Viễn Yên Vạn Sủng

Chương 27



Trong lúc Thạc Ý và Vũ Truân đang nói chuyện, hắn khẽ mở mắt ra, Nhược Yên liền bất ngờ xuất hiện vung một tay khiến hắn theo phản xạ mà né tránh, trong khoảng khắc ánh mắt sắc lạnh kia chạm vào mắt Vũ Truân, hắn mới nhận ra mình đã làm môt việc ngu ngốc và sai lầm, đã tự tố cáo bản thân lừa bọn họ.

Và nếu Nhược Yên biết được, nàng sẽ để hắn có kết cục gì đây?

"Vũ Truân, ngươi lừa bọn ta sao? Mắt của người vẫn có thể nhìn thấy.." Thạc Ý không tin được thốt lên, giọng nói nàng nhỏ dần, Nhược Yên bên kia không hề dừng tay, nàng tiếp tục tấn công Vũ Truân, đôi mắt có chút đỏ lên thể hiện sự giận dữ.

Nàng và hắn đều biết rõ Nhược Yên là loại người gì, chỉ cần là lừa dối nàng đều sẽ không được tha thứ, nhưng thật sợ ngay lúc này chính nàng cũng chỉ muốn xác minh xem con người nàng đã thay đổi bao nhiêu, đã lừa bọn họ những gì.

"Nhược Yên, nghe ta giải thích..." Vũ Truân tránh né đi và nói.

"IM MIỆNG, ta không quan tâm ngươi là ai nữa, giờ ngươi không đánh trả, ta sẽ giết ngươi."

Nhược Yên tức giận vung một đấm vào ngực hắn, cứ như vậy đánh tới, tức giận đến nổi Thạc Ý ngơ người đứng nhìn.

Dáng vẻ này rất giống, rất giống năm xưa, khi bọn họ ngăn cản nàng đuổi theo Túc Vinh để đòi mạng cho Vũ Truân., nhưng lúc này lại điên cuồng như muốn giết hắn.

Một đòn rồi hai đòn, Vũ Truân chỉ tránh né chứ không có ý đánh lại, rồi bên bả vai hắn vị nàng đánh trúng, phun ra một ngụm máu.

Nhược Yên trợn mắt nhìn hắn từ từ ngã xuống, thì thầm:

"Vì sao vậy? Vì sao không đánh trả, vì sao lại lừa ta?" "Ngươi đứng lên mau, đừng cố tỏ vẻ không muốn đối đầu với ta!" Nhược gằn giọng nắm lấy cổ áo hắn kéo lên.

"Ta... ta xin lỗi, nhưng trước giờ ta thật tâm muốn bảo vệ ngươi..."

Vũ Truân ho khụ khụ, hắn để mặc nàng kéo mình, chỉ giải thích.

"Túc Vinh năm xưa đã giải tán rồi, ngươi không cần tìm nữa, người đứng đầu bang phái đó năm xưa là phụ thân ta, ông nhắm vào Hoàn Tuyên chỉ vì muốn ta quay trở về..."



Nhược Yên sững người, buông tay để hắn nói.

"Bởi vì năm xưa đỡ cho ngươi một đòn, võ công ta đã bị phế bỏ, ông ta cũng vì vậy mà hối hận, cũng không còn đẻ Túc Vinh xuất hiện nữa, chỉ dùng tất cả để chữa trị cho ta."

"Ngay từ đầu sao ngươi không nói? ngươi có biết tiểu thư đã ân hận bao nhiêu không? có biết tiểu thư đã khổ sở bao nhiêu không?"

Vũ Truân im lặng nghe Thạc Ý chất vấn, không có lí do gì cả, hắn chỉ muốn làm vậy để biết nàng có để tâm đến hắn hay không, cũng vì vậy mà hủy hoại lòng tin của nàng.

"Tâm tư của ta đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không nhận ra sao?" Vũ Truân nhìn thẳng vào mắt Nhược Yên.

"Ta dùng sinh mệnh bảo vệ ngươi, Nhược Yên, không yêu ta cũng được, nhưng đừng hận ta có được không?"

"Vũ Truân, ta đối với ngươi chỉ như một bằng hữu, tâm tư của ta trước giờ với ngươi không hề có, đây là điều ngươi nên rõ ràng mới đúng."

Nhược Yên bình ổn tâm trạng khi nghe Vũ Truân giải thích, nàng trước giờ chỉ xem hắn như một bằng hữu, ân hận ray rứt vì nghĩ hắn vì mình mà bỏ mạng, vạn lần không ngờ đến sự việc ngày hôm nay.

"Ta ở đây đợi, chỉ đợi ngươi tự mình đến thăm ta, ta không nghĩ vì vậy mà ngươi lại nghi ngờ..."

"Xem nhẹ lòng tin của tiểu thư, ngươi thật khiến ta thất vọng đó Vũ Truân." Thạc Ý nói khẽ.

Vũ Truân ngước mắt nhìn Nhược Yên, người kia không còn nhìn hắn nữa, vẻ mặt cũng không còn tức giận nữa, dường như lúc này hắn cảm nhận được nàng cũng chẳng còn tin tưởng hắn nữa rồi.

"Các ngươi làm gì vậy, Vũ Truân?"

Bên ngoài có người đi vào, thấy bọn họ trầm mặc thì nhíu mày thắc mắc, nhưng đó cũng không phải chuyện khiến Hắc Thượng bỏ qua lí do mà hắn gấp gáp đến đây tìm Nhược Yên.



"Yên."

"Có chuyện gì?"

"Hiền vương gia đi đến Ngải phủ, xong hắc y nhân đột nhiên không thấy hắn bên trong nữa, mất tích rồi."

Nội tâm Nhược Yên lay động, nàng quay mặt lại nhìn Vũ Truân và Thạc Ý, xong không nói gì mà bỏ đi luôn một mạch.

"Này... đợi ta!"

...

Nửa canh giờ trước ở Ngải phủ.

"Điều kiện sao? Ngải tiểu thư nghĩ mình là ai mà lại ra điều kiện với bổn vương?"

"Ta.. ta..." Ngải Ôn Vy ấp úng, sự sợ hãi không hề giảm bớt, nàng ta lại nói:

"Ta chỉ muốn bảo toàn tính mạng của mình, bởi vì người kia cũng rất đáng sợ."

"Vậy sao?". Ngôn Tình Sắc

Lục Viễn không hề để tâm mà nói, một bộ dạng bình thản lại bất thường, thật ra hắn chỉ muốn cách xa nữ nhân này ra một chút, càng xa càng tốt, chỉ cần hỏi xong chuyện của Yên Nhi là được.

"Ta nói... có một người nói cho ta biết sự việc này để phá hôn lễ của người, thật ra ta chẳng biết Ly Yên là ai cả, còn người đó khi gặp mặt ta đều không thể nhìn rõ dáng vẻ kia."

"Vậy ta đành phiền Ngải tiểu thư dẫn đường ta đến gặp người kia rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.