Viên Xuân

Chương 65



Em không phải đối với ai cũng tốt thế đâu.

— Nhật kí An Viên

“Anh nói vậy là sao?” An Viên nhướng mày. “Em còn tốt với ai nữa?”

Tia máu trong mắt Thẩm Hành Xuân rất rõ ràng, vì sốt nên tiếng thở và tiếng mũi anh đều rất rõ, vốn đầu vẫn đang đau, nghe xong lời An Viên thấy đầu càng đau hơn.

Mắt cứ mở suốt, nặng trĩu, Thẩm Hành Xuân lại nhắm mắt vào, cổ rụt xuống, lại kéo chăn che lên mặt, không nói chuyện với An Viên nữa.

An Viên nhìn Thẩm Hành Xuân chỉ để lộ đỉnh đầu, lần này không gỡ chăn trên đầu anh ra nữa, dựa nghiêng cạnh Thẩm Hành Xuân, nhìn anh qua chăn.

Thẩm Hành Xuân che một lúc, không đợi An Viên gỡ chăn anh ra, để lâu tự mình đã không thở được, tự gỡ chăn ra, kéo chăn xuống dưới, che miệng và cằm.

Ở tư thế này, làn da nơi sau đầu và đáy cổ của Thẩm Hành Xuân đều phơi hết ra ngoài, An Viên thấy cổ anh bị che ra rất nhiều mồ hôi, dùng ngón tay chọt lên gáy anh, hỏi:

“Có cần lau người hộ không?”

“Không cần lau.” Thẩm Hành Xuân sợ nhột, An Viên vừa chọt một cái lên cổ anh, anh liền rụt hết sức vào trong chăn.

An Viên nhìn phản ứng của anh, bật cười, lại dùng ngón tay chọt cổ anh, cậu chọt lần nào Thẩm Hành Xuân liền rụt lần đó.

Cuối cùng Thẩm Hành Xuân “nào” một tiếng, nói:

“Đừng chọt nữa, buồn.”

Giọng Thẩm Hành Xuân nghe như bực bội, nhưng lại nhiều bất mãn hơn, bất mãn gì An Viên cũng không biết.

Lần này An Viên không chọt anh nữa, ra ngoài lấy một thau nước nóng, lại vò chiếc khăn vừa vắt lên trán anh.

Lần này An Viên không buồn hỏi, gỡ phăng chăn Thẩm Hành Xuân ra, Thẩm Hành Xuân không phản kháng, cũng không vươn tay kéo chăn lên mặt.

An Viên thấy anh không làm gì, đưa tay muốn cởi cúc áo ngủ anh, lần này Thẩm Hành Xuân đã có phản ứng, lật tay tóm lấy cổ tay An Viên, trầm giọng nói:

“Không cần lau thật mà.”

An Viên bỏ tay ra, không tiếp tục cởi cúc áo Thẩm Hành Xuân nữa, vạch luôn cổ áo anh ra, cầm khăn lau sau cổ anh, lau xong mặt sau lại lau mặt trước.

Thẩm Hành Xuân thấy nhột, nhưng cũng không động đậy, lau mồ hôi xong đúng là dễ chịu hơn không ít.

An Viên lại lau lưng và cánh tay cho Thẩm Hành Xuân, khi quay người chuẩn bị đi đổ nước, liếc thấy bia phi tiêu đang treo trên tường.

Phi tiêu vẫn còn, nhưng không phải cây cậu ném trước khi đi, đêm ấy phi tiêu của cậu không cắm ở hồng tâm, bây giờ lại ở chính giữa, nhìn phát biết ngay là tự Thẩm Hành Xuân ném.

An Viên không nhìn lâu, đổ nước xong về phòng thì đi đến bên tường, với chiều cao hiện giờ, cậu đã không cần ngước lên nhìn nữa, phi tiêu ở ngay trước mắt cậu.

Cậu nhìn bia phi tiêu, hỏi Thẩm Hành Xuân:

“Anh Xuân, em tưởng anh sẽ vứt bia phi tiêu đi cơ.”

Thẩm Hành Xuân tuy vẫn luôn nhắm mắt, nhưng cũng chưa ngủ, mới đầu đầu đau muốn nổ tung, bây giờ đã đỡ hơn chút ít.

Sự chú ý của anh hiện tại đều ở hết trên người An Viên, nghe cậu đi tới đi lui trong phòng, giờ lại bỗng yên tĩnh, anh biết An Viên đang nhìn bia phi tiêu, khẽ nói:

“Cũng đâu phiền hà gì, thỉnh thoảng anh cũng chơi.”

An Viên nhìn một lát, không hỏi tiếp, lên giường nằm cạnh Thẩm Hành Xuân.

