn Nhạc kéo dậy.

Văn Nhạc kéo Thẩm Hành Xuân đứng vào chính giữa phòng, nhìn anh từ trên xuống dưới:

“Nào, để tao xem xem, bộ này đẹp giai thật đấy.”

Văn Nhạc nói xong, kéo áo gile đỏ trên người Thẩm Hành Xuân có in logo tình nguyện viên, trên gile in tên trường.

“Cái áo gile thôi mà.” Thẩm Hành Xuân nói.

“Tao đang khen người mặc áo gile tình nguyện viên đẹp trai.” Văn Nhạc bật ngón cái với anh. “Đẹp trai thật.”

Thẩm Hành Xuân đang muốn trả lời tin nhắn của An Viên, không nói thêm với Văn Nhạc, quay người đi lấy điện thoại đặt trên giường, lại bị Văn Nhạc tóm lấy cánh tay.

Văn Nhạc lại lôi Thẩm Hành Xuân ra giữa phòng, cầm máy ảnh trên bàn học bên cạnh lên đeo ở cổ, lắc trái lắc phải tìm góc chụp, phất tay một cái với Thẩm Hành Xuân:

“Đại Xuân, mày đứng im ở giữa nhé, tao chụp cho mày một tấm, giữ làm kỉ niệm.”

Thẩm Hành Xuân giơ tay che mặt mình, cười nói:

“Không cần chụp, giữ cái gì mà giữ, không giữ.”

Văn Nhạc giơ máy ảnh trong tay với Thẩm Hành Xuân nửa ngày, Thẩm Hành Xuân cứ dùng tay che mặt, bình thường anh không thích chụp ảnh, không quen đối diện với máy.

Văn Nhạc không chụp được mặt anh, đành bỏ máy xuống.

“Gile đỏ này đẹp biết bao, không chụp tiếc lắm.”

“Không chụp không chụp.” Thẩm Hành Xuân xua tay.

“Không chụp thì thôi vậy.” Văn Nhạc đành cất máy ảnh đi, rồi đưa chai xịt khử khuẩn trên bàn cho Thẩm Hành Xuân. “Mày phun trong phòng đi, tao đi lấy hai phích nước.”

Thẩm Hành Xuân cầm lấy chai xịt, xịt một lượt từ trong ra ngoài, ban công và hành lang cũng xịt một lần.

Khi Văn Nhạc lấy nước về, Thẩm Hành Xuân mới rửa tay xong, đã đeo khẩu trang lên mặt, thấy anh về, cầm điện thoại rồi đi ra ngoài.

“Ban nãy mới gọi tao, tao đi làm việc trước đây.”

Văn Nhạc giơ tay chỉ khẩu trang của anh.

“Đeo khẩu trang tử tế nhé, đừng tháo.”

“Không tháo đâu.” Thẩm Hành Xuân vừa đi vừa nói.

Anh vừa mở cửa, Văn Nhạc ở đằng sau gọi anh một tiếng.

“Ê, Đại Xuân, quay đầu.”

Thẩm Hành Xuân quay đầu, Văn Nhạc giơ máy ảnh ngắm chuẩn Thẩm Hành Xuân, ngón tay ấn xuống nút bấm, “tách” một tiếng, ánh đèn nháy lên, khung cảnh dừng lại.

Đêm An Viên ngủ rất muộn, mấy năm nay giấc ngủ của cậu đều không chất lượng lắm, đa số thời gian là không ngủ được, cho dù thiếp đi rồi cũng sẽ nằm mơ, đã sắp một giờ rồi, cậu mới tắm xong, đi ra từ nhà tắm.

Cậu vừa mở cửa nhà tắm đã nghe thấy điện thoại trên bàn học rung “brừm” một tiếng, là tin nhắn.

Cậu đi tới cầm điện thoại lên, vốn tưởng là tin nhắn trả lời của Thẩm Hành Xuân, nhận ra là Văn Nhạc, Văn Nhạc gửi cho cậu một tin nhắn ảnh.

Lại một tiếng rung nữa, Văn Nhạc gửi thêm một tin nhắn ngay đằng sau: Tiểu Viên nhi, xem anh em này, tình nguyện viên trường, đẹp trai thật đấy.

An Viên thầm nói, anh em đương nhiên đẹp trai rồi, anh vẫn luôn đẹp trai như thế.

An Viên nói trong lòng thì thư thả, ngón tay mở tin nhắn ảnh ra còn hơi run, nhấn mấy phát mới mở được.

Bức ảnh Văn Nhạc gửi rất rõ nét, Thẩm Hành Xuân đầu đội mũ lưỡi trai tình nguyện viên màu đỏ, tóc hai bên mai lộ ra vẫn rất ngắn, áo sơ mi dài tay màu xám, bê ngoài khoác một chiếc gile tình nguyện viên màu đỏ, một tay còn đang nắm tay cầm cửa, mặt đeo khẩu trang trắng, che đi già nửa khuôn mặt anh, chỉ để lộ đôi mắt, ánh mắt nhìn ống kính còn hơi lơ đãng, mấy tia nắng chiếu vào mắt anh, triền miên mà rạng rỡ.

An Viên ngồi trước bàn học, ngắm ảnh rất lâu rất lâu, sau đó lại ngồi lên mép giường ngắm, ngồi trên giường ngắm, nằm trong chăn ngắm, ngón tay chốc chốc ve vuốt tới lui mấy lần trên màn hình, thầm nói, anh Xuân gầy rồi.

Chính vào lúc An Viên đang mơ mơ màng màng, cầm điện thoại sắp ngủ gật, điện thoại trên ngực bỗng rung lên một phát.

An Viên nửa tỉnh nửa mơ cảm giác được sự tê bì nơi lồng ngực, cậu cầm điện thoại giơ lên trước mắt, nheo mắt nhìn, khi cậu nhìn rõ cái tên được lưu là “anh Xuân” thì tỉnh táo ngay lập tức, bò dậy khỏi chăn ngồi trên giường, dụi mắt mở tin nhắn ra.

Khi An Viên đọc tin nhắn xong còn tưởng mình đang nằm mơ, đóng điện thoại rồi lại mở ra, ngây ngẩn nhìn đi nhìn lại hàng chữ trên đó rất lâu rất nhiều lần, cuối cùng mới xác định được không phải nằm mơ, đúng là tin nhắn của Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân trả lời tin nhắn trước cậu gửi đi.

“Tiểu Viên nhi, nếu đông này hết dịch SARS rồi, Tết năm nay về đi, để bà làm bánh bao đậu cho em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.