"Yên, dưng lại, ngươi định đi đâu tìm hắn? Dừng lại nghe ta nói được không?"
Hắc Thượng vội vàng đuổi theo phía sau nàng, vừa nói xong thì thấy bóng dáng phía trước thả chậm tốc độ, y vọi chạy lên trước mặt nàng, nhìn nét mặt lạnh như băng kia mà không khỏi rùng mình.
Tuy chưa hiểu hết chuyện của Vũ Truân, nhưng y biết hắn đã triệt để chọc giận Nhược Yên, vì sao, vì sao chứ? Không nàng Yên đã rất tin tưởng hắn sao?
"Ta... ta đoán Lục Viễn đang ở một nơi, không chắc chắn lắm nhưng đó là nơi chúng ta có thể tìm lúc này."
"Dẫn đường."
Nàng không nói thêm gì nữa, hắc khí xung quanh Hắc Thượng tản đi, đợi Thạc Ý và Vũ Truân đuổi theo từ phía sau thì bóng họ đã dần khuất.
...
Căn nhà sụp xệ hoang sơ nằm cách xa hoàn thành, Lục Viễn và hắc y nhân thân cận với mình đang để cho Ngải Ôn Vy dẫn đường, thân thể nàng ra run rẫy, có chút khϊế͙p͙ sợ với Lục Viễn và cả với người nàng ta sắp phải đối mặt.
"Là.. là ở đây, vương gia... ngươi để giải dược cho ta có được không?" Ngải Ôn Vy dè dặt hỏi.
"Xong chuyện đi đã."
Lục Viễn đi lướt qua Ngải Ôn Vy tiến về căn nhà lkia, mở cánh cửa gỗ tồi tàn, bên trong đã có một nam nhân đứng quay lưng như đang chờ bọn họ đến. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Không nhiều lời, vì không nắm chắc về người kia, Lục Viễn quyết định xông đến trước để chiếm thể thượng phong.
"Hự."
Một đòn đánh vào vai hắn, người kia quay lạ, gương mặt liền được hắn nhìn rõ.
Là một... nam nhân trung niên? Đôi mắt ông ta nhìn thẳng vào Lục Viễn, giọng nói trầm trầm, dáng vẻ âm u này lại có vài phần giống với Nhược Yên.
"Không biết là ai đã dám xông tới, là quá ngông cuồng sao Hiền vương?"
"Ông là ai? Việc của Yên Nhi là ông nói sao? Có ý đồ gì?"
Lục Viễn vuừa nói vừa nhào đến trước mặt ông ta, tay bắt lấy bả vai người kia, dồn nội công vào đánh một chưởng.
Người kia lui về phía sao, ánh mắt nhìn Lục Viễn có chút dò xét, có lẽ bất ngờ vì hắn có nội lực mạnh hơn mình tưởng.
"Đánh thắng ta sẽ nói cho ngươi biết."
Bên tai ông ta vút một tiếng, vội quay người lại đỡ, tránh khỏi đòn thứ hai của hắn, giọng trào phúng:"Ngươi nghĩ mình là ai mà dám đến đây?"
"Ngươi muốn hại đến nương tử của ta, còn hỏi ta nghĩ mình là ai? Dù Lục Viễn ta có không đủ sức, ít ra ta không vô năng chỉ có thể để nàng bảo vệ."
Người kia hơi sững sờ trong giây lát, sao đó bật cười hảo một tiếng, hai người cứ ngươi một đòn ta một đòn, hắc y nhân kia muốn chen vào nhưng bị Lục Viễn ngăn cản lại.
Rầm,
Bóng ai đó bay đến vách của căn nhà làm nó vỡ tan, người kia từ từ trượt xuống, là Lục Viễn, hắn vịn lấy một bên trường chưa ngã để đứng dậy, dáng vẻ có chút chật vật nhưng vẫn mỉm cười nhìn nam nhân kia.
"Khá lắm, dám đến tận đây với võ công mèo cào đó chỉ để bảo vệ người mình yêu, ngươi khác với những gì ta nghĩ đó Hiền vương."
Người kia tuy không đến nỗi chật vật nhưng cũng chẳng khá bao nhiêu, ông ta nhìn Lục Viễn đang dần đứng lên chứ không có ý định bỏ cuộc, cười đầy ẩn ý.
"Lão tử là vì muốn phá hôn lễ của hai ngươi mới để nàng ta làm vậy, đến đòi công bằng cho Nhược Yên sao?"
"Ông để tâm sao?"
Hắc y nhân bên này trợn mắt nhìn chủ tử của mình, thân thể của hắn không tốt nên lúc trước lén học qua chút võ công, lúc trước lại còn vừa chịu cơn hành hạ của độc dược, hôm nay lại dám liều mạng đánh với lão già này, vì vị quốc sư kia mà bất chấp vậy sao?
"Nàng đã vì ta mà làm quá nhiều thứ, cho dù hôm nay phải liều mạng, ta cũng không để yên cho ngươi vì phá bỏ danh dự của nàng."
"Phá bỏ sao? ta không hề làm vậy, ta chỉ đang giúp ngươi làm sáng tỏ, nếu ngươi đã muốn cưới nàng, còn không nghĩ đến khi thân phận nàng lộ ra sao?"
Hai người vừa nói vừa đánh, không ai nhường ai, Lục Viễn dùng hết lực đánh người kia văng khỏi cửa gỗ.
Còn định tiếp tục nhưng thân thể hắn đột nhiên lung lay, dường như đã quá sức chịu dựng, không đứng nổi nữa liền như sắp ngã xuống, hắc y nhân muốn nhào đến đỡ lấy chủ tử của mình như một bóng đen đã vút qua trước mắt đỡ lấy trước.
"Chàng làm cái quái gì ở đây vậy hả?!"
Lục Viễn nhìn người đỡ lấy mình, gương mặt kia âm trầm đằng đằng sát khí, hắn cười an ủi nàng: "Ta không sao, ta chỉ không muốn nàng phải lo nghĩ quá nhiều chuyện."
"Câm miệng!"
Lục Viễn sững sờ, Nhược Yên không nói nữa mà ôm chặt hắn, ở góc độ hắn không nhìn thấy, mắt nàng có chút đỏ lên, giọng nói thật nhỏ: "Chàng tự mà xem dáng vẻ của mình bây giờ còn không phải để ta phải lo lắng hơn sao? Đừng tự chủ trương như vậy... ta sợ chàng gặp chuyện không may."
"Thật xin lỗi, toàn đem đến rắc rối cho nàng."
"Đừng trách cậu ta, lá gan cũng không nhỏ mới dám không cần ngươi mà đến đây đánh với lão tử đấy tiểu Yên."
Nhược Yên sững giờ quay qua nhìn người nam nhân đánh với Lục Viễn, bất giác gọi: "... Sư phụ?"