Nhưng hễ cậu nhắm mắt, kí ức đêm ấy, mùa đông ấy vẫn sẽ vọt ra không báo trước, cảnh tượng trong kí ức không hề biến mất theo thời gian, kể cả phai nhạt.

Như một bộ phim không có tiếng, trình chiếu chuyển động tới lui trước mắt.

Cho dù bây giờ nhớ lại, An Viên vẫn sẽ khó chịu, sẽ đau, tim ngột ngạt căng trướng.

Cậu về đã nhiều ngày như thế, hai người chưa từng trò chuyện, cũng không có thời cơ thích hợp trò chuyện.

Thẩm Hành Xuân không nói, An Viên không chủ động mở lời, vả lại bây giờ Thẩm Hành Xuân đang ốm, càng không phải thời cơ thích hợp.

An Viên không tắt đèn trong phòng nhỏ, cứ để mở mãi.

Thẩm Hành Xuân suốt đêm ngủ không ngon, trong mơ vừa nóng vừa lạnh, đầu nặng nề, người cũng đang xoay mòng mòng, dù là đang nằm, cũng cảm giác mình như lềnh phềnh trên mặt nước, ngủ không yên cũng không ổn.

Thẩm Hành Xuân sốt mê man, trong mơ còn cứ nói gì đó mãi, nhưng tiếng rất nhỏ mà khàn, mấy lần An Viên dậy dán vào bên môi anh nghe, nhưng rốt cuộc cũng không nghe rõ anh đã nói gì.

An Viên nằm xuống xong thì thức suốt, cứ hai tiếng đo nhiệt độ cho Thẩm Hành Xuân một lần.

Sau nửa đêm Thẩm Hành Xuân bắt đầu sốt trở lại, nhiệt độ còn cao hơn lúc đầu, đã sắp 40 độ rồi, cả người đã rơi vào trạng thái hôn mê.

An Viên đo nhiệt độ cho anh xong, nhìn một cái, đến áo cũng không mặc, chạy ra gõ cửa phòng ông, bà và An Quốc Khánh cũng bị đánh thức.

Ông lại kiểm tra một lát cho Thẩm Hành Xuân, cuối cùng tiêm một mũi hạ sốt lên mông Thẩm Hành Xuân, rồi treo cho anh hai chai dịch truyền.

An Quốc Khánh khoác áo đứng bên cạnh, sờ đầu Thẩm Hành Xuân, hỏi:

“Sao còn sốt nữa thế?”

An Viên cũng vươn tay sờ trên đỉnh đầu Thẩm Hành Xuân, trả lời:

“Trưa nay anh con uống rượu xong, lại ở bên ngoài hóng gió cả chiều, cảm rồi.”

“Sớm biết vậy đã không uống với thằng bé.” An Quốc Khánh gãi đầu nói: “Đại Xuân cứ cầm cốc uống với bố, nên bố cứ uống với thằng bé mãi.”

“Bình thường nó cũng không uống nhiều, trước khi ra ngoài dặn nó đội mũ nó cũng không đội, chắc là nghe nói Tiểu Viên nhi có người yêu rồi nên nó rầu chuyện mình chưa có người yêu đấy.”

Bà nội ở cạnh nói, nói xong nhớ đến người yêu của An Viên, nhìn sang An Viên.

“Tiểu Viên nhi, lần tới con về, dắt cả người yêu về nhé, cho chúng ta xem.”

“Con có người yêu bao giờ ạ?” An Viên quay phắt đầu lại nhìn bà, ánh mắt khó hiểu.

Bà lại nhìn An Quốc Khánh.

“Bố con kể với ông bà đấy, Tiểu Viên nhi, con không cần ngại đâu, lớn ngần này rồi, có người yêu là chuyện thường mà.”

An Viên hít một hơi quay đầu nhìn bố mình, gửi An Quốc Khánh vẻ mặt “con bảo bố con có người yêu lúc nào”.

An Quốc Khánh không hiểu ý trong mắt An Viên, nhớ ra trước đây An Viên vẫn chưa nói với chú chuyện này, tươi cười nói:

“Con không cần giấu đâu, chuyện lớn như thế, bà nói đúng đấy, có người yêu rất bình thường, tuy con chưa nói, nhưng bố đã biết từ lâu rồi, cái cách con cầm điện thoại cắm đầu nhắn tin hồi trước đó, nhìn phát biết người yêu liền.”

Sáng hôm sau Thẩm Hành Xuân hạ sốt, nhưng lại bắt đầu ho, giọng đã khàn đến mức không nói nên lời, người héo như quả cà ngấm sương.

Thẩm Thu muốn tìm anh chơi cũng bị anh đẩy ra, anh sợ lây cho Thẩm Thu.

Thẩm Thu đi tìm An Viên, nhưng An Viên túc trực bên cạnh Thẩm Hành Xuân suốt, Thẩm Thu ở một mình chán, lại đi tìm An Quốc Khánh.

An Quốc Khánh thích trẻ con, một già một trẻ hớn hở ra sân đắp người tuyết chơi.

Đêm qua Thẩm Hành Xuân sốt, ra rất nhiều mồ hôi, đầu dính nhơm nhớp không thoải mái, khi rửa mặt gội luôn cả đầu, vừa gội vừa ho.

An Viên ở ngoài nghe thấy tiếng anh ho, khi vào xem, Thẩm Hành Xuân đang múc nước trong chậu gội đầu.

An Viên ngó vào trong chậu một cái, nhìn phát biết ngay Thẩm Hành Xuân đang dùng nước lạnh.

Cậu đi thẳng tới cầm chậu đổ nước đi.

“Anh đang cảm cơ mà, anh cứ dùng nước lạnh gội đầu thế à?”

Trên đầu Thẩm Hành Xuân còn có nước, khom lưng mãi, nói:

“Tóc anh ngắn thế, lúc rửa mặt thì tiện thể vuốt hai cái là được rồi, lười rót nước nóng lắm.”

An Viên biết Thẩm Hành Xuân có thói quen này, nhưng vẫn rót lại cho anh một chậu nước ấm, đặt chậu lên giá cho anh.

Thẩm Hành Xuân cúi xuống tiếp tục rửa mặt gội đầu, An Viên đứng sau lưng anh vén vạt áo len anh.

Đằng sau có người đứng Thẩm Hành Xuân hơi không quen, dịch sang cạnh hai bước, vừa ho vừa nói:

“Không cần vén đâu.”

“Em mà không vén cổ áo len anh đã ướt rồi.” An Viên vẫn đứng sau lưng Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân đi, cậu cũng đi theo, cứ đứng sau lưng giữ áo cho anh, nghe anh ho, lại vỗ vỗ lưng anh.

An Viên thấy Thẩm Hành Xuân chỉ dội nước lên đầu, lại hỏi:

“Cần dầu gội không?”

“Cần.” Thẩm Hành Xuân vươn tay mò, không mò thấy dầu gội.

An Viên lấy chai dầu gội cho anh, bóp một ít vào lòng bàn tay đang mở của anh, kết quả không kiểm soát được lực, bóp ra hơi nhiều.

Thẩm Hành Xuân không buồn nhìn, bôi thẳng lên đầu, cuối cùng An Viên đổ cho anh mấy chậu nước mới rửa trôi xà phòng trên đầu anh.

Sau bữa sáng, ông lại kê thuốc khác cho Thẩm Hành Xuân, còn đặc biệt bảo bà nấu cho anh một bát thuốc đông y.

Thẩm Hành Xuân uống thuốc vốn đã vất vả lên xuống, uống thuốc viên xong phát hiện còn một bát thuốc đông y đèn sì nghi ngút hơi nóng, nhăn mũi từ chối:

“Con không uống cái này đâu ông, cảm thôi mà.”

Thẩm Thu ở cạnh chê cười anh:

“Anh Xuân lớn thế rồi còn sợ uống thuốc, xấu ghê xấu ghê.” 

Bé nói rồi còn dùng ngón tay quẹt lên má mình.

Thẩm Hành Xuân tay chống đầu ngồi trước bàn, nhìn bát thuốc đen ngòm, chau mày.

Ông đẩy bát thuốc đến trước mặt anh.

“Uống mau đi, Tiểu Thu cười con rồi kia kìa, ông đi khám bệnh đây.”

Ông nội nói xong rồi quay người đi, An Viên đi đến chỗ ông vừa đứng, bưng bát thuốc đẩy đến trước mắt Thẩm Hành Xuân, ra tư thế anh không uống, cậu sẽ không đi.

“Đây là thuốc hồi hè anh lên núi hái cùng ông đấy, ông nói hữu hiệu lắm, uống xong là khỏi.” An Viên nói.

Thẩm Hành Xuân lề mề nửa ngày, bưng bát thuốc lên đặt bên mũi ngửi ngửi, vị đắng ấy ngửi thôi não đã sập, anh ngửi một lát đã có cảm giác buồn nôn.

“Bịt mũi cầm bát lên, một hớp là cạn, thuốc đông y để nguội là càng đắng đấy, tranh thủ uống đi.” An Viên đứng một bên giục anh, giục xong còn tự mình bóp mũi ngửa đầu, làm mẫu cho anh.

Thẩm Hành Xuân lại lề mề thêm nửa ngày mới bắt chước động tác của An Viên, một tay bóp mũi một tay bưng bát lên, uống cạn trong một hớp thật.

Vị đắng bắt đầu từ đầu lưỡi, đến cổ họng, đến dạ dày, sau đó cuộn trào trong lục phủ ngũ tạng, anh cảm giác như mỗi tế bào trên dưới khắp người đều đắng vậy.

“Anh Xuân há miệng ra nào.” An Viên đã đi đến cạnh Thẩm Hành Xuân.

Thẩm Hành Xuân khổ sở thè đầu lưỡi, đột nhiên cảm giác trong miệng có thêm một thứ, ngay sau đó vị chua ngọt dần lan ra từ đầu lưỡi, là mứt.

An Viên chống cằm nhìn anh.

“Hồi nhỏ em không thích uống thuốc, anh cũng dỗ em thế này, em uống thuốc xong, anh sẽ đút vào miệng em một viên mứt, ngọt không anh?”

Đầu lưỡi Thẩm Hành Xuân cuộn lấy viên mứt ấy, lăn một vòng trong miệng, vị chua ngọt nhanh chóng lan ra khắp miệng, từng chút vùi lấp đắng chát.

Thẩm Hành Xuân nhai mứt, ngẩng đầu cười với An Viên.

An Viên cũng cười, cậu không giải thích rõ với Thẩm Hành Xuân chuyện cậu không có người yêu, mới đầu cũng không hề biết Thẩm Hành Xuân đang giận dỗi cậu điều gì, nhưng bây giờ trong lòng cậu lại có một suy đoán, suy đoán này khiến cậu càng lúc càng trở nên phấn khích.

Cậu đoán, sự giận dỗi đột ngột của Thẩm Hành Xuân, không chỉ vì uống mấy chén rượu đó, cũng không phải vì đột nhiên thấy không khỏe, dường như chỉ là vì cậu.

Tuy nhiên cảm giác này rất mãnh liệt, cậu đã nhìn ra từ ánh mắt Thẩm Hành Xuân.

Nhưng An Viên vẫn hơi sợ, sự từ chối bao nhiêu năm trước đó của Thẩm Hành Xuân lại khiến cậu cảm thấy không quá khả thi, cậu sợ tự mình đa tình.

An Viên chống cằm ngồi trên chiếc ghế cạnh Thẩm Hành Xuân, nhìn anh cúi đầu chậm rãi nhai mứt, lại hỏi một tiếng:

“Anh, em tốt với anh không?”

Thẩm Hành Xuân đang ngậm mứt, “ừ” một tiếng gật đầu, lúng búng nói:

“Tốt lắm.”

An Viên cười, lại nói:

“Em không phải đối với ai cũng tốt đâu, chắc anh biết mà.”

An Quốc Khánh ở thêm một ngày rồi đi, trước khi đi chuẩn bị mấy cái lì xì liền, đưa ông bà, Thẩm Hành Xuân, An Viên, và cả Thẩm Thu.

Thẩm Thu thích nhận lì xì nhất, trước khi An Quốc Khánh đi còn hỏi lần sau bao giờ chú lại đến, An Quốc Khánh ôm bé nói lúc nào có thời gian sẽ đến.

Giang Lam giữa chừng gọi điện đến, hỏi ông bà có muốn đi Quảng Châu ăn Tết cùng An Quốc Khánh không.

Ông bà đều không đi được, Thẩm Thu còn nhỏ, nói thôi không đi, cuối cùng An Quốc Khánh về một mình.

Thẩm Hành Xuân đã gần khỏe hẳn, còn hơi ho, ông nội kê cho anh thuốc đông y liều ba ngày, mỗi ngày ba lần chia làm sáng trưa tối.

Lần nào An Viên cũng nhìn anh uống, uống xong đút mứt vào miệng anh.

Lần nào An Viên cũng hỏi Thẩm Hành Xuân có ngọt không, ngọt thì chắc chắn là ngọt.

Njưng khi An Viên hỏi không phải lần nào Thẩm Hành Xuân cũng trả lời, có lúc nói ngọt, có lúc nói chua, có lúc nói trong miệng vẫn đắng.

Chỉ cần Thẩm Hành Xuân nói đắng, An Viên sẽ đút thêm một viên mứt nữa vào miệng anh, đến khi Thẩm Hành Xuân nói ngọt mới thôi, lần nhiều nhất An Viên đút liên tiếp vào miệng anh bảy viên mứt.

Thẩm Hành Xuân phồng cả hai má, cuối cùng lúng búng nói “ngọt”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.